Chờ Em Lớn Nhé Được Không

An Nặc Hàn lúc này đang ở trên máy bay từ Australia
đến Anh. Anh nhắm mặt lại, mệt mỏi ngồi dựa vào ghế, cảm giác như trước nay
chưa bao giờ mệt mỏi như thế.

Khi anh nhìn thấy Mạt Mạt dùng tính mạng của bản thân
bảo vệ một người con trai khác, khi anh nghe thấy Mạt Mạt nói ra: "Con không
muốn! Một chút cũng không muốn... Trước đây con còn nhỏ, không hiểu biết. Hiện
nay con đã trưởng thành rồi, con hiểu rõ cái gì mới là cái con muốn.", anh rất muốn hỏi cô:

Khi cô bảy tuổi, người khác chế nhạo cô không gả đi
được, vì sao cô không nói như vậy?

Khi cô cầu nguyện với sao băng, vì sao không nói như
vậy?

Khi anh nói trong điện thoại rằng muốn cưới cô, vì sao
cô không nói như vậy?

Khi đó anh còn chưa yêu Mạt Mạt, anh có thể rất thản
nhiên tiếp nhận.

Nhưng hiện tại, anh với Mạt Mạt không còn là tình thân
đơn thuần, cô đã chiếm giữ toàn bộ anh, phần tình cảm này nên gửi gắm nơi nào
đây?

Anh không hỏi, vì cô là một đứa trẻ. Một đứa trẻ bất
kể làm sai cái gì, đều có thể tha thứ được.

Là lỗi của anh, là anh đã biết tình cảm của một đứa
thể không thể là thật, anh còn muốn tin tưởng.

Việc đã đến nước này, anh hẳn là cần nên tôn trọng lựa
chọn của Mạt Mạt, mỗi người đều có quyền lựa chọn người mình yêu.

Anh không muốn miễn cưỡng Mạt Mạt, nghĩ lại năm đó cô
cũng không hề miễn cưỡng anh. Thế nhưng anh nên đối mặt với áp lực từ gia đình
thế nào, làm sao để đứng trước mặt người khác giả vờ như không có chuyện gì?

Anh mệt mỏi, không muốn suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa.

Anh không nhớ rõ cái loại cảm giác quá mệt mỏi như này
đã từng trải qua mấy năm trước như nào, chỉ nhớ mỗi khi anh cảm thấy phiền loạn
trong lòng, anh đều dựa vào sofa gọi cô một cách đương nhiên: "Mạt Mạt,
qua đây đấm lưng cho anh!"

Mạt Mạt sẽ dừng tất cả mọi chuyện đang làm, chạy tới
quơ quơ nắm tay nhỏ bé của cô, ra sức đấm vào lưng anh.

Sức lực của cô ấy rất nhỏ, đấm vào người rất yếu, vô
cùng dễ chịu.

Nhiều năm như vậy, cô lớn lên từng ngày, phương pháp
massage của cô ấy càng lúc càng tốt, nhưng hơi sức lại chẳng hề thay đổi, vẫn
yếu ớt như vậy...

Những thứ con người nắm giữ được thật rất nhiều, nhưng
lại luôn luôn quên mất bản thân mình đang nắm giữ cái gì.

Đợi đến một ngày, anh mọi thứ của bản thân mình đề bị
người ta đào khoét trống rỗng, anh mới ý thức được trái tim anh không biết thất
lạc từ lúc nào, ở nơi đâu.

Là khi vừa mới nghe thấy cô ấy say mê hát lên bài hát
kia?

Là vào ngày hôm qua, nụ hôn kích động môi lưỡi dây
dưa?

Là tại lần đầu tiên xa cách tại sân bay?

Hay là, tại lần đầu tiên anh nghe thấy giọng hát của
cô...


Anh không tìm được đáp án.

Biết đâu, có lẽ lại là từ rất lâu rất lâu trước đấy
rồi.

Là khi... dưới ánh nắng hè chói chang, anh đánh
tennis, cô đầu đầy mồ hôi chạy nhặt bóng giúp anh...

Là khi... trong đêm tối hiu quạnh, anh xem bóng đá, cô
cố chống đỡ cơn buồn ngủ mà ngồi xem cùng anh...

Thật là, là lúc nào cũng không quan trọng, quan trọng
là anh nhận ra đã quá muộn rồi.

***

An Nặc Hàn vừa mới xuống máy may, khởi động điện
thoại, ngón tay theo thói quen bấm quay số nhanh "1". trong điện
thoại truyền đến âm thanh nhắc nhở bằng tiếng Anh, nói cho anh biết thuê bao số
máy anh vừa gọi đã tắt máy.

Anh mới nhớ tới điện thoại của Mạt Mạt đã bị anh quăng
vỡ nát.

Anh gọi điện về cho gia đình, báo đến nơi bình an, sau
lại nhận được cuộc gọi của một người bạn, Trịnh Huyền.

"Đoán chắc rằng bây giờ cậu vừa xuống máy bay,
nhanh về đi, tất cả mọi người tới rồi, đợi một mình cậu thôi đấy." Trịnh
Huyền ở đầu dây bên kia rất ầm ĩ.

Tới gần tốt nghiệp, rất nhiều lưu học sinh đều đặt
trước vé máy bay về nước, trước khi đi mọi người muốn tụ tập một lần, quyết
định đến nhà Trịnh Huyền làm sủi cảo.

Thế nên hôm nay An Nặc Hàn mới đặc biệt quay trở lại.

"Tôi lập tức đến ngay."

Thời gian trôi thật mau, thấm thoát đã qua hai năm
rồi.

Còn nhớ khi vừa tới Anh, dự định bắt đầu cuộc sống độc
lập, anh một mình kéo theo chiếc vali, một mình cầm bản đổ, đổi mấy lần xe bus,
đi bộ nửa tiếng đồng hồ mới đến được cổng trường đại học Cambridge.

Trịnh Huyền đúng lúc đi qua, thấy An Nặc Hàn cầm bản
đổ nhìn ngang nhìn dọc, dùng tiếng Anh hỏi anh có phải cần giúp đỡ không.

Anh vừa nhìn thấy Trịnh Huyền tóc đen mắt đen, nụ cười
ôn hòa, thân thiết một cách tự nhiên, dùng tiếng Trung hỏi: "Người Trung
Quốc?"

"Đúng vậy! Chào cậu!" Trịnh Huyền đón lấy
hành lý trong tay anh: "Cậu muốn đi đâu? Tôi đưa cậu đi."

Trịnh Huyền không chỉ dẫn anh đi tìm khu ký túc của du
học sinh, mà còn đưa anh đến từng phòng ngủ để làm quen với các du học sinh
Trung Quốc khác.

Tất cả mọi người rất nhiệt tình, sôi nổi tặng mấy đồ
gia dụng mà bản thân sưu tầm được cho anh. Có chiếc tủ lạnh dung tích thì bé
đến đáng thương mà lại ồn ào kinh người, có chiếc TV màn hình còn bé hơn chiếc
laptop của anh, còn có một chiếc nồi cơm điện, mặt trên dán một vòng keo dày,
dán kín vết rạn ở vỏ nhựa bên ngoài.

Trịnh Huyền còn tặng anh một chiếc xe đạp, chiếc xe
đạp sắp hỏng đến nơi kia còn kêu vang hơn cả động cơ chiếc xe việt dã mà anh
vất bỏ.


Nhưng những thứ chẳng đáng một đồng này thật sự khiến
anh tự mình trải nghiệm được một loại tình cảm quý báu.

An Nặc Hàn vội vàng chạy tới phòng Trịnh HUyền, bạn bè
đều đang rất náo nhiệt gói sủi cảo, trong đó cũng bao gồm cả Tô Thâm Nhã xinh
đẹp.

Tô Thâm Nhã vừa thấy anh, thành thạo chào hỏi:
"Đàn anh."

Anh vô cùng lạnh nhạt gật đầu.

Trên thực tế, anh cũng không hề ghét Tô Thân Nhã. Hoàn
cảnh gia đình khá giả cũng không có nuông chiều cô kiêu căng bướng bỉnh, ngược
lại tạo cho cô từ trong ra ngoài có một vẻ cao quý trang nhã của nhà có truyền
thống. Cô xinh đẹp, nho nhã, chín chắn, trên người cô có rất nhiền ưu điểm để
anh yêu thích, thế nên anh luôn cố tình duy trì khoảng cách với cô ấy.

Từ khi biết nhau đến nay, họ cũng không hề quá quen
thuộc, Tô Thâm Nhã nói chuyện với anh cũng không nhiều, chỉ thỉnh thoảng khi du
học sinh gặp gỡ nhau, nói chuyện với anh vài câu, có thể có khó khăn gì thì xin
anh giúp đỡ mà thôi.

Về sau, anh biết Tô Thâm Nhã thích anh, lại càng hết
sức tránh né cô ấy, hy vọng cô ấy có thể sớm từ bỏ đoạn tình cảm không có kết
quả này, tìm một người đàn ông yêu cô.

"Ảnh cũng đều đã tràn lan trên diễn đàn, hai
người còn chơi tình ngầm à?" Trịnh Huyền trưng ra giọng điệu chứng cớ rành
rành như núi.

Không đợi An Nặc Hàn phản bác, Tô Thâm Nhã thoải mái
nói trước: "Anh muốn em phải nói bao nhiêu lần, em và anh ấy căn bản không
quen nhau, các anh đừng có nói lung tung."

"Đều đã ôm nhau còn không quen, vậy thế nào mới
coi là quen?"

Đôi má Tô Thâm Nhã hơi hồng hồng, nhưng vẫn cố gắng
thể hiện sự bình tĩnh: "Không như mọi người nghĩ đâu, ngày đó em uống say,
nhớ đến mấy chuyện đau lòng, anh ấy đúng lúc thấy, ai ủi em một chút
thôi."

Có người giễu cợt: "Vậy tối hôm nay, để anh an ủi
em chút đi."

"Hay để anh đi, anh là một người rất biết cách an
ủi!"

Những câu nói tiếp đó càng lúc càng quá đáng. Tô Thâm
Nhã cố nén xấu hổ tức tối, không nói câu nào.

An Nặc Hàn cũng không nhìn được nữa, thay cô giải vây:
"Lúc nào đến phiên các người!!!"

Trịnh Huyền lập tức tóm được điểm sơ hở: "Nghe
nghe! Còn nói là không có gì?"

"Nhất định thế, sớm biết hai người có mờ
ám."

Anh trầm lặng liếc nhìn Tô Thâm Nhã, vừa lúc đón được
ánh mắt biết ơn của cô.

Anh thản nhiên cười.

...


Đêm đó An Nặc Hàn uống rất nhiều rượu, một chén tiếp
một chén mời từng người bạn. Uống rượu càng nhiều, giọng ca tự nhiên của Thành
và Mạt Mạt trên sân khấu càng rõ ràng hơn.

Giọng ca của bọn họ, phảng phất như có thể xuyên thấu
linh hồn con người.

Một bát canh giải rượu nghi ngút hơi nóng hiện ra
trước mắt anh, anh ngẩng đầu, thấy Tô Thâm Nhã hai tay đang cầm bát canh đặt
xuống bàn anh.

"Cảm ơn!" An Nặc Hàn nhận lấy xuất phát từ
sự lễ phép, nếm thử một hớp, vị chua chua thoảng qua đầu lưỡi.

Trịnh Hiên nháy mắt ám muội với anh vài cái, nói:
"Người anh em, cậu tu luyện được phúc khí ở kiếp nào, mà có thể gặp được
một cô gái tốt như vậy?"

"Đúng." Anh ngà ngà say hàm hồ gật đầu, đặt
bát canh giải rượu trong tay xuống.

Anh nhớ tới Mạt Mạt, tới khi nào Mạt Mạt mới có thể
lớn lên, hiểu được cái gì là yêu...

An Nặc Hàn đổ đầy rượu vào trong chén, cụng ly một cái
với Trịnh Huyền, ngửa đầu uống. Tửu lượng quá tốt không hẳn là một việc tốt,
khi muốn say làm thế nào cũng không say được!

"An, tâm trang của anh không tốt sao?" Tô
Thâm Nhã ngồi xuông bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi.

"Không hề! Tâm trạng rất tốt!" Anh đứng lên,
tránh né cô ấy: "Xin lỗi, tôi đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại."

Anh lảo đảo liêu xiêu đi ra cửa, đi dọc theo cầu thang
xuống dưới.

Lần thứ n gọi điện cho Mạt Mạt, lúc này trả lời anh
không phải là tiếng tắt máy mà là rất nhanh được nối thông.

Nghe thấy tiếng hít thở của Mạt Mạt, anh dừng bước,
không biết nên nói cái gì.

"Anh đến Anh rồi à?" Cô hỏi.

"Ừ! Em đang ở đâu?" Anh thuận miệng hỏi.

"Trong bệnh viện." Cô lạnh lùng nói.

Bệnh viện? Cô đang ở bên cạnh Tiêu Thành?

Anh day day cái trán đau nhức, đứng ở bên tay vịn cầu
thang, vị chua của canh giải rượu tràn ra trong dạ dày. Rượu đang thiêu đốt
trong máu, anh cố gắng kiềm chế, hỏi: "Vết thương của Tiêu Thành thế
nào?"

"Anh nói xem?"

Không đợi anh mở miệng, tiếng chất vấn tràn đầy oán
hận của Mạt Mạt từ trong điện thoại truyền đến.

"Anh ấy đã bị thương thành như thế, vì sao anh
còn muốn lấy mạng Tiêu Vi đi uy hiếp anh ấy?"

Chất cồn quá độ trong dòng máu cuồn cuộn, chảy ngược
lên não, tâm tình của anh có chút không khống chế được: "Anh làm mọi thứ
đều là vì em! Em có biết không? Tiêu Thành là em trai của Tiêu Vi!"

"Em biết!"

Câu trả lời của Mạt Mạt làm anh sửng sốt, câu nói kế
tiếp nghẹn ứ trong cổ họng.

"Anh ấy là em trai của Tiêu Vi, thế thì sao? Là
em xin anh ấy dạy em hát, là em chủ động đi bar tìm anh ấy, anh ấy chưa từng
làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến em! Anh dựa vào cái gì cho rằng anh ấy đang
trả thù!"

Dựa vào cái gì? Chỉ bằng Tiêu Thành là em trai Tiêu
Vi, chỉ bằng hiện nay Mạt Mạt đang oán giận anh, trách móc anh.

"Em nhất định phải để sau khi cậu ta tổn thương

thương, em mới bằng lòng tin anh, có đúng không?" Anh cười khổ hỏi.

"Nằm trong bệnh viện là Thành, thương tích chồng
chất cũng là Thành! Anh nói xem! Rốt cuộc là ai tổn thương ai?"

An Nặc Hàn mệt mỏi dựa vào lan can cầu thang, tay cầm
điện thoại không còn chút sức lực.

Gió đêm thổi tan rượu trong cơ thể anh, khiến sự đau
đớn co rút trong ngực càng lúc càng rõ ràng.

Anh không nói gì nữa, cho dù anh nói thế nào, Mạt Mạt
cũng sẽ không tin, bởi vì cô cho rằng Thành tự nhiên đến không nhiễm bụi trần,
cho rằng cậu ta thật sự thật tình với cô.

"Anh Tiểu An, về sau em sẽ không gặp lại Thành
nữa..."

Anh cười nhắm mắt lại. "Mạt Mạt, em muốn gặp
người nào thì không ai có thể ngăn cản."

"Thế nhưng..."

"Em vì cậu ta mà chết cũng sẵn lòng, còn ai có
thể ngăn cản em?" Anh lớn tiếng nói, đồng thời tức giận đá về phía bức
tường đối diện.

Anh quên mất bản thân đang dựa lưng vào lan can cầu
thang, cũng quên mất cơ thể bị rượu làm tê liệt đã mất đi phản ứng linh hoạt.

Anh chỉ cảm thấy một phản lực lớn truyền đến, sau lưng
anh chợt hẫng, rơi xuống dưới tầng.

Anh nghe thấy Mạt Mạt nói: "Em không
phải..."

Anh còn nghe thấy Tô Thâm Nhã đang gọi anh, âm thanh
xa xôi mà thê thảm: "An..."

Sau đó, anh nghe thấy tiếng điện thoại rơi xuống đất.

***

Khi An Nặc Hàn tỉnh lại, phát hiện bản thân mình đang
nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.

Bạn bè của anh vây xung quanh, trò chuyện náo nhiệt.
Chỉ có Tô Thâm Nhã yên lặng ngồi trước giường anh, vừa thấy anh tỉnh lại, lập
tức chạy đi gọi bác sĩ: "Bác sĩ, anh ấy tỉnh!"

Cảm nhận được cơn đau đầu sau khi bị rượu kích thích,
An Nặc Hàn vô thức đưa tay day trán, cánh tay không chỉ không có cách nào
chuyển động, mà còn truyền đến cơn đau càng kịch liệt.

Sau đó, anh cố gắng nhớ lại, nhớ tới bản thân mình ngã
từ trên cầu thang xuống, nhớ tới việc cãi nhau với Mạt Mạt, cũng nhớ tới cảnh
Mạt Mạt dùng mảnh thủy tỉnh đặt trước cổ họng của chính cô...

Bác sĩ đi vào, kiểm tra tình trạng của anh một chút,
lại hỏi anh mấy vấn đề. Cuối cùng, ông nói cho anh: "Khuỷa tay phải của
anh bị vỡ nát như gãy xương, cần phải làm phẫu thuật, phần ót bị va đập, có dấu
hiện của chấn động não nhẹ, tình hình cụ thể cần phải nằm viện quan sát thêm
một khoảng thời gian nữa.

"Xương sườn của tôi..." Anh dùng tay trái đè
lên ngực chính mình: "Bác sĩ, xương sườn của tôi có phải bị gãy hay
không?"

"Xương sườn?" Bác sĩ lấy ra tấm X-quang nhìn
cẩn thận lại lần nữa: "Không hề bị thương."

"Tim cũng không bị thương?"

"Không có!" Bác sĩ hỏi: "Sao thế? Khó
chịu à?"

"Rất đau."

Bác sĩ lại kiểm tra lại cho anh một lần, nói với anh:
"Thật sự là không hề bị thương."

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận