Trương An Hạ: là một côgái của công việc, có một thân hình và khuôn mặt đẹp, với một trí thông minh khỏi chê. Rất bảo thủ, không thích các cải cách đi theo khuynhhướng châu Âu. Thường tìm hiểu do dự rất lâu rồi mới bắt tay vào việc.Tiền bạc rất quan trọng đối với cô vì lý do muốn đời sống được vữngchắc hơn là hưởng lạc thú. Vì phải làm việc nhiều nên dễ nghi ngờ những sự thành công dễ dàng và phải đổi chủ trương:
"thích thú trước việclàm.
" Hành động chín chắn nhưng lại phản ứng nhanh với các hành độngbất bình đẳng. Và thường là người đòi hỏi các tổ chức và lãnh đạo cáccuộc chống đối có trật tự và áp bức bất công. Tính tình trầm lặng, ítbiểu lộ nhưng lại rất dễ hòa đồng vì khiếu nói hài hước. Là người cókhuynh hướng trả thù hơn tha thứ.
Lâm Vũ Nguyên: Boss của Trương An Hạ- CEO của công ty STC, một công ty chuyên đào tạo cho các người mẫu, ca sĩ. Tính tình lạnh lùng, quyết đoán, sáng trí hànhđộng mau lẹ, rất quý trọng tự do cá nhân, tính tình thay đổi thấtthường, lúc xuống tinh thần rất dễ trở nên cáu kỉnh. Rất cương quyết và nhiều nghị lực, ý chí. Ít khi phải ngập ngừng, đắn đo trước một vấn đề nào. Thường cảm nghĩ cũng như hành động đều là tùy hứng, có sở thích kì quặc: thích dồn An Hạ vào thế bí, là một người có nhân phẩm không chê vào đâu, rất quyến rũ người khác, tính thì vốn rất lãng mạn nhưng rấtngại biểu hiện.
Lâm Vũ Phong: em trai của Boss, có khuôn mặt trắng trẻo như búng ra sữa, nên lúc nào cũng bị nhận nhầm là học sinh phổ thông. Cũng là cấp trên của An Hạ, yêu An Hạ nên khong ít lần đối đầu, cãi vã với ông anh của mình. Tính tình hòa đồng, rất được các nữ nhân viên ngưỡng mộ yêu mến, chu đáo và rất giỏi thương lượng. Là em cùng cha khác mẹ với Boss.
Trịnh Ánh Nhi:một cô gái tài giỏi, được mời đi dự hội thảo rất nhiều nước, được ấn định là hônthê của Boss từ trước, là người cá tính, không thích sự ràng buộc, độcđoán trong công việc nhưng giàu lòng vị tha trong tình yêu. Sự xuất hiện của Ánh Nhi là một bước ngoặt cũng như là thử thách đối với An Hạ.
----------
Tháng Tám.
Cái nắng gay gắt như đổ lửa chiếu xuống thành phố, các tia nắng lăn tăn trên các cành cây, trong suốt chiếu qua các kẽ lá.
Trên đoạn đường tấp nập, có một chàng trai đang gục bên vệ đường với bộdạng thê thảm, mái tóc rũ xuống che đi gần hết khuôn mặt, không ai cóthể thấy được biểu cảm trên khuôn mặt cậu lúc này. Dòng người lướt quađoạn đường đó trong vội vã, có vài ánh mắt nhìn cậu bằng nhiều biểu cảm. Thương hại có, khinh miệt có nhưng chẳng ai dám đưa tay ra giúp đỡ cậu.
An Hạ nhăn nhó bước đi trên đoạn đường, sáng giờ cô đã đi ba bốn cáicông ty rồi mà không có công ty nào chịu nhận cô cả. Đáng ghét, chỉ tạicô ra trường khá sớm và không có kinh nghiệm thực tập. Lê đôi chân mỏinhừ qua từng con phố dưới cái nắng gay gắt của tháng Tám khiến cô cảmthấy bức bối trong người. An Hạ cuốn sổ ghi chép của mình ra. Giờ chỉcòn một công ty nữa thôi- đó là TCB, công ty đó mà không nhận cô nữa thì chắc đời cô phải phụ thuộc vào bố mẹ thôi.
An Hạ không phải là không có chỗ làm, cô đã có một chỗ làm việc tốt hơnvà chẳng phải cực nhọc đi xin việc như thế. Ngay khi ra trường, bố cô đã xếp cho cô một vị trí tốt trong công ty ông nhưng vì không muốn phảiphụ thuộc, dựa dẫm vào bố mẹ nên An Hạ đã từ chối và đi xin việc làm. Cứ ngỡ chỉ cần có cái bằng là sẽ tìm được một công ty nhận… nhưng sự đờicó ai ngờ. Họ còn đòi thêm cả cái kinh nghiệm thực tập nữa.
An Hạ thở dài, đưa tay quệt mồ hôi đang vương trên trán. Mắt cô đập vàomột thân ảnh đang ngồi thê thảm, bê bết máu. An Hạ chạy tới hỏi:
- Này anh! Anh không sao chứ?
Chàng trai đó chỉ im lặng. Không phải vì cậu không muốn trả lời cô nhưng bởi vì đã quá kiệt sức cậu không thể trả lời hay làm được bất cứ hànhđộng nào cả. An Hạ lay lay người cậu:
- Này anh, anh ổn chứ?
Cậu ngẩng mặt lên một cách khó khăn. Khuôn mặt bị đánh đến bầm dập, máutheo những kẽ hở mà chảy tuôn ra. An Hạ có chút hốt hoảng rồi nói:
- Anh ngồi đây…tôi sẽ đi mua thuốc về sơ cứu.
Nói rồi cô chạy vội đi không để cậu kịp mở miệng nói là không cần. Nhưng một cử động nhỏ cũng khiến khóe môi cậu đau nhức và bật máu, tứ chi như muốn nhũn ra thành những bộ phận độc lập. Cậu buông xuôi, mặc kệ.
Một lúc sau, An Hạ trở lại với túi cứu thương. Đôi tay cô linh hoạt rửavết thương trên mặt cậu. Dù đã cố thật nhẹ nhàng nhưng An Hạ vẫn thấycậu nhăn mặt vì đau. An Hạ thổi nhẹ vào vết thương rồi nói:
- Xin lỗi, anh chịu đau chút nhé! Tại cũng lần đầu tôi sơ cứu vết thương cho người ta.
Giờ cậu mới có thể nhìn rõ cô gái đang đối diện với cậu. Cô có một khuôn mặt nhỏ nhắn, non nớt như chưa một lần lăn xả dưới đời. Kiêu sa, mỏngmanh là cụm từ chung mà cậu có thể thốt lên khi nhìn cô gái này. Đôi mắt cô to tròn, ánh lên một niềm tin như không bao giờ tắt. Đôi mắt to tròn đó khiến cậu như tìm được một chút niềm tin nhỏ bé.
Sơ cứu xong, An Hạ lại nhìn cậu rồi nói:
- Xong rồi! Nhưng anh như thế này thì có thể về nhà được không?
Cậu mấp máy môi định bảo là không sao nhưng mỗi cử động nhỏ đều khiến khóe miệng đau rát, cậu bèn lắc đầu thay cho lời nói.
- Không được! Để tôi giúp anh về nhà, dù gì tôi cũng đi sáng giờ rồi,chẳng công ty nào chịu nhận. Thôi, quên đi! Nhà anh ở đâu, tôi đưa anhvề?
Cậu vẫn lắc đầu không nói, cả người cậu giờ đây chỉ còn mỗi cảm giác rã rời. An Hạ nhìn cậu một lúc rồi nói tiếp:
- Tôi đành đắc tội vậy.
Cô đưa tay vào túi quần cậu để tìm kiếm thứ gì đó. Cậu nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Giúp cậu rồi lại tìm gì trong túi cậu?
Chẳng lẽ cô gái này định ăn cướp à?! Có loại ăn cướp nào mà vừa đánh vừa xoa như thế này không?
- A, tìm ra rồi! – An Hạ reo lên khi tìm ra thứ cần tìm.
Cô lôi ra, đó là điện thoại di động của cậu. An Hạ tìm trong danh sách,cô không biết nên gọi cho ai để thông báo tình trạng của anh chàng này.Cô đành chọn một số mới được liên lạc gần đây nhất và gọi. Không để đầudây bên kia kịp lên tiếng, An Hạ đã tuôn ra một tràng dài:
- Xin lỗi, tôi là người qua đường thấy anh này đang bị thương. Làm phiền hãy đến đường X để đón anh này nha.
Rồi cô dập máy, bỏ lại điện thoại vào túi áo cậu, cô ngồi xuống bên cạnh cậu, tay xoa xoa bàn chân của mình, cô than thở:
- Híc, đau chân quá đi! Đi bộ sáng đến giờ. Thật là, sao chẳng công tynào chịu nhận mình chứ? Chẳng lẽ cả đời này phải dựa dẫm vào bố mẹ sao?
An Hạ thở dài, cô nhìn đi nhìn lại hồ sơ xin việc trên tay, thầm tặc lưỡi.
Một chiếc xe BMW màu đen sang trong đỗ phịch trước mặt cô và cậu. An Hạngước nhìn lên, từ trong xe một người con trai với dáng vẻ cao ráo,khuôn mặt tuấn tú nhưng cũng vô cùng chững chạc. Khuôn mặt anh không một chút biểu cảm, anh mang dáng vẻ của một người đàn ông thành đạt. An Hạcó chút ngẩn người khi nhìn thấy anh. Anh- cái gương mặt góc cạnh đếntừng nét tưởng như người họa sĩ đã phải rất tỉ mỉ khi vẽ nên tuyệt tácnày.
Anh nhìn người con trai ngồi bên cạnh cô rồi cất tiếng, tiếng nói trầm nhẹ cũng kéo linh hồn cô về lại chính thân xác
- Phong!
Anh chàng tên Phong ngẩng lên nhìn người con trai đó, khóe môi vẫn cảmthấy đau nhức khiến cậu chẳng muốn cử động môi thêm lần nào nữa. An Hạthấy mình không còn việc ở đây nữa. Cô đứng dậy xem đồng hồ rồi cườinói:
- Nếu người thân của anh đã đến thì tôi đi đây. Tôi còn phải đi xin việc nữa. Tạm biệt!
Rồi cô chạy biến đi, mất hút trong biển người mênh mông.
o0o
Tại phòng phỏng vấn.
An Hạ nhăn nhó ngồi hí hoáy viết lại hồ sơ xin việc. Chỉ tại cô lơ đãngnên để quên mất cái hồ sơ xin việc trên đường. Giờ đành phải viết lại.Ngày gì mà sao xui xẻo đến thế chứ? An Hạ bực bội, trút giận lên câybút. Viết xong, cô mới ngẩng lên nhìn xung quanh. An Hạ ngồi thẳng lưng, mồ hôi nhỏ giọt xuống cô đau khổ cầm số báo danh trên tay An Hạ bấuchặt lại, từng người lần lượt ra vào. Có người đầy tự tin, vui vẻ còn có người thì ủ rũ, buồn bã. An Hạ thở dài, cô không biết số phận mình sẽtrôi về đâu đây. An Hạ lóng ngóng xem đồng hồ rồi lại nhìn người ra vào, cả không gian tràn ngập sự im lặng đến nỗi An Hạ có thể nghe thấy nhịptim đập của mình.
Số 56, Trương An Hạ.
Nghe đến tên mình, An Hạ vụt dậy, bước chân cứ loạn lên hết chưa bao giờ cô rơi vào tình trạng này. Bước vào phòng,bên trong là ba người đangngồi phía trước, gồm có hai nam và một nữ, trong đó có một người nam còn khá trẻ, nhìn rất nhã nhặn, hiền hòa và rất đẹp trai, còn hai người còn lại trông có vẻ cũng đã ngoài ba mươi, người nam trông cũng rất hiền ,nhưng người nữ lại nhìn rất nghiêm túc, có chút làm cho người ta thấychột dạ. Người phụ nữ lên tiếng hỏi:
- Cô là Trương An Hạ?
- Vâng!
Người phụ nữ mỉm cười, nụ cười làm cho bà hiền hòa trái ngược với vẻnghiêm túc ban nãy, người phụ nữ nói với một thanh âm nhỏ nhẹ, dễ nghe:
- Chúng ta bắt đầu phỏng vấn! Đầu tiên tôi muốn hỏi tại sao cô lại chọn TCB để làm việc?
An Hạ mỉm cười, trả lời sau ít phút đắn đo suy nghĩ:
- Ai cũng biết TCB là một tập đoàn lớn mạnh vào đây làm là việc khôngdễ, nhưng một khi được vào làm thì có thể có kinh nghiệm tốt hơn, tiềnlương có thể làm cho cuộc sống trở nên rộng rãi, thoải mái hơn. Nơi đâycũng khiến tôi được tiếp xúc nhiều hơn và có thể nâng cao kinh nghiệmcủa mình, cũng vì tôi cũng muốn hiểu rõ hơn về giới showbiz, muốn chocác ngôi sao có thể gần với fan của mình hơn tạo cho họ sự nổi tiếng vào tỏa sáng hơn nữa.Với lại, tôi ra trường sớm hai năm và cũng không cókinh nghiệm thực tập.
Ba người đều ngạc nhiên với cách trả lời đầy thẳng thắn, không chút ngượng ngạo của An Hạ, người phụ nữ mỉm cười và nói:
- Tốt lắm!
Tiếp theo người con trai trẻ tiếp tục hỏi cô:
- Tôi hỏi em? Em nói em không có kinh nghiệm thực tập vậy em nghĩ chúng tôi có nhận em không?
An Hạ cười một nụ cười tươi làm say đắm lòng người, cô nói nhỏ nhẹ nhưng trong đó chứa đầy vẻ tự tin:
- Tôi không biết bên công ty có nhận hay không? Tuy tôi chưa có kinhnghiệm thực tập nhưng với trình độ của tôi thì tôi tin chắc tôi có thểđược nhận vào công ty
- Cảm ơn em!
Cuối cùng là người đàn ông trung niên hỏi:
- Được! Vậy nếu cô được nhận vào làm thì cô sẽ muốn mình ở bộ phận nào?
- Đó là tùy quý công ty!
- Tôi có thể hỏi cô về một vài chuyện riêng tư?
An Hạ kiên quyết lắc đầu, giọng đanh lại:
- Tôi không có nghĩa vụ để trả lời và tôi cũng không thích ai hỏi về vấn đề riêng tư, và tôi nghĩ chuyện đó thì chắc không liên quan đến côngviệc.
Người phụ nữ mỉm cười, lòng thầm thán phục sự thẳng thắn của An Hạ, người phụ nữ dịu dàng nói:
- Được rồi! Cảm ơn em! Có gì chúng tôi sẽ liên lạc với em sau.
An Hạ bước ra khỏi phòng, bao nhiêu cảm xúc lo sợ được dồn nén chợt ùavề, tự nhiên cô lại muốn khóc mà nước mắt lại không thể rơi được.
An Hạ lại thở dài rồi bước ra khỏi tòa nhà.
An Hạ lững thững bước đi trên phố, lòng ngập tràn lo âu, cô không biếtmình có được nhận không? Cô chỉ sợ mình trả lời quá thẳng thắn họ lạikhông thích. Sao lúc đó cô ngốc thế nhỉ? Giờ hối hận cũng đâu kịpnữa…đây là cơ hội cuối cùng của cô rồi.