Cho em một nửa trái tim anh nhé!

“Muốn giữ anh cho riêng mình như bản thân em lại không thể.
Nước mắt em cứ mãi tuôn như chẳng bao giờ muốn dừng”
20 năm trước.
Bầu trời trong xanh cao vút, các đám mây lãng đãng trôi. Sân sau của một ngôi biệt thự sang trọng, dưới một cái cây to lớn, xòe tán lá rộng chephủ một vùng trời, có một cô bé đang ngồi trên xích đu, hai tay cố gắngđẩy cái xích đu cho nó đung đưa. Mái tóc màu nâu được thắt đuôi sam giữcố định ở phía sau lưng, chiếc váy màu xanh làm tôn lên nước da đang ửng hồng của cô bé. Đôi mắt nâu to tròn, sáng lấp lánh nét đáng yêu của trẻ con, đôi môi nhỏ nhắn ngân nga một bài hát. Cô bé vô tư hát hò giữakhoảng sân rộng một mình.
-Ngọc Châu!
-A! Cha đã về!
Cô bé vui mừng tụt xuống xích đu, chạy tới và nhảy phóc lên người chacủa mình. Đưa hai cánh tay bé nhỏ bé của mình vòng qua ôm lấy cổ ông.Ông cười hiền, vuốt dọc sống lưng cô bé. Lát sau, ông đặt cô bé xuống,ôn tồn nói:
-Để cha giới thiệu, đây là bác Lâm bạn thân của bố…
-Cháu chào bác ạ!- Ngọc Châu lễ phép khoanh tay cúi người chào.
Ông Lâm bật cười, xoa đầu cô bé và nói:
-Giỏi, ngoan lắm!
-Còn đây là bạn Vũ Nguyên, con của bác Lâm. Từ nay hai đứa hãy là bạn nhé!
Ngọc Châu nhìn cậu bé bằng tuổi trước mặt mình, rồi mỉm cười nghiêng đầu nói:
-Chào bạn mình là Ngọc Châu.
-Chào!- Cậu bé hờ hững đáp.
Ngọc Châu lại mỉm cười. Cậu bé trong thoáng chốc khá ngạc nhiên. Cậu làbản tính từ nhỏ đã trầm tính, ít nói, người nào làm bạn với cậu đều cảmthấy phát chán ngay từ câu “chào” đầu tiên. Nhưng cô bé này không, cô bé chỉ biết là cứ mỉm cười như thế mà thôi.
Bất ngờ…. Ngọc Châu nắm lấy cánh tay của Vũ Nguyên, vui vẻ nói:
-Nguyên, mình ra kia xây lâu đài cát đi, sân sau nhà mình có một hố cát á. Đi chơi với mình nha?
Chưa kịp để Vũ Nguyên lên tiếng thì Ngọc Châu đã kéo cậu bé đến chỗ hố cát.. Vui vẻ, cô bé đưa cậu bé một xô cát vào nói:
-Cùng mình xây nhé?!
Hai người đàn ông đứng mỉm cười ôn nhu nhìn đứa con của mình đang vuiđùa. Ánh nắng nhẹ chiếu lên hai đứa trẻ, bóng của chúng trải dài trên hố cát.
Năm đó, Vũ Nguyên và Ngọc Châu được bảy tuổi.
Năm 12 tuổi, tình bạn giữa Ngọc Châu và Vũ Nguyên càng thêm khăng khít.Càng lớn, Ngọc Châu càng trở nên xinh đẹp, một nét đẹp sắc sảo. VũNguyên ngày càng đẹp mã. Dưới con mắt bao nhiêu bạn cùng lứa khác họ làđôi kim đồng ngọc nữ đẹp nhất.
Năm 17 tuổi, Vũ Nguyên được mệnh dang là hotboy trường, Ngọc Châu ngàycàng xinh đẹp mỹ miều. Đó là cái nét đẹp sắc sảo, sự cao quý của giớiquý tộc. Cũng năm đó, Ngọc Châu cũng như bao cô bạn nữ khác, đem lòngthương thầm Vũ Nguyên. Tình cảm ôm ấp trong lòng, lẳng lặng yêu thương.
Năm 18 tuổi, vẫn ôm ấp tình cảm của mình, dự định sinh nhật năm tám tuổi này sẽ nói cho Vũ Nguyên biết. Ngọc Châu tự vui với nỗi niềm của mình.
-Nguyên, đợi mình với!
Ngọc Châu chạy vội tới, thở hổn hển nói:
-Làm gì mà đi nhanh thế? Mệt chết đi được.
-Mình đã bảo là mình về trước có việc mà!
-Hì, mình cũng không có việc gì làm nên nán lại trường làm gì.
Thật ra, là có việc cần làm nhưng Ngọc Châu đẩy nó sang một bên để vềkịp lúc với Vũ Nguyên. Cô lúc nào cũng chạy theo sau anh, cô đôi lúc ước là anh có thể ở lại chờ cô một lần thì cô cũng đã hạnh phúc rồi.
Vũ Nguyên đút tay vào túi quần, lững thững bước đi lên trước.
-Anh hai! Anh hai!
Từ đừng xa, một cậu bé với khuôn mặt bầu bĩnh, làn da trắng bóc như búng ra sữa đang đưa tay vẫy vẫy Vũ Nguyên. Khỏi cần anh bước thêm vài bước, cậu chạy tới vui vẻ nói:
-Anh hai, mẹ nói tối nay mời chị Châu về nhà mình ăn cơm ạ! A! Chị Châu này!
Cậu bé reo lên vui vẻ, Ngọc Châu mỉm cười dịu dàng, nói:
-Nhóc này! Em có cần la to đến thế không?
-Tối nay chị đến nhà em ăn cơm nha chị?
-Em hỏi em anh hai em có chịu không đã!
-Anh hai!- Cậu bé quay sang ra bộ năn nỉ.
-Vũ Phong! Đi thôi!
-Hớ, anh hai còn chị Châu ạ?
Vũ Nguyên vẫn tiếp tục bước, nói vọng ra sau;
-Nếu mẹ đã quyết như thế thì cứ làm theo sắp xếp của mẹ đi.
Vũ Phong cười nhìn Ngọc Châu, rồi vẫy chào tạm biệt và đi qua bên đường.
-Ối!
Vũ Nguyên vô tình đụng phải một cô gái, cô kêu lên một tiếng. Trên lòngđường, một cô gái đang đồng phục học sinh bỗng ngã xuống, sách vở rơi ra khắp nơi.
-Chảy máu rồi!- Cô bé nhẹ giọng lẩm bẩm.
-Có sao không?
Cô gái đó ngước nhìn lên, Vũ Nguyên đang chìa một chiếc khăn ra cho cô gái. Cô cầm lấy rồi nói:
-Cảm ơn anh!
-Vũ Nguyên, có sao không?- Ngọc Châu và Vũ Phong vội vàng chạy tới.
-Không sao!
-Cô bạn này, bạn có sao không?- Ngọc Châu ân cần hỏi.
-À, không sao. Chắc xây xát một chút xíu.
-Để tôi đưa cô đến bệnh viện băng bó lại.
-A, không cần đâu. Tôi tự đi được rồi. Cảm ơn ý tốt của bạn.
-Tôi đã đụng ngã cô. Về lý về tình là tôi chịu trách nhiệm. Để tôi đưa cô đi!
Cô gái nhìn Vũ Nguyên rồi mỉm cười dịu dàng, nhỏ nhẹ đáp:
-Vậy làm phiền bạn.
-Để mình dìu bạn!
Ngọc Châu đỡ cô bạn vào chiếc xe BMW đang đậu bên đường. Vào trong xe,cô nhìn vết thương của mình không khỏi tặc lưỡi, lẩm bẩm nói:
-Chết thật, kiểu này ngày mai thì làm sao mà múa được đây?
Ngọc Châu nghe thế liền hỏi:
-Bạn là diễn viên múa à?
-Ừ, mình có học múa bale ngày mai là ngày dự thi rồi!- Cô gái mỉm cười.
-Vậy chân như thế sao bạn múa?- Ngọc Châu nhíu mày nói.
-Hì hì, không sao không sao mà!- Cô gái mỉm cười như một cách trấn an Ngọc Châu.
-Bạn tên gì?- Ngọc Châu hỏi.
-Mình tên là Tiểu An.
Tại bệnh viện.

Cô y tá dùng ít thuốc sát trùng để chà rửa lên vết thương cho Tiểu An,máu vẫn lì lợm tuôn ra. Tiểu An cắn chặt môi đến trắng bệch ra. Bêncạnh, Ngọc Châu vẫn nắm tay của Tiểu An động viên nói:
-Không sao đâu! Cố chịu đựng chút nha Tiểu An. Nguyên không cố ý đâu mà!
Tiểu An ngước nhìn Ngọc Châu, mỉm cười dịu dàng nói:
-Bạn nói như thế nhiều lần rồi, mình không sao mà!
Vũ Nguyên đứng tựa người vào tường, khuôn mặt vẫn không chút cảm xúc,mắt chăm chú nhìn Tiểu An, hàng lông mày thoáng nhíu lại như đang nghĩgì đó.
-Chị ơi, em thay mặt anh hai xin lỗi chị!- Phong cúi người nói.
Tiểu An lại mỉm cười, dường như trên môi cô gái này không bao giờ tắt đi nụ cười. Nó rạng rỡ như nắng ban mai, tràn ngập ấm áp.
-Chị không sao mà!
-Mai bạn múa được không?
-Mình đã nói là không sao mà!
-Xong rồi. Tránh té ngã lần nữa và hoạt động nhiều. Vết thương vì do ma sát quá mạnh với mặt đường nên rất sâu. Nhớ rửa vết thương và thay băng ngày ba lần- Cô y tá ngắt ngang cuộc nói chuyện của mấy người họ.
Nghe xong, khuôn mặt của Tiểu An thoáng tối sầm lại nhưng lát sau lạitươi tỉnh, cô biết Ngọc Châu đang nghĩ gì qua ánh mắt đầy không hài lòng của Ngọc Châu đang nhìn mình, Tiểu An cười lộ chiếc răng khểnh đáng yêu nói:
-Không sao, ngày mai mình chỉ múa những bản nhẹ nhàng thôi!
-Bạn….chắc chứ?
-Mình chắc mà!
-Nguyên, bạn nói gì đi!- Ngọc Châu lay lay cánh tay Vũ Nguyên.
Vũ Nguyên tiến tới, hai tay đút túi quần, nhìn Tiểu An một lúc rồi nói:
-Tôi không bắt ép cô, quyền lựa chọn ở cô. Tôi chỉ khuyên là đừng cố quá sức làm gì!
-Tôi biết rồi, cảm ơn bạn. Tôi không thể từ bỏ được. Cuộc thi lần nàyrất quan trọng với tôi, tôi đã đợi nó rất lâu rồi!- Vừa nói đôi mắt Tiểu An mơ màng dõi ra về phía xa.
Phải, cô đã phải tập luyện đến hơn hai năm trời chỉ để chờ cuộc thi này. Múa bale là cả một ước mơ của cô, không đơn giản gì mà cô bỏ được. Côđã phải tập luyện rất nhiều, rất nhiều. Những đêm trời mưa cô phải đứngdưới mưa để luyện tập vì phòng tập đã đóng cửa. Có những khi dầm mưa đến phát sốt thế mà cô vẫn kiên trì để luyện tập. Không phải là sở thíchnhất thời, nó là ước mơ cả đời của cô.
-Vậy thì hãy cố gắng đi!
Vũ Nguyên quay bước đi, quăng lại câu nói đó phía sau.
Tiểu An mỉm cười, lần đầu tiên có người nói với cô như thế. Ngoài bố mẹcô ra, anh là người đầu tiên nói với cô hai chữ “cố gắng” đó.
-Nếu các bạn không phiền thì ngày mai lúc bảy giờ ở nhà thi đấu Y, đến xem tôi biểu diễn!
-Thật chứ?- Ngọc Châu tíu tít hỏi.
-Thật, rất vui nếu các bạn đến!
-Ừ, ngày mai mình sẽ đến. Mình hứa đó- Ngọc Châu cười tươi, cầm tay Tiểu An và dùng ngón tay út của cô ngoắc vào tay của mình.
Tiểu An mỉm cười duyên dáng rồi khập khễnh bước đi ra khỏi bệnh viện.
-Nè Nguyên, mai đi với mình nha!
Trong xe, Ngọc Châu bày trò năn nỉ, Vũ Nguyên hờ hững tựa người vàothành ghế, mắt dõi ra đường. Chiếc xe BMW màu đen lướt trên đường, bỏlại mọi cảnh vật về phía sau.
-Không rảnh!
-Đi mà!!!
-Không! Cậu thích thì đi một mình đi!
-Nè, bạn quá đáng nha. Đã đụng người ta bị thương người ta không nói gì là may rồi, đến xem người ta biểu diễn thay cho lời xin lỗi mà bạn cũng không đi là sao?
-Chẳng phải mình đã đưa cô ấy đến bệnh viện rồi sao. Xét trên lý, mình đã hoàn thành hết trách nhiệm.
-Vũ… Nguyên!- Ngọc Châu hờn dỗi.
Vũ Nguyên không nói gì, anh dõi mắt ra ngoài đường. Thoáng chốc, trongđầu bỗng hiện lên một nụ cười rạng rỡ với chiếc răng khểnh làm cho nụcười thêm phần đáng yêu. Nụ cười ấm áp như nắng xuân nhẹ chiếu xuốngdương gian, gột rửa đi những thứ bẩn thỉu.
Đó là một cô gái kiên cường!!!
o0o
Buổi tối hôm sau.
Trời đang vào tiết trời ngày hè nhưng không khí không hề nóng bức.Giónhẹ lướt qua mang không khí dìu dịu, cuốn theo mùi hương hoa sữa từ cáccây hoa sữa được trồng hai bên đường, hương hoa lan tỏa bao quát của một vùng trời. Ngọc Châu diện ình một chiếc váy vô cùng thời trang.Kiểu đồ tip mix, với chiếc áo sơ mi cổ tròn màu xám, tay áo bồng ôm vàocánh tay trắng nõn của Ngọc Châu. Chiếc váy màu đen được phối theo, áobỏ vào váy, thắt thêm một cái dây nịt màu nâu thời trang. Trên tay đeovài phụ kiện đi liền cho hợp với bộ đồ mà cô đang trưng diện. Trên taycầm bó hoa hồng nhung xanh. Màu xanh thiên thanh sáng ngời, làm cho bóhoa rực rỡ hơn.
Vũ Nguyên hờ hững, tay bỏ vào túi quần theo sau. Đây là kết quả sau mấygiờ đồng hồ năn nỉ, hăm dọa, hờn dỗi của Ngọc Châu. Cuối cùng, khôngchịu được sự mè nheo, Vũ Nguyên đứng dậy bước đi. Ngọc Châu lăng xăngchạy vào cánh gà tìm Tiểu An.
Trong phòng trang điểm.
Tiểu An nhìn vào tấm gương trước mặt mình, cô cắn chặt môi đến trắngbệch. Tiểu An liên tục hít vào thở ra, tiêng hơi thở rõ lên cho thấy vôcùng lo lắng:
-Tiểu An, bình tĩnh bình tĩnh! Mày làm được! Mày nhất định phải làm được. Mày đã đợi ngày này lâu rồi!
Tiểu An lại cắn chặt môi, nói thế nhưng cô vẫn không thể bình tĩnh được. Tim đập mạnh, và còn rất nhanh nữa. Hơi thở thì phả mạnh vào không khí, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Tiểu An cắn môi đến bật máu.
-A!- Tiểu An kêu lên một tiếng.
-Bạn ngốc quá đi!
Tiểu An đang loay hoay tìm đồ lau đi vết máu thì có một giọng nói trongtrẻo của một cô gái vang lên, Tiểu An ngước lên thấy cô gái đó đưa chocô tờ khăn giấy. Là Ngọc Châu, theo sau là Vũ Nguyên.
-Ngọc Châu!
-Lau đi! Tại sao lại cắn đến thế chứ?!
-Hì, mình không sao mà!- Tiểu An cầm khăn giấy lau vết máu.
Ngọc Châu nhăn mặt nói:
-Hình như câu “mình không sao” là câu cửa miệng của bạn thì phải?!
-Hì!- Tiểu An cười trừ.
-Đây! Chúc bạn thi tốt nha!- Ngọc Châu đưa bó hoa, ôm chầm lấy Tiểu An.
-Cảm ơn bạn!
-Nguyên, bạn không có gì nói với Tiểu An sao?- Ngọc Châu thúc tay và người Vũ Nguyên.
-Thi tốt!- Vũ Nguyên nói.
Tiểu An nghiêng đầu, cười dịu dàng nói:
-Cảm ơn.
Vẫn là nụ cười đó!
Tràn ngập nắng xuân đó.
Vũ Nguyên hơi ngẩn người ra một chút rồi lát sau quay lại phong thái lạnh lùng của bình thường.
Không hiểu sao, anh lại có một ấn tượng rất đặc biệt với nụ cười này. Nó có cái gì khiến người khác phải nao lòng, không thể rời mắt khỏi chủnhân của nó.
Đằm thắm, cũng không thể dùng tính từ đó để miêu tả được. Nó mơ hồ nhưanh không thể nói được. Cô gái này, có một nghị lực phi thường. Ngay cảnụ cười cũng thể hiện nghị lực ở cô.
Ngọc Châu kéo Vũ Nguyên ra, cô đã đặt vé cho hàng ghế đầu nên từ đây có thể quan sát được Tiểu An múa.
Ngọc Châu vô cùng hào hứng, vì đây là lần đầu tiên cô được xem múa bale. Hồi trước cô không quan tâm đến bộ môn múa này lắm, nhưng khi bắt đầuNgọc Châu vô cùng khâm phục những người múa, họ có thể thực hiện nhữngđộng tác vô cùng uyển chuyển.
-Có vẻ không khí đã rất nóng rồi. Vậy chúng ta cùng hạ nhiệt không khíxuống với điệu múa của thí sinh mang số báo danh 023 với bài Cái chếtcủa thiên nga- Người dẫn chương trình vừa kết thúc màn nói của mình, một tràng pháo tay vang lên.
-Đến Tiểu An rồi kìa!- Ngọc Châu thì thầm vào tai của Vũ Nguyên bằng giọng phấn khích.

-Ừ!
Ánh đèn chiếu lên trên tấm màn đỏ. Từ bên trong, Tiểu An bước ra cúichào khán giả rồi quay lưng lại, ánh đèn và bao nhiêu con mắt tập trungvào cô. Nhạc bắt đầu nổi lên, Tiểu An chụm hai chân lại, bước từng bướcnhỏ di chuyển. Hai cánh tay dang thẳng dập dìu lên xuống một cách uyểnchuyển. Rồi cô lại hơi chếch người quá trái, qua phải. Tiểu An xoay mộtvòng, cánh tay theo đó đưa lên trên đầu tạo thành vòng theo vòng xoayrồi lại từ từ hạ xuống. Tiểu An uyển chuyển bước một chân lên, rồi chântiếp theo nhẹ nhàng bước tiếp theo bản nhạc. Từng bước chân như hòa vàotừng cung bậc của nốt nhạc. Cánh tay sải dài theo bước chân. Cánh taynhư đôi cánh thiên nga không ngừng vẫy múa, xoay vòng theo bản nhạc.
Bản nhạc Cái chết của thiên nga là một tấm bị kịch trong tác phẩm kinhđiển Hồ thiên nga. Đây là một bi kịch cho nàng thiên nga xinh đẹp xứCatalonia, với khát khao cháy bỏng về một tình yêu đích thực và lãngmạn. Tối qua nàng đã gặp được vị hoàng tử mình yêu thương, say đắm vớinó và khán giả đang mong chờ một kết quả có hậu như bao chuyện cổ tíchlãng mạn khác, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của hai thiên nga đen “Ramires và Torres”, giống như trong kịch bản của Tchaikovsky, đã khiến nàngphải chết, phải nhận một kết quả bi thương và đau đớn nhất. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khi mà cách đây chưa lâu, người ta còn dùng những mỹ từtốt đẹp nhất để mô tả vẻ đẹp thuần khiết và hoàn hảo của nàng thiên nga. Nó đẹp, phải nói rất đẹp, nàng thiên nga ấy cứ vô tư bay nhảy, múa háttheo ý mình bằng những đường múa lượn uyển chuyển nhất, thi vị nhất dùtrong bất kì hoàn cảnh nào. Nhưng cuối cùng con thiên nga ấy cũng phảichết theo đúng kịch bản mà Tchaikovsky sắp đặt sẵn
Giờ đây, Tiểu An đang tái hiện lại bản nhạc đó- Cái chết của thiên nga.Cả khán phòng im lặng, không ai có thể rời mắt khỏi Tiểu An. Các điệumúa của cô quá uyển chuyển như một nàng thiên nga thực thụ. Vũ Nguyêncũng vậy, chính anh cũng không thể dứt mắt ra được. Bản nhạc, điệu múakhiến lòng anh dậy lên cảm giác nôn nao, cả người như đang trải nghiệmcái cảm giác mà nàng thiên nga đó đang trải qua.
Đau đớn.
Tuyệt vọng.
Bàng hoàng.
Sụp đổ.
Mất tất cả khi cứ tưởng mình đã có tất cả. Đời trớ trêu thay, Thượng Đế cứ chơi mãi trờ vờn đùa mà không chán.
Rồi một chàng trai bước ra, chàng vào vai chàng hoàng tử trong bản nhạckịch. Tiểu An đưa tay lên xuống theo nhịp nhạc, Xoay vòng để dần tiến về phía chàng hoàng tử.
Rầm!
Bất ngờ, Tiểu An bỗng khuỵa xuống. Khán giả cũng nhổm dậy để xem có chuyện gì. Mồ hôi lấm tấm trên trán của Tiểu An.
Do nãy giờ cô quá gắng sức, vết thương chưa kịp lành lại rỉ máu.
Tiểu An nhìn xuống phía khán giả. Bao nhiêu con mắt vẫn đang nhìn cô. Chê bai có, thắc mắc có, lo lắng có, tiếc nuối có.
Cô đã không thể hoàn thành hết bài thi của mình.
Không được!
Bao năm luyện tập của cô không thể dừng lại chỉ vì một vết thương nhỏnhư vậy. Sự nghiệp cô ấp ủ từ nhỏ không thể bị như thế được.
Nhưng đầu gối cô nhức nhối, máu vẫn ngoan cố chảy ra. Dòng máu đỏ thấm đẫm lên sàn diễn.
Đau, Tiểu An cắn chặt môi.
Cô không thể tự đứng dậy được.
Nhức nhối, đau lắm!
Con tim cô cũng đau nữa!
Giờ cô phải làm sao đây? Cô không muốn từ bỏ, càng không muốn kết thúc mọi việc theo cách như thế này nữa.
Những năm tập luyện của cô, bao nhiêu sự mong muốn, bao nhiêu hy vọng của bố mẹ, bạn bè không thể chấm dứt như vậy được!
Cô là ai chứ? Cô là Ngô Tiểu An mạnh mẽ, năng động và không bao giờ biết gục ngã mà!
Phải cô, là Ngô Tiểu An. Vì thế cô không được gục ngã.
Cha à, trên trời cao cha có linh thiêng phù hộ cho con gái của cha. Dù có bất cứ điều gì, con cũng không đầu hàng đâu cha à.
Chúng ta không được từ bỏ khi biết chúng ta vẫn làm được, phải cố hết sức nếu muốn thật sự thành công. Lời cha dạy, Tiểu An này vẫn luôn khắc ghitrong lòng.
Con nhất quyết không từ bỏ đâu, cha à!
Tiểu An ưỡn người lên, nâng cao chân lên không rồi gập người lại một lúc.Chàng trai hơi ngẩn người ra rồi cuối cùng cũng bắt được nhịp với TiểuAn. Chàng dùng chân xoay từng nhịp bước nhạc, đưa tay nắm lấy tay TiểuAn và xoay vòng, Tiểu An vươn người. Tựa như con thiên nga đang bước đirồi bỗng gục ngã, chàng hoàng tử tới nâng đôi cánh thiên nga lên và nólại tiếp tục vươn vai, múa những điệu múa với những động tác tuyệt mĩnhất.
- Thì ra đó là một đoạn trong bài múa, thế mà tôi còn tưởng côấy bị ngã thật. Làm cứ như thật ấy, hay thật!- Một khán giả lên tiếng.
- Ừ, tôi thấy thí sinh này là múa đạt nhất đấy!- Khán giả khác đồng tình.
Đến lúc này, Ngọc Châu mới thở phào, lay lay cánh tay của Nguyên và nói trong vui mừng:
- Hay quá, Tiểu An thật là giỏi!
Ngọc Châu lại tiếp tục chăm chú xem Tiểu An múa. Trong ánh đèn mờ mờ ảo ảocủa nhà thi đấu, trên môi Nguyên bỗng nhếch lên nụ cười nửa miệng đầykiêu ngạo nhưng ẩn sâu bên trong lại chất chứa điều gì đó tràn đầy niềmtin.
Phòng thay đồ.
- Tiểu An! Tiểu An!
Tiểu An quay lại, Ngọc Châu nhảy bổ tới, đưa tay choàng lấy cổ của Tiểu An, nói:
- May quá! Bạn không sao chứ? Bạn thật là giỏi quá đi!!!
- Mình không sao đâu!- Tiểu An mỉm cười dịu dàng.
- Trời ơi! Chân của bạn chảy máu nhiều quá!
- Là do ban nãy mình múa thôi!- Tiểu An chép miệng nhìn vết thương ở chân mình.
- Bạn ngồi xuống để mình băng lại cho.
- Ừ, cảm ơn bạn.
Nguyên vẫn đứng đó, lặng lẽ quan sát Tiểu An. Anh nhìn thấy vài giọt mồ hôivẫn lấm tấm trên trán của Tiểu An. Đôi môi vẫn còn dấu răng in hằn lên,hẳn cô đã phải cố gắng lắm, đã chịu đựng lắm.
Nguyên không thể đồng cảm được với Tiểu An nhưng anh hiểu được những gì mà côđã cố gắng. Từ nhỏ, Nguyên đã không cần cố gắng mà đã có thể có đượcnhững gì mà một người bình thường muốn và ao ước. Anh không cần cố gắngnhiều, nên bản thân anh không thể hiểu được sự cố gắng là như thế nào.
Đôi mắt Nguyên bỗng trở nên phức tạp hơn, anh nhẹ quay trở lại vị trí ghế ngồi của mình.
- Và cuối cùng, thời khắc hồi hộp đã đến. Người nào thật sự lànữ hoàng của bale. Trên tay tôi đây là phong bì kết quả thí sinh nào sẽnhận được cúp bale cùng với hợp đồng hợp tác với biên đạo múa bà Vũ MaiLệ và tiền thưởng có trị giá một trăm triệu đồng.- Tiếng của MC chươngtrình vang lên, như đánh mạnh cho các thí sinh và các khán giả một sựhồi hộp khó tả.
Tiểu An thấy tim mình đập mạnh trong lồng ngực, lồng ngực phập phồng lênxuống. Ngay cả việc thở cũng trở nên khó khăn. Cô tự trấn an bản thânrằng mình đã làm rất tốt.
Các móng tay bấm vào da thịt đem lại cho cô một sự tỉnh táo đau đớn, chỉ có như thế mới khiến đôi chân cô nghe lời đứng vững trên mặt đất.
- Và người thắng cuộc của cuộc thi năm nay là….thí sinh….mang số báo danh… 035. Thí sinh Phan Thị Tuyết. Xin chúc mừng!- Câu cuối trongcâu nói của MC vang lên cao.
Như sét đánh ngang tai.
Sững sờ.
Không tin vào tai mình.
Đôi mắt Tiểu An chợt tối sầm lại, trước mắt tất cả chỉ là một màn đêm đen u ám. Không ánh sáng.
Bàng hoàng nhận ra rằng…. cô là kẻ thua cuộc.
Phải, cô đã thua rồi! Đó là sự thật!
Cố gắng ư? Tất cả chỉ là cách tự hành hạ bản thân mình thôi! Cố gắng rồi được gì chứ? Sau bao cố gắng cô vẫn thua cuộc.
Tiểu An cắn chặt môi, nuốt ngược nước mắt vào trong. Không được khóc. Bàntay vô thức đưa lên vỗ vào nhau để chúc mừng người thắng cuộc.
….
10 giờ đêm.
Gió hè nhẹ thổi qua, làm đung đưa các cành cây. Lá cây khẽ lay động va vàonhau tạo nên tiếng xì xào vui tai, tiếng ve đâu đó vang lên trong khônggian tĩnh mịch.
Trên con đường vắng người, có một bóng dáng một cô gái thẫn thờ bước đi. Gió đêm cô quạnh càng lúc càng lạnh, thổi những cơn lạnh buốt vào lòng Tiểu An. Đôi chân bước đi trong vô định không nên đi về đâu. Gió vô tìnhthổi từng cơn buốt giá vào da thịt của Tiểu An, vẫn mặc trên mình bộ váy múa mỏng manh không đủ sưởi ấm cho Tiểu An cơn gió đêm này.
Đi về đâu đây?
Cô thất bại, cô đã thật sự thất bại rồi.
Gia đình, bạn bè, thầy cô sẽ nói gì cô đây? Khinh bỉ, Tiểu An tự khinh bỉ chính bản thân mình.
Tiểu An ngồi phịch xuống một cái ghế đá trong một công viên. Cô không muốnvề nhà, về rồi nói với mẹ cô sao đây. Nghe mẹ nói “không sao đâu con!Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi” nhưng đôi mắt vương đầy nét buồn ư? Cô sợ, sợnhìn thấy hình ảnh của mẹ như thế. Đau, tim cô giờ đau lắm. Thắt lạitheo từng cơn nhói buốt.

Tiểu An ngồi đó, dõi đôi mắt vô hồn vào khoảng không, mặc cho gió thổi từngđợt buốt lạnh vào da thịt cô. Con ngươi sáng rực mọi khi trở nên trốngrỗng.
Tách… tách…
Một giọt nước nóng hổi rơi xuống mu bàn tay của cô. Nước mắt vô tình lănxuống, cô đã không kiềm được nước mắt của mình. Trái tim cô quặn thắttheo từng giọt lệ tràn mi.
Vấp ngã trên chính con đường của mình. Cô phải làm sao đây? Cô phải đối diện với cuộc sống, mọi người như thế nào đây?
Nước mắt cứ thi nhau rơi xuống gò má ửng hồng vì lạnh của cô. Đau lắm, cảm xúc cứ thay nhau dâng trào trong lồng ngực.
Hơi thở khó nhọc vang lên giữa những tiếng nấc nghẹn ngào.
Thời gian chầm chậm trôi, bỏ quên người con gái đang đau khổ, lạc lõng trênbước đường của chính bản thân mình. Rồi đi về đâu, thất bại trong cuộcthi coi như cô đổ vỡ cả sự nghiệp mà ấp ủ bao lâu. Nhiều đêm cô khôngngừng nghĩ về một viễn cảnh tốt đẹp nếu một ngày cô được đậu cuộc thiđó.
Cha ơi! Cha trên cao đã bỏ quên đứa con gái này rồi sao?
Sao đường đời lại chông gai thế hả cha? Mọi thứ sau bao cố gắng lại đi lệch những mong muốn của con.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn đông cứng vì cái lạnh nắm hờ gấu váy, nước mắt vẫnngoan cố tuôn rơi không ngừng. Cô cứ khóc, khóc cho sự bất thành củamình, khóc vì một ước mơ dang dở không thành hiện thực.
- Đây là Tiểu An mạnh mẽ hay sao?- Tiếng một chàng trai vang lên trên đầu của cô.
Tiểu An ngước đôi mắt nhòe đi vì nước mắt của mình lên, thấy một chiếckhăn tay đang chìa ra phía cô.
Tiểu An đưa tay gạt vội vài giọt nước mắt đnag còn vương lại trên khóe mắt.Lúc này, Tiểu An mới nhìn rõ người con trai đứng trước mặt mình, anh nói bằng thanh âm đều đều:
-Lau đi!
Tiểu An nhận lấy khăn tay, lí nhí nói:
-Cảm ơn!
-Thất vọng đến thế sao?- Nguyên ngồi xuống bên cạnh Tiểu An.
-Hả?
-Cảm thấy thất vọng như thế à?!
-Đó là cả ước mơ của tôi, tất cả phút chốc đã biến mất chỉ trong mộtđêm- Tiểu An nghẹn ngào nói, như cố giấu nước mắt vào trong.
Không ai nói gì, gió vẫn nhẹ thổi. Thi thoảng, Tiểu An lại thở hắt ra.
-Khóc đi!- Nguyên chợt lên tiếng.
-Khóc? Để làm gì? Có thay đổi được gì đâu!
-Đã biết không thay đổi được gì vậy còn ngồi đây oán thán làm gì?
-Tôi...
-Không tự biết đứng dậy, thất bại một lần rồi bỏ luôn thế à?- Nguyên tiếp lời.
Thanh âm không lớn nhưng nó như đánh một cú mạnh vào lồng ngực của Tiểu An. Tiểu cúi đầu, cắn chặt môi.
-Khuya rồi, về đi. Người nhà cô chắc giờ lo lắm đấy!
Nói rồi, Nguyên quya đi. Bóng dáng anh nhỏ dần, nhỏ dần rồi khuất khỏi tầm mắt của cô.
Tiểu An thẫn thờ một lúc, rồi cũng đứng dậy quay đi về một hướng ngược lại.
o0o
-Nguyên, đi ăn với mình đi!
-Bận rồi!
….
-Nguyên, mẹ mình rủ bạn qua nhà mình ăn tối. Đi nhé?
-Nói bác gái hẹn dịp khác đi.

-Nguyên, về chung nhé?
-Có việc!

Cô không tin vào mắt mình…
Nguyên đang mỉm cười rạng rỡ, tay trong tay với Tiểu An, điều mà trước giờ anh chưa từng làm với cô.
Sao trái tim cô lại nhói buốt thế này, như có hàng ngàn mũi tên đâm vào vậy.
Trái tim cô thắt lại khi thấy Tiểu An khoát tay anh, cười nói với anh, đi bên cạnh anh- cái vị trí đáng ra phải là của cô.
Đau, sao lại đau đến thế?
Ngọc Châu đưa tay nắm lớp áo mỏng nơi trái tim. Nhịp tim vẫn đập đó thôi nhưng chỉ có điều là đập nhanh hơn và bị lỗi nhịp nhiều hơn.
Hai con người kia vẫn vui vẻ, đâu biết ở một góc khuất có một đôi mắtđau khổ xen lẫn cả hận thù đnag dõi theo từng bước chân của hai người.
Tại sao không phải là cô?
Cô muốn nói, muốn hét lên cho anh và cả thế giới này biết rằng cô cũngyêu, yêu anh nhiều đến mức nào… nhưng soa tất cả chỉ luẩn quẩn trong tam trí.
Bao năm qua cô đã có rất nhiều cơ hội nhưng chính cô cũng đã tự đánh mất cơ hội của mình.
Tại sao lại là Tiểu An?
Cô mới là người đến trước kia mà!
o0o
-Tôi nhắc lại một lần nữa, hãy tránh xa Nguyên ra. Không thì cô không yên với tôi đâu!
-Tại sao chứ? Tôi yêu Nguyên và tôi có quyền ở bên anh ấy!- Tiểu An nhìn Ngọc Châu bằng đôi mắt đầy sự kiên quyết.
-Cô không có cái quyền gì để làm việc đó cả. Nguyên là của tôi và tôiyêu anh ấy. Cô chỉ là kẻ cướp bạn trai của người khác mà thôi, chấp nhận sự thật đi!
Ngọc Châu kéo mạnh tay Tiểu An nắm chặt lấy nó, móng tay Ngọc Châu bấmchặt vào da thịt của Tiểu An mà nghiến răng nói. Tiểu An vùng tay ra,trên cánh tay cô in hằn dấu móng tay của Ngọc Châu, gió thổi qua đem lại cho Tiểu An cảm giác rát buốt nơi cánh tay, Tiểu An cố giữ cho giọngnói mình bình tĩnh, nén nỗi sợ hãi vào trong. Tiểu An không nghĩ mộtNgọc Châu xởi lởi, hay nói cười ngày nào giờ bị tình yêu biến thành kẻmù quáng đến mức này.
-Bạn trai? Ai công nhận cho cô và Nguyên cái danh hiệu là người yêu của nhau. Tôi không cướp gì của ai cả!
Nói rồi Tiểu An quay bước đi, để lại Ngọc Châu sững sờ.
Nước mắt lại lần nữa tuôn rơi.
Có cái gì cứ bóp chặt trái tim cô. Hơi thở đứt quãng.
Ngọc Châu ngồi thụp xuống đất, nước mắt vô tình cứ rơi xuống rồi tan đi.
Nếu như khóc có thể giúp cô quên đi hết tất cả thì cô thà cứ để nước mắt rơi rồi tan vào lòng đất cùng với tình cảm này thì tốt biết mấy.
Cô mới là người đến trước mà! Vị trí này là của cô…
Của cô…!!!

Bốp!!!
Tiếng động vang trời, xé toạc đi sự tĩnh mịch của con hẻm vắng. Một côgái với dung mạo xinh đẹp, đôi mắt rực lửa. Dưới đất là một cô gái khácvới mái tóc rũ rượi, đang ôm lấy má trái của mình. Trên đó, in hằn nămdấu tay còn đỏ ửng.
-Cô không hiểu những gì tôi nói hay cô thật sự ngu ngốc hả, Tiểu An?- Cô gái lên giọng.
-Ngọc Châu, cái gì biến cô thành như vậy?- Không trả lời câu hỏi của Ngọc Châu, Tiểu An nhỉ nhẹ nhàng hỏi ngược lại.
-Chẳng có cái gì cả! cô là kẻ cướp, đồ vô liêm sỉ. Tôi mới là người đến trước!
Ngọc Châu ngồi xuống, đưa tay nắm lấy tóc Tiểu An kéo ngược ra sau. Đau, Tiểu An thét lên:
-A!!! A!!! Ngọc Châu, buông ra. Đau!!!
-Đau? Cô cũng biết đau sao? Tôi cũng đau này. Cô có hiểu cái đau mà tôi đang phải nếm trải không hả?
Ngọc Châu càng kéo mạnh sau từng chữ mà cô thốt ra. Tiểu An cảm giác như từng tấc da thịt của mình đang bị lột ra.
-Buông…ra!
-Cô nghe cho rõ đây, tôi mới là người đến trước, hiểu chưa?
-Ngọc Châu… trong tình yêu không phân biệt…ai đến trước đến sau cả…!-Tiểu An nước mắt giàn dụa, khó khăn phát âm ra từng tiếng.
-Không! Chảng có cái định lý nào như thế cả! Tôi là người đến trước,còn cô chỉ là kẻ chen ngang giữa chúng tôi mà thôi!- Ngọc Châu càng nhẫn tâm đưa tay kéo mạnh hơn.
-A!!! A!!! A!!!!!!
-Tôi nhắc lại một lần nữa, tránh xa Nguyên ra, nếu không tôi sẽ cho cô biết thế nào là sống không bằng chết!

Nói rồi, Ngọc Châu hất mạnh đầu Tiểu An xuống đất và lạnh lùng bước đi.Bỏ Tiểu An ở lại với nỗi đau thể xác, trên cánh tay và khuôn đâu cũngthấy những vết bầm.
o0o
Bốp! Bốp! Bốp!
Vẫn là những tiếng động quen thuộc đến kinh người. Khuôn mặt Tiểu An giờ đầy máu và vết bầm, Ngọc Châu nở nụ cười quái dị, ném xuống đất một tập phong bì, nói bằng giọng đầy thách thức:
-Nhìn lại mình xem, Tiểu An. Trông cô thật thảm hại.
-Đây là gì?- Tiểu An lạnh lùng hỏi.
-Tự mình xem đi, haha…
Tiểu An mở phong bì ra, bên trong là một xấp ảnh một đôi trai gái đangâu yếm với nhau và dĩ nhiên nhân vật chính trong những bức ảnh không aikhác là Nguyên và Ngọc Châu. Đôi tay Tieur An run run, cô không tin vàomắt mình, vứt lại những bức ảnh xuống đất, cô nói không giấu được sựbàng hoàng:
-Giả dối!
-Chấp nhận đi, Tiểu An. Người Nguyên yêu là tôi, không- phải- cô!- Sau câu nói kèm theo một tràng cười man rợ.
-Không! Không! Tất cả là giả dối!!!- Tiểu An hét lên, khóe mắt ngân ngấn nước.
-Cô còn trông đợi gì chứ? Nguyên chẳng qua là có một chút hứng thú nhất thời với cô thôi. Người mà anh ấy yêu thật sự là tôi.
-Không, không!- Nước mắt lăn xuống, đi qua những vết thương trên khuônmặt vốn rất dễ thương kia, đem lại cho Tiểu An cảm giác nhói đau.
-Thật tội nghiệp, Tiểu An à!- Ngọc Châu ra vẻ đồng cảm.
-Đây là trờ chơi mà cô nhắc đến đó hả, Ngọc Châu?
Một giọng nam trầm ấm vang lên, gián đoạn cuộc nói chuyện của hai côgái. Tự dưng, Ngọc Châu giật mình, chân vô thức lùi lại một bước.
Từ bóng đêm, một chàng trai khôi, ngũ quan hoàn hảo đên từng nét bướctừng bước một tiếng đến. Khuôn mặt lạnh như băng, ánh nhìn sắc lẹm nhưmuốn giết chết đối phương.
Là Nguyên…!
-Nguyên…!- Ngọc Châu lắp bắp không thành câu.
-Trò chơi vui quá nhỉ?- Thanh âm không lớn nhưng đủ khiến người khác phải hoảng sợ.
-Cậu….cậu tới đây làm gì?- Ngọc Châu nuốt nước bọt cố tỏ ra bình tĩnh nói.
-Chỉ là đi dạo, ai ngờ lại gặp chuyện hay để xem. Cái gì đây?- Nguyênnhặt những bức ảnh dưới đất lên xem, rồi nói tiếp- Người trong hình làai sao trông giống tôi thế nhỉ?
Ngọc Châu chạy tới, giật lấy bức hình rồi cười trừ đáp:
-Không có gì đâu, vài thứ linh tinh thôi, cậu đừng xem!
-Phan Hoàng Ngọc Châu, tôi không ngờ cậu lại có thể làm cái trò bẩnthỉu này! Đây là tất cả những gì cậu có thể làm ư? Quá tầm thường!
Nguyên cúi người, đưa tay đỡ Tiểu An dậy, ánh mắt nhìn cô đầy trìu mến.Ngọc Châu nhìn mà tức chỉ không thể nhào tới tách hai người họ ra.
Nhưng…
Tiểu An lạnh lùng hất tay Nguyên ra, tự mình đứng dậy. Đôi mắt Nguyênthoáng ngạc nhiên, Tiểu An quay qua nhìn Nguyên, đưa tay vuốt lấy khuônmặt anh rồi nói:
-Nguyên,… từ ngày quen biết cậu mình đã có những tháng ngày thật sựhạnh phúc. Trong đời mình chưa bao giờ cảm thấy được hạnh phúc như thế.Mình yêu cậu, Nguyên à! Trước giờ mình chưa nói được ba chữ này, giờ cóthể nói được rồi mình vui lắm…- Tiểu An nhìn Nguyên, đôi mắt sáng lấplánh đầy yêu thương.
-Tiểu An,…
-Để mình nói hết. Mình cứ tưởng là có thể cùng cậu đi hết chặng đườngcòn lại trong đời mình nhưng…. Mình không chịu nổi, Nguyên à. Dù gì mình cũng chỉ là một cô gái bình thường thôi. Khi yêu, mình cũng rất ghét sự phản bội, mình đã tin tưởng cậu nhiều như thế. Mình lại càng không thểchịu đựng được những sự hành hạ như thế này, thôi thì từ nay chúng tađường ai nấy đi đi. Tạm biệt cậu, Nguyên.
Nói rồi Tiểu An quay đi, cô không muốn cho Nguyên thấy những giọt nướcmắt đã bắt đầu lăn trên má của cô. Cô đã thật sự yêu anh, nhưng có lẽtình yêu của cô không to lớn nên cô chẳng thể nào chịu đựng được nữa.
-Tiểu An!- Nguyên bàng hoàng muốn đuổi theo.
Phía sau anh, một bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nắm lấy, chủ nhân của bàn tay đó khẽ thốt:
-Nguyên, đừng đi mà!
Nhưng…. Nguyên chỉ lạnh lùng gạt ra, không quay lại nhìn, anh nói bằng giọng lạnh banwh:
-Đừng chạm vào tôi. Đừng để tôi ghê tởm cô thêm nữa.
o0o
Đêm.
Mát lạnh.
Cơn gió giao mùa mang không khí se se lạnh thổi qua, đập vào cửa sổ tạonên tiếng rít trong đêm đen, ranh giới ngày và đêm bị bóng đêm che mất.
Trong một căn phòng.
Không có một chút ánh sáng, hoàn toàn chỉ là một mảng màu đen u tối.
Giữa không gian tĩnh mịch vang lên giữa những tiếng nấc nghẹn ngào, thanh âm không lớn nhưng nghe cũng khiến người ta nao lòng.
Ngọc Châu thu mình lại một góc trên giường, nước mắt vô tình thi nhaurơi xuống thấm ướt cả gối, thấm đẫm vào trong màn đêm. Tay ôm chặt gối,hơi thở khó nhọc vang lên xen kẽ giữa những tiếng nấc.
Trái tim cô lại lần nữa bị hàng ngàng hàng vạn mũi tên đâm vào, máu và nước mắt như hòa lại.
Cảm giác đắng nơi đầu môi, có cái gì nghèn nghẹn nơi cuống họng. Đôi mắt ngây dại hòa tan vào trong bóng đêm lạnh lùng. Từng tiếng nhích của kim đồng hồ càng làm cho nỗi đau của cô tăng lên.
Trong tâm trí cô không ngừng vang lên thanh âm của Nguyên, đôi mắt, hành động tất cả dường như cô chỉ là một con quái vật.
Là cô sai sao? Là cô thật sự đã sai rồi sao? Trái tim cô phải chăng đãđi ngược dòng yeu thương cho nên càng níu giữ ní lại càng tuột khỏi tầmtay.
Trái tim cô đã bao lần vì anh mà đau đớn đến thế. Ai đó đã nói “Đau- tựnhiên sẽ buông”. Có lẽ đúng vậy nhưng buông tay rồi sao nữa? Buông tayrồi sẽ kết thúc được nỗi đau hay khiến cho những cơn đau khác kéo về? Có biết bao người chờ đợi những cơn đau để buông tay rồi lại tiếc nuối?!Và có bao người tìm lại được bình yên sau những xót xa?
Còn cô, sao càng đau lại càng muốn níu giữ rồi tự đem lại đau khổ ình.
Tại sao…?
Cứ nhớ một người không nhớ đến mình…
Thương một người không thương mình…
Níu một người không thuộc về mình…
Là mệt mỏi.
Là đau khổ.
Là vô vọng.
Là ngu ngốc.
Là dại khờ.
Biết thế….!!!
Nhưng lý trí không thắng nổi trái tim. Mệt mỏi mà không muốn bỏ. Đau mà không muốn buông.
Vô vọng mà không muốn buông tay…?
Giờ cô phải làm sao? Rồi…. ngày mai cô phải đối diện sao đây?
À không, cô sống sao cho qua đêm nay trong khí máu cứ mãi vô tình rơithấm vào lòng đấy… Không phải mùi tanh mà nó đắng, rất đắng, cô khônghiểu sao nó lại đắng đến thế.
Tại sao???
Là do anh ác hay do đời trớ trêu? Cứ tưởng gần nhau nhưng rồi chợt nhậnra cô và anh cách xa nhau một khoảng cách quá lớn để rồi lạc nhau giữabiển người mênh mông.
Yêu thương thật sự mỏng manh đến thế sao?
Ngọc Châu bật cười, cười đến thác loạn.
Thua…
Cô thua rồi! Cô đã thua ngay từ đầu mà cứ cho là mình mới là kẻ thắng cuộc.
Có lẽ…
Ngày mai, khi nắng lên, em sẽ lau khô những vệt nước mắt mặn chát trênmá. Và nụ cười sẽ không bao giờ tắt trên môi cô. Cô sẽ chờ đợi thời gian trôi qua để gạt đi hình bóng anh ra khỏi tâm trí cô.
Cô cần lắm vòng tay và hơi ấm của anh để gạt đi cái giá lạnh của đêm đông hiu quạnh.
Cô cần lắm cái nắm tay của anh mỗi khi ráng chiều buông xuống trên con phố nhỏ vắng người qua lại.
Cô cần lắm lời anh thì thầm bên tai nhẹ nhàng và đầy yêu thương.
Cô cần lắm những nụ hôn nồng nàn…
Nhưng…
Tất cả chỉ là những cái “cần lắm” của riêng cô. Chỉ là của một tình cảm muốn lãng quên, của dĩ vãng xa vời mà thôi…



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận