Một tuần sau ngày phỏng vấn, cuối cùng An Hạ cũng được nhận vào ngày, cầm điện thoại trên tay cô chỉ tiếc là không hét lên cho thỏa sức thôi vì cô không ưa la hét.
An Hạ được phân vào bộ phận Thảo luận và Giám sát, tuy không hiểu chuyên ngành mình đang làm là gì nhưng cô vẫn mong sẽ phù hợp với trình độ của mình. Đứng trước gương, An Hạ mặc một bộ đồ công sở bó sát để lộ nhữngđường cong thật nữ tính trên cơ thể, mái tóc buông xõa dài ra, khuôn mặt được trang điểm nhẹ tựa như một tiên nữ. An Hạ tung tăng bước đi, ngàyđầu tiên đi làm cô muốn mình có được ấn tượng tốt.
Dòng người buổi sáng lướt qua tấm kính xe taxi, chiếc xe dừng lại ở tòanhà cao có dòng chữ “TCB”, Trương An Hạ! Cố lên!!! Cô nhủ thầm tronglòng.
Lần đầu đi làm, An Hạ tỏ vẻ thục nữ, ủy mị, đứng trước hai cái thangmáy. Một cái nhìn rất đỗi bình thường còn một cái thì nhìn rất sangtrọng, phía trên còn có dòng chữ: thang VIP. Cô đâu ngốc mà đi thangthường, đương nhiên là thang VIP rồi. Chui vào thang, An Hạ lẩm nhẩm một câu hát nhưng…lại gặp một người… có đánh chết thì cô cũng không quênđược. Nhìn khuôn mặt người đó An Hạ nhíu mày, đây là người mà đã cứu côvà cứu chàng trai yếu đuối kia.
-Chào em! Lại được gặp em rồi!- Anh chàng đó bắt chuyện, khuôn mặt cười tươi.
An Hạ cúi người tỏ vẻ thùy mị rồi nhẹ nhàng đáp:
-Chào anh ạ!
Anh nhìn An Hạ, đôi môi lấp lánh nụ cười, anh nhìn tổng thể An Hạ, từtrên xuống dưới, quan sát An Hạ không thiếu chi tiết nào. Thấy mình bịnhìn như thế, An Hạ đỏ mặt, cô không biết cậu có ý định gì… thời giantrôi quá lâu… An Hạ kết luận đây là một kẻ biến thái chính hiệu(>.