Chương 21: BEGIN NOW!
“Hãy cùng chơi trò Sinh- Tử, để biết ai mới là kẻ mạnh nhất và là người tồn tại cuối cùng”
An Hạ không ngừng khuấy khuấy li nước dâu đặt trước mặt. Ngồingồi đối diện vẫn lặng nhìn cô bằng ánh mắt đầy sự dịudàng, anh như tìm lại cả một quá khứ đẹp đẽ có cô, có nhữngngày nắng tràn, có những lúc bận rộn ột sự kiện gì đóở trường. Còn An Hạ thì tâm tư rối bời, gặp lại bàn bè cũthì phải vui chứ, sao cô lại cảm thấy rối bời như thế này? Côkhông biết nên nói gì với Đình Nam bây giờ. Nhưng trước khi đểAn Hạ nói, Đình Nam đã lên tiếng gợi chuyện:
- Mấy năm qua em vẫn sống tốt chứ?
- Em vẫn ổn, còn anh?
- Anh mới từ nước ngoài về cũng được hai năm.
Một sự gượng gạo không che dấu xuất hiện giữa cuộc đối thoại của cô và anh. Đình Nam vẫn mỉm cười, nụ cười dịu dàng, ấmáp không có chút thay đổi, Đình Nam tiếp lời:
- Anh thấy thật bất ngờ khi gặp lại em! Sau bao năm, cóvẻ em đã thay đổi khá nhiều?! Ngày xưa em nói với anh là rấtghét phải làm thư ký mà?!
An Hạ cười nhẹ, đôi mắt nhìn xa xăm và đáp lời anh:
- Cuộc sống mà anh! Phải mưu sinh để sống, làm công việc mình ghét cũng đành chịu thôi!
- Sao em không vào công ty bố em làm?!
- Em không muốn mãi dựa dẫm vào bố mẹ, em muốn học cách làm người trưởng thành- An Hạ mỉm cười nói.
- Em vẫn bướng bỉnh như ngày nào, đó là điểm anh không thấy em thay đổi!
An Hạ lại cười không nói, Đình Nam nhấp một ngụm café đen rồi nói tiếp:
- Anh nhớ em, em tin không?- Giọng nói anh mang một chút sự bông đùa.
An Hạ thoáng có chút sững người nhưng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ban đầu, cô nghiêng đầu mỉm cười, trả lời câu nói của Đình Nam cũng theo cách bông đùa mà anh đã dùng để nói.
- Không tin. Nếu nhớ em thì anh đã đâu bặt tin và không liên lạc với em một thời gian dài.
- Trong thời gian đó anh đã rất nhớ em!- Đình Nam vẫn nụ cười thường trực trên môi đáp.
An Hạ vẫn lắc đầu, nói:
- Chúng ta đâu là gì của nhau…
Đình Nam bật cười trong sự khó hiểu hiện rõ trên khuôn mặt An Hạ.
- Chỉ theo cách của những người bạn. Em đã nghĩ gì thế?
An Hạ đỏ mặt, bèn chọn cách im lặng, lại là tự bản thân côsuy diễn lung tung. Đình Nam lại một lần nữa chìm trong khoảnglặng của riêng mình.
Bao nhiêu năm rồi mà anh không thể được tình cảm dành cho An Hạ. Cô là gì trong đời anh? Anh đã luôn tự hỏi bản thân mình nhưthế? Cô là hơi thở, là sự sống của anh? Hay chỉ là cơn gióthoảng qua đời anh, đến thật ồn ào rồi ra đi thật nhẹ nhàng,để lại với muôn vàn cảm xúc không thể gọi tên. Đình Nam khôngthể định nghĩa được, nhưng anh biết một điều rằng cô không phải là ngọn gió. Khái niệm tình cảm anh dành chô giờ đây khôngcòn là “thích” nữa, nó đã được ngâng lên một bậc cao hơn là“yêu”. Anh yêu cô, không điều gì thay đổi được điều đó.
Lúc gặp lại cô, anh không tin điều mà đang hiển hiện trước mắtmình, sau bao năm nơi đất khách quê người, giờ về lại quê hương,người mà anh muốn gặp lại đầu tiên là An Hạ. Rồi anh cũng gặp cô, đây có phải là sự sắp xếp của định mệnh, định mệnh đacho anh thêm một cơ hội được yêu cô. Vậy thì tại sao lại khôngnắm lấy cơ hội ấy?! Lần này anh quyết không buông tay, anh yêu cô và không điều gì ngăn cản, anh có quyền được bày tỏ.
Bài hát Come in with the rains phát ra từ di động của AnHạ, kéo An Hạ và Đình Nam khỏi mạch suy nghĩ của bản thân. AnHạ lôi điện thoại ra, áp lên tai nghe. Đầu dây bên kia là mộtgiọng nói trầm ấm:
- Có vẻ em thích chơi trò trốn tìm, Hạ nhỉ?
Chẳng khó để An Hạ nhận ra đây là giọng nói của ai, An Hạ vội nói:
- Em xin lỗi, anh cứ về công ty trước, em đang có chút việc.
- Em đang ở đâu?
- Bạn em đang gặp một số chuyện nên em đến an ủi.
- Về sớm, vẫn đang trong giờ làm.
- Dạ!
An Hạ dập máy, thở phào. Cô đã nói dối Boss…
- Ai gọi vậy?- Đình Nam hỏi.
- Sếp em.
- Hai người có vẻ thân nhỉ?
- Dạ?
- Không có gì!
Mẩu đối thoại ngắn đó cũng kết thúc cuộc gặp gỡ của ĐìnhNam và An Hạ sau bao nhiêu năm, hai người trao đổi số điện thoạirồi lại mỗi người mỗi hướng.
An Hạ bắt taxi về công ty. Lên tầng mười, An Hạ nhẹ đẩy cửaphòng ra, cô thấy Boss đang ngồi quay lưng lại nhìn mọi thứ dưới đường, nét mặt An Hạ thoáng có chút tinh ranh. Cô nhón chân đinhè nhẹ vào văn phòng, dùng đôi bàn tay trắng nõn, cách ngóntay dài thanh mảnh của mình che mắt Boss. Cô cúi xuống, thìthầm vào tai Boss:
- Ăn cướp đây, hãy đưa những thứ mà anh có?
Boss nhếch môi, xoay ghế lại, cánh tay dang ra kéo cả người AnHạ ngồi lên đùi anh, bàn tay đặt ngay eo cô, anh cũng thì thầmvào tai cô, hơi thở anh phả đều đều khiến An Hạ dựng tóc gáy.
- Hãy thử cướp những thứ gì em có thể cướp!
Bất ngờ, An Hạ đưa tay vuốt theo từng góc cạnh khuôn mặt anh,rồi nhẹ đặt lên môi Boss nụ hôn, môi cô rời khỏi môi anh, cô cười tươi đôi mắt ánh lên nét tinh nghịch:
- Cướp được đôi môi anh!
Boss lại nhếch môi cười, kéo mặt cô sát mặt anh và lại đặt môi mình lên môi cô, hai đôi môi quấn lấy nhau. Lưỡi không yên vị màtiến sâu vào khoang miệng cuae An Hạ như đang biểu tình để đòihỏi một sự ngọt ngào, lưỡi của An Hạ cũng đáp trả. Dù lítrí của cô đã phát tín hiệu dừng lại nhưng sự đê mê ngọt ngào của nụ hôn quá lớn đã từ từ nhấn chìm lí trí của cô. Cô đưa tay vòng ra say cổ Boss, các ngón tay luồn vào mái tóc anh đểcảm nhận nhiều hơn cái ngọt lịm của nụ hôn.
Lát sau, đến khi An Hạ sắp như không thở được nữa thì Boss mớichịu buông cô ra, xấu hổi cô úp mặt vào ngực anh, Boss đưa tayvuốt mái tóc dài, đen mượt của An Hạ, thì thầm:
- Giờ thì ai mới là kẻ cướp và ai mới là nạn nhân đây?
- Là…anh! Anh giỏi quá, được chưa!
An Hạ xấu hổ chấp nhận là nạn nhân để cho “tên cướp chó sói” này ăn ngon lành.
- Ừm… ừm…
Một tiếng tằng hắng vang lên nơi cửa phòng làm việc, An Hạgiật mình đẩy Boss ra, cả cô và anh nhìn về phía cửa.
Là Ánh Nhi và Bảo Lam.
An Hạ hoảng hốt gỡ tay anh ra nhưng Boss siết chặt lại giữ cô ngồi trên đùi mình, Ánh Nhi mỉm cười nói:
- Hình như tôi đã làm kỳ đà cản mũi mất rồi!
- A, chị Nhi. Chị mới tới, chị vào đi, để em đi lấynước- An Hạ quay qua Boss thì thầm vào tai anh- Buông em ra nào,anh không thấy là đang có người à?!
- Không!- Boss nhún vai đáp.
An Hạ bất lực, tháo mạnh tay Boss ra. Lát sau, Boss mới chịubuông cô ra. An Hạ chạy đi lấy nước, Ánh Nhi nhìn An Hạ bằngánh mắt có chút ghen tỵ nhưng cũng có chút u buồn, riêng đôimắt Bảo Lam trở nên phức tạp hơn, không ai đoán được cô gái mặc váy trắng này đang nghĩ gì.
- Hai chị ngồi đi!- An Hạ mời.
- Không cần đâu em, bọn chị đến đây chỉ để nói vớiNguyên là tối nay gia đình Nguyên có tổ chức ăn tối, nhắn Nguyên về nhà thôi. Hay em tới luôn đi?- Bảo Lam vui vẻ nói.
- Không đâu chị, em tới…có vẻ không tiện.
Nhắc tới bố mẹ Boss, An Hạ lại nhớ đến cái lần xem mắt đó, cô không nén được tiếng thở dài mà thở hắt ra.
- Bọn chị cũng đi trước đây- Ánh Nhi nói.
- Vâng, có vẻ đã làm phiền hai chị nhiều rồi ạ.
- Không có gì đâu em.
Đến rồi lại đi, Boss vẫn không để tâm đến họ, mắt anh vẫn chămchú vào màn hình máy tính. An Hạ nhìn thái độ của anh màlắc đầu, anh vẫn còn ghét chị Ánh Nhi vì câu chuyện đã trôivào mười năm ư?
Trong gara.
Các ngón tay gầy guộc nắm chặt lấy túi xách, đôi mắt trở nênrưng rưng. Ánh Nhi cố điều hòa nhịp thở, Bảo Lam nhìn bạn mình bằng ánh mắt lo âu.
- Mình không muốn thấy sao họ lại còn bắt mình thấy.Cái sự thật đó? Chẳng bao giờ Nguyên thuộc về mình!
Ánh Nhi cười chua xót, cổ họng trở nên nghẹn đắng, cô lẩm bẩm:
- Nguyên, cậu thật sự quá độc ác!
- Nhi à… hắn ta tốt gì mà sao cậu cứ yêu?- Bảo Lam bức xúc nói.
- Cho xe chạy đi!- Ánh Nhi lảng sang vấn đề khác.
Bảo Lam thở dài, khởi động xe chạy ra khỏi gara.
Đôi mắt người con gái ngồi trong xe mang một màu ngây dại bỗngtrở nên tóe lửa. Thù hận được thấy rõ trong đôi mắt ấy.
Tình yêu khiến cô trở nên độc đoán.
Cô không có được anh thì cũng không ai có được anh.
Cô lôi điện thoại ra, bấm gọi một dãy số.
Sau mỗi câu nói, là nụ cười lại vẽ nên, nó đẹp một cáchtuyệt mĩ nhưng ghê rợn. Những câu nói của cô quá nhỏ, khiếnngười ngồi bên cạnh không thể nghe được điều mà cô đang trao đổi với người qua điện thoại.
o0o
Tan sở.
An Hạ lững thửng bước đi trên phố, hôm nay cô đã nói với Bosslà muốn đi một mình. Cô nhìn cảnh vật xung quanh, Lòng An Hạbỗng ngổn ngang cảm xúc, hôm nay quá nhiều chuyện đến với cô.Gặp Đình Nam rồi lại gặp Ánh Nhi, Bảo Lam.
Một chiếc mô tô phóng nhanh lướt qua, An Hạ giật mình lùi lại, tiếptheo đó những chiếc mô tô khác và chiếc mô tô ban nãy chạy đến An Hạ,cô lùi lại lên vỉa hè, một chiếc lại phóng lên vỉa hè….
Lo lắng, hoảng hốt An Hạ đứng im nhìn những người đó, bọn họ là ai? Tất cả những chiếc mô tô chạy xung quanh An Hạ tạo thành vòng tròn. LòngAn Hạ linh cảm chuyện không hay.
“Bốp!”
Một cái tát trời giáng lên khuôn mặt An Hạ, năm dấu tay in hằn rõ trênđó. An Hạ không kêu la, im lặng nhìn những người đó bằng đôi mắt lạnhlùng nhưng cũng chất chứa lo sợ.
Tiếp theo, một tên cần một khúc gỗ, sự lo lắng trong lòng An Hạ càng nhân lên sự lo lắng gấp bội.
Cô đã gây thù gì với bọn họ sao? Muốn mở miệng hỏi nhưng baonhiêu dũng khí đã được truyền xuống chân để còn đứng vững trên mặy đất.
Phải làm gì đây? Kêu cứu ư? Không được! Bọn chúng sẽ giết mình mất, An Hạ thầm nghĩ. Một vài tên còn cười một cách đểu giả.
“Bốp!”
Đau! Đó là tất cả những gì mà An Hạ đang cảm nhận lúc này, cô khuỵuxuống, đôi mắt đầy hốt hoảng, bọn chúng dùng khúc gỗ đánh vào chân cô,đôi chân nhũn ra và không thể đứng vững trên mặt đất, An Hạ vẫn khôngchịu thua, cố gắng đứng dậy trên đôi chân run rẩy phần vì đau và phần vì sợ. Chút dũng khí cuối cùng của cô đã bị bọn chúng đánh gục.
Bọn chúng lại cười lớn rồi lượn mô tô vài vòng quanh cô, khóibụi mù mịt. An Hạ nhắm mắt lại để bụi khỏi bay vào mắt, một tên trong bọn chúng lên tiếng bằng giọng ồm ồm:
- Chỉ là đòn cảnh cáo thôi đó, người đẹp à!
An Hạ vẫn khuỵu người xuống, cảm giác đau đớn lan tỏa khắpngười. Điều cô nghĩ đến bây giờ là phải tới được bệnh viện.
Phía xa,
Đôi mắt cô gái trong chiếc xe Audi vẫn tóe lửa, nhưng còn lẫn chút mãn nguyện.
Chỉ là đòn cảnh cáo cô thôi đó An Hạ à!
Nếu cô biết quý mạng mình thì nên thả những thứ không thuộc về cô đi!
Nếu không…
Tôi và cô, hãy cùng chơi trò Sinh- Tử để biết cuối cùng ai là kẻ mạnh nhất và ai là người tồn tại cuối cùng!
Cô nhếch môi nụ cười mị hoặc, miệng cô lẩm bẩm:
- Begin now! Chương 1: KHỞI ĐẦU CỦA MỘT CÂU CHUYỆN
Trương An Hạ: là một côgái của công việc, có một thân hình và khuôn mặt đẹp, với một trí thông minh khỏi chê. Rất bảo thủ, không thích các cải cách đi theo khuynhhướng châu Âu. Thường tìm hiểu do dự rất lâu rồi mới bắt tay vào việc.Tiền bạc rất quan trọng đối với cô vì lý do muốn đời sống được vữngchắc hơn là hưởng lạc thú. Vì phải làm việc nhiều nên dễ nghi ngờ những sự thành công dễ dàng và phải đổi chủ trương:
"thích thú trước việclàm.
" Hành động chín chắn nhưng lại phản ứng nhanh với các hành độngbất bình đẳng. Và thường là người đòi hỏi các tổ chức và lãnh đạo cáccuộc chống đối có trật tự và áp bức bất công. Tính tình trầm lặng, ítbiểu lộ nhưng lại rất dễ hòa đồng vì khiếu nói hài hước. Là người cókhuynh hướng trả thù hơn tha thứ.
Lâm Vũ Nguyên: Boss của Trương An Hạ- CEO của công ty STC, một công ty chuyên đào tạo cho các người mẫu, ca sĩ. Tính tình lạnh lùng, quyết đoán, sáng trí hànhđộng mau lẹ, rất quý trọng tự do cá nhân, tính tình thay đổi thấtthường, lúc xuống tinh thần rất dễ trở nên cáu kỉnh. Rất cương quyết và nhiều nghị lực, ý chí. Ít khi phải ngập ngừng, đắn đo trước một vấn đề nào. Thường cảm nghĩ cũng như hành động đều là tùy hứng, có sở thích kì quặc: thích dồn An Hạ vào thế bí, là một người có nhân phẩm không chê vào đâu, rất quyến rũ người khác, tính thì vốn rất lãng mạn nhưng rấtngại biểu hiện.
Lâm Vũ Phong: em trai của Boss, có khuôn mặt trắng trẻo như búng ra sữa, nên lúc nào cũng bị nhận nhầm là học sinh phổ thông. Cũng là cấp trên của An Hạ, yêu An Hạ nên khong ít lần đối đầu, cãi vã với ông anh của mình. Tính tình hòa đồng, rất được các nữ nhân viên ngưỡng mộ yêu mến, chu đáo và rất giỏi thương lượng. Là em cùng cha khác mẹ với Boss.
Trịnh Ánh Nhi:một cô gái tài giỏi, được mời đi dự hội thảo rất nhiều nước, được ấn định là hônthê của Boss từ trước, là người cá tính, không thích sự ràng buộc, độcđoán trong công việc nhưng giàu lòng vị tha trong tình yêu. Sự xuất hiện của Ánh Nhi là một bước ngoặt cũng như là thử thách đối với An Hạ.
----------
Tháng Tám.
Cái nắng gay gắt như đổ lửa chiếu xuống thành phố, các tia nắng lăn tăn trên các cành cây, trong suốt chiếu qua các kẽ lá.
Trên đoạn đường tấp nập, có một chàng trai đang gục bên vệ đường với bộdạng thê thảm, mái tóc rũ xuống che đi gần hết khuôn mặt, không ai cóthể thấy được biểu cảm trên khuôn mặt cậu lúc này. Dòng người lướt quađoạn đường đó trong vội vã, có vài ánh mắt nhìn cậu bằng nhiều biểu cảm. Thương hại có, khinh miệt có nhưng chẳng ai dám đưa tay ra giúp đỡ cậu.
An Hạ nhăn nhó bước đi trên đoạn đường, sáng giờ cô đã đi ba bốn cáicông ty rồi mà không có công ty nào chịu nhận cô cả. Đáng ghét, chỉ tạicô ra trường khá sớm và không có kinh nghiệm thực tập. Lê đôi chân mỏinhừ qua từng con phố dưới cái nắng gay gắt của tháng Tám khiến cô cảmthấy bức bối trong người. An Hạ cuốn sổ ghi chép của mình ra. Giờ chỉcòn một công ty nữa thôi- đó là TCB, công ty đó mà không nhận cô nữa thì chắc đời cô phải phụ thuộc vào bố mẹ thôi.
An Hạ không phải là không có chỗ làm, cô đã có một chỗ làm việc tốt hơnvà chẳng phải cực nhọc đi xin việc như thế. Ngay khi ra trường, bố cô đã xếp cho cô một vị trí tốt trong công ty ông nhưng vì không muốn phảiphụ thuộc, dựa dẫm vào bố mẹ nên An Hạ đã từ chối và đi xin việc làm. Cứ ngỡ chỉ cần có cái bằng là sẽ tìm được một công ty nhận… nhưng sự đờicó ai ngờ. Họ còn đòi thêm cả cái kinh nghiệm thực tập nữa.
An Hạ thở dài, đưa tay quệt mồ hôi đang vương trên trán. Mắt cô đập vàomột thân ảnh đang ngồi thê thảm, bê bết máu. An Hạ chạy tới hỏi:
- Này anh! Anh không sao chứ?
Chàng trai đó chỉ im lặng. Không phải vì cậu không muốn trả lời cô nhưng bởi vì đã quá kiệt sức cậu không thể trả lời hay làm được bất cứ hànhđộng nào cả. An Hạ lay lay người cậu:
- Này anh, anh ổn chứ?
Cậu ngẩng mặt lên một cách khó khăn. Khuôn mặt bị đánh đến bầm dập, máutheo những kẽ hở mà chảy tuôn ra. An Hạ có chút hốt hoảng rồi nói:
- Anh ngồi đây…tôi sẽ đi mua thuốc về sơ cứu.
Nói rồi cô chạy vội đi không để cậu kịp mở miệng nói là không cần. Nhưng một cử động nhỏ cũng khiến khóe môi cậu đau nhức và bật máu, tứ chi như muốn nhũn ra thành những bộ phận độc lập. Cậu buông xuôi, mặc kệ.
Một lúc sau, An Hạ trở lại với túi cứu thương. Đôi tay cô linh hoạt rửavết thương trên mặt cậu. Dù đã cố thật nhẹ nhàng nhưng An Hạ vẫn thấycậu nhăn mặt vì đau. An Hạ thổi nhẹ vào vết thương rồi nói:
- Xin lỗi, anh chịu đau chút nhé! Tại cũng lần đầu tôi sơ cứu vết thương cho người ta.
Giờ cậu mới có thể nhìn rõ cô gái đang đối diện với cậu. Cô có một khuôn mặt nhỏ nhắn, non nớt như chưa một lần lăn xả dưới đời. Kiêu sa, mỏngmanh là cụm từ chung mà cậu có thể thốt lên khi nhìn cô gái này. Đôi mắt cô to tròn, ánh lên một niềm tin như không bao giờ tắt. Đôi mắt to tròn đó khiến cậu như tìm được một chút niềm tin nhỏ bé.
Sơ cứu xong, An Hạ lại nhìn cậu rồi nói:
- Xong rồi! Nhưng anh như thế này thì có thể về nhà được không?
Cậu mấp máy môi định bảo là không sao nhưng mỗi cử động nhỏ đều khiến khóe miệng đau rát, cậu bèn lắc đầu thay cho lời nói.
- Không được! Để tôi giúp anh về nhà, dù gì tôi cũng đi sáng giờ rồi,chẳng công ty nào chịu nhận. Thôi, quên đi! Nhà anh ở đâu, tôi đưa anhvề?
Cậu vẫn lắc đầu không nói, cả người cậu giờ đây chỉ còn mỗi cảm giác rã rời. An Hạ nhìn cậu một lúc rồi nói tiếp:
- Tôi đành đắc tội vậy.
Cô đưa tay vào túi quần cậu để tìm kiếm thứ gì đó. Cậu nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Giúp cậu rồi lại tìm gì trong túi cậu?
Chẳng lẽ cô gái này định ăn cướp à?! Có loại ăn cướp nào mà vừa đánh vừa xoa như thế này không?
- A, tìm ra rồi! – An Hạ reo lên khi tìm ra thứ cần tìm.
Cô lôi ra, đó là điện thoại di động của cậu. An Hạ tìm trong danh sách,cô không biết nên gọi cho ai để thông báo tình trạng của anh chàng này.Cô đành chọn một số mới được liên lạc gần đây nhất và gọi. Không để đầudây bên kia kịp lên tiếng, An Hạ đã tuôn ra một tràng dài:
- Xin lỗi, tôi là người qua đường thấy anh này đang bị thương. Làm phiền hãy đến đường X để đón anh này nha.
Rồi cô dập máy, bỏ lại điện thoại vào túi áo cậu, cô ngồi xuống bên cạnh cậu, tay xoa xoa bàn chân của mình, cô than thở:
- Híc, đau chân quá đi! Đi bộ sáng đến giờ. Thật là, sao chẳng công tynào chịu nhận mình chứ? Chẳng lẽ cả đời này phải dựa dẫm vào bố mẹ sao?
An Hạ thở dài, cô nhìn đi nhìn lại hồ sơ xin việc trên tay, thầm tặc lưỡi.
Một chiếc xe BMW màu đen sang trong đỗ phịch trước mặt cô và cậu. An Hạngước nhìn lên, từ trong xe một người con trai với dáng vẻ cao ráo,khuôn mặt tuấn tú nhưng cũng vô cùng chững chạc. Khuôn mặt anh không một chút biểu cảm, anh mang dáng vẻ của một người đàn ông thành đạt. An Hạcó chút ngẩn người khi nhìn thấy anh. Anh- cái gương mặt góc cạnh đếntừng nét tưởng như người họa sĩ đã phải rất tỉ mỉ khi vẽ nên tuyệt tácnày.
Anh nhìn người con trai ngồi bên cạnh cô rồi cất tiếng, tiếng nói trầm nhẹ cũng kéo linh hồn cô về lại chính thân xác
- Phong!
Anh chàng tên Phong ngẩng lên nhìn người con trai đó, khóe môi vẫn cảmthấy đau nhức khiến cậu chẳng muốn cử động môi thêm lần nào nữa. An Hạthấy mình không còn việc ở đây nữa. Cô đứng dậy xem đồng hồ rồi cườinói:
- Nếu người thân của anh đã đến thì tôi đi đây. Tôi còn phải đi xin việc nữa. Tạm biệt!
Rồi cô chạy biến đi, mất hút trong biển người mênh mông.
o0o
Tại phòng phỏng vấn.
An Hạ nhăn nhó ngồi hí hoáy viết lại hồ sơ xin việc. Chỉ tại cô lơ đãngnên để quên mất cái hồ sơ xin việc trên đường. Giờ đành phải viết lại.Ngày gì mà sao xui xẻo đến thế chứ? An Hạ bực bội, trút giận lên câybút. Viết xong, cô mới ngẩng lên nhìn xung quanh. An Hạ ngồi thẳng lưng, mồ hôi nhỏ giọt xuống cô đau khổ cầm số báo danh trên tay An Hạ bấuchặt lại, từng người lần lượt ra vào. Có người đầy tự tin, vui vẻ còn có người thì ủ rũ, buồn bã. An Hạ thở dài, cô không biết số phận mình sẽtrôi về đâu đây. An Hạ lóng ngóng xem đồng hồ rồi lại nhìn người ra vào, cả không gian tràn ngập sự im lặng đến nỗi An Hạ có thể nghe thấy nhịptim đập của mình.
Số 56, Trương An Hạ.
Nghe đến tên mình, An Hạ vụt dậy, bước chân cứ loạn lên hết chưa bao giờ cô rơi vào tình trạng này. Bước vào phòng,bên trong là ba người đangngồi phía trước, gồm có hai nam và một nữ, trong đó có một người nam còn khá trẻ, nhìn rất nhã nhặn, hiền hòa và rất đẹp trai, còn hai người còn lại trông có vẻ cũng đã ngoài ba mươi, người nam trông cũng rất hiền ,nhưng người nữ lại nhìn rất nghiêm túc, có chút làm cho người ta thấychột dạ. Người phụ nữ lên tiếng hỏi:
- Cô là Trương An Hạ?
- Vâng!
Người phụ nữ mỉm cười, nụ cười làm cho bà hiền hòa trái ngược với vẻnghiêm túc ban nãy, người phụ nữ nói với một thanh âm nhỏ nhẹ, dễ nghe:
- Chúng ta bắt đầu phỏng vấn! Đầu tiên tôi muốn hỏi tại sao cô lại chọn TCB để làm việc?
An Hạ mỉm cười, trả lời sau ít phút đắn đo suy nghĩ:
- Ai cũng biết TCB là một tập đoàn lớn mạnh vào đây làm là việc khôngdễ, nhưng một khi được vào làm thì có thể có kinh nghiệm tốt hơn, tiềnlương có thể làm cho cuộc sống trở nên rộng rãi, thoải mái hơn. Nơi đâycũng khiến tôi được tiếp xúc nhiều hơn và có thể nâng cao kinh nghiệmcủa mình, cũng vì tôi cũng muốn hiểu rõ hơn về giới showbiz, muốn chocác ngôi sao có thể gần với fan của mình hơn tạo cho họ sự nổi tiếng vào tỏa sáng hơn nữa.Với lại, tôi ra trường sớm hai năm và cũng không cókinh nghiệm thực tập.
Ba người đều ngạc nhiên với cách trả lời đầy thẳng thắn, không chút ngượng ngạo của An Hạ, người phụ nữ mỉm cười và nói:
- Tốt lắm!
Tiếp theo người con trai trẻ tiếp tục hỏi cô:
- Tôi hỏi em? Em nói em không có kinh nghiệm thực tập vậy em nghĩ chúng tôi có nhận em không?
An Hạ cười một nụ cười tươi làm say đắm lòng người, cô nói nhỏ nhẹ nhưng trong đó chứa đầy vẻ tự tin:
- Tôi không biết bên công ty có nhận hay không? Tuy tôi chưa có kinhnghiệm thực tập nhưng với trình độ của tôi thì tôi tin chắc tôi có thểđược nhận vào công ty
- Cảm ơn em!
Cuối cùng là người đàn ông trung niên hỏi:
- Được! Vậy nếu cô được nhận vào làm thì cô sẽ muốn mình ở bộ phận nào?
- Đó là tùy quý công ty!
- Tôi có thể hỏi cô về một vài chuyện riêng tư?
An Hạ kiên quyết lắc đầu, giọng đanh lại:
- Tôi không có nghĩa vụ để trả lời và tôi cũng không thích ai hỏi về vấn đề riêng tư, và tôi nghĩ chuyện đó thì chắc không liên quan đến côngviệc.
Người phụ nữ mỉm cười, lòng thầm thán phục sự thẳng thắn của An Hạ, người phụ nữ dịu dàng nói:
- Được rồi! Cảm ơn em! Có gì chúng tôi sẽ liên lạc với em sau.
An Hạ bước ra khỏi phòng, bao nhiêu cảm xúc lo sợ được dồn nén chợt ùavề, tự nhiên cô lại muốn khóc mà nước mắt lại không thể rơi được.
An Hạ lại thở dài rồi bước ra khỏi tòa nhà.
An Hạ lững thững bước đi trên phố, lòng ngập tràn lo âu, cô không biếtmình có được nhận không? Cô chỉ sợ mình trả lời quá thẳng thắn họ lạikhông thích. Sao lúc đó cô ngốc thế nhỉ? Giờ hối hận cũng đâu kịpnữa…đây là cơ hội cuối cùng của cô rồi.