Phòng kỹ thuật tổ chức
- Thế nào rồi - Tôi bước vào trong căn phòng và thúc dục mọi người
- Không tìm được bất kỳ dấu hiệu nào của Miêu Nhân. Chúng tôi chỉ tìm được điện thoại của cô ấy được tìm thấy ở cột mốc 125. Ở đó có đến hàng chực lượt xe đi lại hằng ngày – C4 báo cáo
- Thử tìm kỹ lại lần nữa xem. Lấy danh sách tất cả xe khách qua lại từ ngày cô ấy biến mất trở lại đây –Tôi nói với cậu ấy rồi lại đi
- Rõ
Tôi lại gần A5 khi cậu ấy đang kiểm trả chiếc điện thoại của cô ấy được tìm thấy
- Phát hiện được những gì trong máy điện thoại của cô ấy rồi
- Máy cô ấy gắn một quả bom nhỏ mini chống gỡ. Cô ấy đã chuẩn bị sẵn. Tôi đang tìm cách xử lý, nhưng khá khó khăn đấy–Cậu ta vẫn soi vào cái kính lúp to và kiểm tra chiếc điện thoại
- Cố lên. Cảm ơn cậu trước. Có gì hãy nói với Tiến Sĩ giúp đỡ. Có gì báo lại cho tôi
- Không có gì
- Hổ Vương! Đây là danh sách các cuộc gọi trong thời gian cậu cần
E9 lại gần đưa tôi một tập tài liệu khá mỏng. Đó là danh sách các cuộc gọi đi và đến số của Bé trong các ngày gần đây
- Được rồi! Cảm ơn cậu
- Đa số là các cuộc gọi từ gia đình. Nội dung thì chúng tôi không biết được
- Cậu giúp tôi điều tra xem gia đình côấy có chuyện gì và tất cả những người trong các số liên lạc ở đây cho tôi
- Rõ
Lão đại bước vào trong phòng. Ông ta nhìn thấy cả phòng đang bị tôi làm cho hỗn loạn thì có gì đó không vui
- Hổ vương! - Lão Đại gọi lớn - Cậu đi theo tôi
- Được rồi các cậu tiếp tục đi –Tôi nhìn xung quanh nói
Bước ra ngoài cùng với Lão Đại, tôi biết là tại sao ông ấy lại không vui. Chúng tôi đi đến ngoài ban công nơi nhìn mặt trời lặn mà lòng tôi cũng đang lặng theo chiều xuống của mặt trời. Lão Đại dừng lại, ông ta châm một điếu thuốc và hút. Tôi dùng lại nhìn ông ấy. Sau hơi thuốc đầu tiên ông ta liền quay lại nói
- Cậu đang làm trò gì vậy? Cậu không chuẩn bị cho lần thực hiện nhiệm vụ tiếp theo mà lại đang đi làm gì vậy?
- Xin lỗi! Tôi cần tìm ra cô ấy –Tôi cúi xuống nói
Giờ tôi đang rất rối loạn. trong đầu tôi đang hỗ loạn giữa nhiệm vụ của tổ chức giao cho và việc tìm Bé. Cô ấy là tất cả với tôi từ trước đến giây phút này. Việc biến mất của cô ấy quá đột ngột. Nó bỗng nhiên trở thành một vật cản lớn của tôi với nhiệm vụ
- Tôi biết tâm trạng của cậu giờ như thế nào –Ông ta đặt tay lên vai tôi nói - Những cậu cần biết rằng, chúng ta đang làm gì? Mục tiêu tiếp theo của bọn chúng là gì? Và chúng ta cần phải hành động như thế nào?
- Tôi xin lỗi
- Cậu không bình tĩnh. Tôi sẽ giao cho Báo Gia chỉ huy lần này
- Không! Tôi sẽ chỉ huy lần này. Còn một thời gian nữa chúng mới đến khu vục lãnh hải của chúng ta. Hãy cho tôi thêm thời gian - Tôi giật mình sau câu nói của Lão Đại
- Xin lỗi! Tôi rất tiếc. Cậu hãy nghĩ ngơi đi
Lão Đại vỗ vai tôi rồi đi mất. Chỉ còn lại mình tôi với cái màu của hoàng hôn đang lặn dần dần xuống núi. Tất cả đang dần nhạt nhòa đi trong tâm trí của tôi.
- Cố gắng lên mọi chuyện rồi sẽ trở lại quỹ đạo thôi –Cường từđâu đến đứng ngay sau tôi
- Em không biết nữa anh à
- Anh cũng đã hỏi Quỳnh rồi. Cô ấy cũng không nói. Anh biết tâm trạng của chú giờ như thế nào. Đổi lại là anh, anh cũng sẽ như vậy. Nhưng chúng ta vẫn có nhiệm vụ, chúng ta cần hoàn thành chúng trước hết. Hãy cố gắng để tình cảm sang một bên
- Em xin lỗi
- Lão Đại nói đúng. Em nên nghỉ ngơi
Nói xong câu nói rồi Cường cũng đi mất chỉ còn lại mình tôi với nỗi lòng nặng nề
...............................................
Quảng Nam
- Ẹoooo
- Cậu vẫn xay xe xanh mắt thế sao – Vinh một tay lái một tay vuốt lưng Nghĩa
- Ừ.... Ẹooo
- Chán cậu quá. Có khi nào phải cho cậu ta khỏi vụ này không chú– Vinh quay mặt lại phía thủ trưởng nói
- Không cần .... Ẹoooo
- Cũng sắp đến nơi rồi. Cố thêm chút nữa thôi –Ông ta nói
Chiếc xe tiếp tục chạy đến sư đoàn 315
“Kít”
.
.
.
.
.
To be continue