-“ Là mày có tin gì mày phải báo lại cho tao!” - Tiền nói
-“ Được rồi! Tao biết …” - Tôi trầm ngâm trước câu nói của nó
-“ Mày thử hỏi tiến sĩ xem?”
-“ Sao lại hỏi tiến sĩ?” - Tôi ngạc nhiên quay sang hỏi nó
-“ Đâu dễ dàng gì mà gắn được một quả boom mini vào điện thoại đúng không?”
Tiền vỗ vai tôi nói rồi bỏ đi. Còn lại mình tôi với đống suy nghĩ hỗn độn trong đầu.
-“ Đừng để tình cảm ảnh hưởng đến mày quá nhiều nhé …”
Nó ngoái lại nhìn tôi rồi vẫy chào tạm biệt, câu nói ẩn ý đó của nó thực khiến tôi khó chịu.
“ Đúng rồi ! Loại bom mini đó thì rất khó kiếm. Chỉ có thể là …”
Một ý nghĩ chợt léo lên trong đầu của tôi. Đúng là tình cảm đã làm ảnh hưởng đến tư duy của mình. Tôi bèn chạy nhanh đến khu vực của Tiến sĩ.
-“ Cậu ta đi đâu vậy?”
Một người đứng trong bóng tối. Ánh đèn điện thoại tắt đi theo từng tiếng chân của tôi.
Tôi đến trước cửa phòng của Tiến Sĩ mà gõ cửa
“Cộc cộc”
-“ Tiến sĩ. Ông có trong đó không?”
Hoàn toàn im lặng, không có lời đáp lại, chỉ có tiếng gõ máy tính và tiếng va chạm của đồ đạc khá lớn.
“Chẳng nhẽ có biến bên trong đó”. Tôi bỗng lo lắng hơn, tay càng cố gắng đạp cửa to hơn.
-“ Tiến sĩ! Tiến sĩ!”
Tôi đập cửa lớn như vậy mà vẫn không thấy cửa mở. Không thể chờ đợi được lâu hơn, tôi lên gót đạp tung cánh cửa phòng. Tiến Sĩ thấy tôi bỗng nhiên giật mình gấp máy tính lại.
-“ Tiến sĩ !Ông đang làm gì vậy?”
-“ Tôi… Tôi...”
Cái thái độ của ông ta như vừa làm chuyện gì đó mờ ám khiến lòng tôi càng thêm nghi ngờ. Tôi bèn chạy lại và đẩy ông ta sang một bên.
Mở chiếc máy tính lên. Và dòng chữ tôi thấy xuất hiện đầu tiên là
‘Data deleted successfully’ (Dữ liệu đã xoá thành công).
Tôi quay ngay sang phía ông ta mà ngắt lên.
-“ Ông vừa mới xoá đi cái gì?”
-“ Tôi… Hổ Vương… Cậu bình tĩnh nghe tôi giải thích!”
‘Cạch’.
Tôi đẩy ông ta sát vào một góc và dí sát khẩu súng lên trán ông ta. Nòng súng lạnh lùng áp vào giữa cái đầu ấy. Một người mà tôi luôn tôn trọng trong tổ chức
-“ Một là ông nói ra hoặc tôi sẽ nổ súng và báo cáo lại cho I là ông đã xoá đi dữ liệu nào đó đặc biệt.”
-“ Cậu…”
-“ Nói cho tôi biết, dữ liệu ông đã xoá là gì?”
-“ Tiến Sĩ...”
Tiếng của một ai đó ngắt lời tôi, chuẩn bị tiến đến phòng tiến sĩ.
-“ Tiến… Chuyện gì vậy?”
Đức ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi đang dùng súng uy hiếp Tiến Sĩ. Nó có chút hoảng hốt rồi nhanh chóng dùng thái độ hòa giải nhìn tôi, chắc nó đang nghĩ rằng giữa tôi và Tiến Sĩ vừa xảy ra khúc mắc gì đấy.
- “ H, mày sao vậy?”
Tôi lên đạn, ánh mắt tức giận nhìn thẳng ông ta.
-“ Tôi không nói chơi đâu?”
‘Cạch’.
Đức đưa súng lên hướng về phía tôi, ánh mắt kiên định nhìn tôi giống như trong tình huống này tôi là người sai vậy. Điều ấy khiến nỗi tức giận trong lòng tôi lúc càng tăng thêm.
- “H, đừng làm điều gì dại dột. Hạ súng xuống đi!”
Đức bước đến chỗ tôi một cách chậm dãi, tránh để tôi làm bậy.
-“ Mày đứng lại đó! Nếu tiến thêm một bước nữa thì chắc chắn sẽ có án mạng trong căn phòng này đấy!”
Tôi dí chặt súng vào đầu Tiến Sĩ hơn.
-“ Được rồi! Tao dừng lại. Có chuyện gì từ từ nói!”- Đức dừng lại nói
-“ Đúng rồi ! Có gì từ từ nói!!”
Ông ta nói trong sợ hãi, giọng ông không kìm được mà run rẩy.
-“ Vậy ông hãy mau khai đi!”
Tôi túm lấy cổ áo ông ta. Tôi thật sự muốn bắn nát cái đầu trí tuệ của ông ta để hả cơn bực tức trong lòng mình, nhưng tôi muốn biết được sự thật trước khi làm điều đó.
-“ Emergency situation, laboratory…” ( Trường hợp khẩn cấp, phòng thí nghiệm… )
-“ Mày không phải gọi đâu. Có gọi đến thì tao cũng sẽ không buông ông ta ra. Mày hiểu điều đó chứ!”
-“ Tiến sĩ, là chuyện gì vậy?”
Đức biết là không thể khuyên nhủ được tôi nên đành quay ra hỏi ông tiến sĩ để thỏa mãn tính tò mò.
-“ Ông ta đã xoá đi cái gì đó trong máy tính…”
-“ Tôi…”
-“ Và nếu ông ta không nói thì tao sẽ cho ông ta biết cảm giác mà não ăn đạn là như thế nào!”
Cùng lúc ấy, tiếng ồn ào từ những bước chân vội vã đến gần. Họ là đội K và đi cùng với họ là Hào, tôi hoàn toàn có thể đoán ra điều gì tiếp theo.
-“ Stop!”(Dừng lại)
Hào ra hiệu cho họ dừng lại và hướng mười nòng súng về phía của tôi. Không thêm hai khẩu từ tay hai người bạn của tôi nữa. Một cảnh tượng có thể huynh đệ tương tàn.
-“ H, hạ súng đi. Có chuyện gì từ từ giải quyết!”
-“ Được. Mày hãy tịch thu chiếc máy tính trên bàn của ông ta mang đến phòng của tao trước đã.”
Tôi không muốn có một cuộc chiến giữa những huynh đệ với nhau. Tôi không nhìn mặt họ mà nhìn vào con ngươi của người đang run sợ dưới họng súng của tôi.
-“ Sao lại vậy?”
Hào hỏi Đức .
-“ H phát hiện Tiến sĩ đã xoá đi dữ liệu gì đó. Hình như rất quan trọng.”
Đức ghé sát vào tai Hào nói.
Điều này khiến Hào lưỡng lự rồi cũng làm theo lời tôi nói. Cậu ta mang chiếc máy tính ra khỏi phòng của Tiến sĩ.
-“ Thế này được rồi chứ?”
Hào giơ chiếc máy tính ra hiệu cho tôi. Tôi gật đầu và ánh mắt vẫn không dời khỏi ông ta. Lửa giận trong lòng cũng chỉ vơi đi được đôi chút.
-“ Chúng ta đi thôi!”
Tôi nhìn chằm chằm vào ánh mắt tràn ngập sợ hãi của ông ta. Tâm trạng bây giờ lại chuyển sang tò mò không biết dữ liệu đó là gì.
-“ Đi… Đi đâu…”
Ông ta nói trong rung sợ, xem ra rất dè trừng trước thái độ tức giận của tôi trước đó.
-“ Đi gặp . . . . .”
.
.
.
.
.
To be continue