Xóm trọ. 8h sáng
- Anh có phải là H không ạ? – Một người mặc quần áo nhân viên chuyển phát nhanh
- Vâng - Mình trả lời
- Có người chuyển cái này tới cho anh – Anh ta đưa ình một cái hộp
- Cảm ơn anh – Mình nhận và vào trong phòng
“Cái quái gì thế nhỉ?” – Mình nghĩ trong đầu
Mở chiếc hộp ra. Là một chiếc tai nghe điện thoại
“Rinh rinh...”. Số điện thoại không lưu nhưng quen lắm. Là ai nhỉ?
Mình nhấn nút nghe
- Alo. Ai đấy – Mình bắt đầu
- Cậu quên tôi nhanh thế sao – Một tiếng người đàn ông
- Xin hỏi ai đấy? – Mình thấy ngờ ngợ
- CRE – Ông ta nói
- Là ông? – Mình đã nhận ra. Là lão đại
- Cậu nhận ra rồi sao? – Ông ta cười mỉa mai trong điện thoại
- Ông muốn gì? – MÌnh bắt đầu thấy khó chịu
- Tôi muốn cậu tới một chỗ vào chiều mai
- Tại sao tôi phải tới? – Mình không hiểu
- Vì tôi có một món quà bất ngờ dành cho cậu?
- Quà gì? – Mình càng không hiểu ông ta đang nói gì
- Liên quan tới cậu và người đó?
- Ông dám – Mình hiểu ông ta muốn nói gì
- Tôi có gì mà không dám
- Ông muốn gì ở tôi?
- Cậu cứ từ từ. Ngày mai tới đó đi. 195 Đội cấn
- Tôi..
“Tút tút...”. Ông ta tắt máy khi mình chưa nói xong
Ông ta muốn mình tới đó làm gì chứ. Mình chợt nhớ tới Bé. vẫn còn số hôm trước
- Alo. Anh – Giọng của Bé
- Biết lão đại đang giở trò gì không? – Mình lạnh lùng hỏi
- Em rời khỏi rồi. Sao thế anh – Giọng Bé có vẻ lo lắng
- Hẹn gặp
- Lão muốn đưa anh trở lại sao?
- Không biết
- Anh nên đi xem chỗ lão hẹn anh như thế nào?
- Chắc phải thế. Cảm ơn
- Em có làm gì....
Mình tắt máy đi. Không để cho Bé nói tiếp nữa. Phải tới chỗ lão muốn mình gặp xem như thế nào
Ngõ 195 Đội Cấn. Đây là......