Chờ Em Nghìn Năm


Trong khi cô vẫn còn đang mơ mơ màng màng nghĩ đến việc tại sao Hà Gia Dĩ lại là Vương Lẫm trong mơ và A Hỷ...!hình như chính là A Vy ở bên dinh thự họ Lý thì nhà cô đang tất bật chuẩn bị đón lễ Giáng Sinh.

Nhà họ Hà không theo đạo nhưng trải qua đợt khủng hoảng vừa rồi, cả bố và mẹ cô đều cảm thấy nên tổ chức một bữa tiệc thật hoành tráng để gắn kết cả nhà hơn với nhau.

Thực ra, chủ yếu là mẹ cô, sau khi bà biết được những chuyện bố đã làm với anh hai.
Mỹ An vẫn sống ở nhà cùng với San San, chí ít là cho tới khi Tết qua đi.

Đó là Hà Gia Dĩ nói vậy.

San San thực sự không hiểu từ lúc nào mà anh hai có quyền xía vào chuyện của cô và Mỹ An chứ?
"Anh hai, Mỹ An là của em đó! Anh không được cướp cậu ấy đi đâu.

Tuy em là con gái nhưng nếu ba mươi tuổi em không lấy chồng thì em sẽ lấy Mỹ An!".
Cô vắt chân lên hông, quấn tay qua người Mỹ An giống hệt như một chú gấu Koala.

"Vậy mẹ có nên gọi Mỹ An là con dâu luôn từ bây giờ không?".
Mặt ông Hà Hải Đông hoàn toàn vô cảm.
"Với tần suất đi chơi của nó và Lý Vĩnh Hoàng, chưa mang bầu trước năm mười tám tuổi thì đã nên mở tiệc lớn ăn mừng rồi!".
Hà Vô Thương đang uống sữa thì cười đến phun cả sữa ở trong miệng ra.
Mỹ An nói với cô đầy ẩn ý: "Tớ nghĩ cậu không còn độc thân được bao lâu nữa đâu!".
"Thật hả?".
Với tốc độ đối chiếu nhân vật trong mơ và trong đời thực như lúc này, San San hoàn toàn có thể chắc chắn 100% Lý Vĩnh Hoàng chính là Ngũ hoàng tử.

Bằng một cách kỳ diệu nào đó, tiền kiếp trong mơ và hiện thực của San San đã gắn kết chặt chẽ như vậy đó.

Cô nhớ lại lúc mình mơ thấy cảnh hôn chiếc mặt nạ kia cũng là lúc cô bắt đầu thích Lý Vĩnh Hoàng.
"Bố, nhưng mà bố đừng có bất công quá thế.

Chị Mộng Ngư chẳng phải đã quen anh rể từ hồi cấp hai đó ư? Sao con chưa từng nghe bố nghi ngờ gì về chị ba cả?".
Hà Hải Đông không nghĩ đến có ngày phải trả lời câu hỏi này của con gái.
"Chị hai con, Hà Đình Khê là đứa tự chủ và có bản lĩnh.

Bố tin tưởng vào nó nhất.

Còn con với Mộng Ngư chẳng đứa nào đáng tin cả.

Nhưng Jayden chưa bao giờ làm bố thất vọng, còn Lý Vĩnh Hoàng thì, nhìn thôi đã ngứa mắt!".
San San xụ mặt.

Cô hiếm khi thấy người nào làm vừa lòng bố cô lắm.
Sở dĩ ông tin tưởng anh rể Jayden như vậy là do Jayden là con nuôi của bố mẹ cô.

Jayden đã từng cứu mạng hai người một lần kể từ khi còn rất nhỏ.

Anh ấy còn lớn hơn Hà Gia Dĩ mấy tuổi.

Bố mẹ cô luôn coi anh như đứa con đã mất đi của bọn họ.
"Bố lúc nào cũng vậy..." - Cô càm ràm.
"Chẳng có gì là sai khi bố muốn con được gả cho một người đàn ông tốt nhất trần đời này cả! Tiếc là trên đời này chỉ có một Jayden mà thôi".
Hà Gia Dĩ, Hà Vô Thương: Chúng tôi chết hết rồi!
"Nhưng con đâu có thích anh Jayden theo kiểu đó đâu" - Cô xị mặt - "Anh ấy không phải gu của con!".
"Vậy gu của con là gì? Mấy thằng lông bông ngoài đường ấy hả?".
"...".
Mỹ An rất thích ngồi nghe những cuộc trò chuyện của các thành viên nhà họ Hà vào những bữa ăn tràn ngập tiếng cười như thế này.

Cô ước nhà mình cũng được như thế.
Mỹ An đã định sẽ nói với San San tất cả mọi chuyện đã xảy ra, về cô với Lý Huyền Lịch.

Nhưng ngay sau đó, Lý Vĩnh Hoàng đã đến thăm bệnh và...!rõ ràng tình cảm của bọn họ đang rất tốt.
Dường như tốt thôi chưa đủ diễn tả về mối quan hệ này, dù San San chưa muốn lên tiếng công nhận nhưng trông cô và Vĩnh Hoàng hệt như một cặp Puppy love thứ thiệt.

Kiểu tình yêu chỉ có gặp nhau mỗi ngày, cười không nói được gì và thỉnh thoảng mua kẹo và bánh ấy.
Tình yêu đó thì dễ thương nhưng mà...!chỉ phù hợp với những đứa con nít mà thôi.

Với mức độ đó, Mỹ An không nghĩ San San đang yêu với một sự thông hiểu nhất định nào.

Khác với tình yêu trưởng thành, tình yêu gà bông chỉ dựa trên cảm giác.

Mà cảm giác là thứ dễ thay đổi nhất trên thế gian này...
Mỹ An lười nói với San San chuyện này, nhưng cô cũng sẽ không nói về chuyện đã xảy ra với Lý Huyền Lịch, trừ khi có một ngày, cậu ấy chắc chắn người mình thích là Lý Huyền Lịch.

Còn không thì mọi chuyện sẽ chỉ tệ đi thôi.
Ngay lúc đó thì có tiếng còi xe ở ngoài cửa.

Ông Hà Hải Đông ném cả cái khăn ăn xuống bàn.
"Bộ nó không có chân không có miệng hay sao mà phải ngồi bên ngoài xe bấm còi như thế? Không có chút phép lịch sự tối thiểu nào!".
Cô không thèm nghe ông phàn nàn thêm, tức tốc chạy ra ngoài như một đứa trẻ được hàng xóm gọi đi chơi.

San San đã quá quen với chiếc xe không mui của Vĩnh Hoàng.

Hôm nay, khi nhìn thấy nó, San San đã không kiềm chế được mà nhảy phốc lên xe.

Lý Vĩnh Hoàng kinh hoàng khi nhìn thấy cảnh này.
"Em làm gì đấy? Đây là bảo bối của anh đó!" - Vĩnh Hoàng có vẻ cáu.
"Nhưng chưa xảy ra chuyện gì mà.

Em từng tập múa ballet trước đây, động tác và kỹ thuật đều rất điêu luyện đấy nhé!".
"Múa ballet và cái xe của anh hoàn toàn không liên quan gì đến nhau cả.

Tại sao em không thể mở cửa và từ tốn bước vào xe như một người bình thường được vậy? Em có vấn đề gì sao?" - Lý Vĩnh Hoàng vẫn chưa thể thôi ngưng nạt nộ cô vì cô vẫn chưa chịu thừa nhận lỗi sai.
"Vậy tại sao anh không thể cứ vào nhà em đỗ xe và vào nhà chào hỏi mọi người đàng hoàng thay vì dừng ở ngoài và nhấn còi như vậy? Anh có biết bố em đã phàn nàn bao nhiêu lần rồi không?".
"Tại sao anh phải cố làm hài lòng bố em cơ chứ? Em biết thừa rằng ông ấy không ưa anh!".
"Em không biết!" - San San vô cùng cứng đầu - "Có lẽ vì ông ấy là bố của em!".
Cô đẩy cửa, bước ra khỏi xe.
"Nếu anh thấy không thể vui vẻ được nữa thì chúng ta không cần phải tiếp tục nữa đâu!".
Gió thốc qua dùng tóc che hết một nửa khuôn mặt đang vô cùng khó chịu của cô.
"Được rồi, San San..." - Lý Vĩnh Hoàng vò đầu bứt tai cứ như đang phải đưa ra lựa chọn khó khăn lắm vậy - "Anh xin lỗi...!Chúng ta có thể tiếp tục đi chơi được chứ? Anh đã phải nghỉ tập cùng với đội bóng để đến đón em nè".
Cơn giận của San San phút chốc đã bay biến.

Mấy trận bóng đối với cô thì chỉ là một trò nhạt nhẽo, chán phèo, nhưng đối với Lý Vĩnh Hoàng, đó là tất cả mọi thứ.
Anh từng nói với cô.

Anh không hứng thú chuyện học hành, không hứng thú kiếm tiền, anh chỉ muốn chơi bóng và sống một cuộc đời tự do.

Niềm mơ ước lớn nhất của Lý Vĩnh Hoàng chính là trở thành một vận động viên bóng bầu dục chuyên nghiệp.
Nên chuyện hôm nay anh làm cho cô thật sự rất ngọt ngào.
San San vừa mới tỉnh dậy, mai cô bắt đầu thi học kỳ.

Cô đã nói với Lý Vĩnh Hoàng rằng mình chỉ rảnh đúng hôm nay thôi.
"Anh thật sự làm thế sao?".
"Ừ, và anh sẽ tiếp tục làm thế nếu em không có ý định cào lên xe anh bằng đôi giày cao gót kia một lần nữa!".
San San chống tay lên bệ xe, ngây ngẩn nhìn cậu thanh niên trước mặt.

Nụ cười của anh thật đẹp, thật rạng rỡ, chứa đựng biết bao nhiêu sự nồng nhiệt của tuổi trẻ.
"Vậy thì anh cũng phải hứa với em, từ lần sau anh nhất định phải vào trong chào bố em một tiếng đấy nhé!".
Vĩnh Hoàng chịu thua, véo má cô.
"Được rồi.

Thế em đã chịu lên xe chưa?".
Cô nhanh nhẹn trèo lên xe.
"Em đã nghĩ ra được mình muốn đi đâu luôn chưa?".
"Em..." - Cô thỏ thẻ - "Hay chúng ta về nhà anh nhé?!".
"Cái gì?" - Vĩnh Hoàng giật bắn người - "Em đùa anh đấy à?".
"Em không đùa đâu.

Bố mẹ em vẫn còn lo vì sự cố lần trước, và bằng cách nào đó, họ thực sự tin tưởng bố nuôi sẽ chăm sóc cẩn thận cho em...".
"Ông ta?..." - Anh lại phát cáu rồi.

San San biết thế nào Vĩnh Hoàng cũng vậy - "Lần trước ông ta thậm chí còn không đến thăm em.

Vậy mà bố mẹ em tin tưởng ông ta nhiều hơn anh à?! Quả là một câu chuyện cười đấy!".
Anh châm biếm.
"Biết làm sao được?" - Cô bồn chồn nắm lấy tay anh - "Nhưng một điều kiện em đã đồng ý với bố mẹ để được ra ngoài đó là phải có Lý Huyền Lịch ở bên canh chừng...".
"Lý Huyền Lịch.

Lý Huyền Lịch.

Anh chán ngấy vì cứ phải dính đến ông ta!".
"Thôi mà, em và anh sẽ cùng về phòng, chơi game hoặc coi phim.

Bố mẹ em làm sao biết được Lý Huyền Lịch có ở bên cạnh chúng ta hay không chứ? Bọn họ chỉ biết em đang ở chung nhà với ông ấy mà thôi".
San San dốc lòng dỗ mãi, Vĩnh Hoàng mới chịu xuôi xuôi.

Mối quan hệ bố con giữa anh và bố nuôi có vẻ như ngày một xấu.

San San cũng không biết nhiều về chuyện này, cô ngại xen vào.

Điều duy nhất cô biết được là Lý Vĩnh Hoàng và Lý Huyền Lịch hầu như không nói chuyện với nhau.
Có lần Vĩnh Hoàng còn kể với cô rằng Lý Huyền Lịch nói chuyện với bác quản gia còn nhiều hơn nói chuyện với anh.
San San khó lòng có thể tưởng tượng ra mình có thể lớn lên trong sự bỏ lơ như vậy.

Cô bỗng nhớ đến Ngũ hoàng tử.

Có lẽ kiếp này, Vĩnh Hoàng phải chịu chung số phận như anh ở tiền kiếp thì sao?
Bằng cách nào đó, Vĩnh Hoàng và A Vy đã giúp cho cô lẻn vào trong nhà mà không có ai hay biết.

A Vy đã chuẩn bị sẵn cho cô một bữa tối thịnh soạn chỉ riêng hai người, dưới ánh nến ngoài ban công ở phòng của Vĩnh Hoàng.
Từ trên đây, cô có thể trông ra ngoài khu vườn lớn nơi bọn họ đã từng nô đùa với nhau và dùng cả tuổi thơ ở đây khi còn nhỏ.

Ở một góc của khu vườn là một cái đình nhỏ bốn chân được làm bằng đá trắng nhẵn lì, những cành cây hoa tigon lãng mạn và mong manh mọc và quấn quanh.

Những lùm cây và cây cao được cắt tỉa gọn gàng thành hình khối tạo thành một con đường mê cung xanh hình xoắn ốc.
Những con đom đóm và bươm bướm nhỏ bay lượn cùng nhau tạo thành một bầu không khí vô cùng thơ mộng như trong cổ tích.

Điều đó càng làm cô nhớ đến bầu không khí trong hang động nhỏ ở ven hồ Bán Nguyệt.

Có quá nhiều thứ trùng hợp trong giấc mơ và trong cuộc sống của cô khiến San San không khỏi suy nghĩ.
"Chúng ta cùng ăn thôi!".
Vĩnh Hoàng ga lăng đã cắt miếng thịt bò bít tết ra thành từng miếng nhỏ cho cô.

San San găm lấy miếng thịt và cho vào trong miệng.

Miếng thịt mềm tan và đậm đà gia vị khiến cho buổi hẹn hò thêm phần hoàn hảo.
"Vĩnh Hoàng, họ Lý của anh có giống với họ Lý của Thịnh quốc không vậy?" - Cô đột nhiên hỏi - "Em biết điều này là hết sức hoang đường, nhưng em vẫn muốn biết.

Bố mẹ em nói là hồi trước anh và bố nuôi sống ở Thuỵ Sĩ mà có phải không?".
"Ừ...!Nhưng em sẽ rất ngạc nhiên khi biết rằng nhà họ Lý của anh chính xác là họ Lý của Thịnh quốc đấy, chứ sao em nghĩ Lý Huyền Lịch lấy đâu ra một đống bảo vật đồ cổ vậy hả?!" - Vĩnh Hoàng cười - "Nói cách khác, nếu Thịnh quốc còn tồn tại thì hẳn Lý Huyền Lịch đang là hoàng đế tại vị rồi đi!".
Một suy nghĩ vô cùng xấu xa đột nhiên nảy ra trong đầu cô.

Vậy có khi nào Lý Huyền Lịch là Lý Tế Kiệt?
Không đúng, Lý Tế Kiệt không được cao lãnh như vậy, mà Lý Huyền Lịch thật sự quá đẹp trai so với Lý Tế Kiệt.

Lý Vĩnh Hoàng đột nhiên nắm lấy mu bàn tay cô, mềm mại vuốt ve.

Đôi mắt anh dịu lại.

Trông anh không hề giống với Lý Vĩnh Hoàng dễ cau có, lúc nào cũng góc cạnh mạnh mẽ một chút nào.
"San San, ở bên em anh thật sự rất hạnh phúc.

Em thật sự có chút suy nghĩ lại nào về chúng ta chưa vậy? Anh thích em đến phát điên lên được rồi".
Cô bĩu môi, làm như vẫn chưa đổi ý.
"Anh nói xem?!".
Vĩnh Hoàng biết cô cố tình trêu anh, liền đưa tay lên, xoay mặt cô lại.

Bàn tay anh thô và lớn, chạm lên gò má mềm và mịn của cô giống như đang chạm lên một lớp vải tơ mỏng manh dễ rách.
Anh đứng lên khỏi chỗ ngồi, chồm người về phía cô.

Mắt anh thế chỗ cho những vì sao sáng.

San San có hơi hoảng hốt vì những chuyện sắp sửa xảy đến, nhưng cô nghĩ, mình đã sẵn sàng cho chuyện này rồi.

Vĩnh Hoàng chầm chậm ghé đầu, còn cô ngoan ngoãn nhắm mắt, giống như đang chờ đợi anh cắn xuống bờ môi thơm mềm...
Đột nhiên, có tiếng lạch cạch ở bên ngoài.

Hai người đồng thời quay đầu thì nhận ra Lý Huyền Lịch đang đứng đó.

Cái tam giác ba người này, nhất thời đứng yên trong tĩnh lặng.
Cô chớp chớp mắt, nhận ra tư thế của cô và Vĩnh Hoàng dường như đã biểu thị quá rõ cho việc bọn họ sắp sửa làm là gì.

San San thấy khuôn hàm của bố nuôi cô đanh lại.

Hai mày ông bẻ cong thành một đường gãy đầy đau đớn và phẫn nộ.

Trong mắt ông như đang bùng lên một ngọn lửa lớn.

Lồng ngực căng tức phập phồng.

Nhất thời, San San cũng không phân biệt được rõ biểu cảm trên khuôn mặt ông là gì.

Đau đớn? Tức giận? Hờn ghen? Hay phản bội?
Lý Huyền Lịch chẳng nói được lời nào hết, liền xoay lưng đi ra ngoài.

Trái tim San San vô cớ chùng xuống.

Bàn tay cô quơ quàng thế nào mà làm rớt chiếc nĩa, tạo thành những âm thanh loảng xoảng.
Cô suýt chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ...
Vĩnh Hoàng lo lắng đỡ lấy cô.
"Em làm sao vậy? Em có sao không? Em thấy không khoẻ chỗ nào hả?".
Toàn bộ năng lượng như đều đang rút khỏi người cô từ dưới chân, hút vào mặt đất.

San San thấy mình vô lực.

Cô muốn thốt ra lời gì đó nhưng lại chẳng thể ra tiếng.

Cô muốn nhấc tay mình lên nhưng bao nhiêu ý chí chẳng thể điều khiển được thân thể mình.
Linh hồn cô hệt như đã bị tách rời ra khỏi thể xác.
Vĩnh Hoàng rất thức thời, ôm lấy cô chạy đi.
"Anh đưa em về nhà ngay đây.

San San, em cố chịu đựng một lát.

Tuyệt đối đừng để mất ý thức.

Em nghe anh nói không? San San?".
Hình ảnh Vĩnh Hoàng trước mặt chỉ còn lại là một cái bóng lờ mờ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui