Cho em xin chút vía của anh

Hai học sinh của đội tuyển vô cùng hoảng sợ, bọn họ nào ngờ sau khi tan học nói chuyện xàm xàm vài câu thế mà lại đụng trúng đương sự.
 
Bọn họ giật mình, không kịp tắt vòi nước, té ngã lộn nhào rồi vội lồm cồm bò dậy, lôi kéo nhau bỏ chạy.
 
“Có ngon thì đứng lại!” Phó Dương Hi sắc mặt khó coi đến đáng sợ, cậu lao ra định đuổi theo nhưng bị Kha Thành Văn cản lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Thôi kệ tụi nó đi, anh Hi, tháng này anh bị thầy chủ nhiệm mắng bao nhiêu lần rồi, còn gây chuyện nữa là bị ‘bế’ vào đồn luôn đấy! Bình tĩnh! Bình tĩnh!”
 
Hai nam sinh kia cũng không dám quay đầu lại, sợ bị Phó Dương Hi thấy rõ mặt.
 
Bọn họ hốt hoảng chạy khỏi khu dạy học.
 
Phó Dương Hi hoàn toàn không thể bình tĩnh được, đoạn đối thoại của hai nam sinh kia cứ lảng vảng trong đầu cậu.
 
“Cái gì mà theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu đến chết đi sống lại? Cái gì mà ‘Có thể hòa hoãn được hay không’?”
 
“Tụi nó nói Thái tử nhà họ Phó gì gì đó là nói tao à? Còn nói Bé Khẩu Trang lợi dụng tao để làm tên họ Thẩm đó ghen?”
 
Phó Dương Hi giống như nghe thấy những lời nói vớ vẩn, cậu quay đầu về phía Kha Thành Văn: “Tụi này trí tưởng tượng cũng phong phú gớm!”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kha Thành Văn đi qua tắt vòi nước, môi rung rung, cậu nhìn cậu một cái, vẻ mặt khó xử, không dám nói lời nào.
 
Không khí nhất thời an tĩnh.
 
Phó Dương Hi dừng một chút: “Mày có ý gì?”
 
Trong lòng cậu bỗng có một loại cảm giác không lành.
 
Cậu nhìn chằm chằm Kha Thành Văn: “Rốt cuộc mày gạt tao cái gì, tao cho mày cơ hội cuối cùng.”
 
“Chính là, chính là ——” Kha Thành Văn hoàn toàn không biết nên nói như thế nào.
 
Phó Dương Hi: “Nói nhanh lên!”
 
“Lúc Triệu Minh Khê mới vừa chuyển lớp đến đây, anh từng kêu em đi điều tra về người nhà, sở thích, bạn bè lúc trước của cậu ấy đúng không?”
 
Kha Thành Văn quýnh quáng, dáng vẻ như sắp bước lên đoạn đầu đài: “Cậu ấy từng theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu a! Chính là Thẩm Lệ Nghiêu ở lớp bên cạnh! Con nhà người ta! Thẩm Lệ Nghiêu học lực hạng nhất toàn trường suốt mấy năm liền, lại còn không để ai vào mắt khiến người ta tức muốn chết!”
 
“Thẩm Lệ Nghiêu rất có tiếng, chỉ là ngày nào đi học anh cũng ngủ, ngay cả tên thầy chủ nhiệm anh còn không nhớ nên anh mới không biết đến cậu ta thôi! Rất đẹp trai, lần trước anh từng gặp cậu ta ở thư viện ——”
 
“Nhưng cậu ấy nói cậu ấy với cậu ta chỉ là bạn bè bình thường.”
 
Kha Thành Văn lẩm bẩm nói: “Con gái da mặt mỏng nên đương nhiên là cậu ấy không thể nói với chúng ta chuyện từng theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu rồi. Huống hồ lúc đó ngày nào anh cũng đuổi cậu ấy đi, cậu ấy không có hảo cảm với chúng ta thì cậu ấy kể cho chúng ta nghe làm gì.”
 
Phó Dương Hi không thể hiểu nổi tình cảnh lúc này.
 
Trong lòng cậu có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.
 
Cậu không rõ đây là cảm giác đố kị hay là cái gì khác.
 
Thẩm Lệ Nghiêu, rất đẹp trai, hạng nhất toàn trường mấy năm liền, con nhà người ta.
 
Còn cậu thì sao.
 
“Tao không tin.” Phó Dương Hi hít sâu một hơi, thoạt nhìn bình tĩnh một chút: “Tao chắc chắn là có hiểu lầm gì đó.”
 
Chỉ vì Thẩm Lệ Nghiêu ưu tú, lại còn quen biết Bé Khẩu Trang, mà Bé Khẩu Trang từng làm đồ ngọt cho cậu ta thì đám người này liền nói là Minh Khê theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu à?
 
Thế nếu cậu ném cho Thẩm Lệ Nghiêu một trăm cửa hàng, có thể dùng tiền đè chết Thẩm Lệ Nghiêu, vậy thì cậu đã đủ ưu tú chưa?
 
Bé Khẩu Trang từng làm đồ ngọt cho cậu suốt một tháng đấy.
 
Sao đám người này không gán ghép cậu với Bé Khẩu Trang đi?

 
Phó Dương Hi phát hiện bản thân lại cảm thấy ghen ghét vì những lời đồn vớ vẩn này.
 
Triệu Minh Khê nói là bạn bè bình thường thì cậu sẽ tin là bạn bè bình thường.
 
Cậu không thèm để ý những lời tào lao mà người khác nói.
 
Kha Thành Văn thấy cậu như vậy, cậu cũng không còn cách nào khác: “Vậy tụi mình đi về ha? Anh Hi, hôm nay anh về biệt thự hay là về chung cư?”
 
—— Không, sao cậu có thể không để ý cơ chứ?
 
Cậu để ý muốn chết.
 
“Về cái đéo gì mà về, bây giờ phải đi tìm hiểu rõ mọi chuyện.”
 
Phó Dương Hi bước ra ngoài.
 
Kha Thành Văn cho rằng cậu định đi tìm hai nam sinh kia tính sổ nên vội vàng đuổi theo.
 
Nhưng không ngờ lại thấy cậu lên lầu, đi về phía phòng hồ sơ.
 
Phó Dương Hi vọt vào phòng hồ sơ, giáo viên ở đây vẫn chưa tan làm, thấy cậu tiến vào thì vô thức đứng lên.
 
Phó Dương Hi không nói tiếng nào mà chỉ đi thẳng vào phòng hồ sơ điện tử.
 
Kha Thành Văn đi theo, sau khi vào phòng thì vội đóng cửa lại.
 
Khi Kha Thành Văn đi đến thì Phó Dương Hi đã gõ xong, cậu truy cập vào website official của trường.
 
Trong website official có nhiều ảnh chụp hoạt động theo một tuyến thời gian rõ ràng. Trận bóng rổ mỗi tuần hay hình ảnh chào cờ đều sẽ được đăng lên.
 
Phó Dương Hi tìm hết những bức ảnh của năm ngoái.
 
Một loạt ảnh lập tức xuất hiện, có nhiều hình vừa nhìn là đã hiểu ngay.
 
Những trận bóng rổ mà Thẩm Lệ Nghiêu xuất hiện đều có hình ảnh Triệu Minh Khê ngồi ôm chai nước chờ.
 
Kỷ niệm thành lập trường năm ngoái, Triệu Minh Khê và Thẩm Lệ Nghiêu cùng nhau xuất hiện trong ảnh chụp của lớp đối phương.
 
Lần tuyển thành viên mới cho câu lạc bộ năm ngoái, Triệu Minh Khê cũng đi giúp Thẩm Lệ Nghiêu, lúc ấy cô còn đeo khẩu trang.
 
Thì ra lúc Phó Dương Hi biết đến Minh Khê thì Thẩm Lệ Nghiêu cũng biết, thậm chí còn biết đến cô sớm hơn cả cậu.
 
……
 
Ảnh của hai người có thể nói tương đối nhiều.
 
Nếu tải hết tất cả số ảnh xuống thì chắc sẽ tốn mấy GB.
 
Ngoài ra còn có hồ sơ đăng ký trong thư viện, hồ sơ đăng ký trong phòng phát thanh, chữ ký của hai người thường xuyên xuất hiện cùng nhau.
 
Từng chút từng chút tích tụ lại, giống như đang thực hiện một quá trình rất long trọng.
 
Tất cả đều xuất hiện trước mắt Phó Dương Hi cùng Kha Thành Văn.
 
……
 
Kha Thành Văn quả thực không dám nhìn.
 
Phó Dương Hi sắc mặt khó coi, tay nắm chặt con chuột, liên tục kéo xem ảnh.
 
Màn hình máy tính phản chiếu gương mặt Phó Dương Hi, Kha Thành Văn không biết cậu cảm thấy như thế nào khi xem những hình ảnh này.
 
Trước kia Phó Dương Hi không lên diễn đàn, không quan tâm những chuyện tào lao trong trường bởi vì những chuyện đó rất lãng phí thời gian của cậu.

 
Lần gần nhất mà cậu lên diễn đàn là lúc cậu kêu đám đàn em vote cho Triệu Minh Khê, nhưng cậu chỉ vào mục bình chọn chứ không có quan tâm đến mấy cái tào lao khác.
 
Nhưng lúc này cậu không nhịn được mà móc di động ra, vào diễn đàn.
 
Thì ra những post về Bé Khẩu Trang đa phần đều đề cập đến Bé Khẩu Trang và Thẩm Lệ Nghiêu, hiếm lắm mới có post về cậu và Bé Khẩu Trang.
 
Có người post lên hỏi: 《 Có ai biết gì về chuyện của hoa khôi mới với Thẩm Lệ Nghiêu trong đội tuyển không? Tôi cảm giác hình như lúc trước bọn họ có chuyện gì đó thần bí lắm. 》
 
Còn có người nói: 《 Triệu Minh Khê bây giờ trở thành tân hoa khôi, chuyện lúc trước cô ấy theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu đều bị đào ra hết. Lúc trước còn cảm thán không biết vì sao cô ấy lại gan như vậy, hóa ra là do bản thân xinh đẹp nên mới dám làm thế ~》
 
《 Thế rốt cuộc X (không thể nhắc tên) đóng vai trò gì, Thẩm Lệ Nghiêu rõ xứng đôi vừa lứa với cô ấy, cô ấy lợi dụng người kia để làm Thẩm Lệ Nghiêu ghen à? 》
 
Phó Dương Hi đọc đến huyệt thái dương giật giật.
 
Bé Khẩu Trang từng theo người khác, vì sao cả thế giới đều biết mà mỗi cậu là không biết?!
 
Đố kỵ giống như hàng vạn con kiến đang gặm cắn cậu khiến cậu vô cùng khó chịu.
 
“Anh Hi đừng xem nữa.” Kha Thành Văn không nhịn được nói.
 
Cậu ta sợ Phó Dương Hi phát hiện chuyện này, bởi vì cậu sợ cảnh tượng của ngày hôm nay.
 
Tính của anh Hi sẽ không quan tâm đến những chuyện tào lao này, nhưng nếu nhìn thấy người khác nói có thể là Triệu Minh Khê tiếp cận cậu vì muốn Thẩm Lệ Nghiêu ghen thì chẳng phải cậu sẽ trực tiếp nổi khùng sao?
 
Nổi khùng đến lật cả trường cũng không chừng.
 
Kha Thành Văn đã cố gắng dùng mọi cách để ngăn cản, nhưng điều gì đến thì cũng đã đến.
 
Không biết qua bao lâu, Phó Dương Hi tắt máy tính, hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
 
Cậu đứng lên, siết chặt tay lại: “Cậu ấy từng thích tên họ Thẩm thì sao? Tao cũng không phải mấy người cổ hủ, để ý làm gì chứ.”
 
“Cậu ấy từng thích —— nhưng hiện tại chắc chắn là không thích.”
 
Hiện tại người Triệu Minh Khê thích là cậu, đúng vậy, không sai.
 
Người mà cô thích bây giờ chính là cậu.
 
Mặc dù cứ liên tục nói với bản thân như thế nhưng Phó Dương Hi cũng không xác định được, dấu chấm hỏi trong lòng càng lúc càng lớn.
 
……
 
Cậu cảm thấy hình như mình đã nghĩ sai ở đâu đó nhưng cậu cũng không biết là mình đã nghĩ sai ở chỗ nào.
 
Hay là điều mà cậu sai chính là đã vẽ ra một giấc mộng đẹp để tự lừa dối bản thân?
 
Bây giờ giấc mộng đẹp này đã bị rách một lỗ, làm lộ ra những chuyện khiến cậu như rơi vào hầm băng.
 
Mà cái lỗ ấy càng lúc càng lớn.
 
Phó Dương Hi không biết bản thân có nên tìm hiểu thêm về chuyện này hay không.
 
Nếu đáp án giáng một đòn để cảnh tỉnh cậu vậy cậu nên làm gì bây giờ?
 
Phó Dương Hi bỗng nhớ đến lúc ông già kêu luật sư Trương đưa cho cậu một xấp ảnh.
 
Ông già nói cậu đơn phương ——
 
Không lẽ trong xấp ảnh đó có cái gì đó…
 

……
 
Tim Phó Dương Hi đập thình thịch.
 
Cậu nhanh chóng soạn tin nhắn gửi cho luật sư Trương, bảo luật sư Trương đem đồ đến ghế lô ở quán karaoke gần trường cho cậu.
 
Sau đó Phó Dương Hi lập tức đi ra ngoài. Cả người cậu cứng đờ, đầu óc ong ong, cậu không biết mình đã rời khỏi trường như thế nào.
 
Nửa giờ sau, tại ghế lô trong quán karaoke gần trường.
 
Không có âm thanh ca hát ồn ào mà chỉ là một mảng yên ắng.
 
Phó Dương Hi im lặng ngồi đó, sắc mặt đen tối không rõ, xem từng tấm ảnh mà ông già đã đưa cho cậu.
 
Kha Thành Văn ngồi bên cạnh cũng không dám nói một câu.
 
……
 
Tấm ảnh đầu tiên là vào ngày Bé Khẩu Trang đuổi theo muốn giúp cậu đổ rác. Hai người bọn họ đứng ở góc ngoặt nói chuyện, ở chỗ đối diện khu dạy học, tên họ Thẩm đứng tại lầu 5, xa xa nhìn bọn họ.
 
Vậy lúc ấy Triệu Minh Khê thật sự muốn giúp cậu đổ rác hay là do Thẩm Lệ Nghiêu đang nhìn nên mới xông lên?
 
Tấm ảnh thứ hai là lúc trước khi kiểm tra tháng 10, Bé Khẩu Trang bỗng nắm tay cậu. Máy ảnh được giấu trong một góc phòng học có thể chụp được bóng dáng Thẩm Lệ Nghiêu đi ngang qua ——
 
Vậy nên cô thật sự muốn nắm tay cậu hay là do nhìn thấy Thẩm Lệ Nghiêu nên mới đột ngột nắm tay cậu?
 
Tấm ảnh thứ ba thứ tư thứ năm là một loạt ảnh trong thư viện. Ngày đó trước khi cậu đến thư viện thì Bé Khẩu Trang từng nói chuyện với Thẩm Lệ Nghiêu, biểu cảm của hai người giống như rất thân thiết với nhau nhưng Bé Khẩu Trang lại nói với cậu là hai người chỉ là bạn bè bình thường.
 
Trừ những ảnh này thì còn có ghi chép về việc Bé Khẩu Trang chuyển lớp nữa.
 
Thì ra lúc đầu không phải Bé Khẩu Trang chuyển đến lớp quốc tế, cũng không phải vừa gặp đã yêu cậu nên mới chuyển đến lớp này.
 
Năm trước cô xin vào lớp chất lượng cao của Thẩm Lệ Nghiêu mà do thành thích chưa đạt, không được phê chuẩn nên năm nay mới chuyển đến lớp quốc tế.
 
……
 
Phó Dương Hi siết chặt những tấm ảnh, xương ngón tay trắng bệch, máu dồn lên đỉnh đầu, cả người lạnh lẽo.
 
Ông già thần thông quảng đại, ông ấy lấy mấy cái này ở đâu ra thì cậu không biết.
 
Cậu chỉ biết thì ra có rất nhiều chuyện đã có manh mối từ lâu. Chỉ là cậu cứ luôn tự lừa mình dối người mà thôi.
 
……
 
Lúc cô chạy 800m giùm cậu, ai ở lớp bên cạnh cũng biết, vẻ mặt Thẩm Lệ Nghiêu rất khó coi.
 
Rốt cuộc lúc đó cậu đang sắm vai gì? Là công cụ sao?
 
Sáng sớm hôm nay cô đột nhiên bôi thuốc cho cậu, Thẩm Lệ Nghiêu vừa vặn đi ngang qua.
 
Đống đề cương trọng điểm hơi cũ dành cho việc ôn thi giữa 100 trường, thì ra là do Thẩm Lệ Nghiêu tặng cô.
 
Lúc cô từ chối Lý Kình Ngư, bảo là phải chăm chỉ học tập và cũng không thích ai cả —— Lúc đó hẳn cô đã biết cậu đang đứng bên cạnh cửa sổ nghe.
 
Lúc đó cậu còn cảm thấy kì lạ.
 
Thì ra là thế.
 
……
 
Phó Dương Hi không biết nên hình dung tâm trạng của mình bây giờ như thế nào…… Tức giận hay phẫn nộ? Cậu thậm chí còn không đủ sức lực để có được những loại cảm xúc ấy. Một khi có những cảm xúc ấy thì chắc chắn sẽ đi chung với hận, nhưng vấn đề ở chỗ là cậu không hận nổi.
 
Đầu cậu trống rỗng.
 
Giống như cậu đã tự tay đập tan giấc mộng đẹp của mình, nghênh đón hiện thực, hơn nữa cậu còn phát hiện bản thân chỉ là một trò hề.
 
Cô có lợi dụng cậu hay không, cậu cũng không muốn quan tâm nữa.
 
Trong đầu cậu cứ có một giọng nói ác ý lặp đi lặp lại ——
 
Bé Khẩu Trang không thích cậu.
 
Thì ra Bé Khẩu Trang không thích cậu.
 
Sau cái lần cô nắm tay cậu ở thư viện, cậu chưa bao giờ nghĩ đến tình huống này. Giọng nói ấy như đánh gục cậu, cả người cậu vô thức run rẩy.

 
……
 
Cô có nhớ rõ sinh nhật cậu không?
 
Trong đầu Phó Dương Hi bỗng dưng xuất hiện suy nghĩ này.
 
Cậu như vớ được cọng rơm cứu mạng, trong lòng liều mạng nghĩ, nếu tất cả mọi thứ chỉ là hiểu lầm thì sao? Trên đời này thường xảy ra những chuyện trùng hợp như thế lắm! Những lúc cô đối tốt với cậu thì Thẩm Lệ Nghiêu tình cờ xuất hiện ở gần đó! Nếu cậu chỉ vì những thứ đó mà hiểu lầm cô rồi làm ầm ĩ lên thì đúng là thần kinh!
 
Cô từng thích Thẩm Lệ Nghiêu, nhưng như thế thì sao, bây giờ cô hoàn toàn không tiếp xúc với Thẩm Lệ Nghiêu, cậu cũng sẽ không quan tâm đến điều này nữa!
 
Chỉ cần bây giờ người cô thích là cậu thì ngày mai cậu sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra!
 
“Tao không tin ai cả, tao muốn nghe chính cậu ấy nói.” Phó Dương Hi vuốt mặt, cậu bỗng đứng lên, bảo Kha Thành Văn lấy điện thoại ra: “Mày gọi cho cậu ấy đi.”
 
Đầu Phó Dương Hi căng như dây đàn.
 
Cho dù mặt cậu đã tái nhợt, môi trắng bệch, nhưng cậu vẫn cố gắng duy trì một chút thể diện cuối cùng, nỗ lực không chế biểu cảm, không để bản thân xuất hiện cảm xúc chật vật.
 
Cậu lấy lại bình tĩnh, gằn từng chữ với Kha Thành Văn: “Mày hỏi giùm tao.”
 
……
 
Kha Thành Văn nhìn cậu, muốn nói rồi lại thôi, sau đó đành cầm điện thoại lên gọi.
 
……
 
Giờ này phút này, trong ghế lô chỉ nghe thấy tiếng hít thở áp lực.
 
……
 
Một lát sau, có người nhấc máy.
 
Kha Thành Văn không biết nên nói như thế nào, cậu ta nhìn biểu tình của Phó Dương Hi rồi hỏi trước một câu: “Minh Khê, cậu đang ở đâu?”
 
“Đang ăn cơm chung với gia đình nhà họ Đổng hả, à, đúng rồi, chuyện là ——” Kha Thành Văn dừng một chút: “Cậu còn nhớ sinh nhật anh Hi là ngày mấy không? Tụi mình có nên tạo một bất ngờ cho anh Hi không ha?”
 
Bên Minh Khê rất ồn, cô nói: “Nên chứ, đương nhiên là phải tạo bất ngờ rồi.”
 
Kha Thành Văn bật loa ngoài.
 
Sau đó Phó Dương Hi nghe Minh Khê hỏi: “Chừng nào tới sinh nhật cậu ấy vậy?”
 
Phó Dương Hi: “……”
 
…………
 
Không khí tĩnh mịch.
 
Kha Thành Văn quả thực không dám nhìn sắc mặt Phó Dương Hi, sau đó hỏi tiếp: “Ngày mai nói ha, ngày mai đi học chúng ta bàn coi tặng cái gì, làm lén thôi, đừng nói với anh Hi. Cậu định tặng cái gì?”
 
Đầu dây bên kia vẫn chưa trả lời, giống như đang suy nghĩ lại.
 
Kha Thành Văn căng thẳng đến tim đập thình thịch, cố gắng nói cho thật tự nhiên: “Cậu đừng tặng quà khoa trương quá, không thôi cả lớp đều biết cậu thích anh Hi mất.”
 
Nói xong, trong lòng cậu hò hét cầu nguyện, Triệu Minh Khê nhanh lên, không cần không biết điều, mau nói là bản thân thích anh Hi đi! Nếu không ngày mai anh Hi lật tung trường mất! Những người khác cũng phải gánh đấy!
 
Minh Khê sửng sốt.
 
Cô lập tức hiểu ra hành động chuyển lớp của cô có lẽ đã khiến người ta hiểu lầm, nghe giọng điệu của Kha Thành Văn thì có lẽ cậu nghĩ là cô đang theo đuổi Phó Dương Hi.
 
May là Phó Dương Hi không nghĩ như thế.
 
May là Phó Dương Hi nghĩ đơn giản nên chỉ xem cô là đàn em chứ không hiểu lầm là cô thích cậu, chứ nếu không thì cô làm gì có cửa để làm bạn với cậu. Cái hôm mà cô đưa một ngàn con hạc giấy cho cậu, cậu còn tưởng là cô muốn ăn đập.
 
Minh Khê không muốn mất đi Phó Dương Hi, cô vội cầm điện thoại đến WC, giải thích nói: “Không không không, cậu đừng nói bừa, tôi chỉ coi anh Hi là đại ca, tôi sẽ không ——”
 
Minh Khê định nói là bản thân sẽ không vượt quá ranh giới, nhưng không biết vì sao cô còn chưa nói xong thì Kha Thành Văn đã cúp máy.
 
Âm thanh tút tút truyền đến.
 
Cúp máy rồi……?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận