Giữa tháng tư, tháng năm
2003, dịch SARS bùng phát ở Bắc Kinh, dân tình hết sức hoang mang lo
ngại. Số lượng báo cáo tỷ lệ nhiễm ca, tử vong thay đổi theo thời gian
trên các phương tiện thông tin. Phải thế mà, tình yêu và tình thân bỗng
trở nên chật kín.
Những ngày này tôi nằm lì ở nhà, tự tay
nấu ăn, có chung mối quan tâm đến tai họa đặc biệt nghiêm trọng này y
như mọi người, và cũng như họ tôi hiểu thêm hơn về giá trị của mạng
sống.
Tôi xót xa cho những ai bị mất đi người thân trong
đại dịch này, lòng họ nhất định nhét đầy phế nứt đau buồn, những nỗi
buồn xảy đến bất thình lình có thể phá hủy tâm hồn cứng cỏi nhất. Bởi
cũng đã để tuột mất người yêu dấu, đêm đêm khi chỉ còn một mình như ai,
nỗi đau khổ ngăn cách trời xa quật vào tâm linh và da thịt thôi, tôi đẫm đầy thương tích..
Với tư cách cá nhân tôi ủng hộ 100 vạn
tệ cho một số bệnh viện, mong muốn bằng cách bình thường này bày tỏ sự
ngưỡng mộ của tôi với tập thể các bác sĩ và y tá, sự xem trọng mạng sống con người. Tiền chỉ là thứ dắt lưng, tôi muốn bằng sức lực ít ỏi của
mình, cứu vớt dù chỉ một sinh mạng vô tội, kêu gọi mối chân tình giữa
chúng sinh.
Tôi làm kinh doanh, nhưng trước tiên tôi là một con người. Người đã không còn tìm thấy không còn cứu vãn được tình yêu.
Sự ghen tuông và ngờ vực làm tôi mất đi người yêu dấu, mặc dù có thể
em vẫn tồn tại trên thế gian này, em đang ở nơi nào đó thầm lặng nhìn
tôi, đang nhớ nhung tôi như tôi nhớ tưởng em, tiếc thay biển người mênh
mông, thiên đường rất gần, không biết có còn ngày tái hợp.
Cảm ơn em, người yêu của tôi, người đã giáo hội cho tôi làm sao để yêu
và được yêu, cứ coi như tôi và em cách nhau một chân trời, cứ coi như
đời này kiếp này không gặp lại, em cũng là người duy nhất trong đáy lòng tôi, em là nỗi yêu đương không bao giờ thay đổi.
Cuối tháng 5 mọi người hân hoan với tin tức dịch SARS đã được ngăn chặn.
Hôm ấy Thanh Thanh gọi cho tôi, nói đài truyền hình của chồng cô đang
hợp tác với một kênh truyền hình khác, chuẩn bị thu một chương trình đối thoại mang tên “Những tấm lòng”, công việc được giao phó cho chồng
Thanh Thanh, và điều đầu tiên anh ta nghĩ đến chính là việc quyên tiền
của tôi, muốn hỏi tôi có đồng ý lên chương trình này không.
Tôi từ chối: “Đừng, anh làm đâu phải để lên ti vi”
Thanh Thanh cười trong điện thoại, “Vâng, biết anh cao thượng, nhưng
anh lên chương trình này nhé, việc chỉ có lợi, tốt như thế, còn nữa,
kênh truyền hình này phát đi khắp thế giới, nhỡ ra…nhỡ ra Diệp Tử ở đâu
đó nhìn thấy anh? Anh hiểu ý em chứ? Trên ti vi anh muốn nói, nói thế
nào tự anh rõ hơn cả? Nhưng chỉ được trong phạm vi hai câu, anh không
thể lấy đó như đăng quảng cáo tìm người, sẽ bị cắt hình ngay đấy!”
Một đề nghị lay dậy con người đang mơ ngủ trong tôi.
Thanh Thanh nói đúng, nhỡ Diệp Tử ở đâu đó nhìn thấy tôi? Có thể những hình ảnh sẽ gợi lại kỷ niệm. Nếu em còn yêu tôi, nếu em còn muốn tha
thứ cho tôi, thì đây chính là một thượng sách.
Tôi cảm ơn rối rít trong điện thoại, chỉ còn thiếu điều chạy đến nhà Thanh Thanh khấu đầu.
Một tháng sau, tôi ngồi trước màn hình ti vi xem talkshow, trên tiết mục Lý Hải Đào quần áo chỉnh tề, gương mặt bể dâu…
MC: “Thưa anh Lý, chúng tôi rất muốn được nghe cảm xúc thật của anh?”
Tôi trầm tư: “Trong cuộc sống con người bị chi phối bởi rất nhiều các
nhân tố, bắt ai ai cũng phải bôn ba lao khổ, vì tiền, vì kế sinh nhai,
vì địa vị và quyền lực…đôi khi tôi thực sự cảm thấy tình cảm giữa con
người mờ nhạt dần. Tôi nghĩ có rất nhiều người như tôi, trước dịch SARS
đã rất lâu rất lâu không chú ý hoặc quan tâm đến gia đình hay bạn bè,
chính vì những khó khăn xảy đến trong dịch SARS lần này, chúng ta mới
đột ngột cảm thấy sự đáng quý của sinh mạnh và tình cảm chân thành.
Chính tôi đã từng mất đi người tôi yêu nhất, cô ấy không ra đi bởi SARS, mà bởi vì sự ích kỷ và hẹp hòi của tôi, nên tôi biết cảm giác đánh mất
người thân, tôi biết nỗi tổn thương đau thấu xương tủy.Tôi chỉ muốn đóng góp chút sức lực của mình, và cũng chỉ bằng cách này bày tỏ tình cảm và lời chúc phúc từ đáy lòng, ngày hôm nay tôi giúp cứu được một người,
giúp đánh thức được một tấm chân tình, tất cả, là vì cô ấy, sau những
giông bão, cho tôi hiểu tôi cần yêu ai đó như thế nào, và chính cô ấy,
khiến tôi tỉnh ngộ để biết trân trọng những thứ thuộc về hiện tại.”
Lý Hải Đào trên màn hình ngừng lại, nỗi buồn đã nghẹn trong cổ, anh ta phải mở to mắt để ngăn nước mắt trực rơi ra, “Nếu hôm nay cô ấy có thể
xem chương trình này, tôi muốn gửi… Tôi nhớ từng lời em nói từ ngày đầu
tiên, từng chữ, dù em đi tới đâu, dù xảy ra chuyện gì, tôi đều ở đây chờ đợi, tôi sẽ vẫn chờ, vẫn…”
…
... ĐÃ LÂU RỒI
Tôi nhắm mắt lại, đã lâu, tôi không còn buông thả nước mắt, đã lâu,
tôi không còn buông thả cho đáy lòng đối mặt với nhớ thương.
Người con gái đó, cuộc tình đó, câu nói đầu làm quen đó.
Trần gian là chốn phù hoa, muôn nghìn chúng sinh, làm sao tôi có thể tìm lại khuôn mặt đẹp xinh giấu trong làn khói thuốc.
Điện thoại réo chuông, cắt ngang dòng suy tư chao đảo lang thang của tôi, tôi đưa tay lên quệt nước mắt, nhấc ống nghe.
“A lô” Tôi nói.
Một âm thanh như dội về từ phía chân trời, dội qua điện thoại, dội vào trong tim, và đồng thời bay đến, là hơi thở thơm ngát của Diệp Tử.
Em nói: “Cho em một điếu thuốc.”
HÉT