Tôi lĩnh tháng lương đầu tiên. Nộp hết cho Diệp Tử không thiếu một đồng, Diệp Tử hôn chùn chụt lên má tôi khen: “Anh của em giỏi thật…Nhưng mà, anh cứ giữ lấy mà dùng, gọi taxi đi làm chẳng phải cũng cần đến tiền sao? Không bằng bây giờ, chúng mình ra ngoài ăn mừng, em mời anh, khao cục cưng lớn tướng nhà ta!” Tôi quay lại hôn em, trong lòng vui sướng rạng ngời.
Tối đó chúng tôi đi ăn đồ Hàn Quốc.
Đang ăn được nửa chừng, có người vỗ vai tôi.
“Ê, Hải Đào, cái thằng…” Quay lại nhìn, hóa ra là Trương Bác.
Tôi đáp: “Ô, sao lại là cậu? Đây đây, ngồi xuống, sao có mình cậu thế? Cùng tới ăn đi…”
“Thôi, thôi, đặt phòng riêng rồi, mời vài người bạn ở Cục Công Thương, người ta vẫn chưa đến. Cả tháng nay chả thấy mặt câu, tít mít với quý cô Diệp Linh Lung làm gì rồi?” Trương Bác dứt lời liếc xéo sang Diệp Tử.
Diệp Tử mấp máy môi, ra hiệu chào, rồi hạ đũa trên tay xuống mời: “Hai anh em cứ nói chuyện, em đi rửa tay.”
Trương Bác ngồi xuống đối diện tôi, hỏi: “Gần đây, thế nào? Từ sau vụ kia chả gặp cậu nữa.”
“Ài, thì vừa mới chuyển việc, bận! Vụ kia làm phiền cậu và anh rể, thật sự rất cảm ơn…”
”Này, cậu làm cái gì mà khách sáo thế? Việc cũng không to tát gì, đừng để bụng. Nhưng, Hải Đào, tớ với cậu là bạn nối khố, anh em phải khuyên nhau câu này, sao cậu vẫn còn chung đụng với con yêu tinh thế? Tớ muốn tốt cho cậu, người khác tớ chẳng xía vào. Chơi đùa với nó còn được, cậu còn muốn cưới nó về chắc? Nó ranh như bà nội, cậu chỉ là thằng bé lên ba chơi không lại được với nó đâu! Biết không anh em? Đàn ông từng lên giường với nó không phải con số nhỏ! Liệu nó có coi cậu là chồng không? Thật chẳng thể tin nổi, đ…mẹ tớ cũng không tin nổi! Có khi nó bán đứng cậu cậu vẫn nộp tiền về cho nó! Kết cục tiền mất tật mang, người chuồn, tính toán thế à? Đến lúc ấy hối hận cũng không kịp! Mau chóng đá nó là xong, này, rồi sau tớ giới thiệu cho cậu một cô…Còn việc nữa,” Trương Bác ghé đầu vào tai tôi nói nhỏ: “Nghe đồn con tiểu yêu này trình độ trên giường siêu đẳng, nhưng giá đắt lòi phèo, bao giờ giới thiệu cho tớ, chỗ anh em mà? Giảm giá tí, nhé?”
Nếu không phải vì Trương Bác từng giúp Diệp Tử thoát khỏi cảnh tù tội, thì dù nó có là chỗ anh em tôi cũng muốn chôn sống nó!
Tôi gồng mình nhẫn nại dìm nỗi tức giận xuống, xé tan hai miếng sườn bò, đáp: “Ok, không có gì to tát…Hôm nào tớ gọi cho cậu, anh em tụ tập sau.”
Diệp Tử đã quay lại, Trương Bác đứng dậy nhường chỗ “Thế nhé, các cậu thành đôi thành lứa thì tớ không làm phiền nữa, Hải Đào chúng mình liên lạc qua điện thoại nhé…” Nói rồi cậu ta nháy mắt với tôi, sàm sỡ nhéo một cái vào mông Diệp Tử.
“Ái! Anh…” Diệp Tử định nổi cáu, bị tôi giữ tay lại.
Đợi Trương Bác đi rồi, tôi mới giải thích: “Đừng hơi một tí lại giận!”
“Cái gì mà hơi một tí lại giận? Anh không thấy…” Diệp Tử phẫn uất vặc lại tôi.
“Thấy rồi…Biết hắn là ai không? Chính hắn giúp bảo lãnh cho em ra tù đấy! Nếu không làm sao hắn biết được tên thật của em? Giận dữ? Rồi người ta tìm lý do nào đấy tống em vào tù lần nữa? Giận dữ? Người muốn giận dữ trước nhất là anh đây này!”
Diệp Tử trừng trừng nhìn tôi, bất chợt cười phá lên, “Hô hô, Lý Hải Đào, ở bên em những việc như thế này chỉ mới bắt đầu! Chịu không nổi phải không? Có đứa chưa từng đánh đĩ đấy, đi đi, đi tìm đi!” Dứt lời cô giằng lấy túi xách, một đi không trở lại.
Trong cơn thịnh nộ mà, than ôi, dáng đi vẫn đong đưa uyển chuyển…
Những người ngồi bàn bên vô cùng kinh ngạc chăm chú nhìn tôi, chắc tại cái từ “đánh đĩ” kích thích thần kinh họ.
Tôi không đuổi theo, tôi đã quen với cô nàng này, cũng nên để cô ta tự kiểm điểm mình. Vả lại tôi cũng không cầm theo khóa nhà, mà cũng chẳng đến nỗi phải vất vưởng ngoài đường.
Thế là tôi ngồi chén sạch nồi canh thịt bò.
Vợ mình mình phải thương, trước khi rời quán tôi không quên yêu cầu đóng hộp đĩa thức ăn dở của Diệp Tử, không hiểu cô nổi giận phừng phừng thế có còn ăn được không.
Về đến nhà phát hiện ra Diệp Tử đi vắng, cũng không biết lang thang tận đâu rồi, đến 35 cũng không thấy đâu
Chẳng nhẽ mới thế mà đã bỏ đi? Một việc nhỏ như thế cũng bỏ đi, có nên lấy kiểu con dâu thế này không tôi vẫn thật sự cần phải cân nhắc lại.
Tôi mở tủ quần áo ra xem, may thay quần áo vẫn còn, Diệp Tử không mang gì theo ngoại trừ 35. Điều này cho thấy cô cũng không bỏ đi đâu xa.
Ban đầu định gọi cho cô ta, sau nghĩ lại, tôi nghĩ không thể mất đi cái thế của thằng đàn ông, tôi vốn dĩ cũng chẳng sai, không gọi nữa, cứ để thế!
Đợi đến hơn 11 giờ tôi không nhịn được nữa, lo sợ Diệp Tử đêm hôm khuya khoắt lỡ xảy ra chuyện gì.
Vừa lấy tay chộp lấy cái điện thoại, Diệp Tử đẩy cửa bước vào, vừa vào đã lườm tôi một cái, tôi thở phào nhẹ nhõm, mặt mày tỉnh bơ.
Đợi mãi thấy em cứ lờ đi, tôi quay ra nói chuyện một mình: “Ơ, 35 đâu rồi? 35! 35…Ơ, chạy đâu rồi? Thằng bé này! Nào nào, 35, lại đây với ba nào! 35…”
“35 cái nỗi gì, đến vợ còn chẳng thiết, có giỏi thì đừng bao giờ mở mồm ra nữa! Đến một cú điện thoại cũng không gọi…Tưởng anh ăn đồ Hàn Quốc no ễnh bụng rồi!”
Tôi bật cười, kéo kéo Diệp Tử vào lòng, thủ thỉ: “Thôi mà, có chút xíu đã bỏ đi thế, em chạy đi đâu được nào? Vừa định gọi cho em đấy chứ! Em đã ăn gì chưa? Anh mang cơm về cho em đấy. Thôi, bé ngoan, đừng tức giận nữa, nghìn lỗi vạn lỗi đều là lỗi của anh, anh nhận anh không tốt, anh sai rồi, anh có tội!”
Diệp Tử “khì khì” cười rồi, nói: “Khỏi, đáng ghét! Ngồi xuống, em có việc muốn nói với anh.”
Diệp Tử châm một điếu thuốc, thông báo: “Tối nay em vừa gọi cho Thanh Thanh, hẹn cô ấy chiều mai đi máy bay xuống dưới Thượng Hải chơi. Em đã từng nói muốn đi đâu đó cho tĩnh tâm, đây là dịp thích hợp để đi đôi ba ngày, em gửi 35 cho Tiểu Vân trông rồi, để ở nhà anh đi làm không biết mấy giờ về, con trai em chết đói thì làm sao? Anh thấy thế nào?”
“Không phải vì giận anh nên đi Thượng Hải đấy chứ em yêu?”
“Ban đầu là thế đấy, nhưng bây giờ…Trông thấy anh muốn giận cũng không được! Nhưng em đã hẹn với Thanh Thanh rồi, sẽ không thay đổi nữa. Lại nói công việc của anh mới bắt đầu, để tâm vào công việc chẳng hại ai.”
“Em sẽ ở đâu?”
“Ở với Thanh Thanh, KK có một căn hộ, yên tâm đi, em đi Thượng Hải chơi, không có chuyện gì khác đâu…Đa nghi!”
“Đâu có đâu có đâu có, anh chẳng nghĩ gì thật…Tự em nghĩ vòng vo…Ha ha, thôi em đã quyết, đừng chơi điên quá không biết đường về đấy nhé!”
“Anh không tốt với em em không về thật!”
”Thế thì không được! Cung phụng em còn chưa ăn ai! Nhưng chiều mai chắc anh không tiễn em được…”
“Em biết, anh phải đi làm mà anh yêu, vả lại cũng không có xe….Không cần tiễn đâu, em gọi taxi là được rồi, em cũng không còn là trẻ con. Anh ở nhà phải tự biết chăm sóc mình, tan làm xong nhớ đi ăn chút gì đó, không thì về nhà bố mẹ ăn, nghe rõ chưa?”
“Vợ anh thật tuyệt…”
"Gì, ai là vợ anh chứ? Lấy em về anh có ân hận không?”
“Không ân hận…Hôn cái nào….”
“Au ui, cẩn thận tàn thuốc! Ghét…”