Ức Đình vừa bước vào nhà đã bị Cao Thiền đạp thẳng vào bụng. Chiếc kính đen rơi chỏng chơ xuống đất, Ức Đình ngã vật ra sàn thều thào: “Anh bảo không về đây nữa mà?”
Cao Thiền không lên tiếng, nhặt chiếc ví văng dưới đất của Ức Đình, rút nhanh ra một xấp tiền, đô la HK và đô la Mỹ trộn lẫn.
Cao Thiền xé nát chỗ tiền, vất vào mặt Ức Đình, chửi rủa: “Đồ đĩ đượi, lại đi bán!”
Ức Đình vừa định mở mồm, tức thì Cao Thiền lao tới, đánh tới tấp vào mặt Ức Đình, Ức Đình hoa chân múa tay, kêu lên một tiếng, quỳ thụp xuống đất, xin: “Đừng đánh em, ngàn vạn lần đừng đánh em, em sợ nhất là bị đánh! Xin anh, em đánh em rồi em làm sao đi kiếm tiền nuôi đứa em chữa bệnh? Em đưa anh 1 vạn tệ (20 triệu), anh đừng đánh em nữa!”
Lời nói ấy là sự thật, Ức Đình cũng là một cô gái bố bỏ mẹ, cô sống với mẹ và đứa em từ nhỏ đã mắc chứng bệnh tâm thần.
Mẹ cô từng là bác sĩ, sau này ra mở một phòng khám riêng. Bệnh tình của cô em trước sau không thuyên giảm, hai năm lại đây còn có lần tự tử.
Nói thực, từ lúc Ức Đình hành nghề tại Hải Nam đến nay, trong tay cô đã tích lũy được 200 vạn, con số chính xác không thông báo cụ thể. Số tiền này đủ chữa bệnh cho người em, còn cô đã thật sự quen với một cuộc đời rữa nát.
Cao Thiền dừng tay luôn, thở dài nhìn xuống Ức Đình.
Cao Thiền nói: “Ban đầu đêm qua đã không muốn đến, nhưng vì cần cái passport của mày đi Thái, mày nói chưa đi Thái bao giờ. Được dịp đưa mày đi chơi một chuyến. Ai ngờ mày con đĩ thối tha nửa đêm 2 giờ sáng chưa thèm mò về nhà, gọi điện thì ngoài vòng phủ sóng, tao biết ngay mày đi làm này làm nọ! Tao nói ày biết, lần này tao tha, t…s…mày còn để tao biết mày đi bán dâm nữa tao lột da! Đứng lên, đi ngủ!”
Ức Đình chùi vội nước mắt vào chuẩn bị giường ngủ, phát hiện thấy một mảng lớn đem thẫm loang lổ trên giường.
“Đứng đực ra làm gì? Tao đổ bát canh tương lên đấy! Chỉ nghĩ…em lên giường với thằng khác là anh lại điên tiết! Thay cái khác là xong?....Khốn kiếp đã gần 7 giờ rồi, lát nữa anh còn phải đi làm visa, bị em ranh con dày vò một đêm không ngủ, mệt chết đi được.” Cao Thiền nói rồi tiện tay vớ lọ thuốc nhỏ mắt nhỏ vào hai giọt.
21 ngày trước đôi bạn tình này bay đến Băng-cốc.
Đêm đó hai người đi sauna hoàng cung, Ức Đình tự tay chọn lấy hai em người Thái đầy đặn như vú em, và yêu cầu hai em này tắm và làm tình với Cao Thiền ngay trước mặt cô.
Cao Thiền một mực không đồng ý, nhưng cuối cùng không chịu nổi khiêu khích, ham thích gần gũi bùng cháy điên dại, đã cùng làm với cả hai người đàn bà Thái.
Quả tim Ức Đình nghẹt ngòi tận đáy, song song với một cái thở phào nhẹ nhõm, cô nói thẳng với Cao Thiền: Thế là sòng phẳng!
Cả hai lại qua Macao. Ngoài nền công nghiệp tình dục phát triển, Macao vẫn luôn là xứ sở của cờ bạc.
Ức Đình rất mát tay, chỉ trong một đêm, cô thắng 10 vạn đô la HK trên bàn đánh ở Bồ Kinh Bách Gia Lạc. Cô trích 4 vạn mua một chiếc nhẫn kim cương 1.02 cara, độ tinh khiết của kim cương không thật tốt, nhưng trọng lượng đủ nặng, cái Ức Đình muốn chính là trọng lượng viên kim cương. Còn lại 6 vạn cô cho thẳng vào nhánh ngân hàng Trung Quốc đặt ở Macao, định bụng đợt tới quay lại sẽ rút ra đánh tiếp.
Đêm thứ hai, Cao Thiền dắt vào phòng một gã thanh niên chừng 20 tuổi, hắn muốn gã trai giao cấu với Ức Đình ngay trước mặt hắn.
Ức Đình sững sờ, trợn mắt lên hỏi: “Anh làm trò gì thế?”
Gã trai đoán ra đầu mối sự tình, rút vội số tiền 1vạn rưỡi đô la HK Cao Thiền vừa đưa trả lại cho Cao Thiền, lẩn ra khỏi phòng biến mất.
Đêm đó, hai người ngủ hai phòng riêng biệt.
Ức Đình vừa về Bắc Kinh phát điên lên gọi điện cho lũ bạn chó má của Cao Thiền, từng tên một, trong số đó không ít gã từ lâu đã thèm nhỏ rãi sắc đẹp của Ức Đình, và cô ta ngủ với từng người từng người một, có gã thu tiền, có gã gượng gạo không nhận.
Tối hôm kia Cao Thiền bừng bừng khí thế đạp phăng cửa Ức Đình, hắn xông vào không nói một lời, đấm đá Ức Đình một trận tới tấp, cho đến khi thân cô mềm nhũm như con gấu bông.
Ức Đình khóc như đứt hơi: “Em ------ căm ------ thù ------ anh”
***
Tôi ngồi ở sa-lông, ngồi cùng tiếng mạn chược “lốp bốp” âm âm, vẻ ngoài hờ hững nghe Ức Đình kể chuyện, trong lòng, trỗi dậy nỗi xót thương vô hạn: Sau này Diệp Tử và tôi có như thế không?
Cứ nghĩ vậy lại thấy bực mình, tôi đứng dậy rót một cốc nước lạnh.
Ức Đình kết thúc câu chuyện hỏi lớn: “Có biết đứa giết thuê nào không, tao muốn mướn một đứa giết chết Lão mặt trắng!”
Mọi người quay sang nhìn nhau, rồi cười phá lên, nói: “Chị điên rồi à?”
Ức Đình đón lời Diệp Tử: “Chị phải chuyển nhà, chị sợ Lão mặt trắng lại đến phá, chị rất sợ lão ý lại đánh chị, Diệp Tử này, chị cứ chuyển đến sống với em được không? Ở phòng khách là được! Lý Hải Đào nhà em không có ý kiến gì đâu nhỉ!”
“Vâng, cứ đến ở đã, nhà kia cũng sắp đến kỳ trả rồi. Ông xã em không sao đâu, phải không anh yêu” Diệp Tử quay ra nhìn tôi, gửi tôi một chiếc hôn gió.
Sao tôi lại không có ý kiến! M…kiếp tôi đang bức bối lắm đây! Một bà cô còn chưa đủ, lại thêm một nữa! Thêm vào con chó 35.
Đủ chuyện phải lo!