Đợi khi Lạc Lạc mang thuốc vào cho Tiểu Tuyết.
Cô ta đỡ nàng dậy đút thuốc, nhưng không giọt nào vào miệng, ngược lại lại đổ hết ra ngoài.
Cũng không trách được vì Tiểu Tuyết đang hôn mê không điều chỉnh được bản thân.
Thật chẳng còn cách nào khác, bà lão đành ngậm một ngụm thuốc, môi chạm môi.
Từng ngụm, từng ngụm đưa vào miệng Tiểu Tuyết.
Chén thuốc cũng vơi dần theo số lần chạm môi.
Lạc Lạc đứng bên cạnh kinh hãi không dám nói gì.
Đêm đó Tiểu Tuyết vẫn sốt cao.
Trong lúc sốt nàng không ngừng nói mớ, vẫn là những câu như trước.
Nàng nắm chặt tay bà lão:
- " Cha, mẹ đừng mà...!hai người đừng đi...đừng rời xa con...!đừng bỏ con lại một mình mà...cầu xin hai người" có lẽ Tiểu Tuyết đã mộng thấy cảnh cha mẹ nàng ly khai.
Bà lão ngồi xuống bên giường, tay lau nước mắt cho tiểu Tuyết, miệng trấn an:
- " Ta đây, ta sẽ không đi đâu cả.
Cô yên tâm tĩnh dưỡng cho khoẻ".
Suốt đêm Vũ Khanh vẫn luôn ở bên chăm sóc cho Tiểu Tuyết.
Mãi đến nửa đêm, khi thấy nàng hạ sốt y mới chợp mắt một lúc.
Nhưng bàn tày vẫn năm chặt tay Tiểu Tuyết không buông.
Trời vừa sáng bà lão đã tỉnh, xuống dặn dò tiểu nhị nấu bát cháo cho tiểu Tuyết rồi mới lo cho bữa sáng của mình.
Cháo nấu xong y lại bưng lên lầu bón cho nàng.
Vừa bưng lên cũng đúng lúc Tiểu Tuyết tỉnh.
Bà đem cháo đặt cạnh giường Tiểu Tuyết, gịong lạnh lùng, quay về hướng cửa sổ, tay chắp sau lưng:
- " Tỉnh rồi à.
Ăn chút cháo đi rồi uống thuốc".
Tiểu Tuyết vẫn còn chút choáng váng:
- " Đêm qua là bà đưa con về sao.
Đa tạ bà nhé.
Lại còn phiền bà nấu cháo cho con nữa".
–" Đừng nghĩ nhiều.
Cháo là tiểu nhị nấu đó, ta không rảnh đi nấu cháo cho ngươi"
Tiểu Tuyết có chút quê, cười nói:
- " Dù sao đêm qua bà cũng đưa con về đây.
Đa tạ bà nhé".
Giọng bà lão vẫn lạnh lùng:
- " Đừng nghĩ nhiều.
Ta chỉ sợ ngươi bị tiểu yêu giết sẽ biến thành oan hồn gây hại bách tính thôi"
Vừa dứt lời tiểu nhị gõ cửa bước vào.
Thấy Tiểu Tuyết tỉnh lại đặt bát thuốc nói:
- " Cô nương người tỉnh rồi sao.
Thật tốt quá, đêm qua người bị trúng độc là bà lão bế người về còn hút độc ra giúp cô nữa.
Nếu không có bà ấy giúp cô hút độc tố ra thì đại phu cũng không cứu được cô rồi.
Đêm qua người sốt bà ấy lại còn thức đến nữa đêm chăm sóc cho người nữa.
Người nhất định phải cảm tạ bà ấy đó".
Bà lão giọng ngượng ngịu:
- " Được rồi tiểu nhị.
Ngươi không cần làm việc sao? Còn đứng đây nhiều chuyện"
–" Được rồi khách quan, tiểu đích cáo lui đây" tiểu nhị bẻn lẻn ra ngoài.
Bà lão vội bào chữa:
- " Thực ra ta chỉ sợ ngươi trúng độc chết sẽ biến thành ác ma gây hại cho người khác thôi.
Ta là vì bách tính, ngươi hiểu không."
Tiểu Tuyết mỉm cười, nàng biết bà lão ngoài lạnh trong nóng, thực ra rất quan tâm nàng nhưng vẫn nói:
- " Được được được.
Là vì bách tính, mọi việc bà làm đều là vì bách tính"...." Nhưng hôm qua con thấy bà rất lợi hại.
Một đao chém được nhiều tiểu yêu như vậy.
Con đã thấy nhiều tộc nhân giết yêu rất lợi hại nhưng chưa thấy ai lợi hại như người.
Ngược lại làm con thắc mắc...!Người có thật là nữ nhân không vậy?"
Bà lão giọng hơi cáu:
- " Ta không phải nữ nhân thì là gì.
Chẳng qua ta có học nơi sư phụ một vài chiêu võ nên mới bắt được thôi.
Ngược lại là ngươi đến bản thân còn không bảo vệ được còn muốn giết yêu.
Đúng là không tự lượng sức" bà lão cười nhếch mép:
- " Có điều...!Xem cô vẫn có chút lòng hiệp nghĩa cứu giúp bá tánh nên ta mới cứu cô".
Cũng không biết bà nghĩ gì mà lại gần Tiểu Tuyết, chân phải giẫm lên giường, tay phải dặt lên chân, dùng một ngón tay nhấc cằm nàng lên nói:
- " Có điều..ơn cứu mạng này cô định báo đáp thế nào đây?".
Tiểu Tuyết ấp úng:
- " Vậy ta trả bà trăm lượng vàng"
Bà lão lặng im
–" Vậy ngàn lượng"
Bà lão vẫn không nói
–" Ngàn lượng vàng vẫn không được à? Không lẽ ta phải lấy than báo đáp sao?"
–" Cứ như vậy đi" bà lão lạnh lùng
Tiểu Tuyết hốt hoảng:
- " Vậy làm sao mà được.
Bà đã lớn tuổi rồi.
Hơn nữa chúng ta đều là nữ nhân.
Làm sao có thể..."
–" Sao lại không thể.
Có ai cấm nữ nhân có tình cảm với nhau.
Hơn nữa ta cũng không nói 2 ta phải yêu nhau.
Ta chỉ là muốn bên cạnh có 1 người hầu hạ mà thôi"
–" Nhưng mà ta còn phải tới Tư thành, ta không thể đi với bà"
–" Tư thành? Trùng hợp quá, ta cũng đang trên đường đến đó, vậy chúng ta cùng lộ rồi nhỉ"
–" Vậy...vậy..." Tiểu Tuyết ấp úng
–" Sao? Lẽ nào ngươi không muốn đền ơn...hay ngươi sợ ta ăn thịt ngươi?"
Tiểu Tuyết xua tay lia lịa:
- " Không.
Không phải đâu.
Ta...ta chỉ là sợ phiền bà thôi"
–" Không cần chối nữa.
Cứ quyết định vậy đi.
Nghỉ ngơi cho khoẻ, ngày mai chúng ta lên đường"
–" Ngày mai sao?– Tiểu Tuyết hỏi
–" Không lẽ ngươi muốn ở đây luôn sao?"
–" À không.
Ta nghỉ ngơi đây"
Nói xong Tiểu Tuyết lại nằm xuống nghỉ còn bà lão thì lại ra hậu viện luyên kiếm.
Ngủ được một canh giờ thì Tiểu tuyết bị đánh thức bởi tiếng ồn dưới trọ.
Nàng bật dậy, tiến lại cửa sổ, tay mở cửa sổ ngó xem bên dưới đang có sự gì.
Bên dưới nhà trọ là một đám đông vây quanh.
Người cầm hoa, người cầm trứng, người cầm gà, lại có cả người dắt cả một con lợn to.
Ai nấy đều chen chúc để gặp cho bằng được bà lão kia.
Tiểu Tuyết bước xuống lầu, mắt liếc tìm bà lão.
Nghe tiếng ồn ngoài cửa, bà lão cũng ngưng luyện kiếm ra ngoài xem xét sự tình.
Vừa bước ra khỏi hậu viện đã thấy một đám người có già trẻ, có trai gái bon chen bên ngoài, ai nấy đều nhốn nháo chen chúc.
Từ xa thấy bà lão, cả đám người kéo vào vây quanh.
Đều đưa hết lễ vật mang theo cho bà lão, miệng nói cảm ơn
–" Đa tạ đại ơn đại đức của ân nhân đã cứu chúng tôi khỏi lũ yêu quái kia.
Bao nhiêu năm qua chúng tôi đã bị bọn yêu quái quấy rối hết lần này đến lần khác.
May nhờ có ân nhân cứu giúp, tại đây thay mặt cho dân làng Mục Thành trấn xin đa tạ ân nhân.
Chúng tôi có mang theo chút quà mọn, đều là dân làng tự trồng, tự nuôi lấy mong ân nhân không chê bai" Một người đàn ông lớn tuổi nói.
Người đàn ông vừa dứt lời thì cả đám đông đều quỳ xuống.
Thấy thế bà lão vội đỡ người đàn ông kia dậy, giọng nhẹ nhàng:
–" Các người trước tiên hãy đứng dậy đi.
Các ngươi như vậy ta không gánh nổi đâu"
–" Đa tạ ân công" Đám đông đồng đứng dậy.
–" Hôm đó ta chỉ là trùng hợp đi dạo phố, thấy các tiểu yêu phá rối nên mới ra tay giúp đỡ một phen thôi.
Các người không cần quá khách khí như vậy.
Những thứ này đều là các người tự nuôi trồng, không dễ dàng, các người hãy mang về hết đi, ta sẽ không nhận một thứ gì"
Một người trong đám dân làng nói:
–" Vậy làm sao mà được chứ.
Ân công! Người nói xem, người đã giúp bách tính chúng tôi đánh lũ yêu quái, cứu được bao nhiêu tánh mạng của người dân.
Chúng tôi làm sao có thể có ơn không báo chứ.
Hơn nữa...!Hơn nữa..."
–" Hơn nữa chuyện gì?"
–" Ân công! Chúng tôi muốn nhờ ngài ở lại giúp chúng tôi đánh đuổi lũ yêu quái này"
– "Lũ yêu quái không phải đã bị tiêu diệt hết rồi sao?" Bà lão hỏi
Một người dân nói:
–" Yêu quái đúng là hôm đó đã bị tiêu diệt hết, nhưng bọn chúng sẽ lại đến thôi, hơn nữa số lượng còn nhiều hơn chứ không hề giảm.
Hôm đó chúng tôi đều thấy ân nhân một đao giết chết lũ yêu đó nên mới to gan mời ngài ở lại giúp chúng tôi.
Chúng tôi thật không còn cách nào khác mong ân công thương tình cứu giúp"
Bà lão lại nói:
–" Bên trên trấn Mục Thành là núi của Tiên Nhân tộc.
Bọn họ chuyên giết yêu giúp dân.
Sao các người không nhờ họ giúp?"
–" Ân nhân! Chúng tôi đã nhờ họ giúp nhiều rồi nhưng mỗi lần giết hết một đám tiểu yêu thì vài tuần sau lại có một đám khác còn đông hơn.
Bây giờ các vị Tiên Nhân tộc đó nghe đến tên trấn đã thấy chán nản rồi nên không còn muốn đến bắt yêu nữa."........." Từ mấy tháng trước chúng tôi có thuê vài pháp sư và võ sư đến để bắt yêu, nhưng khi nhìn thấy đám tiểu yêu đó bọn họ không ai dám trở lại, vậy nên chúng tôi đành ở trong nhà ban đêm.
Mãi đến lễ cúng Hoa Thần, chúng tôi không ra ngoài không được".
–" Theo lí thì một đám tiểu yêu chỉ tầm 8–9 con.
Một khi tiêu diệt hết thì chúng sẽ không còn thứ gì để sinh sôi nảy nở.
Nhưng theo ta thấy đám yêu hôm qua tầm trăm con.
Bọn chúng ở đâu ra mà nhiều vậy? Về chuyện này các ngươi có biết gì không?"
Một dân làng nói:
–" Ân công, ta nghe nói đám tiểu yêu này là từ trấn Tam Định tràn xuống đó"
–" Phải! Phải! Ta còn nghe nói trên trấn đó yêu quái đang lộng hành, khắp nơi đều tan hoang, dân làng đều ru rú trong nhà, không ai dám ra ngoài.
Ruộng vườn, làng mạc đều bị bỏ bê không ai chăm sóc.
Thật đúng là thảm cảnh"
–" Chẳng lẽ lại không ai quản để yêu quái hoành hành ư?" Bà lão hỏi
–" Cũng không phải không quản.
Các vị tiên nhân đã bao nhiêu lần cố gắng vào trấn rồi nhưng nghe nói xung quanh có kết giới gì đó ngăn cản họ vào"
–" Ân nhân! Điều kì lạ là kết giới kia ngăn cản được tiên nhân nhưng người bình thường thì lại có thể vào trong.
Mấy trấn xung quanh có gửi thư báo lên triều đình nhưng mỗi lần gửi thư là lại bặt vô âm tính, không thấy hồi đáp.
Dân làng chỉ có thể tự tìm tu sĩ bắt yêu nhưng hễ ai đi vào đều không thấy ra ngoài, dân làng đều không dám liên lụy thêm ai nên đành nhẫn nhục chịu khổ thôi"
–" Tiên nhân không vào được nhưng nhân lại vào được.
Chẳng lẽ là...!Phong tiên kết giới"
–" Phong tiên? Phong tiên kết giới là thứ gì vậy ân công?"
Tiểu Tuyết bước xuống mấy bậc thang nói:
–" Phong tiên kết giới chính là một loại kết giới do yêu ma tạo ra.
Mục đích là ngăn cản tiên nhân có phép thuật vào trong kết giới phá hủy những bí mật của lũ yêu quái.
Còn mục đích cho con người vào...!đương nhiên để làm những chuyện độc ác như ăn thịt, hút nguyên khí con người"
–" Không ngờ cô cũng biết nhiều quá nhỉ" Bà lão vẻ mặt ngạc nhiên
Tiểu Tuyết lại cười đắc ý:
–" Đó là chuyện đương nhiên.
Ta sống trên núi tiên nhân bao năm không lẽ điều này còn không biết"
Một vài bách tính hỏi:
–" Cô nương, cô thật sự sống trên núi tiên nhân sao?"......." Cô nương, cô làm gì trên đó vậy?".......!" Chẳng lẽ cô học phép thuật trên đó sao?"......." Cô nương"....
Quá nhiều câu hỏi khiến Tiểu Tuyết cũng không biết trả lời từ chỗ nào.
Đại khái chỉ nói:
–" Ta chính là thánh nữ tiên nhân tộc nổi tiếng khắp thiên hạ....!Linh Linh Tuyết"
Cả đám dân làng cười phá lên.
Ai nấy cũng đều không tin lời Tiểu Tuyết, nói:
–" Cô nương à, hay là cô đừng nổ nữa.
Hôm đó thấy cô đánh nhau với đám yêu quái còn không bằng bà lão phàm nhân.
Nếu cô mà là thánh nữ thì ta chính là Ngọc Hoàng đại đế đó."
Mặc cho Tiểu Tuyết ra sức giải thích thì bọn họ vẫn chẳng ai tin.
Họ luôn cho rằng thánh nữ phải là người lợi hại, không thể nào yếu đuối như cô nương này.
Tối hôm đó hai người họ và dân làng ăn cơm cùng nhau.
Họ không thể ở lại lâu vì còn rất nhiều việc phải làm.
Nhưng sự này không thể không quản.
Tư thành ở phía nam, muốn đến Tam Định phải đi thêm mấy trăm dặm.
Lộ trình của họ là đi về phía nam một trăm dặm để đến Nam Đan trấn, sau đó từ Nam Đan đi thêm trăm dặm về phía tây.
Rồi mới quay lại Nam Đan về Tư Thành..