Tiểu Tuyết lại hỏi Liêm Đông:
–" Ngươi làm gì mà chạy hớt ha hớt hải vậy?"
–" Còn không phải là sợ các người đi mất sao"
Vũ Khanh thấy Liêm Đông thì bộ dáng nghiêm túc lại, hỏi:
–" Bên chỗ ngươi thế nào rồi, sắp xếp thoả đáng rồi chứ?"
–" Đều an bài thoả đáng rồi, bà yên tâm"
–" Ừm, vậy chúng ta về thôi.
Về trọ xem tình hình thế nào."
Ba người cùng đi về trọ, mới vừa gặp tiểu nhị, hắn đã đá mắt ra hiệu gì đó.
Bọn họ cùng lên phòng Tiểu Tuyết, đóng cửa ngồi xuống uống trà.
Linh Tuyết hỏi:
–" Sao mấy người không về phòng của mình, lại đến phòng ta làm gì?"
–" Đến phòng cô uống trà thôi" Liêm Đông nói
–" Phòng ngươi không có trà sao?"
Liêm Đông cầm chén trà, đứng bật dậy
–" Sao cách nói chuyện của ngươi và bà ta giống nhau quá vậy? Ta chẳng qua chỉ ương ké ngụm trà, các ngươi cũng không cho.
Đúng là bủn xỉn."
–" Vấn đề không phải là ta bủn xỉn hay không.
Vấn đề là phòng của ngươi cũng có trà"
–" Được rồi, ta không cãi với cô nữa.
Vũ Khanh bà bà, để mấy bách tính ở chỗ của bạch y nhân ta thực sự rất lo.
Nhỡ bọn chúng phát hiện, vậy tính mạng của họ sẽ nguy hiểm mất"
Vũ Khanh đặt ly trà xuống, nói với Liêm Đông:
–" Vậy nên chúng ta càng phải cẩn thận, và hành động nhanh gọn.
Nếu sớm biết được các cơ quan nơi đây, vậy chúng ta sẽ dễ dàng hành động hơn."
Liêm Đông cầm kiếm đứng dậy
–" Vậy ta sẽ đi bắt tên Tiêu Tấn để hỏi"
Vũ Khanh kéo tay hắn ta
–" Ngươi điên à! Đừng rút dây động rừng, nếu ngươi đi bắt Tiêu Tấn.
Bọn họ sẽ càng gặp nguy hơn."
–" Nhưng kế hoạch của bà là quá lâu, bọn họ sợ không đợi được"
–" Cho nên bây giờ chúng ta cần một thứ để thúc đẩy tiến trình"
–" Là thứ gì?"
–" Lát nữa chúng ta mở một bàn tiệc, cứ nói làm tiệc tẩy trần cho quản sự.
Đến lúc đó bỏ một vài thứ vào rượu, để bọn chúng say.
Tục ngữ có câu: Uống say sẽ nói thật.
Lúc bọn chúng say rồi, ta hỏi gì chẳng được"
–" Woa! Quả là gừng càng già càng cay.
Kế hoạch đê tiện vậy bà cũng nghĩ ra được sao?"
–" Nghe là biết, ngươi xưa nay chưa tiếp xúc với quá nhiều người nhỉ.
Chuốc say hỏi sự cũng là một kế sách.
Đê tiện chỗ nào?"
–" Được! Vậy ta đi thông báo với bọn họ"
–" Đợi đã! Chuyện này ngươi không cần lo.
Ta cần ngươi đi mua một số nguyên liệu để bào chế thuốc."
Vũ Khanh đứng trước mặt Tiểu Tuyết gọi:
–" Linh Tuyết....."
Tiểu Tuyết đang cặm cụi bóc vỏ nho, tay đưa một quả đã bóc sẵn cho Vũ Khanh.
Vừa nhai vừa hỏi:
–" Ăn không?"
–" Ta có việc cho cô làm đây"
–" Việc gì kêu Liêm Đông đi, ta đang ăn"
Vũ Khanh kéo má Tiểu Tuyết, thấy vậy Liêm Đông cũng đến kéo bên còn lại
–" Ăn ăn ăn, cô suốt ngày chỉ biết ăn.
Không thấy bổn công tử còn có chuyện phải làm sao?"
–" Aaaa! Đau đau đau.
Hai người làm gì vậy, mau buông má ta ra."
–" Xem cô còn ăn được nữa không?"
–" Ta.....ta chỉ là nói đùa thôi mà.
Ai lại để các người làm mấy chuyện đó chứ.
Mau buông ra, ta sẽ đi làm ngay."
Hai người buông tay ra, Tiểu Tuyết vừa xoa má, vừa bĩu môi hỏi:
–" Các người muốn ta làm gì?"
Vũ Khanh liếc sang Liêm Đông đang đứng ngóng chuyện, nói:
–" Ngươi còn đứng đây làm gì?"
–" Đứng hóng chuyện"
–" Ngươi không phải đi mua nguyên liệu sao? Thời gian không còn nhiều, mau đi để ta còn điều chế thuốc."
–" Được rồi, không cho hóng chuyện thì thôi vậy"
Vũ Khanh quay sang Tiểu Tuyết
–" Còn cô nhìn hắn làm gì? Nhìn ta đây này, ta mới là người đang nói chuyện với cô."
–" Ò..ò.
Bà có chuyện gì giao cho ta"
–" Ta muốn cô nói với tiểu nhị rằng, muốn làm tiệc tẩy trần cho mình.
Sau đó đi mời Tiêu Tấn và đám thuộc hạ của hắn."
–" Không được đâu, ta sợ tên Tiêu Tấn đó lắm.
Ta gây thù với hắn nhiều lần vậy.
Bây giờ thấy ta, chắc hắn phải cho ta vài nhát đao.
Hơn nữa cho dù có mời, hắn cũng không đến.
Ta không đi đâu."
–" Hắn sẽ không làm gì cô đâu, yên tâm!"
–" Bà.....!Làm sao bà biết hắn có dám làm gì ta hay không.
Nếu là bà đi thì hắn mới không dám làm gì.
Sáng nay bà chưởng hắn một cái khiến hắn sợ khiếp vía.
Bây giờ gặp bà chắc phải nể vài phần.
Hay là bà đi đi."
–" Ta còn phải đợi Liêm Đông mua thảo dược về.
Nếu không phải bận rộn thì ta nhờ cô làm gì chứ."
–" Vậy......!Hay là để ta đợi Liêm Đông cho"
–" Đợi Liêm Đông về thì phải chế thuốc cho kịp.
Ta hỏi cô, cô có chế thuốc được không?"
–" Cái này thì ta không biết rồi"
Vũ Khanh xoay người Tiểu Tuyết, đẩy cô ra ngoài
–" Vậy nên cô hãy ra ngoài làm chuyện đó đi.
Ta sẽ ở đây đợi Liêm Đông"
Nói xong bà ta đóng sầm của lại.
Tiểu Tuyết bước xuống lầu, thấy tiểu nhị.
Vội chạy lại nói:
–" Tiểu nhị à, hôm nay ta muốn làm tiệc tẩy trần cho thuộc hạ của ta.
Ông giúp ta chuẩn bị vài món đi, ta sẽ mời các huynh đệ đến cùng thưởng rượu"
Tiểu nhị có chút do dự, nói:
–" Làm vài món thì được, nhưng quản sự.
Bọn ta bị cấm không được uống rượu.
Lẽ nào quản sự không biết"
–" Ờm.......!Ta thừa biết là chúng ta không được uống rượu.
Nhưng ngươi nói xem, ở đây không có người khác, pháp sư hẳn sẽ không biết đâu."
–" Ngườii........"
–" Yên tâm đi! Nếu ta là người mời, vậy ta sẽ không nói chuyện này với bất kì ai.
Đặc biệt là Hắc pháp sư."
Tiểu nhị vui mừng hớn hở, nói:
–" Cũng tốt, chúng tôi cũng chưa từng được uống rượu bao giờ.
Hôm nay có thể nếm thử mùi vị thì thật tuyệt"
–" Vậy.....!Tiểu nhị, ông có thể giúp ta mời các huynh đệ ở các nơi tới không? Ta còn phải chuẩn bị chút đồ nữa."
–" Được, được.
Ta sẽ giúp ngài mời bọn họ."
Tiểu Tuyết hơi sợ Tiêu Tấn, nên không dám đến phòng hắn ta.
Chỉ đành đến mấy phòng xung quanh, để mời mấy tên thủ hạ trước.
Cô đến trước phòng, gõ cửa vài cái, một tên bạch y nhân mở cửa:
–" À, thì ra là quản sự.
Người đến tìm có phải có chuyện gì sai bảo không?"
–" Không có gì! Tối nay ta có mở một buổi tiệc tẩy trần.
Ta muốn mời các huynh đệ cùng đến."
–" Bọn ta cũng muốn đến lắm, chỉ có điều....."
–" Có điều gì?"
–" Có điều ngài nên hỏi ý Tiêu thủ lĩnh trước.
Nếu ngài ấy cho phép, chúng tôi mới giám đi."
–" Ừ.....ừm ta biết rồi"
Tiểu Tuyết đi đến phòng nào, cũng đều nghe bọn họ nói vậy.
–" Tiêu thủ lĩnh? Tại sao phải nghe lời hắn vậy chứ? Lại còn bắt ta gặp hắn, hắn không chém ta vài nhát là may rồi.
Hu hu"
Cô đứng trước phòng Tiêu Tấn một hồi lâu, sau đó lấy hết can đảm, gõ cửa phòng.
Cửa vừa mở đã thấy Tiêu Tấn đứng trong, Tiểu Tuyết vội lui ra sau mấy bước
–" Còn tưởng là ai, hoá ra là Linh quản sự.
Hư, ngươi đến đây làm gì?"
Tiểu Tuyết ấp úng nói:
–" À....chuyên đó.....tối nay..ta...làm tiệc tây......tẩy trần cho thuộc hạ.
Muốn mời ngươi đến cùng chung vui"
Tiêu Tấn cười đểu:
–" Không ngờ Linh quản sự vậy mà, lại quan tâm đến thuộc hạ mình quá nhỉ? Khiến người khác thật ganh tị đó.
Chỉ có điều Tiêu Tấn ta vô phúc, không giám đến nơi đó đâu."
–" Bữa tiệc chỉ ngay dưới đại sảnh thôi mà.
Ngươi hãy bớt......"
–" Ta không rảnh, đừng phí lời"
Cánh cửa đóng sầm lại, âm thanh đập cửa rất lớn làm Tiểu Tuyết thót tim.
Cô đơ người một hồi mới thần tỉnh lại.
Bộ dạng khó chịu quay về phòng.
Trong lòng thầm nghĩ:" Nếu ngươi mà ở trên núi của ta, các tộc nhân không xé xác ngươi ra mới lạ.
Dám bất kính với bổn thánh nữ vậy sao.
Đợi sau khi nãi nãi phá hết cơ quan ở đây, ta xem ngươi còn hống hách."
Trong phòng Liêm Đông và Vũ Khanh đang quạt một cái bếp lớn.
Thấy Tiểu Tuyết bĩu môi bước vào, Liêm Đông trên chọc:
–" Sao vậy? Ai ăn trộm gạo nhà cô hả? "
–" Mới thoát khỏi tên điên giờ lại gặp tên khùng"
–" Nè cô........"
Lúc này Vũ Khanh mới lên tiếng hỏi:
–" Mời không được hắn sao?"
–" Phải! Ta đã rất nhẹ nhàng với hắn rồi.
Nhưng chưa nói được hai câu, hắn đã đóng cửa lại rồi"
–" Hắn rất hận cô, đương nhiên sẽ không đồng ý rồi."
–" Vậy là bà đã biết trước kết quả? Vậy mà còn để ta phí công"
–" Chính vì hắn không đến, nên chúng ta càng phải mời.
Được rồi! Mau qua đây giúp ta thổi lửa"
–" Bà đang nấu gì vậy?"
–" Nấu rượu, một loại rượu khiến người ta càng uống càng nghiện"
–" Lẽ ra bà nên nấu một loại rượu, khiến bọn chúng chết đi cho rồi.
Cho ta hả được cục tức."
–" Đừng lảm nhảm nữa, mau qua giúp một tay"
Tiểu Tuyết vừa thổi lửa, vừa ho sằng sặc.
Thấy vậy Liêm Đông ngồi bên cạnh hỏi:
–" Cô chưa từng thổi lửa bao giờ sao?"
–" Ta ở nhà đều có nha hoàn làm, trước nay chưa từng phải làm mấy chuyện này."
–" Ha ha.
Thật không ngờ cô còn là một tiểu thư lười biếng, hơn cả bổn công tử nữa."
–" Này! Ta lười biếng chỗ nào chứ?"
–" Vậy ta hỏi cô, cô biết nhóm lửa không?"
–" Nhóm lửa? Chắc là xếp củi thành một đống, sau đó dùng phép nổi lửa lên."
Liêm Đông cười nói:
–"Cô ở nơi nào đến vậy, dùng phép nổi lửa? Haha.
Vậy những bách tính không có phép thuật, phải tạo lửa thế nào?"
–" Ừm.....Cái đó.....!Ta làm sao biết được"
–" Đến cách tạo lửa cô còn không biết.
Vậy còn bảo mình không lười biếng?"
–" Vậy ngươi nói xem, bách tính tạo lửa như thế nào"
Liêm Đông cười lớn
–" Ha....ha....ha.....!Ta cũng đâu có biết."
–" Vậy...!Bếp lò này ai đốt"
–" Ai mà biết! Lúc ta vê đã thấy bếp đang cháy rồi"
Vũ Khanh ngồi trên bàn nhặt thuốc nói:
–" Hai người tự chê nhau, cuối cùng ai cũng giống ai."
Liêm Đông quay mặt về hướng bà ta, nói:
–" Này! Bà nói ai giống ai chứ? Ta không thèm giống cô ta đâu...!Nếu bà đã lớn tiếng như thế, vậy bà nói xem, làm thế nào để tạo lửa đi"
Vũ Khanh thở dài một tiếng, bỏ mấy cây thuốc xuống.
Đi đến bên cạnh Tiểu Tuyết, dùng hai hòn đá lửa đập vào nhau.
Sau một hồi quả nhiên tạo ra lửa.
Liêm Đông và Tiểu Tuyết ngồi bên cạnh, đều ngước mặt trầm trồ.
Không hẹn mà đồng thanh:
–" Bà lợi hại thật"
Vũ Khanh quay lại bàn nhặt thuốc.
Liêm Đông và Tiểu Tuyết thì đang cố tạo ra một tia lửa.
Hai người tranh qua, tranh lại hai cục đá.
Cảnh tượng thật khiến ta buồn cười.
Rượu đã sôi, bốc mùi thơm ngất.
–" Mùi gì mà thơm vậy nhỉ?" Tiểu Tuyết hỏi
Liêm Đông vẻ khinh bỉ trả lời:
–" Là mùi rượu, khi sôi nó sẽ dậy mùi lên.
Lẽ nào cô cái này mà cô cũng không biết?"
–" Trước nay ta đã uống rượu bao giờ đâu"
–" Cái gì? Cô vậy mà chưa uống rượu bao giờ sao? Đúng là một đáng tiếc"
–" Đáng tiếc chuyện gì?"
Liêm Đông vẻ mặt thần bí, ngồi sát Tiểu Tuyết, nói:
–" Rượu là một thứ mĩ vị cay, đắng.
Khiến người ta càng uống càng nghiện"
–" Ngươi nói láo! Ai lain nghiện thứ có vị cay đắng bao giờ chứ."
–" Xem ra cô đúng là chưa uống rượu bao giờ thật.
Này! Có muốn thử một chút không hả?".