Vừa nhìn thấy Vũ Khanh quay về, Liêm Đông liền vui mừng ra mặt.
Lại không quên châm chọc Tiểu Tuyết.
- " Dô! Mới vài ngày không gặp mà cô lại béo lên rồi, có phải dạo này chỉ ăn với ngủ hay không"?
- " Xí! Cái tên nhiều chuyện này, ta mập hay gầy liên quan gì đến ngươi.
Ta thấy ngươi đó, có ăn bao nhiêu cũng không thể béo lên được.
Biết tại sao không? Tại vì nghiệp của ngươi nhiều quá đấy."
Hai người vừa gặp đã cãi nhau một trận.
Nếu không phải vì Vũ Khanh ngăn cản, có lẽ họ còn đôi co đến tận chiều.
Linh Mẫn nhìn qua những người bị trúng bùa liền cảm thấy kinh ngạc.
Bùa chú khống chế tâm trí người khác cũng chia ra rất nhiều loại.
Có loại được dùng, có loại lại bị cấm.
Nhưng loại bùa mà những người này trúng phải, vừa hay là cổ thuật bị cấm cả ngàn năm nay.
Nhưng bí tích này đã thất truyền từ lâu, không biết tại sao kẻ đứng đằng sau có được.
Lại càng không biết ruốt cuộc mục đích của hắn là gì.
Nhìn thấy Linh Mẫn quan sát rất lâu nhưng không nói gì, Tiểu Tuyết tò mò hỏi.
- " Mẫn ma! Ruốt cuộc người có cách gì để cứu bọn họ không?"
- " Loại bùa mà bọn chúng dùng là tà thuật cổ đại đã thất truyền từ ngàn năm nay.
Ta vẫn chưa từng thấy có người nào có thể phá giải."
Cả Liêm Đông và Vũ Khanh đều lo lắng.
Không dễ dàng mới diệt được đám Bạch y Nhân, lật ngược tình thế, không ngờ lại không có ích gì.
Khi Mọi người cảm thấy thất vọng, thì Linh Mẫn đột nhiên lại nói.
- " Ta nghĩ việc này không phải là không thể giải quyết.
Trên thế gian này vạn vật tương sinh đều có tương khắc.
Một vật cho dù độc đến mấy, trong vòng 7 tấc ắt phải có thuốc giải.
Nếu bọn chúng đã hạ độc thủ với người khác, sao có thể chắc chắn bản thân không có lúc uống nhầm chứ."
- " Cho nên bọn chúng chắc chắn có thuốc giải"! Vũ Khanh nói
- " Đúng vậy!"
Nghe đến đây mọi người đều thấy phấn chấn trở lại.
Sau đó họ chia ra tìm quanh thành, chỉ cần thấy bất cứ thứ gì khả nghi đều mang về ngay.
Bởi vì mấy người họ đem về rất nhiều thứ, nên Linh Mẫn phải lựa chọn rất lâu.
Nhưng vẫn không tìm được thứ gọi là thuốc giải.
May mà Vũ Khanh đã tìm thấy vài viên Đan dược ở trong phòng Tiêu Tấn.
Cho những người bị trúng tà ăn, thì bọn họ liền tỉnh táo trở lại.
Linh Mẫn từ một viên Đan dược, tìm ra phương pháp điều chế nó.
Cuối cùng gom tất cả dược liệu ở trong trấn lại, mới đủ để điều chế thuốc cho mọi người.
Nhưng bọn họ phải mất 6 ngày mới điều chế đủ đan dược.
Lại mất hơn 1 ngày, mấy chục người mới có thể phát thuốc giải cho tất cả mọi người.
Sau khi mọi người đều trở lại bình thường, Linh Mẫn mới quay về tiên nhân tộc.
Trước khi đi, bà ta đã giao Tiểu Tuyết cho Vũ Khanh chăm sóc.
Nhìn theo bóng Linh Mẫn rời đi, Tiểu Tuyết khóc hết nửa ngày trời.
Thật không hiểu tiểu nha đầu này lấy đâu ra nhiều nước mắt như vậy.
Ngay sau khi Linh Mẫn đi được hai ngày, Tiểu Tuyết và Vũ Khanh cũng rời khỏi trấn Nam Đan.
Hai người vừa đi được vài dặm, thì bất ngờ gặp thích khách.
Bọn chúng đến để giết Tiểu Tuyết, tuy võ công không cao, nhưng người lại đông.
Cho dù Vũ Khanh có võ công cao Cường bao nhiêu, cũng không thể địch lại nổi số đông.
hơn nữa cô cũng không muốn giết nhiều người như vậy.
Cho nên Vũ Khanh quyết định đưa trâm hoạ bì cho Tiểu Tuyết.
Loại trâm này sau khi cài lên, có thể thay đổi gương mặt theo ý mình muốn.
Năm xưa Vũ Khanh đến dị tộc, đã mua được nó từ tay một nhân sĩ giang hồ..