Chờ Hoàng Hôn Ta Gặp Người


Hai người đi mãi nhưng không thể tìm thấy quán trọ, cuối cùng chỉ có thể ở lại trong một ngôi miếu hoang.
Tiểu Tuyết đang nhóm một đống lửa thì thấy một vị cô nương trẻ trung đi vào, trên tay còn cầm theo một con thỏ đã được làm sạch.
Cô nương này thực sự rất xinh đẹp, trong nét đẹp sắc sảo lại có điểm ôn nhu.

Chỉ là thân hình này có nhìn từ góc độ nào, Tiểu Tuyết cũng cảm thấy quen thuộc.
Nhưng đột nhiên có một người lạ đi vào, mấy ngày nay lại không ngừng bị truy sát, khiến Tiểu Tuyết có chút phòng bị.
Cô gái kia ngang nhiên nướng thịt trên đống lửa do Tiểu Tuyết nhóm.

Tự nhiên tới mức khiến người ta phát ghét.

Còn Vũ Khanh nữa, nói là đi săn mà đến giờ này vẫn chưa về, thật khiến người ta lo lắng.
Tiểu Tuyết không nhịn nổi mà mắng cô nương kia vài câu.
- " Này! Lửa là do ta nhóm, sao cô có thể tùy tiện dùng khi chưa được cho phép vậy hả"?
Nữ tử kia vẫn im lặng, Tiểu Tuyết càng nghĩ càng thấy sợ hãi.


Nhất là khi Vũ Khanh ra ngoài quá lâu mà vẫn chưa về.
Một người không biết tung tích, một người lại đột nhiên xuất hiện.

Từng nghe mẫu thân nói nữ nhân càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm.
Nhìn thấy nữ tử trước mặt diễm lệ động lòng người như vậy, Tiểu Tuyết không thể ngừng tưởng tượng cảnh Vũ Khanh bị cô ta làm hại.

Tiếp theo nói không chừng kẻ bị giết sẽ là bản thân mình.
- " Ruốt cuộc cô là ai? Nải nải của ta đâu, có phải cô đã làm hại bà ấy hay không"?
Nữ tử chỉ tập trung nướng thịt, hương thơm nức mũi khiến bụng Tiểu Tuyết kêu réo lên.

Nữ tử cũng nhận ra điều này, cô ta xé một miếng đùi thỏ, nhưng Tiểu Tuyết dù thế nào cũng không dám nhận.
Lúc Tiểu Tuyết sợ hãi bỏ ra ngoài, thì nữ tử kia lên tiếng.

Tuy âm giọng khác biệt, nhưng từ phong thái nói chuyện, Tiểu Tuyết lại thấy giống Vũ Khanh đến vài phần.
" Cô...!Sao cô nói chuyện giống với nãi nãi của ta đến thế?"
" Bởi vì ta đã...!ăn thịt nãi nãi của cô rồi."
Tiểu Tuyết sợ hãi nhưng có chút không tin, nữ tử đó còn cố tình doạ nạt.

Tiểu Tuyết còn tưởng Vũ Khanh thực sự đã chết, liền khóc lóc ăn vạ một trận.

Thậm chí còn lấy kiếm ra, muốn giết người báo thù.
Nữ tử đó được một phen cười sảng khoái, khi kiếm sắp kề cổ, cô ta mới nghiêm túc trở lại.
" Tiểu Tuyết! Nhanh vậy đã không nhận ra ta rồi sao"?
Tiểu Tuyết bất ngờ, sau đó thu kiếm lại.

" Sao cô lại biết tên ta"?

" Ta không những biết tên cô, còn biết được thân phận của cô nữa."
" Lẽ nào cô nào thích khách sao"?
Nữ tử cười phá lên sau đó gật đầu tâm đắc.
" Xem ra công sức dạy bảo mấy ngày nay của ta cũng có chút tiến bộ rồi.

Bây giờ đã biết đề phòng với người ngoài như vậy là tốt."
Nữ tử lấy một cây trâm cài lên tóc, sau đó tùy ý nắn chỉnh gương mặt, Tiểu Tuyết lập tức hả hốc Vì đây chính là hình dáng của Vũ Khanh.
" Nải nải! Không phải chứ, ngươi ruốt cuộc là nải nải hay là cô nương xinh đẹp?"
" Ta tên Vũ Khanh."
Lần này miệng Tiểu Tuyết còn há to hơn lần trước, con mắt kinh ngạc mở to đến sắp rớt ra ngoài.
" Vũ Khanh tỷ tỷ! Ngươi là Vũ Khanh tỷ tỷ? Có thể tin không vậy?"
" Nửa miếng ngọc bội này là năm xưa sư phụ tặng cho cha ta, lẽ nào muội còn không tin"?
Tiểu Tuyết lấy miếng ngọc bội ra nhìn một lúc, nhưng vẫn có vẻ không tin.

Thậm chí còn rối hơn trước.
" Ngươi nói mình là Vũ Khanh, nhưng tỷ ấy đang ở chiến trường, sao có thể ở đây được.

Hơn nữa nếu người thực sự là Vũ Khanh đã sớm nhận ra ta rồi.


Mắc mớ gì lừa gạt ta như vậy, ngươi chắc chắn là sát thủ do Vương Đạt phái đến."
Nghe tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, Vũ Khanh vội tháo trâm trên đầu, cài cho Tiểu Tuyết, sau đó nắn chỉnh khuôn mặt cô ta.
Tiểu Tuyết rất muốn phản kháng, nhưng tay chân đều bị giữ chặt, đến miệng cũng bị bàn tay thô ráp bịt lại.

Vũ Khanh nói thầm bên tai.
" Có người đến, tốt nhất muội nên im lặng một chút nếu không chỉ có mất mạng thôi."
Tiểu Tuyết nghe lời liền im lặng, không dám tạo ra một tiếng động nhỏ nào.

Quả nhiên 1 lúc sau có vài chục hắc y nhân bước vào.

Bọn họ đều mang theo gươm đao, gương mặt đằng đằng sát khí.

Sau khi nhìn quanh miếu hoang một lượt, giống như không thấy người cần tìm, liền rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận