Sau khi có Lư Chính Tư, cuối tuần là hai người sẽ đi hẹn hò, các loại hoạt động trong thời gian rảnh của Miêu Tĩnh phong phú hơn rất nhiều.
Hồi công tác ở Cẩm Thành – bạn trai, hai ba tháng, người nhà bị bệnh nặng, lúc ấy Miêu Tĩnh chỉ giải thích có bấy nhiêu, ngay ngày hôm sau Lư Chính Tư đã gật đầu đồng ý.
So với việc thể hiện sự thiện chí một cách mập mờ – điều mà các đồng nghiệp nam khác còn không thể chạm tới – thì cậu ta đã coi như gần quan được ban lộc.
Miêu Tĩnh cười khẽ để lộ má lúm đồng tiền, vươn tay về phía Lư Chính Tư, cô vốn dĩ không cho rằng cậu ta sẽ từ chối.
Còn về một lời giải thích kỹ càng hơn, cô chỉ nở nụ cười ngọt ngào: “Từ từ rồi cậu sẽ biết.”
Hai người không công khai khắp nơi.
Có lẽ sau khi giao hẹn, cứ thế họ đã bước vào một trạng thái làm bạn đầy nghịch lý.
Từ buổi họp công ty tám giờ sáng cho đến mười giờ tối tăng ca, hai người đều đứng trên cùng một chiến tuyến, hơn nữa cuối tuần còn đi riêng với nhau.
Lư Chính Tư cảm thấy, dù là công hay tư, Miêu Tĩnh luôn là người biết khiến đối phương thấy thoải mái.
Cô mang tới cảm giác xa cách lãnh đạm, song cũng lại dễ gần và không hề kiêu căng, chăm chỉ nghiêm túc và hiểu cách quan tâm người khác, vừa kiên định cứng cỏi, vừa khiêm nhường hòa nhã.
Kỳ thực cô không thích nói chuyện lắm.
Lư Chính Tư rất hiếm khi nghe cô nhắc về chuyện của bản thân, chỉ biết mẹ cô tái hôn rồi dẫn cô đến Đằng Thành, Trần Dị là con trai của nhà kia.
Về sau bố dượng qua đời, mẹ cô tiếp tục đi bước nữa.
Học xong đại học, cô trở về Đằng Thành.
Câu chuyện gói gọn trong vài ba câu nhưng rất phức tạp, Miêu Tĩnh nói giọng nhẹ nhàng bâng quơ.
Chẳng đợi Lư Chính Tư hiểu ra, Miêu Tĩnh đã chuyển chủ đề sang công việc, nghiêm mặt nói: “Xác nhận rõ với bên kỹ thuật, hàn nối và lắp ráp những kim loại tấm này với nhau có khả thi không? Nếu hạ chỉ thị tạo khuôn rồi phản hồi thì mớ lộn xộn đằng sau sẽ khó xử lý lắm.”
Một cô gái xinh đẹp thanh cao là vậy, tuy nhiên luôn dốc sức nỗ lực làm việc, mọi người trong bộ phận ít nhiều gì cũng sẽ chiếu cố cô.
Nhưng Miêu Tĩnh thực sự rất xuất sắc, thậm chí vượt xa nhóm đồng nghiệp nam.
Lư Chính Tư mê say, hoàn toàn đi theo tiết tấu bước đi của cô.
Vì buổi liên hoan và bộ phim xem hôm chơi bowling, Lư Chính Tư đã add thêm WeChat của Đồ Lị và Trần Dị, bấy giờ cậu ta mới biết Trần Dị mở một tiệm bida.
Đồ Lị còn cười hẹn mọi người lần sau chơi tiếp, tiệm bida có bàn mạt chược, bốn người đủ ngồi thành một bàn.
Cuối tuần Miêu Tĩnh ra ngoài hẹn hò, Đồ Lị đương nhiên cũng khuyến khích Trần Dị đi chung.
Trực giác phụ nữ của cô ta mách bảo, Trần Dị có hơi bất thường.
Bất thường ở chỗ, nghỉ hè Trần Dị đi Vân Nam, từ lúc đi cho đến tận bây giờ là đã ba tháng, ba tháng trời không ngủ với cô ta.
Mặt khác, dạo này anh sống yên ổn hơn nhiều, ít khi đi ăn uống giải trí cùng đám bạn bè lông bông kia, cũng ít chủ động quăng thính cho cô ta.
Gọi điện thoại qua, cơ bản anh toàn đóng đô ở tiệm bida luyện bóng.
Đồ Lị hỏi Ba Tử về tình hình của Trần Dị gần đây, xem Trần Dị có bị đứa con gái nào quấn quýt không.
Ba Tử nói mấy bữa nay đóng cửa tiệm cái là Trần Dị về thẳng nhà, ít thấy cười đùa với gái, bình thường lắm mà?
Cô ta muốn qua đêm, Trần Dị lại chả có tâm trạng.
Buổi tối cô ta muốn ở lại chỗ anh, Trần Dị sầm mặt không cho.
Đồ Lị tưởng anh còn để bụng vụ cãi cọ ầm ĩ trước mặt Miêu Tĩnh lần trước, bèn cười nói Miêu Tĩnh cũng là người trưởng thành, có làm sao đâu chứ.
Cô ta lại định ra khách sạn đặt phòng, anh lạnh lùng quẳng điếu thuốc, biết bên cạnh cô ta không thiếu người, bảo cô ta đi tìm đàn ông khác.
Ban đầu hai người quen nhau ở quán bar, Đồ Lị cứ nghĩ Trần Dị là dân chơi, hai người chỉ chơi qua đường thôi.
Nào ngờ Trần Dị thẳng tay cho luôn danh phận bạn gái, nghiễm nhiên Đồ Lị giữ chặt không buông.
Duy trì quan hệ như thế tới ngày hôm nay, giờ Trần Dị bỗng nói ra những lời kiểu đấy, cô ta cau chặt mày, bụng nghi thần nghi quỷ không biết đường nào mà lần.
Thực ra Đồ Lị cũng bóng gió hỏi Miêu Tĩnh mấy câu liên quan tới Trần Dị.
Nhưng có vẻ Miêu Tĩnh từ chối nhận vụ ấy, chỉ khách sáo trả lời cô ta: “Em không biết, có lẽ chị nên hỏi thẳng Trần Dị.”
—
Lư Chính Tư và Miêu Tĩnh có rất nhiều hoạt động, nào board game đánh bóng, leo núi chạy bộ, đôi lúc hai người chỉ đơn giản ở công ty tăng ca hoặc đến bãi thử xe.
Đồ Lị biết hai người ra ngoài hẹn hò, bèn rủ Trần Dị cùng đi.
Trông sắc mặt Trần Dị lúc nào cũng xám xịt, anh từ chối hai lần, cuối cùng vẫn tới trong tâm trạng hậm hực.
Thái độ của anh với Lư Chính Tư vô cùng lạnh nhạt, không thân thiện lắm, có phần miễn cưỡng.
Bốn người ở cùng nhau, chỉ mỗi anh là hệt ông thần giữ cửa, trưng bộ mặt ngông nghênh chán đời, bắt chéo chân ngồi bên cạnh chơi game, hoặc có khi chả thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
Hôm bầu không khí tốt nhất chắc là lần đi đua xe go – kart.
Đàn ông trời sinh đã ham thích xe cộ, thêm việc có cả hai kỹ sư ô tô.
Miêu Tĩnh và Lư Chính Tư chụm đầu thảo luận khung xe, vô lăng, khả năng giảm xóc, lốp xe, rồi từ đó nói tới công việc, những tình huống bất ngờ và tài liệu kỹ thuật của hạng mục ở phân xưởng.
Đồ Lị và Trần Dị tự chơi riêng, hai người cạnh tranh trên đường đua, tiếng động cơ gầm vang lao vụt qua.
Giữa lúc nói chuyện, Miêu Tĩnh thoáng ngước mắt, cặp mắt dịu dàng chợt lóe sáng, Lư Chính Tư nhìn sang theo tầm nhìn của cô, Trần Dị đang chạy phăng phăng trên đường đua xe.
“Anh Dị lái xe ngầu ghê, lực hút rất mạnh, kiểm soát cũng rất ổn, chắc là thường chơi xe nhỉ.”
Miêu Tĩnh không biết bây giờ thế nào, nhưng cô hãy còn nhớ ngày trước: “Ngày xưa anh ấy đua mô tô ầm ầm, thành thạo trò này lắm.”
“Vậy sao?” Lư Chính Tư cười nói, “Anh Dị giỏi thật, chị Lily bảo anh ấy đánh bida cũng tốt nữa.”
Miêu Tĩnh hỏi cậu ta: “Cậu biết đánh bida không?”
“Biết một chút.”
“Có cơ hội thì hai người trao đổi với nhau.”
Đến khi Đồ Lị rời trường đua nghỉ ngơi, Lư Chính Tư nóng lòng muốn tỷ thí, bèn đi vào sân, cuộc chơi đã bắt đầu với trận đấu đua xe đường trường.
Tốc độ của Lư Chính Tư cũng không tệ, bám sát ngay sau Trần Dị xông bên trái đánh bên phải.
Miêu Tĩnh và Đồ Lị ngồi ở đài nghỉ, Đồ Lị lấy phấn ra dặm lại lớp trang điểm, dán mắt theo dõi Trần Dị một hồi, thấy anh đã tiến vào tư thái của một kẻ đam mê tốc độ.
Trường đua mịt mù bụi đất, ngay lúc sóng lòng cuộn trào, cô ta quay đầu hỏi Miêu Tĩnh: “Có thấy Trần Dị rất tàn khốc không?”
“Không.” Giọng Miêu Tĩnh nhàn nhạt, không tán thành: “Giả ngầu đấy thôi.”
Đồ Lị mỉm cười: “Em biết chọc gậy bánh xe anh ấy ghê.”
Miêu Tĩnh cười cười: “Anh ấy nhiều bánh xe để chọc lắm.”
Sau đó Trần Dị và Lư Chính Tư ra khỏi trường đua, cởi mũ bảo hiểm, hai người đều nhễ nhại mồ hôi.
Trần Dị chơi đã đời, mái đầu húi cua ướt đẫm, chiếc áo phông dán sát người, khung xương và đường cong cơ thể lộ rõ mồn một, toát lên vẻ anh tuấn gợi cảm bốc hơi nóng hừng hực.
Bốn người ăn cơm xong, Trần Dị đưa Lư Chính Tư và Đồ Lị về, Miêu Tĩnh ngồi ở ghế sau lướt điện thoại, ngẩng đầu hỏi anh: “Mấy năm nay, anh còn đua xe không?”
Trần Dị nắm vô lăng: “Chẳng phải cô không cho chơi à?”
“Thế là không chơi thật à?”
“Tôi cũng đâu phải mãi mười bảy tuổi, không còn hăng máu liều mạng đua xe vậy nữa.” Anh nói bằng ngữ khí bình bình, “Có tiền gì mà không kiếm được, đánh bida thôi là đã đủ nuôi sống bản thân.”
“Trí thông minh của anh dồn hết vào chỗ đấy.” Miêu Tĩnh chầm chậm nói một câu, “Quả thực là sống rất tốt.”
Con ngươi anh sâu thẳm rực cháy: “Không thì sao, hay phải giống như cô với Lư Chính Tư, học đại học, làm kỹ sư?”
“Em không nghĩ vậy.” Miêu Tĩnh cụp mắt, trả lời tin nhắn điện thoại.
Trần Dị liếc cô qua tấm gương chiếu hậu, cử động vai, lái xe về nhà.
—
Lần trước tán gẫu có nói tới tiệm bida, Lư Chính Tư hết sức tò mò về tiệm bida của Trần Dị nên đã tìm chút thời gian đi thăm thú cùng Miêu Tĩnh.
Trần Dị biết, tất nhiên đã tiếp đãi đàng hoàng, còn dành riêng một bàn bóng cho Lư Chính Tư.
Hồi đại học thỉnh thoảng Lư Chính Tư và bạn cũng đến câu lạc bộ bida, chơi không nhiều, kỹ năng đánh bóng bình thường.
Trần Dị thong thả chơi cùng, cố ý nhường cậu ta, để cậu ta trụ được lâu hơn một chút.
Miêu Tĩnh và Ba Tử ngồi ở quầy bar nói chuyện phiếm, tiệm bida chỉ có tám bàn bóng, cộng thêm hai, ba bàn mạt chược.
Khách hàng chủ yếu trả tiền vào những món như nước ngọt, thuốc lá và đĩa trái cây.
Doanh thu mỗi ngày dao động trong khoảng từ một ngàn đến một ngàn rưỡi.
Tiền lương một tháng của Ba Tử là tám ngàn, giống với Miêu Tĩnh, có điều nghỉ đông và nghỉ hè lại là mùa ế khách.
Miêu Tĩnh tính như thế, hỏi có phải Trần Dị có nguồn thu khác hay không, Ba Tử cười khà khà: “Anh Dị không cho anh nói.”
Cô cũng thôi hỏi, mắt đảo qua một hàng máy gắp thú bông màu hồng nhạt.
Hôm nay trong tiệm không có con gái, máy gắp thú bông nằm im lìm.
Ba Tử thấy Miêu Tĩnh liếc mấy lần, bèn cho Miêu Tĩnh một thùng tiền xu, bảo cô đi chơi.
Miêu Tĩnh ôm thùng tiền đi gắp thú bông thật.
Toàn bộ là tiền xu miễn phí nên cô chơi thả ga, chỉ chọn con thú bông mình thích nhất để xuống tay, tỷ lệ đầu vào đầu ra tương đối thấp.
“Gắp bao lâu rồi? Mới có hai con thôi à?” Trần Dị tới quầy bar lấy nước, tiện đường sang hỏi một câu.
“Chính Tư thích rùa biển, em gắp con đó cho cậu ấy.” Cô chăm chú nhìn tủ kính thủy tinh, “Nằm tít trong góc kia, không dễ gắp lắm.”
“Có cần tôi gắp không?”
“Không cần đâu.” Cô thẳng thừng khước từ.
Trần Dị ồ một tiếng, lại quay về bàn bóng.
Nói thực, tay đánh bóng của Trần Dị đã vượt quá sự mong đợi của Lư Chính Tư.
Lư Chính Tư không tinh thông bộ môn bida, nhưng nhiều ít gì cũng hiểu chút râu ria, cũng từng xem thi đấu.
Lực đánh và độ kiểm soát bóng của anh đều cực kỳ chuẩn xác, Lư Chính Tư đoán anh là người có kỹ năng chơi bóng tốt nhất trong khu.
Bên cạnh có bạn chơi đứng quan sát, cười ha ha bảo cậu ta cứ đoán tiếp.
Trận đấu giao hữu mỗi tháng của tiệm bida, từ lúc mở cửa tiệm tới bây giờ, vẫn chẳng người nào giật được phần thưởng giải nhất.
Ở câu lạc bộ bida khác có những huấn luyện viên đoạt cúp hạng nhất trong trận tranh giải bida do trường cao đẳng tổ chức, tuy nhiên trong số đó chưa có ai thắng nổi Trần Dị.
Bida là môn thể thao mà có thể bắt gặp cao thủ giữa đời thường, biết đâu một ông chú bán xiên bột mì nướng xoắn tầng nào đó vừa ra tay đã ngay lập tức khiến người ta sợ chết khiếp.
Ranh giới giữa cầu thủ chuyên nghiệp và nghiệp dư không xa xôi tới vậy.
Trần Dị chưa bao giờ tham gia thi đấu, nhưng ở Đằng Thành, trong những cuộc đọ gậy với bậc tuyển thủ quốc gia, anh chưa một lần nào phải nếm mùi thất bại.
Miêu Tĩnh gắp thú bông xong bèn qua đứng cạnh bàn bóng xem, anh đang dạy Lư Chính Tư, thị phạm cách nhắm và nhịp đánh bóng, từ khoảng cách đường thẳng bóng lăn đến góc độ bóng, cuối cùng là cách làm sao để quét sạch bàn bóng chỉ với một cú đánh.
Lư Chính Tư như được khai sáng, hào hứng đánh một ván, tự mình thực hành, chìm đắm trong trò chơi, suýt nữa quên béng luôn cả Miêu Tĩnh đang xem bên cạnh.
Cô không biết đánh bida, chỉ từng thấy, từng chạm vào, chứ bao nhiêu năm qua chưa từng chân chính cầm cây gậy bóng.
Thời đại học cũng có vài cơ hội đứng trước bàn bóng, nhưng cô không nghĩ mình sẽ thử, cũng không muốn để người ta dạy mình.
“Miêu Tĩnh, muốn thử không?” Lư Chính Tư nhướng mày cười tươi, “Anh không đủ đẳng cấp đánh với anh Dị, lính mới bọn mình đánh một trận nhé?”
Trần Dị đưa gậy bóng của mình đến trước mặt Miêu Tĩnh, nhướng mày: “Thử xem? Tôi dạy cô?”
Miêu Tĩnh nghĩ ngợi rồi nhận lấy gậy bóng, bôi cục lơ lên đầu gậy, kế đó bắt đầu trông bầu vẽ gáo.
Cô mặc chiếc quần ống rộng và áo sơ mi lụa đơn giản, trông vốn đoan trang tao nhã như bông hoa trong nước lặng.
Song, khi vừa xắn tay áo lên đến khuỷu tay, cánh tay trắng sứ nhẵn nhụi lộ ra, cúi người áp sát bàn bóng, gập eo, bộ quần áo giản dị cô mặc đã phô bày những vị trí mấu chốt trên cơ thể, hiển hiện từng đường cong lả lướt.
Đặt tay xong, cô thử trượt gậy bóng: “Vậy được rồi chứ?”
Tấm gương trên tường phản chiếu trọn vẹn thân hình cô, rõ nét, sáng ngời, gần như không có điểm nào khuất mắt.
Tiệm bida khá đông người, cạnh bên có không ít những chàng trai vây xung quanh, người ngồi người đứng.
Lư Chính Tư phía đối diện duỗi tay áng chừng góc bóng.
Trần Dị đứng cạnh cô, vóc người cao lớn chắn mất dáng hình mảnh mai của cô, mắt anh lướt qua mặt gương, yết hầu lên xuống, mày kiếm đè nặng đuôi mắt, đôi đồng tử kia sâu không lường được.
Anh vô cảm vươn tay, đầu ngón tay nâng khuỷu tay nhòn nhọn của cô, chút nhiệt độ nóng bỏng vương lại trên làn da mịn màng.
“Duỗi thẳng tay.” Ngón tay anh lướt thẳng từ khuỷu tay tới đầu vai cô, hai ngón ấn xuống, giọng trầm thấp: “Đừng cong vai, thả lỏng.”
Anh sửa đúng động tác cho cô, dạy cô cách điều khiển gậy và ra đòn, dáng người to caocúi xuống, hai tay chống hai bên người cô, chừa cho cô không gian hoạt động.
Hơi thở và mùi hương của hai người gần trong gang tấc, tiếng thở ngập đầy khoang tai.
.
Truyện Sủng
Cô nhận thấy phía sau có cơ thể kề sát lưng mình, tầm vóc cường tráng, cảm giác nặng nề áp bách, cơ hồ ngăn cách cô trong một khoảng không riêng biệt.
Miêu Tĩnh hơi nghiêng đầu, bên ngoài đám đông ồn ào, cặp mắt trong suốt tựa làn thu thủy cong lên thành vòng cung quyến rũ, tiếng cười nhẹ mềm mại lặng lẽ bật ra từ cổ họng: “Anh cũng đánh bóng với cô gái khác kiểu này ư?”
Luồng hơi ấm áp phả vào cổ anh, khẽ nhuộm đỏ vành tai Trần Dị.
Yết hầu anh lên xuống dữ dội, quai hàm bạnh cứng, ấn chặt cổ tay cô, khàn khàn thì thầm: “Thả lỏng cổ tay!”
—
Lời tác giả: Là vậy, mình tính cho bốn người này chút kích thích..