Chó Hoang Và Xương


Cô khẽ cười, cặp mắt chợt ngời sáng, vui mừng nhìn anh: “Phải cảm ơn anh, những năm học đại học em sống rất tốt.

Cảm ơn số tiền anh cho em, để em thêm tự tin đứng giữa một thành phố lớn xa lạ, chưa bao giờ phải bận tâm, lo nghĩ về cuộc sống.

Em đã thử làm rất nhiều chuyện, em thử yêu đương, thử trang điểm ăn diện, thử tiếp xúc với những người ở tầng lớp cao hơn.

Trong các dịp xã giao và tiệc rượu cao cấp, hình như không một ai biết, em từng là đứa con riêng cơm ăn chẳng đủ no.”
Trần Dị bình tĩnh nhìn cô.
Đong đầy trong mắt Miêu Tĩnh là ánh sáng mềm mại.

Cô duỗi ngón tay mảnh khảnh trắng nõn, cẩn thận chạm lên khuôn mặt anh tuấn của anh, thấp giọng thủ thỉ: “Trần Dị, với em mà nói, anh là người đầu tiên giúp đỡ em.

Em nghĩ chắc đây là kết quả anh mong muốn nhỉ, để em được đi đến một phương trời thật cao hơn, thật xa hơn nữa.”
“Tốt.” Anh nhắm mắt, hàng mi đen nhẹ run, ngửa đầu nghẹn lời, yết hầu chuyển động: “Cô làm tốt lắm.”
Cô thận trọng đặt một nụ hôn khẽ ngay giữa trán anh, sợi tóc thơm ngát lướt qua má anh, hỏi dò: “Muốn làm với em không? Sáu năm, em thường hay nhớ về ngày ấy.”
“Sao lại không?” Nét cười tàn nhẫn nở rộ bên khóe môi anh, “Kỳ nghỉ hè đó, chẳng phải cô đã chủ động hiến thân ư?”
Miêu Tĩnh cười xinh đẹp, nụ cười trong trẻo như nước mùa thu.

Cô đứng thoải mái tự nhiên trước mặt anh, kéo dây buộc tóc, suối tóc dài tức khắc bung xõa, làn tóc lướt qua đầu vai theo chuyển động của cô.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, chiếc áo dệt kim cổ lọ tuột khỏi cơ thể mỹ miều, chân váy dài mềm nhẵn nặng nề rơi xuống đất.

Cô đá văng đôi giày bệt, đạp chân trần lên mớ quần áo.

Bộ nội y lụa đen thiếu vải ánh lên màu sáng bóng tinh tế, bao bọc thân hình thon thả trắng ngần, trông như một món đồ làm bằng men sứ trắng tuyết ngọt ngào chất chứa hơi thở trẻ trung, ấm áp.
Thân thể bị che giấu dưới lớp áo quần rộng rãi xinh đẹp bất ngờ.
Trần Dị ngồi bất động trên sô pha, cảm giác dòng máu chảy chầm chậm khắp toàn thân hóa lạnh lẽo.

Anh thờ ơ nhìn người trước mặt mình, cặp mắt đen nhánh hờ hững lạ thường, song ánh mắt cứ hoài đóng đinh lên người cô.
Ánh mắt ấy chân thực, như là sợi tơ nhện trong suốt, du đãng trên mái tóc, khuôn mặt, bờ môi, cần cổ cô.

Anh hồi tưởng lại nhiệt độ và sức mạnh năm xưa đã trao đi, dòng ký ức chảy trôi trong niềm hứng phấn rạo rực và vị ngọt của những cuộc khám phá bí ẩn điên cuồng.

Cái nhìn sâu hút tựa băng tuyết bị chôn vùi, thấp thoáng thấy ngọn lửa lạnh mang sắc xanh im lặng lập lòe dưới tầng băng dày dặn.
Cô tới gần, đùi anh chùng xuống vì sức nặng.

Ngón tay ngọc thon thon chạm vào gò má nghiêm nghị của anh.
Người con gái trắng hơn cả sương tuyết ở ngay trước mắt, yết hầu Trần Dị lên xuống, dửng dưng nhắm mắt, tay thì tự giác ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, ve vuốt làn da ấm áp trắng mịn.

Hồi lâu sau, giọng nói khàn khàn: “Mùa hè, người cô lạnh buốt, khi trời lạnh hơn một chút, người cô lại ấm dần, ôm cực kỳ thích tay.”
Ngón tay giá lạnh với những khớp xương rõ ràng trườn khắp thân hình lả lướt.

“Ngực không quá to, vừa đủ một nắm tay, phải dồn hết cỡ thì mới tạo ra rãnh sâu được.”
“Ngày nào cũng ăn mặc kín mít, nhưng thực ra da rất mềm, hôn có một cái đã để lại dấu hôn.”
Bàn tay to lưu luyến nơi chân dài thẳng tắp, làn da trơn mềm tựa tơ lụa làm người ta phát nghiện.

“Đụng vào đây cái là hiện cả mảng đỏ, tận sáng hôm sau mới hết.”
Sau cùng, những ngón tay mảnh chạm vào lớp vải ít ỏi, vuốt nhè nhẹ như có như không.
Miêu Tĩnh cố gắng kìm nén nhịp thở rối loạn, người căng cứng, cánh tay gác lên vai anh khẽ run rẩy, sóng mắt dập dờn đong đưa, răng cắn cánh môi mặc cho anh sờ soạng.
Chẳng biết do lòng ghen tuông đố kỵ cuộn trào hay sao, giọng điệu anh kiềm chế, trấn định khác thường.
“Những người kia có giỏi bằng tôi không?”
Cô run giọng hỏi: “Ở phương diện nào?”
Giọng anh dịu dàng thân mật: “Cô nói xem?”
“Dĩ nhiên…” Cô khép hờ mắt, khó khăn nuốt nước bọt.
Đôi mắt tối đen sâu thẳm bỗng dưng choàng mở, lóe tia sáng rực rỡ, dính rịt trên người cô.

Anh tỉ mỉ quan sát, khóe môi chậm rãi cong lên, nở một nụ cười nhạt đầy hư hỏng, gợi cảm: “Sao lại sai được nhỉ?”
Miêu Tĩnh hơi sửng sốt.
“Tôi nhớ chỉ cần đụng chạm vài cái là cô đã ướt rất nhanh mà, ở khách sạn không làm à? Sau khi tắm xong, người cô sẽ mát rười rượi, cũng có hơi nước và mùi sữa tắm.” Bàn tay to lớn vuốt ve da thịt trần trụi của cô, “Bảy tiếng đồng hồ, đủ để làm mọi thứ, sao không hôn hít sờ mó, sao chẳng có lấy một dấu vết nào?”
Ngón tay luồn qua vải áo, cong lại, cọ tới cọ lui ở chỗ mềm mềm.

Miêu Tĩnh kêu một tiếng nghèn nghẹn, eo nhũn ra, cắn môi ngăn mình bật ra tiếng, hàng mày thanh tú cau chặt, gục xuống vai anh.

Mạch máu ở huyệt thái dương anh phình trướng, người căng ra như sắt, lạnh lẽo và sát khí tràn khắp, cánh tay và bắp thịt nở phồng vì dùng sức quá mức: “Sẽ vô cùng ướt và mềm, sờ thôi mà cũng chảy cả nước.”
Đột nhiên anh trở nên thô bạo, Miêu Tĩnh vặn veo eo, người đung đưa theo động tác của anh, đuôi mắt phiếm đỏ: “Trần Dị.” Cô gọi tên anh, giọng yếu ớt yêu kiều, ngón tay anh khiến cô chịu hết thấu, nhíu mày hít sâu.

Mày Trần Dị cau tít, nghiến chặt răng hàm: “Không về đây vì tôi, mẹ kiếp ai thèm cô quay về, được nước lấn tới à? Về rồi còn quyến rũ tôi, gây chuyện với tôi, cô nghĩ tôi là ai, ông lăn lộn ngoài xã hội bao nhiêu năm, cô đang chơi với ông đây đấy à? Mẹ kiếp cô thích chết à?”
Người anh cứng như đá, nóng hầm hập, trái tim lại buốt giá.

Đầu ngón tay thô ráp ác liệt, Miêu Tĩnh liên tục gọi tên anh, sự khó chịu mãnh liệt lạ thường.

Chẳng có bước dạo đầu an ủi, cô kêu đau, giọng đứt quãng, mặt nhăn nhó, eo ót mỏi nhừ, cựa quậy cọ xát hòng thoát khỏi sự giam cầm của anh.

Mặt mũi cô đỏ lựng, oặt người xuống cánh tay anh thở hổn hển.
Giờ còn tâm tư tình cảm trai gái gì nữa đây.

Người nằm trong vòng tay như biến thành con yêu tinh lẳng lơ và gai góc.

Từ lúc cô quay về, cuộc sống vốn vui vẻ tự tại của anh bị đảo lộn hết thảy, có ngày nào mà không bị giày vò.

Nếu cô chịu nghe lời, thì vẫn sống tiếp cuộc sống thế này được.

Ấy nhưng cô cứ muốn làm loạn, hành hạ anh hết lần này tới lần khác.

Đôi môi đào kia sao có thể nói ra biết bao lời châm chích tái tê đến vậy, xào xáo cả lòng dạ ruột gan anh trong chảo dầu.

Ngày xưa cũng chỉ biết tạo rắc rối cho anh, sinh sự với anh, đời này anh có khi nào nợ cô thứ gì chứ.
Bàn tay anh không chút nể tình, anh giơ tay đánh cô, vẻ mặt hung ác: “Mẹ kiếp, tôi là anh cô, cô dám làm vậy với tôi à? Ông đây lăn lộn mười mấy năm mà vẫn phải thua trong tay cô chắc?”
Từng tiếng đánh giòn giã phá vỡ bầu không khí nóng bỏng.

Bờ mông vểnh vừa đau vừa tê, vừa xấu hổ vừa bối rối.

Cô ngồi giãy giụa trên người anh, tay đấm chân đá, mặt đỏ lên một màu diễm lệ.
“Trần Dị! Trần Dị! A… đau…”
Bờ mông dưới tay quá sức êm ái, anh vừa xoa nắn, vừa bóp, vừa đánh.

Tay anh đánh liên tiếp, lòng sinh ra một niềm khoái cảm tàn bạo, bật thốt những câu từ thô tục.
“Có nhớ ngày bé tôi đánh cô ra sao không, mẹ kiếp cô dám nói những lời đó với tôi, chán sống rồi à, cô tưởng tôi không biết cô coi tôi là lốp dự phòng à? Cố tình chơi với ông đây, ra đời mấy năm có tương lai rồi, muốn về du lịch nghỉ ngơi à, cô khoe khoang cái quái gì? Cô giở mọi thủ đoạn chơi đàn ông với tôi, có phải kích thích lắm không? Hả?”
Miêu Tĩnh rưng rưng nghiến răng: “Lúc đó anh chẳng sướng mê đấy thôi? Nhân lúc em không ở đây, cho Đồ Lị mặc váy của em lên giường cùng anh, còn lén giặt sạch váy.

Anh cũng chơi kích thích lắm còn gì.”
“Không làm, phanh xe rồi.” Lại lấy chuyện này để hờn trách anh.

Anh tím mặt quát to, cuối cùng phát mạnh một cái vào mông cô, “Mẹ kiếp tôi nói là giữ lời, từ khi cô về, có lúc nào tôi chẳng chiều theo ý cô!”
Người cô mềm nhũn, bướng bỉnh nằm nhoài ra sô pha, mông đau nóng rát, đồng thời cũng thấy thẹn không chịu nổi.

Môi cô dẩu cong, đôi mày xinh xắn nhíu chặt, giọt lệ trong mắt đảo tròn.

Trần Dị tức điên, mặt chuyển màu xanh mét, đầu óc và thân mình như bị tách rời, xuất hiện vô số lỗ thủng.

Hai luồng cơn lạnh và nóng giao hòa mạnh mẽ trong người làm anh run bần bật.

Anh bực dọc mở bao thuốc, run run móc một điếu châm lửa.

Đốm lửa sáng lên, anh rít sâu mấy hơi, người đổ phịch xuống, ngửa đầu, bấy giờ mới thấy lòng dễ chịu hơn đôi phần.
Ánh mắt lạnh lùng ẩn giấu dưới làn khói sương dày đặc.

Miêu Tĩnh cọ nửa người mình vào anh, khuôn mặt lại vùi giữa mớ tóc tai hỗn độn.

Anh ôm cánh tay, ngậm điếu thuốc ở khóe miệng, đẩy cô một cái, giọng thô lỗ: “Ông đây đếch có hứng, chẳng phải cô muốn làm à? Tự lên đi, để tôi xem cô giỏi cỡ nào.”
Miêu Tĩnh bị anh đẩy dậy.

Cô hơi ngẩng đầu, nét mặt ủ rũ và cũng cạn kiệt tinh lực, chỉ thuận đà theo động tác của anh, dụi đầu vào mép đùi anh, chốc chốc lại khẽ chớp hàng mi, mím môi, lặng thinh cuộn tròn người.
Trần Dị hút liền hai điếu.

Khói thuốc khiến gian phòng khách u ám tối tăm.

Khoảng thời gian này anh quá sức mệt mỏi, cộng thêm buổi tối có uống rượu, thực sự cũng lười nhúc nhích.

Anh dang rộng tay chân nằm dài trên sô pha, cánh tay chạm phải bờ vai gầy gò lành lạnh của cô.

Cô nằm cuộn thành một cục ngay bên cạnh anh.

Anh bình ổn tâm trạng, nhắm hờ mắt, không nói năng gì, kéo phắt người kia vào lòng mình, nhét ngay vào kẽ hở giữa mình và sô pha.

Lồng ngực anh kề sau lưng cô, tiện tay kéo tấm khăn sô pha qua, giũ ra đắp lên người, nhắm mắt ngủ.
Chiếc sô pha không quá rộng, miễn cưỡng đủ chỗ cho hai người trưởng thành chen chúc nằm nghiêng.

Người Miêu Tĩnh được nhiệt độ cơ thể của người đằng sau ủ ấm, hơi thở đậm mùi rượu và thuốc lá bao vây da thịt trơn bóng, vừa xa xôi vừa quen thuộc, làm cô thấy hết sức an ổn.

Cứ thế, bất giác cô cũng nhắm mắt ngủ.
Cùng mơ giấc mộng giống hệt nhau.
Ngày hè chói chang oi ả ấy, trong bức rèm cửa khép kín, căn buồng le lói sáng, chiếc quạt điện phả hơi mát kêu rè rè, hai người ôm nhau nằm, tóc mai chạm vành tai, thì thầm rủ rỉ.
Tư thế dựa sát nhau ngủ không khiến giấc ngủ kéo dài trọn một đêm.

Khoảng chừng hai, ba giờ sáng, hai con người say ngủ trằn trọc trở mình, mơ màng cảm giác bên cạnh có người.

Trong cơn lim dim, ý thức mông lung, chẳng biết là ai bắt đầu trước, một nụ hôn bỗng in khẽ bên tai, kế đó lướt dần tới má, sau cùng tìm đến cánh môi mềm, lưu luyến mút lấy triền miên.
Hơi thở nửa tỉnh nửa mê đan xen say sưa, mùi thơm mát trong lành và mùi thuốc lá hòa quyện với nhau.

Thân thể sinh ra niềm yêu thích, thư thái, hơi hồi hộp theo bản năng.

Tuyến phòng ngự của cả thể xác lẫn tinh thần hoàn toàn lạc vào sự sung sướng mà nụ hôn mang lại.

Đây là khoảnh khắc quá khứ và hiện tại lẫn lộn mơ hồ, không ai muốn truy xét xem đây rốt cuộc là quá khứ, hay là hiện tại.

Phòng khách tối như mực văng vẳng âm thanh ám muội, rồi mọi thứ trở về yên tĩnh.
Hai người đều nhắm mắt, khẽ khàng thở dốc.

Anh vùi đầu vào tóc cô, hít hà mùi hương của cô.

Cô gối đầu lên khuỷu tay anh, nằm nghỉ trong lòng anh, ngón tay vuốt ve tới lui cơ bắp bóng loáng của anh, lẩm bẩm như nói mớ.
“Những năm em không ở đây anh làm gì?”
“Sống qua ngày, kiếm tiền.”
“Còn nữa không?”
“Chơi.”
“Có từng nhớ em không?”
“Thi thoảng.”
“Có chuyện gì… đặc biệt không?”
“Không có.”
“Sao chân Ba Tử lại bị tật, hộp đêm kia về sau bị sao? Sau đó anh đã đi đâu…”
“Chuyện này chả có gì hay để nhắc, hiện giờ tôi là người đàng hoàng, hoàn lương rồi.”
Anh ôm ghì cô, lại đi vào giấc nồng.

Miêu Tĩnh nhắm mắt, lặng lẽ co người, hít thở đều đều, lần nữa chìm trong mộng đẹp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui