Dự báo thời tiết nói buổi tối có mưa to.
Có không ít xe sang đậu trong bãi đậu xe của hộp đêm, nhân viên phục vụ bung chiếc dù đen cỡ lớn hộ tống khách hàng từ thang máy lên phòng bao nằm ở tầng cao nhất.
Tiếng nhạc disco đinh tai nhức óc truyền khắp dãy hành lang.
Trần Dị khoanh tay đứng ở gầm cầu thang tán gẫu với đồng nghiệp, thoáng thấy người phục vụ bưng khay lẳng lặng đi men góc tường vào phòng bao.
Ánh mắt quét qua như cố ý vô tình, nét mặt anh hơi sững, giọng điệu đùa giỡn bỗng cứng ngắc — có lẽ anh có thể đoán được tình hình trong phòng bao.
Sau khi cuộc chơi tàn, mùi hương kỳ lạ và những ống hút màu mè sặc sỡ vương vãi đầy đất mơ hồ có điều dị thường.
Hộp đêm sở hữu một số lượng lớn nhân viên an ninh, chia thứ bậc rất khắt khe, phân công rõ ràng.
Nhà kho có rất nhiều dao kéo vũ khí, Trần Dị đoán chắc cũng có súng ống đạn dược và chất cháy nổ.
Tên tay sai chạy tới Vân Nam hẳn có liên quan ít nhiều đến vụ nổ súng trước đó.
Trần Dị láng máng nghe nói họ đang kiểm kê, kiểm kê cái gì thì Trần Dị không thăm dò cụ thể, anh không muốn dính vào rắc rối.
Song anh cũng có dã tâm.
Trạch Phong Mậu nắm trong tay khá nhiều tài sản hợp pháp, đứng dưới đại thụ tha hồ hóng mát, chỉ cần riêng thị trường khử trùng vật dụng ăn uống – một ngành chẳng mấy nổi bật – bị mấy công ty vệ sinh đứng tên Trạch Phong Mậu lũng đoạn, thì lợi nhuận một năm sẽ lên tới trăm vạn.
Đấy là chưa kể những công ty thực phẩm, bất động sản, nguyên vật liệu gia công, thu gom rác và công ty mậu dịch.
Nếu chen được chân vào vòng này, cả đời coi như an nhàn thư thái.
Hút hết điếu thuốc, Trần Dị vòng xuống toilet tầng dưới, đụng trúng một người trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai, cổ áo jacket dựng thẳng ôm sát lỗ tai.
Mắt hai người chạm nhau, chẳng ai nói gì, cùng cất bước tránh sang bên.
Lúc ra khỏi toilet, Trần Dị đứng ven đường nhìn sắc trời sầm sì, định bụng bắt xe đến trường đón Miêu Tĩnh học xong tiết tự học tối.
Đúng lúc anh liếc thấy người trẻ đội mũ lưỡi trai kia ngồi vào ghế lái của một chiếc taxi ven đường, chạy ngang qua trước mặt mình.
Trần Dị hơi chau mày, không do dự bước lên một chiếc taxi khác.
Giữa chừng trời bắt đầu nổi bão.
Ngoài cổng trường, phụ huynh đón con đứng chật như nêm cối.
Ngọn đèn năm màu sáu sắc đong đưa chập chờn trong vũng nước dưới đất.
Đợi suốt nửa tiếng đồng hồ, vẫn chả thấy Miêu Tĩnh ra cổng.
Trần Dị bèn bảo bác tài cho xe chạy chầm chậm dọc đường để tìm Miêu Tĩnh.
Chẳng biết có phải do mình lơ đãng mà bỏ qua mất không, hay là bởi màn mưa dày đặc, anh tìm về tận tòa nhà mình ở, thấy trong nhà tối đen, đèn hãy chưa bật.
Đã mười một giờ đêm, Miêu Tĩnh mãi không bắt máy.
Trần Dị đành bung dù ra ngoài tìm người.
Trên đường lác đác bóng mấy người đi đường, bàn nhựa trong quán ăn khuya bị mưa xô ngã ngổn ngang vào bùn đất.
Trận mưa vừa chớm tạnh lại tiếp tục rả rích.
Đi được nửa đường, dưới ánh đèn đường tù mù, giữa làn mưa bụi trắng xóa, quả nhiên bắt gặp một bóng hình gầy gầy đang che dù đi tới.
Ống quần đã ướt sũng sĩnh, xắn cao lên đầu gối, để lộ hai cẳng chân nhỏ trắng sáng ch ảy nước bước trong vũng nước đọng.
“Miêu Tĩnh.”
“Sao anh đến đây?”
Hôm nay trông sắc mặt anh cực kỳ u ám, giọng rất không vui: “Sao muộn vậy mới về? Cũng không thèm bắt máy luôn?”
“Hôm nay cô chủ nhiệm tịch thu điện thoại, em tắt máy quên mở.” Cô vừa đi vừa giải thích, rèm mưa lành lạnh chảy xuôi mép dù và cán dù làm ướt tay áo và lưng áo cô, “Mưa to quá, em ngồi trong lớp chờ một lúc, sau thì đi nhờ xe của bạn cùng lớp về nhà.
Nhưng mưa tạnh, em xuống xe giữa đường, ai ngờ lại mưa nữa.”
“Mưa to thật đấy.” Miêu Tĩnh lau giọt nước trên trán, “Sao anh đến đây?”
“Mưa to thế này mà không biết tự động gọi điện cho tao à?” Giọng anh hùng hổ, cởi chiếc áo khoác da đưa cho cô, “Khoác vào.”
Miêu Tĩnh khẽ lườm anh, lặng lẽ khoác áo của anh vào, đi theo sau đuôi anh về nhà.
Trận mưa thác đổ ập tới bất chợt, lúc siết lúc ngớt, nước trong các cống rãnh không rút xuống nổi mà đổ hết cả ra mặt đường.
Nước những chỗ địa thế thấp thậm chí còn tràn lên vỉa hè, khắp nơi toàn là nước.
Miêu Tĩnh vừa cầm dù vừa cắp sách giáo khoa, còn phải cẩn thận lần dò đường đi.
Lâu lâu sấm đánh một cái, cô lại rúm người rụt vai.
Trần Dị ngoảnh đầu, sườn mặt lạnh lùng, nhìn cô bước từng bước dè dặt, anh bèn lùi về sau nửa bước.
Hai cây dù che sóng đôi, anh giật lấy chiếc túi vải bố ướt đẫm của cô đeo lên vai mình, nắm một bàn tay buốt giá của cô, giọng lãnh đạm: “Đi nhanh.”
Miêu Tĩnh chớp chớp mắt, khóe môi hơi cong, mỉm cười nhàn nhạt, sánh vai cùng anh đi về nhà.
“Hình như… tâm trạng anh không tốt lắm.”
Trần Dị nhướng mày: “Ở với mày, có khi nào tâm trạng tao vui à?”
“Ồ.” Cô cúi đầu, “Được thôi.”
“Bớt chửi mắng tao mấy câu, lúc vui tao cũng khách sáo với mày hơn chút.”
Trong một đêm gió mưa bão táp và ồn ào mông lung, mọi cảnh vật chung quanh dường như đều hóa hư ảo vô thực, hai người tựa hai con thuyền nhỏ lênh đênh giữa cơn sóng dữ.
Tim cô nhũn ra hệt một miếng bánh ngọt no nước mưa và sắp sửa tan chảy, giọng ngoan ngoãn, nhu mì: “Xin lỗi anh…”
Có đôi khi, quả thực cô chẳng có tư cách để nguyền rủa anh, chuyện xảy ra rồi mới ngẫm lại, cũng thấy buồn phiền và khó chịu.
Giọt nước đọng ngay ấn đường anh, hàng lông mày giãn ra.
Anh nắm chặt hơn bàn tay trắng trẻo ẩm ướt: “Bảo mày ở ký túc xá thì ứ chịu, học muộn như này, có biết xã hội loạn lạc không hả.”
“Em biết… quán ăn khuya bên đường đông người lắm, nhiều cửa tiệm cũng mở mà…”
“Mày biết cái cóc gì.”
Đến hộp đêm mới thấy, cặn bã cũng có muôn màu muôn vẻ.
Trần Dị chân dài, bước chân thoăn thoắt, kéo tay Miêu Tĩnh đi xăm xăm về trước.
Bắp chân cô ngâm trong nước, thành thử đi với Trần Dị lại chả biết tình trạng đường sá ra sao, bỗng người lảo đảo, khẽ “ôi” một tiếng, nửa người bổ nhào xuống nước, may được Trần Dị nhanh tay lẹ mắt túm dậy.
“Đứng cho vững!”
“Giày của em.” Miêu Tĩnh quệt nước trên trán, lau khô bọt nước li ti trên lông mi, kiễng bàn chân xỏ vớ trắng, dở khóc dở cười, “Có gì vướng chân em.”
Không biết là cành cây hay cái gì làm chiếc giày vải bạt tuột luôn khỏi chân.
Cây dù trôi đi mất, nửa người cô chìm trong nước, cả tay lẫn chân mò mẫm dưới dòng nước mưa, tìm kiểu gì cũng không thấy chiếc giày kia.
Trần Dị cũng mò một thôi một hồi, người ngợm ướt rượt, rốt cuộc hết kiên nhẫn: “Mưa to quá, khỏi tìm nữa, đi thôi.”
“Em về kiểu gì bây giờ?” Cô vịn cánh tay Trần Dị, đứng dáng “kim kê độc lập”, chưa chịu từ bỏ cuộc tìm kiếm.
Cuối cùng cô đá văng luôn chiếc giày còn lại, chỉ xỏ mỗi vớ ngắn, cứ nhón chân bước tránh vũng nước, trông như thể đang múa ba lê.
Anh dán mắt nhìn chằm chằm đôi bàn chân bị ngâm nước mưa kia, đến đường nét cũng uyển chuyển, không vừa một bàn tay nắm, đẹp đẽ và mềm mại.
“Leo lên lưng đây, tao cõng mày.”
“Không cần đâu, người em ướt hết rồi.” Cô vắt góc áo ra một vốc nước.
“Bớt nói nhảm.”
Trần Dị nhét cây dù vào tay cô, giũ nhẹ ống quần, nhíu mày nghĩ ngợi rồi ôm lấy eo cô, bế luôn người lên, cho Miêu Tĩnh đặt hẳn mông ngồi vắt vẻo ở khuỷu tay mình, cánh tay vòng dưới đầu gối cô.
Nửa người trên của cô ưỡn thẳng tắp, cao hơn anh nửa cái đầu, cả người áp vào bả vai anh.
Dưới tán dù, ánh mắt Trần Dị tối sầm, lại ẩn giấu những đốm lửa nhỏ: “Kiểu này tiết kiệm sức, mày ôm cổ tao, che dù cho tử tế.”
Ngăn cách giữa hai x@c thịt là lớp quần áo lạnh băng.
Từng bước chân đi là từng cái cọ xát, có thể cảm nhận được sự căng cứng và sức mạnh từ thân thể anh, cũng cảm nhận được sự nhỏ bé yếu ớt mà cô mang lại.
Hơi thở, nhịp tim đập, nhiệt độ cơ thể của cả hai bị nước mưa hòa trộn, toàn bộ hóa thành một mớ lẫn lộn lạnh lẽo.
Cơn mưa phía ngoài dù khi dồn dập, khi hòa hoãn, khi thong thả thích ý, càn quét ở mọi cấp độ, không cách nào chống chọi, không cách nào đoán nổi.
Miêu Tĩnh sợ Trần Dị mệt quá, cô cố gắng thu mình lại thật nhỏ, lặng im ôm cổ anh, nghiêng tán dù đen chắn mưa xối.
Thấy nước mưa chảy dọc cán dù, cô bèn chìa tay áo lau đi giọt nước.
Thình lình gió nổi rào rạt, chiếc dù rơi xuống đất, lăn long lóc vài vòng ở sau lưng, bị gió thổi cuốn đi.
Hai con người ướt như chuột lột ngoái đầu nhìn chiếc dù càng lúc càng bay xa, nét mặt khó xử.
“Bỏ đi, sắp về đến nhà rồi.”
Trần Dị bước nhanh hơn, dồn lực vào cánh tay.
Thực ra cơ bắp và xương cốt rắn chắc của anh làm Miêu Tĩnh thấy không thoải mái vì cồm cộm, chẳng bằng xuống dưới tự đi.
Vậy nhưng tuyệt nhiên không một ai nói ra điều ấy.
Miêu Tĩnh cởi áo khoác, tiến gần anh hơn, trùm áo khoác lên đ ỉnh đầu.
Áo khoác da của anh là hàng dễ hỏng, cô không nỡ để nó ngâm nước.
Cô cũng cởi luôn chiếc áo khoác đồng phục của mình ra, trên người chỉ còn lại hai lớp áo mỏng manh đã biến thành một lớp da khác từ lâu.
Cô đưa tay cản giọt nước nhiễu trên trán anh, ghé sát mặt mình vào bên thái dương anh, ngửi thứ mùi đàn ông nồng nàn mát rưưi lẫn trong mùi nước mưa ẩm thấp, tự dưng cũng thấy tim nóng râm ran.
Vừa đi vừa bế người, Trần Dị chưa than mệt lấy một câu, mà hai tay cầm áo khoác của Miêu Tĩnh đã khẽ run.
Anh dừng bước, đứng thở hổn hển dưới một tấm biển quảng cáo đổ nát ở cửa tiểu khu.
Nghiêng đầu nhìn Miêu Tĩnh, chỉ lệch đi một góc rất nhỏ thôi mà khuôn mặt cô đã choán cả đôi con ngươi.
Khuôn mặt trắng ngần và trơn nhẵn, nét nào ra nét ấy, như loài hoa súng nở rộ giữa màn đêm.
Đong đầy trong cặp mắt là ánh nước trong veo, môi cũng thấm ướt đỏ rực.
Cái chạm mắt bất ngờ khiến hai người hơi giật mình.
Tựa hồ bị khuôn mặt gần kề gang tấc bắt mất hồn, chẳng biết quỷ ma mê hoặc hay do sự ăn ý xoay vòng trong mắt, anh thò một tay lau đi hạt mưa ở gò má và chóp mũi cô.
Đụng tới làn môi hồng hào lạnh giá, anh dừng động tác, ngón cái vuốt v e nhè nhẹ, hơi ngước khuôn mặt anh tuấn như bị thôi miên, dễ dàng dán môi mình vào môi cô.
Hơi nước tươi mát trong lành.
Cánh môi chạm cái như chuồn chuồn lướt nước.
Một luồng điện mang theo cơn tê tái mãnh liệt làm cả trái tim và thể xác run rẩy, trời đất ngả nghiêng như rơi xuống đám mây.
Rồi lại lần nữa thử dán môi vào nhau.
Thoạt đầu tâm trí vẫn trống rỗng, vì đâu ngờ lại mềm cỡ ấy.
Sau đó khi nhận ra cảm xúc và tình cảnh hiện tại, trái tim chợt nảy liên hồi, như nước sôi sùng sục, vì quá nóng nên cần cấp tốc hạ nhiệt.
Anh nhẹ nhàng ngậm lấy bên môi hơi lạnh của cô, chậm rãi m*t, m*t cánh môi trên, lại dịu dàng buông ra, lại ngậm cánh môi dưới mơn man, hết lần này tới lần khác.
Thời gian hẳn rất ngắn, nhưng trong ký ức thì dài lâu lạ thường, mỗi một khoảnh khắc đều như đang quay chậm.
Lông mi Miêu Tĩnh khẽ phẩy qua gò má anh.
Trần Dị bỗng nhiên hoàn hồn, đơ người buông lỏng đôi môi đã bị mình ngậm m*t đến độ ánh lên một màu xinh đẹp căng mọng, có cả tiếng nước khi bốn cánh môi rời nhau trong đêm mưa bão dầm dề.
Mặt mũi hai người vừa đỏ vừa nóng.
“Tao uống rượu.”
Hồi lâu, anh ngơ ngẩn bật thốt một câu giải thích như thế.
“Ồ.”
Miêu Tĩnh cụp mắt, đáp bằng một tiếng vang từ trong cổ họng.
Cô cựa quậy trượt khỏi người Trần Dị.
Hai người trở về căn nhà ấm cúng tối om.
Bật mở đèn trong buồng, hai người ướt từ đầu xuống chân, quần áo sũng nước, dính rịt lên người không sao chịu nổi, Trần Dị đứng luôn bên cạnh sô pha c ởi đồ, đá văng giày vớ, cởi áo phông và quần dài.
Quay đầu thì trông thấy Miêu Tĩnh đứng chỗ cửa ban công, khập khiễng lấy khăn tắm trên mắc áo.
Cô cũng đã cởi bỏ áo phông và quần dài ở ngoài, bên trong mặc mỗi một chiếc áo hai dây màu trắng ngà và áo lót.
Không rõ do mưa hay vì vải áo bị giãn, độ dài chiếc áo vừa đủ bao quanh bắp đùi.
Nhìn sang từ góc độ của Trần Dị, thân hình duyên dáng thướt tha kia gần như tr@n trụi, toàn bộ đường cong hiển hiện mồn một, đẹp tới mức khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ.
Mũi anh bỗng đau nhói, cơ thể nảy sinh cảm giác, muốn bước ngay qua đó, muốn bao bọc cô, muốn thực hiện khát vọng tự tay mình do thám.
Miêu Tĩnh tắm trước, tắm xong cô quấn khăn về buồng, nhường phòng tắm cho Trần Dị.
Lúc lâu sau anh đi ra, cũng chỉ mặc độc cái qu@n lót vuông ngắn cũn.
Nghe thấy tiếng động trong bếp, anh ngoái nhìn, Miêu Tĩnh chưa vào buồng, đang đứng trước bếp nấu canh gừng cho cả hai.
Trần Dị híp mắt, quấn khăn tắm quanh eo.
Anh không biết đồ ngủ của cô lại mát mẻ thế kia, đó là chiếc áo phông đen lúc trước cô mua cho anh, vì size nhỏ quá không mặc được, nên Miêu Tĩnh cầm đi làm váy ngủ.
Dáng người nhỏ xinh trong bộ áo rộng thùng thình, trông cô càng giống đóa bồ công anh êm ái.
Hai người ngồi vào bàn, không nói gì nhiều, căn nhà yên ắng, canh gừng nóng hổi.
Tóc cô nửa khô nửa ướt, choàng nơi đầu vai, bưng bát canh gừng nhấm nháp từng ngụm.
Bầu không khí loáng thoáng có điều gì đó khiến người ta không nắm bắt được.
Trần Dị uống cạn canh gừng, anh lại nhìn môi cô, bỗng dưng rất muốn thử vị canh gừng trong miệng cô.
“Uống xong chưa?”
Cô lắc đầu.
“Tao uống cho mày.”
Anh uống một hơi hết sạch.
Trước khi ngủ còn chúc nhau ngủ ngon.
Hai người đóng cửa buồng mình, song cứ mãi trằn trọc không ngủ được.
Nửa đêm, cửa sổ vang cộc cộc, chẳng rõ là gió táp hay mưa rào, xa xa láng máng có tiếng sấm nổ liên tục.
Trần Dị nghe thấy tiếng đập cửa khe khẽ, tưởng áo giác.
Ngập ngừng mở cánh cửa, anh thấy chỗ cửa buồng tối mịt, có người để chân trần đứng ôm gối, tóc đen xõa như thác, mặc áo đen, mắt và đùi sáng rỡ như trăng.
Ánh mắt trong trẻo đó, đang âm thầm nhìn anh chăm chú.
Yết hầu Trần Dị lên xuống, sắc mặt chợt biến đổi.
(còn tiếp).