Chó Hoang Và Xương


Một tổ hợp gia đình kỳ diệu.

Hai con người, tuổi tác xấp xỉ, quan hệ hời hợt.

Thực ra vài năm nay hai người rất hiếm khi có những giây phút ấm áp, nhưng không phải là không khát khao.

Chỉ tại quá mức vụng về, dẫn đến việc chẳng cách nào biểu đạt.
Miêu Tĩnh ôm gối, dáng vẻ cô đơn, trên khuôn mặt bấy giờ mới xuất hiện biểu cảm của một cô gái nhỏ.
Điện ảnh nước ngoài thường có những hình ảnh thế này, nào là đại chiến gối đầu, rồi thì không ngủ được, sợ sét đánh, lạnh, người thấy khó chịu, muốn gần gũi hơn.
Hai nửa đối lập trong nội tâm Trần Dị đang đối chọi.

Sau cùng anh cụp mắt: “Vào đi.”
Hai người nằm cứng đơ trên giường, Miêu Tĩnh bối rối co quắp tay chân.

Mùa này, bên buồng của cô đã trải chăn mỏng, mà giường anh thì vẫn trống huơ.
“Mày ngủ chỗ tao đi.” Anh đứng dậy, nằm xuống vị trí đã được nhiệt độ cơ thể sưởi ấm, rồi lại lấy từ trong ngăn tủ một tấm chăn điều hòa, giũ ra.
Như một chốn thiên đường bí mật.
Căn buồng vốn chẳng mở đèn, chỉ có chút tia sáng mỏng manh le lói giữa khe rèm cửa sổ.

Gối kề gối, hay người nằm thẳng, không nói năng gì, trải qua một đêm giông bão thế này, nên nói gì, nên làm gì đây?
Trần Dị nhắm mắt, đầu trống rỗng, nằm ngay ngắn.

Miêu Tĩnh nắm một góc chăn, thực ra cô mệt rồi, buồn ngủ rồi, muốn ngủ rồi.
Sự trầm mặc kéo dài tới lúc trước khi ngủ, cô nhẹ nhàng cất tiếng.
“Hồi bé mình cũng ngủ chung một buồng.”
Anh “ờ” một tiếng nhàn nhạt.
Nói đúng ra thì cũng không coi là nhỏ, khi ấy cô tám tuổi, anh mười tuổi, ngủ chung trong căn buồng bên cạnh hơn hai năm.
Miêu Tĩnh nhớ lại ngày đó, trừng mắt nhìn trần nhà: “Có lúc nhìn anh ngủ qua khe rèm, cảm thấy anh là một tên ác ma, nửa đêm sẽ dậy gi3t chết em.”
Anh nhếch miệng cười: “Lúc đấy tao cũng có suy nghĩ thế trong đầu, người nào lại gần là tao cắn chết hết, c ắn vào cổ họng, cho máu đổ đầm đìa, da tróc thịt bong.”
Đứa trẻ hư bắt nạt đứa trẻ ngoan bằng nắm đấm bé nhỏ của mình, cô chỉ muốn trốn đi thật xa.

Chẳng rõ là bắt đầu từ khi nào, cô dần không còn sợ hãi anh đến vậy nữa, mà dần dần chung bước cùng với anh.
“Bạo lực quá.” Cô mím môi, “May mà anh học cấp 2 rồi…”
“Hồi đó còn nhỏ, chưa biết cách kiểm soát… những cảm xúc không chỗ xả ra.” Anh mở to mắt, nghiêng đầu nhìn sườn mặt an tĩnh của cô, “Nắm đấm đàn ông không nên nhắm vào kẻ yếu.”
Chẳng biết liệu có nên thấy mừng vì Trần Lễ Bân chết sớm hay không.
Trần Dị trở mình, quay sang đối mặt với cô, nói chậm rãi: “Mẹ tao là một người phụ nữ rất dịu dàng.”
“Anh còn nhớ mẹ anh à?” Giọng cô rất khẽ rất khẽ.
Anh thong thả chớp mắt, giọng bình bình: “Không nhớ nữa, bà ấy bỏ lại tao.”
Miêu Tĩnh nghẹn lời.
Đêm khuya không thích hợp để dốc bầu tâm sự và thì thầm thủ thỉ, mà đây là thời điểm lý tưởng để những nỗi lòng cay đắng lên men trong sự yên lặng, sẽ ảnh hưởng tới quyết định về tương lai.

Khi hai người dường như đều đã chìm vào giấc ngủ, Trần Dị dang rộng tay chân, đụng phải cơ thể lạnh buốt của cô.
“Vẫn lạnh à?”
“Hơi hơi.” Thanh âm mềm nhũn của cô đè nén trong họng, “Ngâm nước lâu quá, ban nãy chân còn bị chuột rút.”
Anh lặng thinh nhìn cô, áp sát lại hơn một chút, nhét chăn giữa chân, ngập ngừng mở miệng: “Miêu Tĩnh, hai đứa mình quen biết gần mười năm, giờ tao sẽ là anh trai mày.”
“Ừm.”
Hai người nằm gần kề nhau, Trần Dị lóng ngóng ôm cô vào lòng mình.

Cô hơi cuộn người, tựa vào vòng ôm của anh.

Khoảng cách giữa hai người chỉ có vài xentimét, nhưng hơi thở và độ ấm truyền đi lại chẳng hề gặp chướng ngại.

Người anh ấm hơn người cô, hơi thở dày đậm bao trùm, làm Miêu Tĩnh thấy vừa an tâm vừa dễ chịu.
“Như này được chưa?”
“Được rồi.”
Tiếng hít thở êm ả khe khẽ của cô vang trong căn buồng, thân thể đẹp đẽ ngát thơm bình yên chìm trong chiêm bao.

Còn một thể xác trẻ trung khác lại bùng cháy cảm giác khô khan như thể luồng khói đặc bốc lên từ bếp lò, người đau nhoi nhói vì cố kiềm chế.

Anh muốn vén tóc cô ra, vùi mặt mình vào gáy cô, muốn siết thật chặt cánh tay để khảm cô vào người mình, muốn có một sợi dây thừng bền chắc để trói rịt hai người lại với nhau, không cho chừa một kẽ hở nào.
Hình ảnh nhút nhát xoắn xuýt bàn tay thời nhỏ, dáng vẻ xinh đẹp gọn gàng tuổi mới lớn, hốc mắt trũng sâu tiều tùy lúc cô đơn, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy trơ và bướng bỉnh, nụ cười nhạt nhòa duyên dáng cùng cánh môi tươi mát mềm mại.

Từ hai chiếc giường đầy ác ý tới một chiếc giường tràn ngập lạ kỳ, anh chả hiểu bước đi kiểu gì lại thành như bây giờ.

Tuy nhiên có thể biết rõ rằng, cô là người mà anh đã dành cho một thứ tình cảm phong phú nhất, quái đản nhất trong suốt mười chín năm qua.
Trước đây ai cũng có một ước ao, đó là có người ngủ bên mình.
Mưa đêm qua, sương ban sáng, đêm nay liên tục gặp mộng lạ, trái tim lại như được vỗ về.

Từ lúc bóng đen phủ dày đặc đến thời khắc ánh bình minh đầu tiên ló rạng nơi đường chân trời, biến bầu trời thành một màn tranh tối trang sáng, hai con người trẻ tuổi trên giường cựa quậy, cơ hồ đồng thời thức giấc.

Chạm phải cặp mắt nhập nhèm và đờ đẫn của nhau, nhất thời hơi sửng sốt.
Vào giây phút tĩnh lặng này, đến cả chim chóc ngoài cửa sổ cũng còn chưa dậy.
Cơn giày vò anh chịu đựng bị phá vỡ ngay lúc này, anh khẽ thò người, rục rịch muốn một cái hôn.

Cô hơi vặn mình, thản nhiên đón lấy.
Môi dán môi, cố ý giả vờ như đang mơ màng mông lung.

Những nụ hôn vụn rải khắp, từng cái từng cái một, rồi bỗng dưng bất động.
Trần Dị đột ngột tung chăn đứng dậy, đi vào toilet với tư thế cứng ngắc.

Miêu Tĩnh ngồi ôm gối, mặt đỏ ửng, nghe tiếng nước trong phòng tắm, cúi đầu xách gối về buồng mình.
Quan hệ giữa hai người xảy ra những biến hóa nho nhỏ, khiến bầu không khí của căn nhà trở nên lạ lùng tột độ.

Trần Dị dám c ởi trần mặc quần đùi đi lại trong nhà, quần áo mặc ở nhà của Miêu Tĩnh thì chưa từng có kiểu bảo thủ kín mít, cách chung sống hằng ngày cũng tùy tiện hơn đôi phần.

Điểm lạ là mối quan hệ của hai người diệu kỳ đến độ người khác chẳng tài nào hiểu nổi.

Khi thì tránh né đối phương, khi hờ hững, khi sốt ruột, khi lại coi nhẹ.
Hôm sinh nhật Trần Dị, hộp đêm đã cho Trần Dị một vạn tệ tiền mừng theo như Trương Thực mong muốn.

Trần Dị dùng tiền đó bao một phòng vip, mời các anh em vui chơi giải trí.

Tuy anh là đàn em, song dưới tay cũng có đám đệ tử chơi chung từ nhỏ tới lớn.

Bảo Mao và Ba Tử, Đại Dũng đều trên dưới hai mươi, theo chân Trần Dị vào spa giải trí lăn lộn, rất giỏi thổi phồng sự tích bẽ mặt của Trần Dị hồi học cấp 2 và hồi ở trường nghề.

Trương Thực cũng nghe kể đôi câu, khá có hứng thú với chuyện anh đầu cơ buôn lậu mã tấu Thụy Sỹ.

Ông ta đưa mắt nhìn Trần Dị, nói nếu anh đẻ sớm hai chục năm thì cũng tương đương số của những tay buôn súng ống đạn dược.
Trần Dị biết Trương Thực là tâm phúc của Trạch Phong Mậu, cũng là người thừa hành của Trạch Phong Mậu ở Đằng Thành.

Trần Dị từng nghe người ta nhắc về lịch sử làm giàu của Trạch Phong Mậu, những năm 90 gia nhập bang phái chém chém giết giết ở Hồng Kông, nghe đồn là làm giàu bằng kho công nghiệp quân sự của Myanmar, sau đó rửa tay gác kiếm chuyển sang thân phận nhà đầu tư Hồng Kông.

Chút dấu vết còn lại có thể thấy chính là hộp đêm này, phàm là xã hội đen thì không bao giờ tách rời khỏi những thứ mại dâm, cá độ, m@ túy.
Khoảng thời gian đó còn có một chuyện.

Ở địa phương có một công ty chế biến thực phẩm gặp vấn đề trong kinh doanh, vì không vay tiền của ngân hàng được nên đã đến chỗ Trạch Phong Mậu vay nặng lãi một ngàn vạn thông qua giới thiệu của người trung gian.

Nhờ vốn lãi của số tiền cho vay này, cuối cùng Trạch Phong Mậu cũng nắm trong tay một số lượng cổ phần nhất định, khống chế công ty chế biến thực phẩm đó, đuổi toàn bộ cổ đông cũ khỏi tầng quản lý.

Tại đại hội thay đổi cổ đông, Trạch Phong Mậu không ra ngoài, Trần Dị làm tài xế đưa Trương Thực và phía đối tác cùng tới đại hội.

Hôm đó, toàn thể nhân viên gây rối, Trần Dị nhanh nhạy, trước khi sự việc phát sinh đã nhận ra manh mối, mới tránh được tình cảnh cổ đông xung đột gay gắt.

Bấy giờ anh lọt vào mắt xanh của Trương Thực, ông ta còn tán thưởng Trần Dị mấy câu.
Bữa tiệc sinh nhật kết thúc lúc hai, ba giờ sáng.

Trần Dị uống say khướt, được Đại Dũng và Bảo Mao khiêng lên phòng khách trên tầng.

Anh cứ lẩm bẩm đòi về nhà.

Rạng sáng, sau một trận vật lộn vất vả thì cũng về tới nhà.

Gõ cửa, đối diện là gương mặt lạnh lùng của Miêu Tĩnh, mày nhăn tít, để mặc Đại Dũng quẳng Trần Dị xuống sô pha.

Miêu Tĩnh không cho Trần Dị vào buồng, nhỡ đâu nôn ra đấy rồi cô lại phải dọn dẹp.

Suốt cả quá trình, thậm chí là một lần dìu đỡ, hay bưng cho một tách trà nóng cũng chả có.
Đại Dũng và Bảo Mao ngượng ngập nói vài câu.

Miêu Tĩnh nhìn dấu son môi in trên mặt hai người, mặt lạnh tanh tiễn khách, cánh cửa đóng một cái sầm.
Đại Dũng huých huých cánh tay Bảo Mao.
“Mày bảo, anh Dị có khuynh hướng thích bị ngược đấy à? Đồ ăn thức uống nào ngon là dâng tất cho em gái, thế mà lại bị đối xử như này.

Giường cũng ứ thèm cho lên.

Đây mà là con bồ tao, thể nào tao cũng nhổ sạch răng.”
“Học sinh gương mẫu mà, đứa nào chả kênh kiệu, ngứa mắt loại như bọn mình.”
Sáng hôm nay Miêu Tĩnh không đi học.

Cô ngồi cạnh sô pha, vỗ khăn ướt vào mặt Trần Dị, đưa tay quệt bánh kem và bông pháo lấp lánh hồng dính trên mặt anh.

Trần Dị nhíu mày, lim da lim dim mở mắt, đôi con ngươi đen sâu thẳm dưới hàng mi dày nhìn cô chằm chằm, rồi bất thình lình ghé sát người lại.

Miêu Tĩnh nghiêng đầu, vừa vặn tránh được hành động của anh.
Có một số chuyện chẳng biết là bụng tự rõ hay lòng hiểu song không nói ra.

Bức màn kia hãy chưa bị đâm thủng, có lẽ đã tự động quy kết cho việc đầu óc không tỉnh táo hoặc bản năng của thân thể, có thứ gì đang chắn ngang trước mặt hai người?
“Không đi học à?”
“Hôm nay nghỉ.”
“Ngày mai phải đóng tiền học thêm, còn năm tháng rưỡi nữa là thi đại học, trường học đổi lịch thành mỗi tuần nghỉ nửa ngày.”
“Ờ.” Giọng anh khàn khàn, “Mày thi đại học thì muốn thi vào trường gì?”
“Anh nói thử xem?”
“Chủ nhiệm lớp mày chẳng bảo mày có khả năng vào trường giỏi à, muốn đi đâu?”
“Thì mấy thành phố hạng nhất, hạng hai.” Cô nghĩ ngợi, “Trần Dị, anh có muốn đăng ký tham gia kỳ thi đại học dành cho người lớn không? Cũng có nhiều cơ hội học tập lắm.”
“Không muốn.”
Anh lười biếng ngả người ra ghế sô pha, nhắm mắt, dã tâm hừng hực: “Ở lại Đằng Thành, vài năm ngắn ngủi thôi, sẽ có ngày Trần Dị tao mở rộng cơ đồ, sự nghiệp phát triển.”
Cô quay đầu hỏi anh: “Phát triển sự nghiệp kiểu gì?”
“Làm sếp lớn, kiếm nhiều tiền.” Mắt anh sáng rực như đuốc, “Mày có biết ông chủ Trạch mà tao đi theo kia có bao nhiêu tài sản không? Tổng tài sản là hơn hai chục triệu, trong tay có mấy chục công ty, cả Đằng Thành không ai không hạ thấp mình vì ông ấy.

Cái tao thiếu là thời cơ và may mắn… Giờ thời cơ đã đến…”
Miêu Tĩnh cắn môi: “Cho vay nặng lại hay cưỡng ép người ta chuyển đi chỗ khác để phá dỡ nhà? Làm tay chân cho người khác hay công cụ nghe lén?”
“Tự tao có chừng mực.” Ánh mắt Trần Dị thâm trầm, “Xã hội cần những người theo khuôn phép cũ như mày, cũng cần người chơi cả chay lẫn mặn như tao.”
Ý kiến bất đồng, thôi khỏi nói nữa, chủ đề này luôn khó vẹn toàn ý đôi bên.
“Mày đi ra thành phố lớn, đi học đại học của mày, ra ngoài nhìn sự đời.” Anh giơ hai chân gác lên bàn trà, chậm chạp móc bao thuốc.

Hiện giờ trong túi anh khi nào cũng phải nhét một bao thuốc lá cao cấp, thi thoảng tự hưởng thụ một điếu.

Anh cúi đầu châm lửa, mùi thuốc lá thuần túy êm dịu vương khắp phòng khách, “Tao ở lại Đằng Thành, phấn đấu cho cuộc sống của tao.”
Miêu Tĩnh hỏi anh qua ánh nhìn: Rồi sao nữa?
Trần Dị ngậm khói trong khoang miệng, cuối cùng chầm chậm nhả ra: “Chuyện ngày sau… đợi ba năm nữa hẵng nói.”
Những ngón tay thon dài buông rủ, Trần Dị búng nhẹ tàn thuốc.

Ba năm nữa thôi mà, anh chắc chắn đoán trước được tương lai của mình.

Trạch Phong Mậu sẽ là chỗ dựa vững chắc để anh bấu víu, tạo ra chút sóng gió, khi thời điểm đó tới…
Anh sẽ đi xe sang ở dinh thự, đích thân lái xe đón cô trở về.
(còn tiếp).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui