Miêu Tĩnh điện cho Ba Tử gọi cậu ta vào với Trần Dị.
Anh nằm ở phòng đơn của bệnh viện, vì lý do an toàn nên cần chăm sóc đặc biệt, phải có người ở bên theo dõi liên tục.
Trần Dị chuyển từ ICU xuống phòng bệnh thường, ban đầu anh được Miêu Tĩnh trông nom, giờ người trông đổi thành Ba Tử.
Cô dặn dò mấy câu rồi xách túi đi thẳng một mạch, chẳng buồn liếc Trần Dị một cái.
Làm xong cái là phủi mông đi luôn à?
Trần Dị nằm dài trên giường, chiếc áo đồng phục bệnh nhân chỉ gài đại một cúc.
Ba Tử cứ đánh mắt ngó nghiêng người Trần Dị, rồi bỗng trở nên căng thẳng: “Anh Dị, có thích khách à?”
“Thích mả cha mày!”
Con dao gọt hoa quả dính máu kia bị vứt bên giường.
Người anh có những mấy chỗ bị dao cứa và giờ máu đã đông thành vảy, kết hợp cùng quả đầu húi cua, quần áo lộc xộc, bộ dạng trông khá thảm hại song lại vẫn mang một vẻ gì như thỏa mãn và có phần lười biếng.
“Thế người anh bị thương là sao đây?” Mấy ngày nay Ba Tử cũng bị Chu Khang An hỏi vô vàn câu hỏi, hơi mắc dấu hiệu của chứng hoang tưởng bị hại.
“Không sao.” Trần Dị đáp qua quýt, “Ăn táo lỡ cứa phải, mày tìm mấy miếng băng cá nhân dán vào là được.”
Quả táo gọt dở hãy đang nằm y nguyên ở đầu giường kia kìa, chả có lấy một dấu răng nào.
Ba Tử lại nảy lòng ngờ vực, Trần Dị lườm cậu ta, bảo cậu ta im miệng đừng nói gì hết, tự ngồi một góc mà lướt điện thoại.
Trần Dị cũng chẳng hơi đâu lo lắng vết thương trên người.
Tiệm bida bị cháy, Chu Khang An cho rằng đó là trả thù, và những hành động làm anh khó hiểu của Miêu Tĩnh.
Miêu Tĩnh chưa từng biết chuyện của anh, anh cũng không hề tiết lộ bất cứ điều gì.
Nhưng cô lại có được đoạn ghi âm kia,còn suy đoán chuyện giữa anh và Trạch Phong Mậu.
Từng chuyện, từng chuyện… rốt cuộc cô đang làm quái quỷ gì?
—
Ra cổng bệnh viện, Miêu Tĩnh đứng dưới tán cây xanh rì ven đường hồi lâu, sau cùng cô đến sở cảnh sát tìm Chu Khang An.
Cử chỉ của cô rất nhã nhặn và khách sáo, cong môi gọi cảnh sát Chu.
Vào phòng tiếp khách, chưa nói được câu hỏi thăm nào, cô đã lập tức phát lại đoạn ghi âm kia cho Chu Khang An nghe.
Người đến không có ý tốt mà.
“Cảnh sát Chu, tôi nhớ ngày xưa anh từng giúp đỡ tôi, tôi không gọi cho Trần Dị được mới tìm tới anh để báo án.
Cho đến tận hôm nay, tôi vẫn còn nhớ câu trả lời của anh.
Anh nói anh đã đi điều tra thăm hỏi, khuyên tôi rằng mọi thứ đều ổn thỏa, không có chuyện gì phát sinh cả.
Nhưng nghe đoạn ghi âm này, dễ thấy rằng năm đó anh nói dối tôi, che giấu tôi rất nhiều chuyện.”
Mặt cô cực nghiêm nghị, giọng điềm tĩnh lạnh nhạt, kiềm chế sự sắc bén và ngữ khí chất vấn.
Kiểu tâm sự đi thẳng vào vấn đề thế này, Chu Khang An chưa kịp soạn xong lời giải thích, thần sắc chuyển từ ôn hòa sang hơi kinh ngạc, rồi đến úp mở quanh co, hơi khó xác định ý của cô.
Anh ta chà xát hai bàn tay: “Miêu Tĩnh… chuyện này…”
Nói ra thì dài, vụ án cũng tương đối nhạy cảm.
Thực ra mọi người đều có nỗi khổ tâm riêng, nhưng với cô gái trẻ này, lúc anh ta đến bệnh viện cô còn khách khí lắm, nom mặt mày nhợt nhạt xác xơ, vậy mà còn rất tinh vi mở ghi âm nghe lén.
Quả không phải người bình thường.
“Đoạn ghi âm của cô…”
“Tôi chỉ lo cho Trần Dị thôi, anh ấy không chịu nói gì với tôi, chưa bao giờ cho tôi biết cả.”
Miêu Tĩnh chẳng ngờ sẽ có nhiều vấn đề nhạy cảm như thế.
Vụ cháy của tiệm bida tới giờ chưa điều tra ra, cô cũng không định hỏi quá nhiều.
Trầm mặc một lúc, cô cúi mình trước Chu Khang An: “Trước tiên phải cảm ơn anh đã quan tâm tôi, và chiếu cố anh trai tôi suốt bao năm qua.”
“Khách sáo quá, đâu có đâu có.”
Kỳ thực, Chu Khang An là người biết rõ nhất về tình cảm của hai anh em này.
Điều luôn canh cánh trong lòng Trần Dị ngày trước đấy chính là Miêu Tĩnh bị liên lụy.
Cô lên đại học, Trần Dị còn không giấu nổi tự hào mà đi khoe khoang cả mấy bận với Chu Khang An.
Miêu Tĩnh không muốn nói nhiều lời vô ích, ngẫm nghĩ chốc lát, cô thận trọng lên tiếng: “Cảnh sát Chu, tôi có vài vấn đề chẳng biết có tiện hỏi anh không? Nếu nhạy cảm quá, anh chỉ cần trả lời phải hoặc không phải là được rồi.”
“Cô cứ việc hỏi.”
“Trần Dị không phải công chức nhà nước, không phải cảnh sát, anh ấy không có chức vụ gì, phải chứ cảnh sát Chu?”
“Phải.”
“Liệu anh ấy có bị tạm giam, bị bắt, bị hạn chế tự do thân thể và quyền lợi hoạt động vì một số chuyện đã làm từ trước đến nay không?”
“Đương nhiên là không.” Chu Khang An dứt khoát, “Chúng tôi còn phải cảm ơn cậu ấy.”
Tiệm bida của Trần Dị thực chất là thù lao cho việc anh làm người chỉ điểm.
Anh cược bóng kiếm tiền, chỉ cần đừng vượt quá giới hạn, Chu Khang An cũng nhắm một mắt, mở một mắt.
“Vậy Trần Dị còn tham gia chuyện bên Vân Nam mà các anh nói không? Hoặc sau này có chỗ nào cần anh ấy ra tòa làm chứng không?”
“Trên lý thuyết thì không có.” Chu Khang An trầm ngâm, “Đây là phạm vi công tác của chúng tôi…”
Miêu Tĩnh hỏi câu cuối: “Anh ấy có thể sống một cuộc sống mình mong muốn chứ? Có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn làm chứ? Có thể rời khỏi Đằng Thành chứ?”
Chu Khang An sửng sốt: “Đương nhiên là được.”
“Vậy các anh có đảm bảo được an toàn cho anh ấy không?” Giọng cô trầm trầm, đặt chiếc điện thoại chứa đoạn ghi âm trước mặt Chu Khang An, “Trên đời không có bí mật nào là không bị người khác biết.
Chỉ cần sự việc chưa kết thúc, anh ấy vẫn sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu có kẻ trả thù anh ấy thật, cảnh sát Chu, anh nể tình trước kia anh ấy đã liều lĩnh làm bao nhiêu chuyện, liệu có thể nào cung cấp một lực lượng cảnh sát bảo vệ cho anh ấy không? Lắp nhiều camera trong bệnh viện hơn được không? Sắp xếp một phòng bệnh an toàn hơn được không? Cấp thêm vài trang bị phòng thân được không? Tôi muốn anh ấy được an toàn, an toàn tuyệt đối, sống bình yên không nguy hiểm gì.”
“Chúng tôi đang điều tra vụ hỏa hoạn, trong khoảng thời gian này cũng sẽ hết sức chú ý đến cậu ấy, nên cô yên tâm.
Chúng tôi sẽ cử người vào bệnh viện giám sát 24/24, chắc chắn bảo đảm cho sự an nguy của cậu ấy…”
Chu Khang An dành hẳn một lúc lâu để trấn an Miêu Tĩnh.
Nếu vụ cháy của tiệm bida thực sự do Trạch Phong Mậu sai người gây nên, họ cũng hy vọng sẽ lần theo sợi dây tìm ra được manh mối, bắt gọn đám cá lọt lưới, triệt để khép lại vụ án.
Nhận được đáp án thuyết phục, Miêu Tĩnh thoáng thở phào một hơi, ra khỏi sở cảnh sát.
—
Trong một thời gian ngắn ngủi, Miêu Tĩnh đã suy đi nghĩ lại rất nhiều, nghĩ về một cuộc sống bình thường ở Đằng Thành, nghĩ về tiếng bíp bíp phát ra từ những máy móc trong phòng ICU.
Cô mở điện thoại đọc một vài tin tức, cuối cùng gọi điện cho Sầm Diệp, hai người nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ.
Công ty cô làm lúc trước là một tập đoàn đa quốc gia nổi tiếng, giá trị thực cũng cao.
Miêu Tĩnh nhờ Sầm Diệp – là nhân viên nội bộ – đề cử mình với công ty, tìm giúp cô một công việc mới trong ngành.
Trong mắt Sầm Diệp, cách làm của cô phải gọi là quá trái chuẩn mực.
“Thời gian cập rập quá, lại còn là cuối năm, không kịp làm thủ tục đâu.”
Giọng Miêu Tĩnh rất mực mềm mỏng, nhún nhường hết cỡ: “Em đã trình bày việc từ chức với bên này rồi, cũng có tìm vài chuyên viên tuyển dụng cấp cao.
Nhưng anh ở trên đấy có tiếng nói, thêm mạng lưới quan hệ rộng lớn, nắm bắt nhiều thông tin, mong anh hãy giúp em một lần cuối.”
“Ồ?” Đầu dây bên kia, Sầm Diệp nhíu mày, “Tự dưng gấp gáp thế, sao đột nhiên lại đưa ra quyết định này?”
Cô cắn môi, giọng ủ rũ: “Có lý do rất quan trọng.
Nếu không được thì thôi vậy, em sẽ nghĩ cách khác.”
“Ngày mai anh và tổng bộ có cuộc họp thường kỳ, hỏi riêng người quen cũng được.
Tuy nhiên dù có ghế trống đi chăng nữa, thì base chắc chắn sẽ không tốt đâu.
Nếu em đang vội… tạm thời cứ chuẩn bị sẵn, về công ty trước, bên nhân sự sẽ giúp em quay trở về làm việc.”
“Cảm ơn anh rất nhiều.” Cô cảm ơn Sầm Diệp lia lịa.
Sầm Diệp đang định tán gẫu thêm đôi câu, ngờ đâu cô lại thẳng thừng cúp máy.
Anh ta ngẩn mặt, bật cười thành tiếng, bất đắc dĩ nhún vai.
Trong bệnh viện có Ba Tử túc trực suốt đêm suốt ngày.
Ngày nào Miêu Tĩnh cũng sẽ vào trông cùng, nhưng cô không ở lại phòng bệnh chăm Trần Dị mà thường ngồi ở băng ghế dài bên ngoài, nét mặt nghiêm túc ôm chiếc laptop, hình như là chuyện công việc.
Thi thoảng cũng nghe thấy cô gọi điện thoại với một giọng uyển chuyển nhu mì, trong lúc nói còn chêm thêm vài thuật ngữ chuyên ngành đặc biệt.
Ba Tử và Trần Dị chơi đấu địa chủ trong phòng, nghe tiếng nói chuyện của Miêu Tĩnh ngoài hành lang, Ba Tử nghe một hồi, đưa mắt sang nhìn Trần Dị.
“Nói tiếng Anh đấy, có vẻ thú vị phết, xem cười vui chưa kìa, đang nói gì thế nhỉ? Nghe chả hiểu cái chi chi.”
“Sao tao biết được.” Má và cổ Trần Dị đều có dán băng cá nhân, mặt mũi bịu xịu cả ra, “Mày đi bảo nó về làm việc đi, đừng có ở bệnh viện quấy rầy tao nghỉ nữa.”
“Vâng sếp.”
Miêu Tĩnh rời bệnh viện thật.
Cô đến công ty làm thủ tục thôi việc bị trì hoãn trước đó, rồi về ký túc xá thu dọn đồ đạc hành lý.
Lư Chính Tư tới giúp một tay, nhân tiện Miêu Tĩnh bàn giao luôn công việc của mình cho cậu ta.
Trần Dị gặp cháy rơi vào hôn mê, Miêu Tĩnh từ chức, Lư Chính Tư thật sự cảm thấy tiếc nuối.
Vỏn vẹn nửa năm, chuyện đi đến nước này, mọi thứ tiếp diễn quá đột ngột, quá nhanh và quá kỳ diệu, làm người ta choáng ngợp chẳng biết nên phải ứng thế nào.
“Một món quà nho nhỏ, mong rằng cậu đừng để bụng, rất cảm ơn cậu đã quan tâm và trợ giúp tôi.” Miêu Tĩnh không quên đưa tai nghe trong ngăn kéo cho cậu ta, cùng với đó là một xấp tài liệu, “Đây là tài liệu dự án mà trước giờ cậu vẫn theo, tiếp quản hẳn cũng dễ thôi.”
“Mấy hôm anh Dị ở bệnh viện ổn chứ? Kỹ sư Miêu… thực ra chị không nhất thiết phải từ chức…”
“Anh ấy đỡ nhiều rồi.”Cô miễn cưỡng mỉm cười, “Bây giờ từ chức là vừa vặn.
Đợi xử lý chuyện bên này xong tôi sẽ rời khỏi Đằng Thành, tôi đang bàn bạc một công việc mới rồi.”
“Hả? Chị sắp đi à? Chị đi đâu?”
“Chắc sẽ ra nước ngoài làm việc, giờ thì chưa định được chức vụ cụ thể.” Miêu Tĩnh cười nhạt, “Nên cậu đừng khách sáo với tôi nữa, chẳng biết lần sau gặp mặt là khi nào đấy.”
Lư Chính Tư hết sức ngạc nhiên.
Miêu Tĩnh dọn đồ, về nhà ở tạm, bận rộn mấy ngày liền, tròn một tuần không tới bệnh viện.
Từ lúc tỉnh lại sau cơn hôn mê, sức khỏe Trần Dị dần dần khôi phục, hoàn toàn có thể xuống giường hoạt động, chỉ là vẫn đang trong quá trình phục hồi chức năng não.
Anh gần như đã xuất viện được rồi, nhưng bị Chu Khang An giữ lại không cho đi đâu, đành buồn chán nằm trong phòng bệnh.
Trước đó Miêu Tĩnh luôn đi kiểm tra, đổi thuốc và làm công tác phục hồi với anh.
Cũng nghe nói lúc anh nằm hôn mê trong ICU, Miêu Tĩnh kè kè sát bên anh không rời nửa bước.
Giờ thì đến cái bóng cũng chả thấy đâu.
Ngày qua ngày Trần Dị và Ba Tử chỉ biết trơ mắt nhìn nhau, bụng thấy có điều gì không ổn lắm, nhìn băng cá nhân dán trên mặt mình trong gương rồi hóa ngơ ngẩn.
Ngày nào Ba Tử cũng nhận được điện thoại từ Miêu Tĩnh, cô hỏi tình hình của Trần Dị hôm đó ra sao.
Trần Dị ngồi trên giường cau mày nghe Ba Tử và Miêu Tĩnh hào hứng tán dóc, tiếng cười không ngớt, mặt anh càng thêm âm u sa sầm.
Cúp máy, anh ngậm điếu thuốc, bật một câu lạnh tanh: “Mày cũng là người có vợ rồi, đắm đuối buôn chuyện với phụ nữ thế, vợ mày không ý kiến gì à?”
Ba Tử: …
Anh à, chúng em chỉ nói về anh thôi đấy.
Trần Dị hừ lạnh.
Ba Tử sờ chóp mũi, nhét điện thoại vào túi quần: “Miêu Tĩnh nói phải rời Đằng Thành ra ngoài bàn công chuyện vài ngày, sợ anh cô đơn nên dặn em ở với anh.
Em bảo ở đây nhộn nhịp lắm, đám Bảo Mao, Đại Dũng với cả Vi Vi đến suốt ngày, làm bàn mạt chược luôn cũng được.
Con nhỏ cũng vui, bảo sẽ mua một bàn mạt chược đặt trong phòng bệnh cho anh cơ.”
Trần Dị nghe đúng trọng điểm: “Nó thì có chuyện gì được?”
“À à, bảo là tìm việc gì đấy, đi để gặp ông chủ cho ông ấy nhớ mặt.” Ba Tử cảm khái, “Anh Dị, Miêu Tĩnh định đi à? Mới về có bao lâu, em nhớ mới nửa năm chứ mấy, lại sắp đi rồi.”
Mặt Trần Dị trầm hẳn xuống, anh búng tàn thuốc, nhả một làn khói dài, cặp mắt sâu hút ẩn dưới rèm mi, giọng điệu thờ ơ: “Nó về đây chỉ để nghỉ phép, sao ở lại Đằng Thành mãi được.”
Về trả nợ mà, quậy một trận ra trò, quấn lấy anh làm anh không thở nổi, cho anh hai chục vạn, cứa mấy đường trên người anh, chủ động làm với anh.
Mấy năm xa cách cũng đã nói rõ, chẳng thấy cô phản ứng gì… xem tình hình thì chắc sắp vỗ mông vút bay rồi đấy.
Trần Dị hận nghiến răng nghiến lợi, lòng tràn xót xa không cách nào xóa nhòa.
Biến đi biến đi, biến rồi thì chả còn ai quấy nhiễu ngày tháng tốt đẹp của anh nữa.
Nhưng nếu biến thật… yết hầu anh lại lên xuống, vị chua sôi trào trong dạ dày.
Ai khiến cô về đây chứ, tự sống cuộc sống của mình chẳng tốt à, anh thèm thuồng hai chục vạn của cô chắc?
Miêu Tĩnh lại nhờ Chu Khang An giúp mình thêm lần nữa.
Nghe xong lời giảng giải của cô, Chu Khang An có hơi giật mình, ngớ người hết nửa buổi trời, sau rồi đờ đẫn gật đầu.
Tiếp đó Miêu Tĩnh rời Đằng Thành làm chút chuyện.
Thông qua sự tiến cử của Sầm Diệp, cô chuyển sang một công ty mới, gặp gỡ người phụ trách của dự án mới, và nhận việc thành công suôn sẻ.
Xong chuyện, cô lại mau chóng về Đằng Thành, đi thẳng tới bệnh viện tìm Trần Dị.
Mấy ngày không gặp, nom tinh thần anh sa sút hơn nhiều.
Thấy cô xuất hiện ở cửa phòng bệnh trong vẻ bụi bặm mệt mỏi, mặc bộ đồ công sở cắt may khéo léo bước vào, mắt anh chớp lóe, hờ hững tựa cửa sổ, cúi đầu châm một điếu thuốc lá.
Miêu Tĩnh để mắt đến chiếc camera lắp ở cửa phòng, ân cần hỏi han anh về tình hình mấy bữa nay, thái độ hiền dịu và thân thiết lạ thường.
Trần Dị hút thuốc, ơ hờ không nói năng gì.
Cô cũng chả chấp nhặt, lẩm bẩm khuyên anh hút thuốc ít thôi, vốn gặp cháy nên đã hít phải quá nhiều khí độc, hút thuốc nữa càng hại sức khỏe.
Thấy Trần Dị cúi gằm chẳng thèm đoái hoài, Miêu Tĩnh thôi nói nữa, ngồi ở ghế gọt táo cho anh.
Đoạn cô ngẩng đầu nhìn cánh tay anh.
Tay anh đã tháo băng vải, có mấy chỗ bỏng đang chậm rãi đóng vảy, màu đỏ, thoạt nhìn rất bắt mắt.
Trước đó bác sĩ cũng nói, vết thương này sẽ để lại sẹo ngoài da.
“Nếu không xóa sẹo được thì đi xăm đi.” Cô khẽ giọng bảo, “Trông ngầu và đẹp trai lắm đấy.”
“Này có là gì.” Trần Dị khinh thường bĩu môi, “Dù cả người ông đây toàn sẹo thì cũng vẫn đẹp trai.”
Cô khẽ cười cười, mắt đong đầy tình cảm: “Đúng rồi, thế giới này chỉ có mỗi anh là đẹp trai nhất.”
Câu nói nghe vừa êm tai vừa mờ ám.
Trần Dị khó hiểu liếc sang, cầm bật lửa gõ gõ bệ cửa sổ, điềm nhiên hỏi: “Cô vừa về à?”
“Ờ.” Vỏ táo tạo thành vòng tròn theo từng nhát dao gọt, vẫn là con dao màu bạc ấy.
Miêu Tĩnh cất giọng thong thả: “Em quyết định rồi, vài ngày nữa sẽ rời khỏi đây, em đã thôi việc bên này, cũng chia tay với Lư Chính Tư.
Mấy hôm nay em ở tạm trong nhà, còn hành lý thì em chuyển đi trước, xong sẽ dọn dẹp lại nhà cửa, em thấy bừa bộn quá.”
“Tùy cô.” Anh cụp mắt, dửng dưng hỏi, “Về công ty ban đầu à?”
“Gần thế.
Nhưng chức vụ có khác một chút.
Sầm Diệp giới thiệu cho em một công việc mới, nằm ở văn phòng chi nhánh thuộc lĩnh vực kinh doanh khác của tập đoàn, chuyên sản xuất xe chở khách sử dụng năng lượng mới.
Có điều đây là thị thường mới mở rộng, chưa xác định được hướng đi trong tương lai, bắt đầu chắc sẽ có chút khó khăn.”
Cô nói kỹ càng về những thách thức và chỗ khó của công việc mới.
Trần Dị làm thinh, gật đầu: “Tốt đấy.”
Cuộc điều tra của Chu Khang An không có tiến triển gì, cảnh sát ở biên giới cũng không hề phát hiện động tĩnh của Trạch Phong Mậu.
Có lẽ trận hỏa hoạn là một tai nạn ngoài ý muốn thật, hoặc có lẽ là một kế hoạch được dày công sắp đặt từ lâu.
Tạm gạt cái đấy sang bên, Trần Dị định sau khi kiểm tra toàn diện xong sẽ xuất viện.
Mấy ngày cuối nằm viện, anh hưởng thụ sự chăm sóc tận tình của Miêu Tĩnh.
Hai người ở cạnh nhau rất hòa hợp ăn ý.
Miêu Tĩnh chăm anh theo một kiểu dịu dàng kỳ cục, áo đến duỗi tay, cơm đến há mồm.
Xưa nay anh chưa từng thấy cô chu đáo và kiên nhẫn tới vậy.
Trong phòng có chiếc giường xếp cho người nhà trông bệnh nhân nằm và mỗi tấm chăn lông.
Tuy phòng bệnh không lạnh, nhưng thân người gầy gò của cô lọt thỏm giữa chiếc giường, gầy đến độ tựa hồ không một chút cảm giác tồn tại.
Nửa đêm, Miêu Tĩnh khẽ chân bước qua giường bệnh, chui vào trong chăn anh đắp.
Trần Dị choàng mở đôi mắt sáng rỡ, cảm nhận da thịt lành lạnh của cô kề cận người mình.
Ánh trăng ngoài cửa sổ tịch mịch quạnh hiu, chiếu rọi gian phòng bệnh đơn sơ ngập tràn mùi thuốc khử trùng.
Hai người lặng yên không nói, căn phòng im phăng phắc, chỉ còn những tiếng động gì vang một cách mất trật tự.
Cô như con rắn quấn quýt anh, song vẫn phải cẩn thận tránh đi vết thương trên người anh, cơ thể yểu điệu hiện lên đường cong tuyệt đẹp.
Ngày Trần Dị xuất hiện tình cờ là ngày Miêu Tĩnh rời Đằng Thành.
Tâm trạng anh có vẻ ủ dột, song anh kìm nén để mình không nổi cơn, sắc mặt khá tệ, muốn nói lại thôi, nhưng rồi lại chẳng nói gì cả.
Anh bảo Miêu Tĩnh cầm tấm thẻ ngân hàng kia đi, thẻ đó bị anh vứt trong ngăn kéo ở nhà.
Nhưng Miêu Tĩnh cứ nói lảng sang chuyện khác.
Cô thề sẽ hoàn trả số tiền kia cho anh nên nhất định sẽ không cầm lại nữa.
Ngày cuối, Ba Tử vào phòng bệnh với Trần Dị.
Miêu Tĩnh về nhà dọn đồ.
Khoảng hơn mười một giờ đêm, Miêu Tĩnh gọi cho Ba Tử, nhắn hôm nay cô không đến bệnh viện, bảo Ba Tử ở lại, ngày mai xuất viện với Trần Dị.
Miêu Tĩnh nhẹ nhàng nói lời chia tay với Ba Tử, dặn dò rất nhiều chuyện, sau cuối thì tạm biệt cậu ta, chúc cuộc sống hạnh phúc, mọi điều thuận lợi.
Cuộc gọi này nghe sao mà kỳ dị, đã vậy còn nói lâu thật lâu, lâu tới mức làm Trần Dị hơi mất khống chế.
Cúp máy, Ba Tử gãi đầu, như chưa tiêu hóa nổi những thông tin vừa nghe trong điện thoại.
Cậu ta nhìn Trần Dị: “Miêu Tĩnh bảo đi chuyến tàu một giờ sáng, lát nữa sẽ ra thẳng nhà ga.
Con bé đặt chìa khóa nhà trong hòm thư dưới lầu, kêu em nói anh biết.”
Người Trần Dị cứng ngắc, khàn giọng đáp một tiếng, rủ mắt, con mắt tối tăm khô cạn.
Biết Miêu Tĩnh sắp đi, mấy bữa nay ở bệnh viện anh sống trong cơn giày vò khủng khiếp, tay chân co quắp không dám động đậy, anh phải làm gì nữa đây? Anh chơi bời lang thang đã quen, một thân một mình, không bằng cấp không lai lịch, một thằng bết bát cà lơ phất phơ, anh nên nói gì nữa đây? Sau đó thì sao, sau đó nên làm thế nào?
“Sao tự nhiên lại ra nước ngoài nhỉ, có bao giờ nghe nhắc đâu, phải ngồi máy bay hơn ba chục tiếng lận.
Anh Dị, Colombia ở Mĩ nhỉ? Sang Mỹ thì máy bay phải vòng một vòng qua Pháp à?” Ba Tử cũng hơi sững sờ, đang cố gắng tiếp thu lời nhắn cuối của Miêu Tĩnh, “Người có học đúng là khác bọt, ra nước ngoài mà cứ như ra khỏi cửa nhà ấy, thích đi là đi luôn.”
“Gì mà ngồi máy bay hơn ba chục tiếng? Ra nước ngoài gì cơ?”
“Miêu Tĩnh đấy, con bé bảo với em sẽ ra nước ngoài làm việc.”
“Ra nước ngoài làm việc? Nước nào?” Anh nhíu mày, rồi chợt sực tỉnh.
Chuyến tàu lúc nửa đêm, đi đâu mà vội vã như thế.
Giọng anh ngạc nhiên, “Ai bảo, nó bảo sắp ra nước ngoài à?”
“Vâng ạ.”
Đầu óc bỗng chốc loạn tung.
Mặt Trần Dị thoắt biến sắc, vội móc điện thoại ra gọi cho Miêu Tĩnh.
Điện thoại kêu tít tít, nhưng mãi chẳng ai nghe máy.
Anh gọi đi gọi lại, mày cau chặt, mặt bạnh cứng, làm không khí chung quanh lạnh buốt.
Cuối cùng Trần Dị hút một điếu thuốc, không nhịn được nữa mà đứng dậy thay quần áo, định ra khỏi bệnh viện.
Vừa bước chân qua cửa, điện thoại rung lên.
Miêu Tĩnh chủ động gọi lại.
Giọng người đàn ông dồn dập: “Cô đi đâu đấy?”
“Em vừa ra ngoài nên không nghe thấy chuông điện thoại, giờ đang trên taxi.” Cô nói ngắn gọn, “Sắp đến nhà ga rồi, cúp máy đây, anh nghỉ sớm đi nhé.”
“Miêu Tĩnh.” Anh vội vàng ngăn lời cô, “Cô muốn đi đâu làm, phải ra nước ngoài à?”
“Vâng, ra nước ngoài làm việc, đi Colombia.”
“Colombia? Colombia gì?”
“Ở Nam Mĩ.” Miêu Tĩnh ăn mặc phong phanh, không chịu nổi hơi lạnh nửa đêm.
Cô xách vali xuống taxi, đi về phía nhà ga, “Tám giờ sáng em bay chuyến quốc tế, bay sang trạm trung chuyển ở Paris trước rồi mới tới Bogota, thủ đô của Colombia.”
Trần Dị sững người mấy giây.
Trong điện thoại, giọng anh bỗng nổ tung, tiếng cực lớn làm màng nhĩ cô kêu ong ong: “Colombia!!! Miêu Tĩnh, một mình cô chạy sang Nam Mĩ? Cô bị điên rồi à?!”
Colombia! Sao anh lại không biết, người từng ở Tam Giác Vàng đều biết, đó là một trong ba khu m@ túy lớn nhất thế giới.
Tội phạm buôn m@ túy ở Colombia càn quấy cỡ nào, an ninh trật tự của nơi đó loạn lạc ra sao? Đi kiểu gì được?!!
Miêu Tĩnh khép sát áo khoác vào, giọng bình thản trống rỗng: “Em đi làm.”
“Miêu Tĩnh!!”
“Chỉ là ra nước ngoài làm việc thôi mà.
Tiền lương bên đấy khá cao, ở Bogota có văn phòng chi nhánh mới thành lập, dự án cần trong nước hỗ trợ.
Trùng hợp là cuối năm có người về nước, em nhận lại công việc của anh ta, qua đó làm nhân viên điều phối dự án.”
Cảm ơn Sầm Diệp đã giúp, chuyện diễn ra quá bất ngờ.
Có được một vị trí công tác ở nước ngoài, tuy rằng hơi xa xôi, Miêu Tĩnh còn chọn địa điểm nằm xa nhất.
“Miêu Tĩnh! Trong nước không được à? Bao nhiêu thành phố không đủ cho cô sống à?” Trần Dị gầm lên phẫn nộ.
Anh hiểu bản thân đang giận dữ, nhưng lại không cách nào khắc chế được cơn giận của mình: “Mẹ kiếp đầu cô bị lừa đá à? Rốt cuộc là nghĩ cái quái gì mà chạy xa như thế?”
“Không muốn ở trong nước thôi.” Miêu Tĩnh đưa nắm tay che miệng, hà một hơi: “Trần Dị, sống ở đâu, với em mà nói chẳng hề quan trọng.”
“Chẳng phải anh luôn đuổi em cút đi à? Em về rồi, anh vẫn muốn em đi… Vậy em chỉ đành đi, cách anh thật xa, đời này không về nữa, mãi mãi không xuất hiện trước mặt anh nữa.
Anh biết không? Trung Quốc, mảnh đất dưới chân chúng ta đây, đi xuyên qua tâm của Trái Đất thì sẽ là Nam Mĩ.
Có lẽ chúng ta đang đứng trên một đường kính, nhưng lại cách xa nhau nửa thế giới, đây chính là khoảng cách ngắn nhất mà lại dài nhất của Trái Đất này.”
“Miêu Tĩnh…” Mắt anh như muốn nứt toạc, “Cô…”
Giọng người con gái mềm mại, nhuốm cả sự yên tĩnh và u ám của màn đêm, khe khẽ thì thầm: “Trong nước ngoài nước, xa với gần cũng có nghĩa gì đâu… Dù sao em chỉ có một mình, lỡ chết bất đắc kỳ tử hay gặp phải chuyện gì thì cũng sẽ chẳng ai để ý.
Chung quy em cũng chỉ là một đứa bị vứt bỏ…”
Anh nghe giọng nói nghẹn đầy trong điện thoại, lòng dạ ngổn ngang: “Miêu Tĩnh.”
“Trần Dị, anh không cần giải thích, em hiểu mà.
Em biết chuyện trước kia và quá khứ của nó.
Em biết người nào cũng có nỗi khổ riêng, có lý do riêng.
Em không thể trách móc bất cứ người nào, gồm cả anh, Trần Dị.
Em hiểu và cũng biết ơn toàn bộ những gì anh đã làm, em chỉ ước gì mình có thể quỳ xuống cảm ơn tất cả nỗ lực anh bỏ ra vì em, nhưng anh không cần em đền đáp, cũng chẳng thể nào thay đổi sự thật… Trần Dị, em lúc nào cũng là người… lúc nào cũng là người bị người khác bỏ rơi…”
Miêu Tĩnh cúp máy.
Trần Dị như nghe thấy tiếng gió gầm rú của đoàn tàu chạy qua.
Anh gọi lại cho cô, Miêu Tĩnh đã tắt điện thoại.
Tâm trí anh chỉ còn những câu chửi thế, mặt lạnh căm, nghiến chặt răng, căm hận đấm một cú vào tường rồi đi tới đi tui mấy vòng, vò vò mái tóc ngắn của mình.
Sau cùng anh ngửa đầu nhắm mắt, thở ra một hơi dài, tái mặt rảo bước ra ngoài.
“Anh Dị, anh Dị.”
“Tao đi tìm nó!” Anh bỏ lại cho Ba Tử một câu.
Nếu cô không điên thì ắt sẽ biết cảnh ngộ của một cô gái lặn lội ngàn dặm băng qua nửa vòng Trái Đất là thế nào.
Một mình cô, người ốm o gầy gò, sống ở một đất nước vừa xa xôi lạ lẫm vừa không an toàn, ngộ nhỡ gặp nguy hiểm, đàn ông bên đó vung đại một cú là cô đã đi đời…
Nếu anh và cô hoàn toàn sống tách biệt hai phương trời, nếu cô gặp phải điều gì ở một nơi xa mà anh không với tới được…
Trần Dị vội xông đến nhà ga.
Nhà gia Đằng Thành nửa đêm vắng vẻ thanh tịnh.
Thực ra cô đã tới đây rất nhiều lần, vì đủ các kiểu lý do, từ tám tuổi cho đến mười tám tuổi.
Cũng có mấy lần anh đưa cô tới, để cô ở lại, chào tạm biệt cô.
Phòng đợi tàu ít ỏi vài người, anh hoảng loạn tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.
Vì ruột gan rối bời nên toàn thân đầm đìa mồ hôi.
Anh lớn giọng gọi tên Miêu Tĩnh, mặt nhăn nhó cực kỳ nóng ruột.
Anh vọt thẳng vào sân ga, nửa đêm chạy lòng vòng tìm quanh sân ga vắng tanh.
Dưới tấm biển quảng cáo che chắn, trên sân ga phía bên kia đường ray, vài hành khách mỏi mệt đứng lặng ở thang máy đi xuống.
Ra khỏi thang máy, dòng người tản ra đứng bên ngoài vạch vàng chờ tàu.
Trong đó có một bóng hình mảnh khảnh.
Trần Dị dừng bước chân.
Cô im lặng nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt sâu thẳm, hệt một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc tỉ mỉ.
Anh chống nạnh thở hồng hộc, lau cái trán đẫm mồ hôi, lạnh lùng nhìn cô, như con sư tử đang nổi cơn thịnh nộ.
Có tiếng còi và tiếng phát thanh ở sân ga vang lên, đoàn tàu từ từ di chuyển vào nhà ga Đằng Thành.
Hành khách trông thấy tàu đến thì nhích chân đứng sát lại gần, nói với nhau vài câu rồi chuẩn bị lên tàu.
Miêu Tĩnh cúi đầu không nhìn anh nữa, xác chiếc vali bên cạnh, lia mắt tìm chỗ ngồi của mình trong toa, đợi tàu chạy tới trước mặt.
Anh run rẩy gọi tên cô, máu khắp người bỗng dồn lên tận óc.
Sự phá phách kiêu căng mỗi khi nhảy parkour hồi mười mấy tuổi lại một lần trở về.
Anh vận một tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời, phóng chạy, nhảy phóc, trượt đi, sải bước, lao như điên về người bóng hình kia.
Trần Dị chạy ào vào toa ngay giây cuối khi tàu đóng cửa.
Con tàu rung lên, chầm chậm khởi động.
Anh chưa kịp thở, vội len qua dòng hành khách trong toa để tìm người.
Rồi ở một góc nơi hai toa nối liền nhau, anh tìm thấy Miêu Tĩnh.
Bóng người cao lớn dần bước tới gần, cô đứng dựa vách tàu, chăm chú nhìn những ngọn đèn lác đác trôi vụt trong bóng đêm u tối ngoài cửa sổ và hình cắt mờ mờ ảo ảo của thành phố.
Thấy có bóng người sau lưng phản chiếu trên khung cửa, cô xoay người, bắt gặp ánh mắt đầy căm hờn của anh.
Trần Dị đứng chống nạnh trước mặt cô, lồ ng ngực phập phồng, bóng anh bao trùm cô, trông lạnh như một ngọn núi băng, mắt tóe lửa giận.
Mắt cô chợt ngời sáng, như vì sao băng rơi vút qua rồi dần bình ổn trở lại.
Cô khẽ mím môi, chớp cánh mi dài, nhìn anh bằng cặp mắt long lanh ánh nước.
Hai người đứng cứng đơ, thật lâu không nói gì.
“Rốt cuộc là muốn như nào đây? Miêu Tĩnh, rốt cuộc cô đang nghĩ gì?” Mặt anh xanh mét, hơi thở nóng rực như núi lửa vừa nghỉ đợt phun trào, “Rốt cuộc cô có biết cô đang làm gì không hả?”
“Biết.” Cô như mất hồn, mãi sau mới cử động, lấy từ trong túi xách ra một tập tài liệu, bình tĩnh đưa cho anh xem, “Ở đây là căn cước công dân, hộ chiếu, vé tàu, vé máy bay đi Colombia, những tài liệu quan trọng trong nhà và tất cả thẻ ngân hàng của anh.”
Trần Dị thảng thốt nhìn chằm chằm thứ trong tay cô.
“Trần Dị, hoặc là anh chọn cả đời này xa cách em vạn dặm, hoặc chọn đi theo em.” Miêu Tĩnh hít sâu một hơi, “Ra nước ngoài, không ai biết Trần Dị của Đằng Thành, không còn Trần Dị bị ép học trường nghề, không còn tên côn đồ Trần Dị sống hỗn loạn buông thả, không còn Trần Dị chịu khổ chịu nhục làm việc ngầm cho cảnh sát.
Chỉ có một Trần Dị vừa ngầu vừa đẹp trai vừa thông minh, biết đánh bóng, biết lái mô tô, sống nghĩa khí, dù bị ném ở đâu cũng vẫn sống tốt được.”
Cô có một khuôn mặt đầy bướng bỉnh và vẻ mặt không chút gì gọi là đùa cợt: “Em sẽ chăm chỉ làm việc, chăm chỉ kiếm tiền, giờ đến lượt em dạy anh, bảo vệ anh, chăm sóc anh, sống cuộc sống như anh muốn.”
Anh hết trố mắt, rồi lại há hốc, rồi lại lặng im rất lâu không lên tiếng.
Cuối cùng anh tức quá hóa cười, chẳng thốt ra nổi một câu đầy đủ.
“Miêu Tĩnh… cô… bà mẹ nó cô…”
Anh khó nhọc vò tóc mình: “Mẹ kiếp rốt cuộc cô muốn làm gì?!!”
“Em về Đằng Thành chính bởi vì anh, chính vì muốn ở bên anh.
Trần Dị, em yêu anh…” Đáy mắt Miêu Tĩnh ửng đỏ, “Em cũng muốn anh yêu em, yêu em thật nhiều thật nhiều, muốn anh giữ em lại, muốn anh đừng đẩy em ra.”
Anh ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Miêu Tĩnh tiến từng bước về trước, ngửa đầu, nước mắt lã chã tuôn, nhỏ giọng tội nghiệp van nài: “Anh, em thực sự không muốn một mình nữa…”
Trần Dị như bị những lời ấy giần nát tan thành bột, tim đau cùng cực, chợt ôm chầm lấy cô, ghì sát cô vào trong lòng mình.
Vẫn như màn đêm tĩnh lặng của bao ngày trước, đoàn tàu lao nhanh rời khỏi Đằng Thành, để lại đằng sau ánh đèn của vạn nhà, chạy về một tương lai xa xôi chẳng ai biết trước.
Qua khung cửa sổ nhỏ bé, người lữ khách lẻ loi đang ôm lấy nhau thật chặt.
HẾT CHÍNH TRUYỆN.
Lời tác giả:
Thực ra ban đầu tôi muốn để họ ở lại Đằng Thành sống một cuộc sống bình yên hạnh phúc.
Tôi có vài người bạn (là người làm cùng ngành với Miêu Tĩnh), có một đứa sang Bogota làm việc, hay share mấy phong cảnh thiên nhiên và con người, phong tục bên đấy, độc đạo lắm.
Ngẫm lại, cho hai bạn trẻ ra nước ngoài mấy năm có vẻ cũng được, nên mới có cái kết thế này.
Truyện mà, cứ nghĩ thoáng lên thôi!
Trước mắt thì kế hoạch về ngoại truyện của tôi là: Anh Dị học ngoại ngữ, anh chàng cục mịch và cô vợ yêu kiều,….