Chó Hoang Và Xương


Ra khỏi hải quan, Miêu Tĩnh đến Cambio đổi tiền.

Trần Dị gặng hỏi ban nãy cô nói chuyện gì với nhân viên hải quan.

Miêu Tĩnh bảo đó chỉ là một cuộc điều tra nhập cảnh và nghi thức xã giao đơn giản.

Trần Dị giở giọng bóng gió, hỏi họ lấy quan hệ gì để nhập cảnh.

Miêu Tĩnh trả lời câu “bạn bè” với thái độ lấy lệ.

Anh cũng chẳng để bụng, đôi mắt đen láy sáng rực, không lật tẩy bộ mặt nghiêm chỉnh của cô, đủng đỉnh xách chiếc vali theo cô ra ngoài. 
Tiền Colombia mệnh giá lớn, một vạn nhân dân tệ đổi được mấy trăm vạn peso, hai người bỗng nhảy vọt lên hàng triệu phú chỉ trong tích tắc.

Nhân viên công tác tốt bụng nhắc nhở họ be careful (cẩn thận).

Lâu lâu ở Bogota cũng xảy ra những vụ công khai cướp giật tài sản ngay trước mắt mọi người, trước đó ít lâu còn có du khách bị cướp điện thoại và túi tiền ở sân bay.

Trực giác và lòng cảnh giác của Trần Dị tức khắc trỗi dậy, ỷ mình sở hữu dáng vóc cao to đầy uy hiếp, anh khóa chặt eo Miêu Tĩnh, nhốt cô bằng cánh tay tráng kiện mạnh mẽ, nửa kẹp nửa kéo cô di chuyển ra phía ngoài. 
Thực ra sân bay lúc nửa đêm vốn vắng teo bóng người, không nhất thiết phải làm như đang bày thế trận chờ quân địch thế này.

Miêu Tĩnh đành nhắm mắt chiều ý anh, huých vai anh cái, cười nhạt liếc anh.

Trần Dị nhướng mày, khóe miệng khẽ giật, cũng đáp lại cô một nụ cười mang ý nghĩa tương tự. 
Tài xế do công ty cử tới đứng ở lối ra, giơ bảng tên chờ Miêu Tĩnh.

Bộ phận vận hành và trung tâm sản xuất khu vực Nam Mĩ của công ty đều nằm ở Brazil, văn phòng chi nhánh đặt tại Colombia, liên quan chủ yếu đến dự án xe buýt tốc hành chạy bằng điện.

Công ty có khoảng năm, sáu nhân viên người Trung Quốc.

Sau khi trao đổi với tài xế, Miêu Tĩnh nhận liền mấy cuộc điện thoại.

Ngoài lời chào mừng và hỏi han ân cần của tổng giám đốc công ty, thì còn lòng quan tâm của Sầm Diệp và Lư Chính Tư.

Trần Dị nghe mà người khẽ lay, mặt nặng mày nhẹ trông cực kỳ gượng gạo. 
Tài xế là một người đàn ông Colombia cỡ độ trung niên với nước da màu socola, tên Ramirez.

Những câu tiếng Tây Ban Nha trôi chảy thốt ra từ miệng ông thường xen ngang mấy từ tiếng Anh nửa nạc nửa mỡ.

Vừa trông thấy Miêu Tĩnh, mắt ông tỏa sáng, sự vồn vã khiến người khác không đỡ nổi.

Trần Dị lạnh mặt, ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Ramirez, bèn tiến lại làm động tác hút thuốc nhả khói, mới thành công giải cứu được Miêu Tĩnh. 
Hai người đàn ông đứng dựa xe phì phèo điếu thuốc.

Thuốc lá Nam Mĩ rất nồng, vị đậm táo bạo, dư vị mãnh liệt.

Trần Dị nhịn không biết bao nhiêu tiếng, rít hơi đầu tiên bỗng nhiên bị sặc, sang hơi thứ hai, lại thấy ngà ngà như say rượu, sắc mặt có phần mỏi mệt và nặng nề cũng dịu đi.

Hai người vỗ vai nhau, rôm rả huyên thiên đủ thứ chuyện dù ông nói gà bà nói vịt. 
Nói về thuốc lá nơi này, how much, where come from.

Ở đây tràn lan thuốc lá lậu, phần lớn đến từ ven bờ Caribe, giá mềm và nặng vị, ngoài ra cũng sản xuất rất nhiều xì gà, rồi hai người bàn luận tiếp tới thuốc lá Trung Quốc.

Bất ngờ là chủ đề này không nhạt nhẽo chút nào. 
Miêu Tĩnh lén nhìn Trần Dị, vốn tiếng Anh có sứt sẹo cỡ nào cũng được anh thể hiện với một phong thái hết sức ung dung thoải mái.

Một loạt từ đặc sệt phát âm kiểu Trung Quốc bật khỏi miệng anh, vậy mà lại tạo nên cảm giác cứng cỏi kỳ lạ. 
Đêm khuya ở Bogota khác xa Đằng Thành.

Dãy Andes cao hơn 2600 mét làm bầu trời hóa tấm màn mỏng manh.

Bầu không khí gần xích đạo mát lạnh sảng khoái.

Bóng đêm nhạt nhòa kết hợp cùng ánh đèn chạy khắp các con đường ngõ hẻm.

Những tòa nhà thấp bé lộn xộn và đầy màu sắc dựng trải dài về đằng xa xa.

Trong xe đang phát bản nhạc Tây có giai điệu trầm bổng êm ái.

Miêu Tĩnh nằm trong vòng tay Trần Dị, hai cặp mắt chẳng hẹn mà cùng chăm chú dõi theo phong cảnh ngoài cửa sổ xe. 
Cô nghe tiếng tim anh đập từng nhịp vững vàng và đều đặn, thịch thịch thịch, thịch thịch thịch.

Tha hương nơi đất khách quê người xa lạ, những chuyện cũ xưa kia chậm rãi rời xa rồi biến mất.

Cảm xúc ùa về khiến cả hai đều cảm thấy bỡ ngỡ, mới mẻ. 
Công ty có bố trí ký túc xá cho nhân viên ngụ cư, họ thuê hẳn một tầng trong khu nhà ở năm tầng, xếp một phòng cho Miêu Tĩnh.

Hai người nhìn tấm đệm trống trải, anh nhìn em, em nhìn anh, có phần e dè, không biết phải làm sao.

Cuối cùng Trần Dị vào phòng tắm, Miêu Tĩnh mặc nguyên bộ đồ đang mặc đi ngủ trước. 
Trong cơn mơ, tấm đệm hơi lõm xuống, người lọt vào cái ôm ấm áp, cánh tay siết chặt, thân thể kề sát, cằm anh cọ nhẹ vài cái giữa tóc cô.

Hai người ôm nhau ngủ hệt hai đứa trẻ sinh đôi dính liền, tim đập chung nhịp, như tái hiện mùa hè năm mười tám tuổi ấy, sự thân mật vừa ngây ngô vừa ăn ý. 
Cuộc sống ở Bogota chính thức vén màn khi vừa mở mắt. 
Cuộc sống mới đến chẳng hề báo trước.

Bogota là thành phố mang tính biểu tượng của Mĩ Latinh, với khí hậu dễ chịu, nhịp sống sôi động, cộng thêm sắc thái của thời kỳ thực dân và nội chiến còn sót lại từ lịch sử, tạo nên sự va chạm phức tạp và hỗn độn cho nền văn hóa của thành phố.

Tỷ lệ phổ biến tiếng Anh ở đây rất thấp, chứ đừng nói tới chuyện có cơ hội bắt gặp văn hóa và gương mặt Đông Á.

Là một thế giới thứ ba hoàn toàn khác lạ.

Tính Miêu Tĩnh hiếu thắng, vừa thu xếp cho mình xong là lập tức bận rộn nhận việc và tiếp quản công việc với.

Ngay ngày đầu tiên cô đã tăng ca ăn liên hoan với đồng nghiệp ở công ty, bỏ Trần Dị ở nhà trọ tự lực cánh sinh. 
Ngoài Miêu Tĩnh, công ty còn một cô gái người Trung Quốc khác đảm nhiệm chức vụ phiên dịch viên.

Những đồng nghiệp trong nước còn lại rải rác ở bộ phận tiêu thụ hoặc bộ phận hỗ trợ sau bán hàng.

Biết Miêu Tĩnh sắp đến, nhưng không biết cô còn dẫn theo một người đàn ông trẻ tuổi cao ráo, làm ai nấy cũng đều rất tò mò. 
Lúc giới thiệu Trần Dị, Miêu Tĩnh hơi ngắc ngứ, vẫn đang phân vân xem nên trình bày về mối quan hệ giữa hai người thế nào.

Còn Trần Dị lại vô cùng linh hoạt, chủ động bắt tay, nói mình là bạn trai Miêu Tĩnh, cùng cô ra nước ngoài phát triển, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn, vân vân. 
Có lẽ vì từ lâu đã có tiếp xúc x@c thịt gần gũi nhất, hoặc họ vốn không quá đặt nặng tính hình thức của những mối quan hệ, nên bất kể là người nhà, anh trai, bạn bè, bạn trai, thậm chí là chồng… những danh xưng ấy đều được hai người đón nhận dễ dàng. 
Trong các dịp xã giao, Trần Dị luôn rất khiêm tốn, ngữ khí nhũn nhặn, rộng rãi thẳng thắn, và vẻ bề ngoài là một điểm cộng.

Mọi người có ấn tượng rất tốt về anh, nhìn anh mỉm cười khoác vai Miêu Tĩnh, Miêu Tĩnh cụp mắt cười nhạt, tình cảm hài hòa tự nhiên.

Người con gái xinh đẹp nhỏ nhắn, người đàn ông đem đến cho người khác cảm giác an toàn.

Một người mang khí chất lạnh lùng xa cách, một người toát lên vẻ phóng túng ngông cuồng, bước đi giữa phố phường Bogota đậm sắc màu, bỗng thấy xứng đôi vừa lứa lạ thường. 
Phòng bếp và phòng khách của nhà trọ là chỗ dùng chung.

Mặt khác, vì đây là ký túc xá nhân viên, Trần Dị không tiện ở lâu dài, anh định bụng ra ngoài thuê nhà.

Mức sống ở Bogota thuộc hàng thấp, kiến trúc nhà cửa cũng tương đối thấp, ít nhà cao tầng, an ninh trật tự ở phía Bắc và phía Tây tốt hơn.

Trần Dị đã nắm rõ những thông tin chung về Bogota, anh sử dụng phần mềm phiên dịch trong điện thoại để qua lại với Ramirez, bắt đầu xem nhà thuê nhà ở Bogota, mua thêm vật dụng đồ đạc, xắn tay chuẩn bị cho sinh hoạt. 
Anh nhanh chóng thuê được một căn nhà nằm ở tầng cao nhất của một tòa nhà nhỏ ba tầng cách khu nhà trọ tầm mười mấy mét, chủ nhà là một người Pháp.

Tòa nhà xây gạch đỏ đậm nét xưa cũ, vườn hoa tầng dưới được chăm bẵm tỉa tót nom bừng bừng sức sống.

Diện tích tầng trên cùng không lớn, nhưng có sân thượng rộng tuyệt đẹp là nơi lý tưởng để ngắm cảnh và ăn brunch.

Từ “brunch” này Trần Dị học được trong điện thoại, nôm na là ngủ nướng tới khi đói mới chịu dậy ăn bữa muộn.

Nhưng tưởng tượng ra hình ảnh ấy tự dưng thấy cũng không đến nỗi nào.

Vậy là anh ký hợp đồng, sắm đồ dùng, quét tước vệ sinh, sắp xếp thuận lợi ổn thỏa. 
Miêu Tĩnh chịu trách nhiệm chính về bộ phận kỹ thuật kết nối với dự án trong nước.

Vì hai nước chênh lệch giờ giấc, nên vừa nhận việc cô đã bận tăng ca.

Trần Dị học cách nhập gia tùy tục trước, tự mò mẫm tìm hiểu hoàn cảnh sống xung quanh, làm quen một số trung tâm điểm mốc ở Bogota và đường đi làm tan làm của Miêu Tĩnh.

Hằng ngày anh tạt ngang những phố lớn ngõ nhỏ ở đây, nghe thứ tiếng Tây Ban Nha xì xà xì xồ.

Đi qua một thành phố cổ không mấy yên bình, dân bản địa nhìn khuôn mặt trấn định, bắp thịt săn chắc và thân hình vạm vỡ của anh, dù đấy là mặt châu Á cũng chẳng dám xem thường. 
Chiều chiều, hễ tan làm là Miêu Tĩnh sang giúp anh trang trí nhà cửa.

Thấy nội thất nhà mới toàn những món đồ cổ phong cách độc đáo, mới biết anh chạy tới chợ trời. 
“Vừa đến có mấy ngày… sao anh biết chợ trời ở đâu?” 
“Anh cho cậu cả nhà Ramirez một vạn peso mỗi ngày, nhờ nó dẫn anh đi vòng vòng Bogota, chỉ anh biết nhà hàng nào ngon nhất, chỗ nào bán đồ rẻ.

À với cả, hôm nay anh thấy có siêu thị người Hoa, em muốn mua gì, cứ ghi hết ra giấy cho anh.” 
Năng lực sinh tồn của anh chưa bao giờ là thiếu, từ bé đã sinh trưởng hoang dã, sau này còn trú ngụ ở Tam Giác Vàng hơn hai năm.

Bất đồng ngôn ngữ không thành vấn đề.

Nhờ vào ngoại hình, phong độ, nét mặt, hành vi, kỹ năng quan sát nhạy bén và một chút thông minh, có sống ở đâu cũng ngon lành.

Chẳng cần Miêu Tĩnh dẫn dắt anh khám phá cuộc sống, thì anh đã tự mình thám thính thăm dò thế giới mới. 
Miêu Tĩnh rất yên tâm. 
Sửa sang nhà mới xong xuôi, Trần Dị sẵn trớn hỏi cô có muốn dọn sang đây ở không.

Miêu Tĩnh đưa lưng về phía anh dọn tủ bếp, cũng thuận miệng ừ tiếng.

Hôm đó, cô về ký túc xá công ty xếp hành lý, dọn sang nhà Trần Dị mới thuê luôn. 
Căn nhà được chắp vá vội vàng này không pha tạp bất cứ dấu vết nào của nhà cũ ở Đằng Thành, nhưng vẫn cứ thấy có chỗ na ná nhau.

Nhà chỉ có mỗi gian buồng ngủ lớn; rặng cây xanh um tùm phía ngoài khung cửa sổ hình vòm hoa vị bức rèm che mất; tấm thảm dệt kim sặc sỡ trải cạnh chiếc giường cũ bốn trụ giăng màn kiểu Âu; nến rọi ánh lung linh trên những chân nến tỏa ngát mùi hoa cam Mexico và mùi quả sung; áo quần im lìm nằm thõng ở cuối giường và bức màn mỏng tang ẩn hiện một cuộc tình đang đắm đuối. 
Lần đầu tiên sau khi xuất ngoại, không khí tốt đẹp lạ lùng, những nơi da thịt đụng chạm như hòa tan, hóa thành một vũng nước xanh mềm mại.

Mưa rơi nước gợn hay sóng gầm lật trời đều được đẩy lên mức cực hạn.

Từ bệnh viện trong nước đến một vùng đất lạ lẫm cách trở nửa vòng Trái Đất.

Sau cùng, biết bao ngày tháng rốt cuộc cũng đã đi tới hồi kết. 
Đột nhiên anh khựng lại giữa lúc gió táp mưa rào, mồ hôi ròng ròng, cúi đầu hôn bờ môi mềm ướt đẫm của cô, gọi tên cô, khàn giọng nói một câu khi cánh môi vẫn đan cài. 
Trong cơn sóng triều nóng rực, Miêu Tĩnh chẳng biết gì, yếu ớt đáp một chữ: “Hửm?” 
Anh nhìn cô chăm chăm, mơn man thái dương và gò má cô, bờ môi nóng rẫy m*t rồi lại hôn, thì thầm bằng một giọng như có như không dưới ánh nến mờ ảo, như là đang nói mê: “Miêu Tĩnh.” 
“Anh chưa nói với em… anh chưa từng để tâm, cũng không chắc chắn…” Anh cướp lấy hơi thở ngọt ngào trong khoang miệng cô, “Nhưng anh vẫn muốn nói…” 
“Muốn nói gì?” 
Con mắt cô mơ màng phản chiếu khuôn mặt anh, vẫn sa lầy trong vũng bùn của các giác quan. 
Mắt Trần Dị sáng quắc, môi mấp máy: “Hồi bé anh phá phách bị đánh, em trốn trong góc lén nhìn anh.

Anh nằm sống dở chết dở trên giường ngoài phòng khách, nửa đêm em đút cơm anh ăn.

Ở trường anh hoành hành ngang ngược, em che giấu giúp anh, lo lắng cho anh.

Anh chặn đường không cho em ra ga tàu, em ở cạnh anh cùng sống qua ngày, giặt đồ nấu cơm cho anh.

Mình lớn lên bên nhau, chuyện gì mình cũng đã làm…” 
Ngón tay anh lướt qua mày cô: “Em là người đặc biệt nhất trong cuộc đời anh, hơn bất kỳ ai khác anh hy vọng em mãi sống thật tốt… Miêu Tĩnh, nếu đã đặc biệt nhất, nhớ nhung nhất, khó quên nhất, thì những điều này được gọi là yêu đấy… Anh cũng yêu em…” 
Từ lời tỏ bày trên tàu của cô, kéo suốt tới tận bây giờ, anh mới mở miệng. 
Mắt Miêu Tĩnh lấp lánh, ôm mái đầu xù mượt như nhung của anh, dịu giọng hỏi: “Nếu không có chuyện làm việc ngầm cho cảnh sát, nếu chỉ là một tên Trần Dị lưu manh làm công việc bình thường, thì khi em đi học đại học, anh sẽ ra sao?” 
“Đứa em gái anh tự tay nuôi nấng, vừa xinh xắn sáng dạ, vừa quật cường tài giỏi.

Nó trị anh thành đứa dễ bảo nghe lời, cái gì nó cũng cho anh, cứ như vì anh mà sống.

Anh dốc sức kiếm tiền, để nó được ra ngoài mở mang kiến thức, yêu một đứa bạn trai mọt sách, đứa đấy đương nhiên là không điểm nào sánh bằng anh.

Đợi khi tốt nghiệp đại học, nó đứng ở cổng trường, anh sẽ đeo đồng hồ vàng lái xe sang, ăn diện đẹp trai sáng sủa, hỏi liệu nó có bằng lòng đi theo anh.

Anh sẽ ngủ với nó, lấy nó làm vợ, đời này anh chỉ nuôi duy nhất một người, anh biết nó, anh nuôi nổi.” 
“Anh trở về từ Tam Giác Vàng, không có ý muốn nhìn mặt em, liên lạc với em gì cả ư?” 
“Từng đi xem, từng đi tìm.

Lúc đó em chơi bóng trên sân, trông em lóa mắt như mặt trời.

Anh chạy xe hàng hơn ba chục tiếng đồng hồ, người vừa hôi hám vừa bẩn thỉu.” Yết hầu anh chuyển động, “Suy nghĩ của con người sẽ thay đổi, càng trải qua nhiều chuyện, sống trong nguy hiểm rình rập, phấp phỏng lo sợ, anh nghĩ… em không có anh vẫn sống tốt được.

Bản thân anh chẳng qua cũng chỉ vậy, không đáng nhắc tới, ngay từ đầu đã đi sai đường.”
“Em quay về Đằng Thành, anh ngỡ như đang mơ, muốn đuổi em đi, rồi muốn giữ em lại.

Nhưng thực ra chỉ cần em muốn… ở bên cạnh em, không để em một mình, đuổi theo em đến chân trời góc bể, anh luôn sẵn sàng.” 
Miêu Tĩnh dịu dàng ngậm lấy môi anh. 
Tình yêu của anh và cô giống nhau y đúc.

Chỉ cần tưởng tượng khung cảnh hai con người niên thiếu nắm tay nhau cùng bước dưới ngọn đèn cô độc, nhiều năm về sau khi nhớ lại cảnh tượng này mà trái tim vẫn bồi hồi rung động, vẫn muốn ngoảnh đầu, vậy đã chứng tỏ họ chưa khi nào xa nhau. 
Trong cuộc đời cằn cỗi của Trần Dị, quả thực có rất ít cơ hội nói yêu.

Dù là trong những năm chung sống với Miêu Tĩnh, tất cả hành vi đều do bản năng tình cảm thúc đẩy, hiếm khi có những giây phút nồng nàn tình tứ.

Anh chưa từng nói lời yêu với ai, cô cũng chẳng cần anh phải nói ra bằng lời.

Chỉ cần anh tự trải nghiệm thực tiễn, chỉ cần cả hai ở bên nhau, chỉ cần ánh mắt anh dõi về cô mãi mãi. 
Nụ hôn trao đi cháy bỏng, sự run rẩy truyền từ môi lưỡi xuống họng, xuống ngực, rồi tiếp tục lan xuống theo dòng uốn khúc.

Tấm màn giường đong đưa phe phẩy cùng từng nhịp vận động, sau đó chầm chậm đứng yên, che khuất mười ngón tay siết chặt bên mép giường. 

Sau đêm giãi bày ấy, cuộc sống tựa hồ không có gì đổi khác. 
Giữa hai người không thỏa thuận rõ ràng về mối quan hệ, bạn trai bạn gái cũng được, anh em người nhà cũng chả sao, cũng không có cái gọi là hôn nhân con cái hay kế hoạch tương lai.

Định nghĩa xã hội khó mà khái quát hết tình cảm của hai người.

Song cuộc sống là toàn bộ đời người, chỉ cần bên nhau, thế nào cũng được. 
Người Mĩ Latinh bản chất lạc quan, niềm nở phóng khoáng.

Họ thích hút thuốc, uống rượu, nhảy múa và âm nhạc.

Cách biểu đạt tình yêu của họ cực tinh tế và sâu sắc.

Thường bắt gặp những cặp tình nhân đứng ngay trên phố hôn nhau thắm thiết hoặc các kiểu chuyện tình yêu ly kỳ.

Ở một quốc gia nhiệt tình lãng mạn thế này, hai người cũng rất ít bày tỏ tình cảm với nhau, rất ít nói em yêu anh hay anh yêu em.

“Yêu” trong tiếng Trung luôn quá trang trọng, nói nhiều đâm ra có vẻ phù phiếm.

Trước nay Trần Dị chẳng phải người hay nói ngọt, ít ỏi vài lần thổ lộ cũng chỉ vào những khoảnh khắc quấn quýt trên giường. 
Colombia là đất nước của hoa tươi và trái cây, đủ mọi loại hoa tranh nhau khoe sắc, giá cả lại rẻ.

Ngày nào cũng như ngày nào, Trần Dị sẽ mua một bó hoa ở cửa hàng hoa ven đường, là người tiên phong hưởng ứng hoạt động “thực hiện tự do của hoa” trong nhà.

Tất nhiên, loại anh mua nhiều nhất là hoa hồng.

Hoa hồng nơi đây có vô vàn giống loại, nhiều không kể xiết.

Hai tháng liền Miêu Tĩnh liên tục nhận được những giống hoa hồng khác nhau, ngày nào với cô cũng đẹp say lòng. 
*“Thực hiện tự do của hoa” hiểu là hoa bán rất rẻ, chất lượng tốt, mua bao nhiêu cũng không tiếc tiền. 
Trần Dị hòa nhập với cuộc sống bản xứ nhanh hơn, học được tiếng Tây Ban Nha sớm hơn Miêu Tĩnh.

Mỗi tuần công ty Miêu Tĩnh sẽ tổ chức cho nhân viên tham gia một khóa học tiếng.

Nhưng Trần Dị vừa học hết phát âm và từ vựng trong cuốn tài liệu tiếng Tây Ban Nha cái là tự tin ra đường giao lưu với mọi người luôn, bắn mấy câu chửi thề và tiếng lóng nghe mượt đáo để.

Đến nỗi mỗi lần Miêu Tĩnh ra ngoài với anh, tiếng Anh chẳng đất dụng võ, tiếng Tây Ban Nha vẫn thua một chút, nên tất tần tật do Trần Dị lo liệu. 
Thi thoảng hai người cũng trò chuyện bằng tiếng Tây Ban Nha.

Miêu Tĩnh nấu cơm trong bếp, gặp những nguyên liệu đặc biệt của địa phương, Trần Dị sẽ bước sang dạy cô nghĩa của từ và phát âm, nào là pepino dulce (dưa hấu vàng pepino), aguacate choque (quả bơ), đọc tròn vành rõ chữ.

Nếu hỏi, anh sẽ bảo đây là cách phát âm dân bản địa dạy anh, từ lũ trẻ chơi bên đường tới bà cụ tám mươi, cứ bắt chuyện thì kiểu gì cũng học lỏm được dăm câu. 
Miêu Tĩnh liếc xéo anh: “Bà chủ hàng rau quả dưới tầng dạy chứ gì? Trông dáng khá nóng bỏng đấy, ngày nào cũng giữ phần hoa quả ngon nhất cho anh.

Anh được chào đón ghê, nhỉ?” 
Anh chơi lâu với Ramirez, cũng tự tìm cho mình một công việc, làm tuần tra an ninh khu nhà giàu.

Ngày ngày mặc áo chống đạn, vác súng thật đứng ở cửa tòa nhà, lúc rỗi rãi thì rủ đồng nghiệp trà trộn vào quán bar dân bản địa thường lui tới, có thể hình dung anh đã hòa nhập đến mức độ nào. 
Trần Dị nhếch mép cười, ôm lấy vòng eo thon mềm, hôn chụt vào má cô: “Nghĩ gì đấy, bà chủ có một chồng ba con rồi.” 
Miêu Tĩnh khẽ hừ một tiếng. 
Anh gối cằm lên vai cô, giọng trầm trầm gợi cảm: “Te quiero.” 
Te quiero, “anh yêu em” trong tiếng Tây Ban Nha thông tục, đi đường gặp họ hàng bạn cũ cũng có thể nói từ này với nhau, và nó cũng thường xuất hiện trong những dịp tỏ tình, nghe tự nhiên mượt mà, nhẹ nhàng và không tạo thành gánh nặng cho người kia. 
Nếp sống Nam Mĩ ảnh hưởng đến anh ít nhiều.

Lúc ôm cô, anh thường thốt ra những lời tâm tình đậm chất Tây Ban Nha, toàn chiêu tán gái học từ mấy người đàn ông khác.

Đôi khi Miêu Tĩnh nghe không hiểu, đôi khi nghe hiểu vài từ con con.

Anh chẳng thèm giải thích, đợi lúc Miêu Tĩnh tự ngộ ra, nét mặt anh sẽ hiện đôi phần ngượng ngùng hoặc cố nhịn cười.

Lúc v3 vãn nhau trên giường, anh thích dán vào tai cô nói “Te amo”, yêu thiết tha và yêu sâu sắc.

Ngôn ngữ luôn luôn ẩn chứa một sắc thái tự do.

Không long trọng như một lời tuyên thệ của “Anh yêu em” trong tiếng Trung, ta dùng được nó mọi lúc mọi nơi, mọi trường hợp. 
Ngoài “Te amo”, câu Trần Dị nói nhiều nhất là: “Tu eres mi media naranja”. 
Em là một nửa quả cam của anh. 
Miêu Tĩnh rất thích kiểu ví von ấy. 
Cảm giác rất quen thuộc.

Bóc lớp vỏ cam ngát hương cam, thứ nước chát chát chua chua dính ở đầu ngón tay, kiên nhẫn bóc sạch những sợi xơ trắng hoặc cắn luôn một miếng.

Hương vị sau đó chỉ cảm nhận được bằng lưỡi và môi, ngọt thanh hoặc chua đắng lấp đầy khoang ngực.

Thế giới này chẳng hai quả cam nào giống hệt nhau.

Nhưng có một quả cam ắt sẽ có được cả thế giới.

Chia quả làm đôi, rồi sẽ có nửa còn lại độc nhất vô nhị thuộc về riêng bạn.   
(còn tiếp).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui