“Áo, váy, những loại rẻ tiền ấy.”
Miêu Tĩnh suy nghĩ mất mấy giây, đoạn quay về buồng thay sang chiếc áo len rộng mềm nhiều màu, quần bò, giày vải bạt, và một chiếc túi dệt wayuu (thổ cẩm) đen trắng.
Đón lấy ánh nhìn của Trần Dị, thấy anh mở to mắt nhìn cô trân trân, đầu lưỡi đẩy quai hàm, dường như đành chịu bại trận, thở dài, khom lưng đứng dậy: “Ông đưa em đến công ty!”
Mượn chiếc mô tô hãng Harley của ông chủ cho thuê nhà người Pháp tên Pierre.
Ông lão đã về hưu này là một giáo viên cấp 2, và còn là người hâm mộ của Gabriel García Márquez.
Sau khi di cư đến Bogota, lão trở thành một người đam mê các hoạt động ngoài trời.
Trần Dị giúp lão sửa lại bộ thắng xe mô tô, thành công giành được sự tin tưởng của Pierre.
*Gabriel García Márquez: một nhà văn người Colombia, đại diện tiêu biểu của văn học Mĩ Latinh.
Colombia cũng là xứ sở của mô tô.
Sáng sớm gió cao nguyên thổi se lạnh, hai người len lách giữa dòng xe cộ đông nghịt.
Miêu Tĩnh ngồi sau, ôm eo anh.
Xe dừng ở ngã tư đường, bàn tay to bao lấy những ngón tay lạnh buốt của cô.
Trần Dị bèn hỏi cô có thấy lạnh không.
“Không lạnh.”
“Lạnh thì ôm chặt vào.” Anh cho tay cô luồn vào trong áo mình, dán lên cơ bụng khỏe khoắn ấm áp, “Anh chắn gió cho em.”
Chung quanh, trên những chiếc xe, những cô nàng Latinh áp thân xác đ ẫy đà của mình vào lưng bạn trai, thân mật chuyện trò rồi thì tặng nhau những cái hôn, tiếng cười trong trẻo và tự do lạ thường.
Miêu Tĩnh gác cằm lên vai Trần Dị, theo bản năng ôm chặt anh hơn.
Trần Dị ngoái đầu, ngón tay xoa khuôn mặt hơi lạnh của cô.
Cô mím môi cười với anh.
Mô tô chạy tới công ty, Trần Dị dõi mắt nhìn cô đi vào tòa nhà.
“Tan làm anh đón em, tối ra ngoài ăn hay ở nhà nấu?”
“Tùy, anh quyết định đi.”
“Thế nấu mì gói ăn ở nhà nhé?”
“Được.”
Từ nhỏ đến lớn, con bé này bao giờ cũng dễ nuôi.
“Lại đây.” Anh chống chân dài, tay ôm mũ bảo hiểm của cô, cười nhạt, “Sát lại nữa.”
Miêu Tĩnh đi vài bước về trước, anh bóp cằm cô, chụt một cái vào bờ môi mọng: “Làm việc đàng hoàng, đừng chạy lung tung, ra khỏi công ty phải đi với đồng nghiệp, có chuyện gì phải gọi cho anh.”
Hơi thở hòa giao kéo dài bỗng đứt đoạn trong một chớp mắt.
Miêu Tĩnh vội liếc quanh, dặn anh đi đường cẩn thận, chú ý an toàn.
Cuộc sống của đàn ông nội trợ nói chung cũng nhàn.
Trần Dị ghé chợ Paloquemao, một khu chợ rất nổi tiếng ở Bogota, mua thức ăn trước.
Những sạp hàng nối dài miên man bày cơ man là rau củ quả sặc sỡ sắc màu.
Ngoài ra còn thêm sạp bán rau dưa, nấm, đậu hũ, rau muống, giá đỗ châu Á, gì cũng có.
Khu hoa tươi là cả một biển hoa cảnh và loài phi yến mang sắc da trời giá hai nhân dân tệ mỗi cành.
Ngang qua tiệm bánh mì, anh mua chiếc bánh tart việt quất làm quà cảm ơn Pierre đã cho mượn xe.
Ông lão người Pháp này rất hay tinh vi tới từng chi tiết nhỏ, nhưng con người lão lại hào phóng và nhiệt thành, hôm nào Trần Dị cũng dành một lúc để ngồi nói với lão những chuyện lẩn thẩn.
Nhập môn tiếng Tây Ban Nha không quá khó, chỉ có ngữ pháp và tốc độ nói dễ gây trở ngại.
Hai người đàn ông ngồi trong vườn hoa đọc báo uống cà phê, chủ đề câu chuyện đi từ hiking (đi bộ đường dài) cuối tuần đến đội diễu hành bằng mô tô ở Bogota, rồi đến các thành phố lớn của Trung Quốc và sức ảnh hưởng toàn cầu.
Thế thôi cũng bập bẹ được nửa buổi sáng.
Vốn tiếng Tây Ban Nha rời rạc của Trần Dị đột nhiên tiến bộ vượt bậc, dần cũng ứng phó được với giao tiếp hằng ngày.
Ở nhà còn công việc đang làm dở, không nên ngồi lâu.
Trần Dị lên tầng dọn nhà cửa, giặt ủi quần áo, mở tivi nghe tin thời sự địa phương; sau đó đem quần áo ra sân thượng phơi, ngồi ngay mép sân thượng, thỏa mãn châm điếu thuốc, nhìn ga giường trắng tuyết khẽ đong đưa trong gió.
Tầng dưới có người gọi “Trần” bằng một chất giọng lạ kỳ, còi xe reo leng keng.
Không ai khác ngoài Gino, con trai lớn nhà Ramirez, năm nay mới độ mười bảy.
Công việc của cu cậu là sáng dắt chó đi dạo bán thời gian, tối làm bưng bê cho nhà hàng.
Hôm nay sang dẫn Trần Dị đi thăm thú thành phố cổ, chủ yếu là khu vực Santa Fe, ô phố có đời sống về đêm náo nhiệt nhất Bogota, chật ních quán bar, nhà nghỉ và khách ba lô.
Gino đưa Trần Dị tới một tiệm bida nhỏ nổi tiếng.
Hồi trong nước Trần Dị chơi snooker và Chinese 8 ball pool, còn Colombia chơi billiards và carom là chính.
Trò cược bóng cực kỳ kịch tính, Trần Dị muốn xem thử cách đánh bida của Nam Mĩ.
Cách chơi bida ở đây rất tùy tiện, bàn bóng tương đối sơ sài, những cú đánh vô cùng quyết liệt, cốt yếu tập trung ghi bàn.
Mấy thanh niên loai choai trong phòng bida này chưa từng gặp người Trung Quốc nào ở đây.
Nay được gặp, trông vừa cao to vạm vỡ, vừa bất cần đời; mặc kiểu đồ lòe loẹt và rẻ tiền, rất không phù hợp với khí chất người Trung Quốc; và nhìn xem cú phát bóng đấy kìa, chuẩn quy cách đánh snooker khỏi cần chỉnh.
Trần Dị chỉ mang theo mỗi mười vạn peso, ngang nhiên đặt ở mép bàn bóng một cách lộ liễu.
Một vạn peso một ván, mọi người tự đoán trước rằng, hẳn là sẽ kiếm được món tiền ấy dễ dàng lắm.
Kết quả, đóng đô ở tiệm bida đến ba giờ chiều, mười vạn peso kia chẳng hề bị thua sạch.
Ít tiền còn lại Trần Dị bỏ ra mời mọi người uống chén rượu, rồi cứ thế làm quen được với một nhóm bạn chơi bóng.
Chạng vạng, Trần Dị bắt xe buýt đi đón Miêu Tĩnh tan làm.
Hẹn là sẽ về nhà nấu mì gói, vừa mở cánh cửa đã ngửi thấy mùi hương bay ra từ bếp.
Trong nồi có đủ các loại hải sản, hành tây, đậu hũ, cà chua, nấm hương; trong lò có tôm hùm Caribe, vanilla, húng quế.
Trần Dị huýt sáo, bưng hai tô mì nóng hổi ra đặt trước mặt Miêu Tĩnh.
Mắt cô lấp lóe sáng, nhìn anh, vừa ngạc nhiên vừa buồn cười.
“Ăn xem vị như nào?” Trần Dị nhẹ nhàng gỡ thịt tôm hùm cho cô, “Nấu theo thực đơn của người lười đấy.”
Vị không tới mức hoàn hảo, nhưng đã vượt ngoài mong đợi.
Bầu không khí vui vẻ xuyên suốt bữa cơm.
Sau bữa tối, hai người mở chai rượu nho, lấy chiếc bánh kem nhỏ ra, rúc ở sô pha xem bộ phim điện ảnh.
Cuộc sống giản đơn, thời gian chạy vùn vụt, cuối tuần thảnh thơi và tự tại.
Vào cuối tuần, những tuyến đường chính trong thành phố Bogota sẽ đóng cửa cấm xe cộ thông hành, nhằm để người dân tích cực đạp xe, chạy bộ hoặc thể dục vận động.
Cả thành phố chợt trở nên thư thái, hai người bèn ra ngoài đi dạo.
Ngoài phố, những quả bắp ngô phết bơ và rắc thêm muối được đặt trên những vỉ than nướng, vị ngòn ngọt, mằn mặn rất đặc biệt.
Vào ngồi trong quán cà phê, gọi một tách cà phê ăn cùng bánh mì Pháp, thong thả đợi cho ban mai trôi đi.
Đàn bồ câu lũ lượt sà cánh xuống quảng trường Plaza de Bolivar làm ai đó ngã nhào, tiếng cười của lũ trẻ con nô đùa và nhóm hoạt náo viên đang biểu diễn bất chợt bùng nổ.
Bogota có rất nhiều viện bảo tàng danh tiếng lâu năm – địa điểm lý tưởng để giết thời gian.
Trần Dị dẫn Miêu Tĩnh rong ruổi vòng quanh thành phố cổ.
Cuốc bộ đến chợ dân bản địa, có khi sẽ tìm được một vài món đồ nhỏ lý thú, chẳng hạn như đồ thủ công mỹ nghệ từ các dân tộc hoặc những đ ĩa nhạc hiếm có khó tìm của ca sỹ Mĩ Latinh, khuyên tai và vòng cổ do chính tay dân tị nạn từ đất nước Venezuela đan bện, hay áo quần giày dép đủ kiểu mẫu độc đáo.
Với bữa trưa, thông thường người ta sẽ ra chợ và chọn ăn những thức ăn vặt: cơm trộn dồi bò, khoai tây đỏ nướng, côn trùng chiên, tôm đông lạnh nấu canh chua.
Cơm nước xong thì leo núi Monserrate.
Cơm tối đương nhiên phải ăn tại nhà hàng trên núi: ăn món Peru ngon tuyệt cú mèo; chọn một vị trí gần sát cửa sổ, không gian nhà hàng tỏa ánh đèn lờ mờ, dàn nhạc tấu lên những giai điệu từ chiếc phong cầm và đưa giọng ngân nga một khúc trữ tình; thực khách xung quanh rỉ tai thì thầm; trên bàn là món paella và vịt nướng cay, spaghetti sườn cừu, bia Peru cực k1ch thích vị giác.
Nhìn xuống Bogota dưới chân núi, biển đèn về đêm lộng lẫy vô ngần.
Bấy giờ mới nhận ra Bogota là một đô thị lớn với hàng ngàn vạn dân cư.
Gió trên sân thượng mát rười rượi.
Chẳng biết do cao nguyên ảnh hưởng hay vì thứ rượu ngô ủ men, cứ phảng phất hoài một cảm giác muốn tạm quên hết mọi thứ trên đời, để tâm trí lắng đọng chốc lát.
Những cặp tình nhân ngoại quốc bên cạnh đã bắt đầu hôn nhau đắm say.
Trần Dị bọc thân mình mảnh mai của Miêu Tĩnh vào áo khoác mình, cẩn trọng đặt môi lên vành tai và gò má cô.
Cô bị trùm trong luồng hơi dày, cảm nhận sợi râu lún phún ở cằm người đàn ông sượt qua cổ và vùng sau tai nhạy cảm.
Ngón tay trắng nhợt run run cuộn tròn, ánh đèn trước mắt làm ngây ngấy váng vất như thể đất trời đảo lộn.
Buổi tối còn nhiều trò giải trí.
Biết tránh đi những mối nguy rình rập thì vẫn hòa nhập được tốt vào nhịp sống nơi đây.
Chợ đêm ở thành phố cổ tới tận hai giờ sáng vẫn nghẹt hơi người.
Gái xinh Mĩ Latinh xuất hiện khắp mặt phố, với mông cong vút và eo thon nhỏ, mặc quần bò bó sát hoặc kiểu váy ngắn cũn cỡn, phóng khoáng và mang một chút chòng ghẹo nguy hiểm.
Hai người vào quán bar uống rượu, những người chung quanh chưa bao giờ gặp gương mặt phương Đông, tiếng hola vang không ngớt, liên tục có người bước qua chụp ảnh hoặc uống rượu.
Miêu Tĩnh ra quầy bar gọi một ly mojito, bartender cho cô hẳn vò rượu 1 lít, làm cô uống đỏ bừng hai má, mắt hóa mơ màng.
Mọi người trong quán bar đều đang nhảy múa, nhảy vũ điệu salsa của Colombia, động tác khêu gợi đầy ám muội, đam mê lan tràn.
Miêu Tĩnh vừa xem vừa đỏ mặt, được Trần Dị ôm lấy cùng lắc lư theo tiếng nhạc.
Lui vào một góc không người, cả hai trao cho nhau nụ hôn sâu nồng nhiệt, làm trái tim bỗng thấy khô khốc và chếnh choáng, khó kiềm chế nổi.
Đó là một ngày hoang đường đến lạ, thậm chí còn điên rồ hơn cả mùa hè năm mười tám tuổi.
Nam nữ trưởng thành trút bỏ lớp vỏ ngây ngô, hướng tới sự hài hòa và thẳng thắn.
Cơn sóng tình râm ran cháy từ con phố lạ lẫm về nhà; những vết tích rải rác khắp bàn ăn, bồn tắm, và buồng ngủ.
Miêu Tĩnh khóc sưng hết mắt, vẫn chẳng cách nào chống đỡ nổi cuộc tàn sát của anh.
Trần Dị dùng nụ hôn để ngăn lấp tiếng nức nở, cô giận dữ cắn nghiến cánh tay và bả vai anh, lại càng khơi dậy yếu tố bạo lực trong con người anh.
Hôm sau thức giấc, toàn thân Miêu Tĩnh như bị nghiền nát vụn, mệt tới độ không nhấc nổi nửa ngón tay.
Đầu giường đặt một bó hoa hồng to oành, đủ màu và còn đọng sương sớm.
Đối diện với con mắt thấm mệt đầy vẻ mãn nguyện của Trần Dị, anh nhoẻn miệng cười với cô.
Cà phê và bữa sáng đã chuẩn bị đâu vào đấy, anh ân cần phục vụ tận răng.
Cô nhìn màn giường che trên đỉnh đầu… cảm thấy Trần Dị cần một công việc để phân tán năng lượng.
Nhưng điều ấy cô không dám nói ra.
Trần Dị đến tiệm bida chơi bóng với mọi người mỗi tuần.
Tiền thua càng ngày càng ít, thắng được tiền cũng không đem đi cá cược, theo cách nói của anh thì đây chỉ là dịp học hỏi kỹ năng chơi bóng, bắt tay kết bạn, uống với nhau chai bia.
Ở Bogota, anh không tiền, không hậu thuẫn, không vốn liếng, nên quan trọng nhất là hòa hợp được, cần thiết kết giao với vài người bạn thuộc những tầng lớp khác nhau.
Gino đi theo Trần Dị, bỗng dưng thành chàng fanboy nhỏ của anh.
Anh kể những câu chuyện ở Tam Giác Vàng ngày trước, hỏi cậu ta có biết Tam Giác Vàng ở lãnh thổ Myanmar, đó cũng là một nơi lắm trò hay như Colombia vậy.
Đã từng chạm vào gun (súng) chưa? Hẳn tất nhiên rồi, trên đường phố Bogota vẫn hay nổ ra những trận súng đột kích ngắn, cả súng ở Cordoba, Tam Giác Vàng cũng có, cùng các loại súng giả, trước đây anh còn có một khẩu súng tự vệ.
Đến Bogota non nửa năm, về cơ bản Trần Dị đã quen thuộc với hoàn cảnh sống, thành công vượt qua cửa ải ngôn ngữ.
Thêm những hiểu biết về súng ống vũ khí, đồng thời sở hữu vóc dáng và ngoại hình mạnh mẽ, Ramirez bèn đứng ra làm mối, tìm giúp Trần Dị một công việc: Bảo vệ an ninh cộng đồng trong khu người giàu.
Nơi làm việc nằm ngay ở tòa chung cư cao cấp gần nhà, nhiệm vụ chính là cầm vũ khí đứng gác hoặc tuần tra.
Trần Dị rất hứng thú với công việc này.
“Làm ca chiều, từ mười giờ sáng đến ba giờ chiều, bao cơm trưa, tiền lương mỗi tháng là tám chục vạn peso.”
Miêu Tĩnh cân nhắc năm giây, hỏi anh thấy có an toàn không.
Khu người giàu lắp đặt camera giám sát chặt chẽ khắp nơi, trang bị an ninh đầy đủ, hơn nữa còn có cảnh sát đi tuần, thực ra vài năm trở lại đây rất ít phát sinh các vụ bạo lực.
Nghĩ ngược nghĩ xuôi, sau cùng vẫn theo ý anh.
Thà rằng ra ngoài tìm việc gì làm, giao lưu với mọi người còn đỡ hơn cảnh ngày ngày ở nhà làm quý ông nội trợ cho gia đình.
Về số tiền lương tám mươi vạn peso, quy ra nhân dân tệ thì cũng mới hơn một ngàn, cho là tiền tiêu vặt của anh, tiền nội trợ mỗi tháng vẫn như cũ.
Anh mặc bộ đồng phục do công ty an ninh phát, nhoáng cái trông đứng đắn hẳn lên.
Bốt dài, quần rằn ri, áo polo đen, phối cùng mái đầu húi cua, cặp mắt sâu cùng hàng mày rậm, mang một phong thái vững vàng và dồi dào sức lực.
Miêu Tĩnh lén chụp tấm ảnh, bị Trần Dị bắt quả tang, cười lưu manh hỏi cô: “Thích à?”
Thích chứ sao không?
Nhớ thời thiếu niên, gần như họ không có lấy một tấm ảnh đúng nghĩa, chỉ có ít ỏi vài ảnh trên giấy tờ căn cước.
Hồi ấy vẫn chưa hiểu gì là kỷ niệm và trân trọng, thậm chí hai người chẳng có đến một tấm ảnh chụp chung.
Sau đó, những lúc Miêu Tĩnh đi làm, Trần Dị đều sẽ chụp ảnh gửi cho cô xem: anh và Gino cùng dắt chó đi dạo và chơi ném đ ĩa ngoài công viên; những trái cây và rau củ kỳ lạ bày bán ở chợ thức ăn; cầu vồng khổng lồ hiện ra trong một chiều mưa tầm tã; cùng đồng nghiệp ăn bữa cơm trưa kiệt xỉ của công ty.
Dĩ nhiên cũng có ảnh hai người chụp chung: ảnh lưu niệm anh hồn nhiên khoác vai cô ngắm cảnh ở một điểm du lịch nào đó; ảnh chụp bóng lưng lúc đánh cầu lông với bạn; bộ mặt hề của hai người khi nấu cơm trong bếp; vẻ say ngủ ngọt ngào vào buổi bình minh và nụ hôn quấn quýt dưới ánh nến.
Nếu thích, vậy thì cứ giữ hết ở đấy, đợi khi già rồi lại mở ra ngắm dần.
Công việc bảo vệ này chóng vánh kết thúc sau ba tháng.
Trần Dị kết thân với vài người đồng nghiệp, song cuối cùng vẫn phải dừng bước vì những nàng khách thuê nhà xinh đẹp rất nhiều lần nhờ anh lên tầng thông tắc ống nước và diệt côn trùng, niềm nở mời mọc Trần Dị tham gia party tiệc tùng.
Trần Dị hết đỡ nổi, quyết định từ chức, lại về làm anh nội trợ nhàn nhã thong dong.
Miêu Tĩnh cũng gặp phải tình trạng tương tự.
Mấy cậu trai trẻ người Brazil ở văn phòng lúc nào cũng vồn vã thể hiện những cử chỉ kề mặt ôm hôn.
Bạn học chung lớp tiếng ba lần bảy lượt rủ rê cô đi nghỉ phép, mười hai giờ khuya khoắt còn gọi điện nói mấy câu mờ ám, trình bày về nỗi nhớ giọng nói và nụ cười dịu dàng của cô, đến nỗi nửa đêm trằn trọc thao thức, hỏi cô có muốn ra quán bar uống một ly không.
Đây chính là Mĩ Latinh cháy bỏng nhiệt tình!
Vốn sắp sửa vào giấc… chỉ một cuộc điện thoại đã làm Trần Dị tối tăm mặt mày, ánh mắt đầy kh ủng bố.
Đêm đó Miêu Tĩnh bị hành một trận ra trò, hôm sau dậy thì đã gần trưa, cô phát hiện giọng mình khàn khàn nặng trĩu, đầu nặng chân nhẹ, người bồng bềnh như cảm cúm.
Trần Dị và Pierre đang tưới hoa tám chuyện ở vườn hoa tầng dưới, ngẩng đầu chợt bắt gặp Miêu Tĩnh trong bộ váy ngủ trắng toát, tựa cơ thể mềm oặt vào lan can sân thượng uống cà phê, bèn giơ cao vòi xịt nhắm về phía cô, làm những giọt nước li ti bám đầy người Miêu Tĩnh.
Hai người đàn ông đứng dưới cười ha ha, chế giễu cô là lazy girl (nàng lười).
Hiếm khi Miêu Tĩnh bị tấn công như thế, cô lạnh lùng xoay gót bỏ vào nhà.
Trần Dị bước huỳnh huỵch lên tầng với cô, chu đáo múc cháo hải sản và rót cốc nước ép trái cây tươi, bàn tay ấm nóng xoa bóp cơ bắp đã mỏi nhừ, m*t lấy những dấu hôn ở cổ cô.
“Mệt không? Hay đi tắm trước? Anh xả nước cho em nhé?”
Cả người cô nhũn ra, bưng tách cà phê, lạnh mặt: “Anh có nghĩ sẽ tìm một công việc khác chưa?”
“Ở nhà suốt ngày cũng không sao, nhưng có việc làm thì vẫn thoải mái hơn, có lẽ em có thể tìm giúp anh một công việc phù hợp…”
Thân người đang kề sát cô chợt hơi cứng ngắc, Trần Dị đặt chiếc cằm nặng nề lên vai cô, giọng biếng nhác: “Sao? Muốn anh kiếm tiền nuôi gia đình à?”.