“Không cần anh kiếm tiền mà.” Miêu Tĩnh phủ nhận dứt khoát, “Anh không đi làm cũng được, nhưng có thể phát triển những sở thích khác, ví dụ như đá bóng này? Ừm… đạp xe, tập thể dục, đi bộ, du lịch…”
Tóm lại, xin đừng ở nhà mãi để rồi tinh lực dồn đống.
Trần Dị híp con mắt đen sâu hút, lông mày bỗng nhăn rúm.
Rốt cuộc ý cô là gì? Chê anh không có tiền à? Hay dáng xấu? Thiếu hụt thể lực?
Đâu đến mức vậy chứ.
Chi phí sinh hoạt ở Bogota thấp lè tè, anh cũng chẳng phung phí quá nhiều tiền bạc, dáng người vẹn nguyên không đổi, cơ bụng vẫn cứng chắc hệt một tấm sắt, thậm chí bức xạ cực tím gay gắt vùng cao nguyên còn làm da anh biến ra một màu đồng nhạt gợi cảm hú hồn.
Chê anh không có sở thích gì để theo đuổi, nhạt nhẽo vô vị à?
Anh vốn dĩ chỉ là một tên đầu đường xó chợ, đúng thực không trình độ, không văn hóa, không thể bày tỏ thái độ gần gũi và cởi mở cho một cuộc nói chuyện thật điềm tĩnh và tự tin với người khác được.
Nào những văn học nghệ thuật, kinh tế tài chính, hay các môn thể thao được bàn luận sôi nổi trong những buổi gặp gỡ tụ tập, tiếc thay anh đã qua cái lứa ham thích những thứ ấy mất rồi; và cũng khinh bỉ luôn cách cánh đàn ông Nam Mĩ khoác lác đầy cường điệu về bản thân như thể anh ta là một vật gì thần thánh chỉ tồn tại trên cõi trời.
Đi khắp thế giới, Miêu Tĩnh đã gặp vô số kiểu đàn ông: dí dỏm, khôi ngô, thông thái, giàu có, quyến rũ.
Nhiều chẳng đếm xuể.
Rời khỏi Đằng Thành bé nhỏ, rời khỏi một Trần Dị khoác trên mình ánh hào quang của tuổi dậy thì, anh đã hóa mờ nhạt từ lâu.
Trần Dị không thừa nhận rằng mình đang lo được lo mất.
Nhưng khi nấu cơm, anh đập thớt rầm rầm, lơ đãng đổ bát nước vào chảo xào, bưng một đ ĩa đồ ăn đun đến độ chuyển màu đen ngòm ra bàn ăn, quẳng hai cây đũa cho Miêu Tĩnh.
Viện cái cớ để ra ngoài, anh bảo muốn đi mua ít đồ.
Miêu Tĩnh nhìn chăm chăm bóng lưng không tí phấn chấn nào của anh, bàn tay anh ôm lấy cổ, nghênh ngang bước khỏi cửa nhà.
Nhìn đ ĩa đồ ăn chẳng còn phân biệt nổi màu sắc kia, cô chớp mắt, bình tĩnh cầm đũa lên ăn.
Ăn xong, mở tủ lạnh, tìm vài nguyên liệu xào thêm một đ ĩa đồ bình thường, đặt trên bàn đợi Trần Dị về ăn, rồi quay vào buồng bắt đầu công việc.
Công việc không nhiều mới lạ.
Cô được cử sang đây công tác đột xuất, phải xử lý dự án với cường độ cao.
Thứ nhất vì sự khác biệt về ngôn ngữ và văn hóa ở văn phòng, thứ hai xuất phát từ nguyên nhân chênh lệch múi giờ, nên bắt buộc cần nắm chắc giờ giấc để kết nối với người phụ trách trong nước vào những buổi sáng tối và vào những giờ không phải làm việc, thậm chí cuối tuần cũng phải xếp schelude (thời khóa biểu)*.
Khoảng thời gian thư giãn duy nhất chính là lúc ở cạnh anh.
Có lẽ, chờ qua tháng sau hết bận tối mặt, hai người có thể ra biển nghỉ phép.
Đến Bogota bao nhiêu lâu, cả hai tất bật tự thu xếp cho mình, bận học tiếng, bận làm quen cuộc sống mới, chưa khi nào được giải tỏa một cách thực thụ.
*Những chú thích trong ngoặc trên đoạn văn từ chương trước qua chương này và các chương sau là của editor.
Trần Dị ngồi lầm lũi ở công viên ngoài nhà hút hai điếu thuốc, rồi tạt ngang hàng rau quả mua ít đồ về nhà.
Về tới nhà, vòng vào bếp xem, trong thùng rác là mớ đồ ăn anh vừa nấu.
Thân mình mới buông lỏng chợt cứng đờ, đầu ngón tay ngấm mùi thuốc lá vô thức dán môi.
Nhận ra miệng chẳm ngậm điếu nào, tay lại đút túi quần, đá đá cái thùng rác dịch vào trong.
Miêu Tĩnh ngồi trước bàn mở laptop, không hay biết anh đã về.
Cô đang nghe điện thoại, nói chuyện với người ta bằng thứ tiếng Tây Ban Nha trộn tiếng Anh, tiếng cười nhẹ nhõm, ngữ khí êm đềm.
Họa chăng Trần Dị nghe hiểu được một phần ba nội dung, lại là gặp mặt thăm hỏi gì đó.
Anh nhẹ tay đóng cửa buồng, một mình làm tổ ngoài phòng khách xem phim, lười nhác duỗi hai chân dài, hai tay gác sau gáy, ánh mắt u ám và vẻ mặt vô hồn, sau cùng móc bao thuốc ra phì phà một điếu.
Kể từ lúc đến Bogota, thực ra Trần Dị không hút thuốc ác liệt như thế.
Một là do thay đổi môi trường sống, hai vì tâm lý được thả lỏng nên cơn nghiện không hoành hành quá dữ dội.
Hơn nữa, Miêu Tĩnh luôn luôn liếc anh mỗi lần anh hút thuốc.
Anh cũng hiểu, ngộ nhỡ hút quá mà hóa ra bệnh gì thật, giờ anh đã bên cô, không lo cho thân mình, thì cũng phải biết suy nghĩ vì cô.
Đêm xuống khi nằm cạnh nhau, chạm vào làn da trắng muốt thơm mềm, h@m muốn trong lòng lại chộn rộn ngóc đầu dậy, cánh tay to khỏe choàng qua kéo tấm eo thon vào lòng.
Miêu Tĩnh trở người lăn vào vòng tay Trần Dị, áp hai tay lên ngực anh, tỏ ý khước từ: “Ngủ đi anh.”
“Làm xong rồi ngủ.” Anh định giở trò bá đạo, “Anh không ngủ được.”
“Hôm nay em mệt lắm…”
“Em chỉ việc nằm.” Một giọng hơi khàn vẳng bên tai cô, hơi nóng trườn dọc theo đường cong chiếc cổ.
“Không được.” Miêu Tĩnh đè lại bàn tay cựa quậy của anh, cuộn tròn người, nhắm mắt thở dài, “Cho em nghỉ mấy ngày đi mà…”
Môi người đàn ông không mỏng, hơi sẫm màu, đường viền môi có vẻ cương quyết và ngập đầy dục cảm, khóe môi kéo căng, môi mím lại, hình như bất mãn.
Quai hàm bạnh ra một nét lạnh lùng, khuôn mặt gượng gạo xen đôi phần ấm ức, mái đầu bù xù hờn giận trượt xuống.
Miêu Tĩnh để bàn tay từ chối anh lơ lửng giữa không trung, toàn thân run rẩy, sau rồi mười ngón tay vẫn dịu dàng luồn vào đám tóc dày của anh.
Anh đưa bờ môi ướt át về lại bầu má hồng hào lần nữa.
Miêu Tĩnh mơ màng ngáp dài một cái, tứ chi lẫn xương cốt tan rã như lọt vào cụm mây, lẩm nhẩm làu bàu, lật người bày sẵn tư thế, chậm rãi nhắm mắt rồi chìm trong mộng đẹp.
…
Cô sướng xong là cứ thế ngủ luôn à?!!
Trần Dị hậm hực quét lưỡi ra răng hàm sau, vươn tay tắt phựt cây đèn đầu giường, đực người nhìn chằm chằm tấm màn giường màu trắng nhạt trong bóng tối.
Miêu Tĩnh thuận lợi nghỉ ngơi vài ngày.
Trần Dị chưa từ bỏ ý muốn dốc lòng “thể hiện”, cô cầm cuốn sách nghiền ngẫm, bàn tay đẩy bộ mặt điển trai đang sáp gần tới, giọng nhẹ tênh: “Em đến tháng rồi.”
“Cuối tháng cơ mà?” Mày người đàn ông chau lại trông hết sức nặng nề.
“Đến sớm.” Niềm sung sướng hiển hiện rõ rệt nơi khóe môi cong đỏ tươi, “Nghỉ một tuần đấy.”
Tay anh xoa nhẹ mấy cái trên khuôn bụng cô mềm nhũn, chán chường ngã phịch ra giường.
Miêu Tĩnh vuốt chỗ tóc ram ráp của anh: “Đọc sách với em nhé?”
“Sách ở đâu ra? Lại còn tiếng Tây Ban Nha.” Trần Dị rủ mắt, “Anh có đọc sách bao giờ.”
“Em đi tiệm sách mua với bạn học chung lớp tiếng, bọn em vào một tiệm sách rất đẹp nằm gần quảng trường Plaza de Bolivar.
Trong tiệm có cả một buổi biểu diễn văn nghệ trên sân khấu nhỏ, cà phê cũng ngon, chắc lần sau mình vào dạo quanh được đấy.”
“Em đi tiệm sách lúc nào, sao anh không biết?” Trần Dị càng cau chặt mày, “Đi cùng gã Thụy Điển tên Mike kia á?”
“Có Marilyn nữa.” Cô hời hợt bổ sung, “Không vì Gino lỡ miệng, em còn chẳng biết dạo này anh toàn chơi bóng ở phòng bida nữa đấy.”
“Anh nên đổi sang một chỗ chơi bóng tốt hơn… Em quen một chủ đại lý, anh ta sống ở chân núi Monserrate, sở hữu một khu biệt thự, và cả một câu lạc bộ thành viên, bên trong đó có bàn snooker, em dẫn anh đi xem thử nhé?”
Miêu Tĩnh không phản đối việc Trần Dị chơi bida, mà chỉ không muốn anh tiếp tục cược bóng kiếm tiền, hơn hết là đừng chen chân vào những khu ổ chuột vàng thau lẫn lộn.
Người ngoại quốc rất dễ gặp phiền phức ở ngay xứ này.
Trần Dị nhắm mắt, giả bộ ngủ, chẳng ừ hử tiếng nào.
Ngón tay cô khẽ chọc vào trán anh.
“Ngứa tay, cũng chả hay hớm gì, về sau không chơi nữa.” Anh đáp bằng một giọng nhạt nhẽo, trở mình đưa lưng về phía cô.
Một tuần yên ổn trôi qua, ngay sau đó Miêu Tĩnh nhận được thông báo phải đi công tác ở Medellin.
Trần Dị hỏi cô có cần anh đi cùng không, dẫu sao Medellin cũng từng là thành phố của trùm buôn thuốc phiện, điều kiện an ninh còn đáng quan ngại hơn cả Bogota.
Miêu Tĩnh lắc đầu bảo khỏi cần.
Tuần này chủ nhà Pierre kế hoạch về quê nghỉ dưỡng, có mời Trần Dị đi chung, họ sẽ cùng cưỡi mô tô, câu cá, chèo thuyền, vân vân.
Vả lại cô đi công tác với đồng nghiệp, hoàn toàn không cần lo lắng.
Trước khi đi, Miêu Tĩnh đặt một khoản tiền ở đầu giường cho Trần Dị, chừng hơn ba trăm vạn peso, cho anh chơi vui vẻ thêm chút.
Tạm chưa bàn đến chuyện Trần Dị chơi có vui không, nhưng chỗ Miêu Tĩnh hiển nhiên là không tệ chút nào.
Medellin nắng rực rỡ hơn Bogota, bởi thế nên quần áo cũng mỏng và khoan khoái hơn nhiều.
Cô mua cho mình bộ áo tắm và váy liền áo được thêu thủ công để mặc phơi nắng.
Trần Dị dặn buổi tối cô đừng ra ngoài, Miêu Tĩnh ngoan ngoãn gật đầu vâng lời anh.
Và chỉ mấy tiếng sau, Trần Dị lướt thấy vlog của cô và đồng nghiệp ở một trang mạng xã hội nọ, kèm đó là ảnh Miêu Tĩnh diện chiếc áo đầm tươi rói bó sát người, đêm hôm la cà ngoài phố và tán gẫu trong quán bar.
Trở về Bogota, giờ đang là mùa mưa, ngày nào cũng phải đón một trận mưa dầm dề, trời lạnh hiu hắt.
Ngâm mình xong, Miêu Tĩnh bước ra, Trần Dị vẫn ngồi oặt ẹo trên sô pha hút thuốc.
Nét mặt anh là lạ, có một chút ngán ngẩm.
Nằm trên giường trông cũng rệu rã.
Nhiều lần Miêu Tĩnh lén nhìn sang anh, anh dán mắt vào trò chơi trong điện thoại, chẳng buồn liếc cô lấy một cái, đương nhiên cũng không hề phát hiện bộ đồ lót mới toanh trên người cô, kiểu dàng tinh tế và gợi tình hết sảy.
Một đêm quá đỗi tốt đẹp, Trần Dị lại chơi game gần suốt đêm, sáng hôm sau Miêu Tĩnh đành dậy làm bữa sáng.
Đến giờ đi làm, anh lăn người rời khỏi giường, kéo chiếc áo ngoài khoác lên người, đưa cô ra ngoài trong một hình tượng mệt mỏi với mảng màu xanh nhạt ở cằm.
Đến nơi, anh hất cằm hừ lạnh, quay đầu bỏ đi ngay.
Chiều lại tới đón cô tan làm, Trần Dị khoác áo khoác của mình cho cô, lặng lẽ dần cô về nhà.
Miêu Tĩnh hiếm khi bắt gặp điệu bộ ấy của anh.
Một chút thờ ơ kỳ quặc, và thêm phần tấm tức vừa kiêu kỳ vừa kìm nén.
Tối ngủ, Miêu Tĩnh bèn đi ghẹo Trần Dị, ngón tay ngọ nguậy tới lui trên người anh.
Anh nhất quyết không chạm vào cô, nói mệt rồi thẳng thừng cầm điện thoại ra sô pha ngoài phòng khách chơi game.
Lò sưởi bập bùng ánh lửa, phòng khách xem chừng ấm cúng hơn cả buồng ngủ.
Anh nửa nằm trên sô pha, vừa hút thuốc vừa lướt điện thoại.
Miêu Tĩnh khoác áo ngủ đứng dậy, đi qua ngồi ở tay vịn sô pha, xoa ấn đường cau có của anh, nhẹ nhàng hỏi: “Anh sao thế?”
Trần Dị không hé răng, rít sâu một hơi, mạnh tay búng tàn thuốc.
“Xảy ra chuyện gì không hay à?”
“Hay giận em à?”
Anh bực dọc đáp: “Không.”
“Thế rốt cuộc anh làm sao? Có chuyện gì không vui, để em dỗ anh.”
Giọng người đàn ông lạnh tanh: “Không dỗ được đâu.”
Miêu Tĩnh muốn cười, lại thấy lòng nhoi nhói: “Sao lại không dỗ được chứ?”
“Suốt ngày vắt óc nấu cơm cho nhà cô, chưa một lần nào nhà cô khen ngon, đồ ăn thừa của nhà cô đều vào bụng ông hết, nhà cô lại còn đổ đồ ăn ông nấu vào thùng rác.”
“Ngay đến đồ lót cũng giặt cho nhà cô, đời ông đây chưa từng làm loại chuyện đấy cho phụ nữ bao giờ đâu.”
“Chê tôi không tiền không văn hóa không sở thích, còn không cho chơi bida, mình thì giấu giếm tôi đi dạo tiệm sách với gã khác, đi công tác còn lá mặt lá trái với tôi.
Tôi không cho nhà cô làm cái gì là nhà cô cố tình làm cái đấy.”
“Lúc trên giường nhà cô không than mệt thì than lâu, tiên sư, toàn ông đây ra sức hầu hạ nhà cô chứ đâu, mệt cái đầu nhà cô! Không vậy thì cũng là lấy cớ mặc kệ.
Được, thích là làm, đếch thích là đánh đổ.”
Miêu Tĩnh nghe giọng điệu cố nén lửa giận của anh, mở mồm ra là xưng ông xưng bố, cô cười híp mắt, cúi đầu dùng nụ hôn ngăn lấp miệng anh, khẽ m*t lấy cánh môi anh.
Cả người cô ép sát người anh.
Thực ra cô cực kỳ thích cảm giác áp chế anh thế này, thích nhìn anh cau mày nhẫn nhịn, tức tối lồ ng lộn, bực bội đỏ mắt, lại còn vẫn cứng cổ lì lợm.
“Trần Dị, anh đáng yêu quá đi mất.” Cô tủm tỉm vuốt nhẹ chóp mũi anh.
“Biến, ông đáng yêu cái khỉ gió.” Anh nghiến răng, bả vai đẩy cô ra, tay lại khóa chắc eo cô để chắc chắn rằng cô không bị ngã xuống.
Cô nằm nhoài trên người anh, tìm một tư thế nép mình dễ chịu, nắm lỗ tai anh thầm thì nho nhỏ, trước tiên sẽ dỗ dành anh về lại một bé ngoan, xuỵt, tiếp đó là chút ít dirty talk không dành cho thiếu nhi, cuối cùng mới chịu quy phục bằng một vài trò chơi hòng lấy lòng anh… Anh thực sự đáng yêu chết người, đáng yêu hệt như anh của mười mấy năm trước.
*Dirty talk: Khẩu dâm.
(còn tiếp)
Một bạn độc giả bên TG cmt câu này làm mềnh cười khà khà: “Từ năm lớp 9 cho tới giờ Trần Dị toàn bị Miêu Tĩnh thao túng, đó là quả báo cho anh Trần vì hồi nhỏ từng đá cô Miêu.”:D.