Chờ Hừng Đông

Phiên ngoại 7: Trần Tử Húc đến đây.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đây mà đêm giao thừa đã qua, một năm mới bắt đầu.

Mùng sáu tết, Hạ Húc đón Hùng Bạch về nhà.

Hùng Bạch lượn tới lượn lui: "Chú ơi, sau này cháu còn đến nhà chú nữa."

Vương Vu Dạng ngồi trên xích đu ở vườn hoa, trên đùi là cún con lông đen, lười biếng đáp: "Được."

Hùng Bạch lải nhải như mẹ già: "Lão đại, anh phải chăm sóc chú đó."

Chu Dịch đang ở trên bậc thang phơi giày, nghe thế, hắn ngẩng đầu nhìn cậu, còn cần nhóc nhắc chắc?

Hùng Bạch trợn trừng mắt lên, đi được vài bước chợt nhìn về phía bức tường: "Ơ kìa."

Ba người trong sân đều quay sang nhìn.

Hùng Bạch tận dụng cơ hội phóng như bay đến trước mặt chú, ôm chặt chú, hôn bẹp lên mặt anh như đứa nhóc tì hôn bố nó, rồi vội vàng co giò chạy mất.

Bóng người nhỏ nhắn chạy vèo một phát, mất dạng.

Như có hổ báo sói dữ gì đuổi theo phía sau vậy.

Vương Vu Dạng lau nước bọt dính trên má, bất đắc dĩ lắc đầu, ra vẻ cưng chiều con trai nhỏ trong nhà.

Mà nhiệt độ trong vườn lại giảm xuống không phanh, mặt Chu Dịch và Hạ Húc đều tái mét.

"Tạm biệt."

Hạ Húc không chút hoang mang hạ kính râm, kéo vali gom bà xã nhà mình lại. Ra đến cửa, anh ta vừa đi vừa gọi điện cho thư ký, nói muốn đẩy toàn bộ lịch trình về sau.

Thư ký hỏi: "Ra sau mấy ngày?"

Gương mặt tuấn tú của Hạ Húc treo một nụ cười, nheo mắt: "Ba ngày."

Buổi chiều, Chu Dịch ra ngoài luyện bắn súng, trong nhà có một vị khách không mời mà xuất hiện.

Vương Vu Dạng khoanh sân ngồi trên sàn, nhìn cún con đang lởn vởn chơi xung quanh ổ của nó.

Trần Tử Húc ngồi ngoài thêm cửa, tay nghịch nghịch chiếc bật lửa, đôi mắt chăm chăm nhìn vào người đàn ông trong nhà.

Mấy năm qua đi, những gì có thể biết cậu đều đã biết, cũng đủ hiểu được căn nguyên kết quả.

Còn tới đây làm gì?

Không biết.


Tới đây để nói gì?

Không biết.

Trần Tử Húc nắm chặt chiếc bật lửa, tâm trạng cậu vẫn rất khó tả kể từ giây phút biết được sự thật, mọi thông tin bày ra trước mắt cậu đều nói, người trước mặt chính là chủ Thẩm gia, nhân vật máu mặt trong truyền thuyết của thành phố S.

Giá trị của "Tái Sinh" được thể hiện một cách hoàn hảo trên cơ thể của người đàn ông này.

"Nhóc quỷ."

Giọng nói bên tai làm Trần Tử Húc hoàn hồn, giây sau lại bối rối, cậu nhìn anh, rõ ràng hơn mình mười mấy tuổi, vẻ ngoài lại không thể nhìn ra dấu vết tháng năm.

Càng sống lại càng yêu nghiệt.

Ánh mắt của Vương Vu Dạng vẫn dừng trên cún con: "Nhóc tới đây làm gì?"

Trần Tử Húc nghẹn họng, khô khốc nói: "Tôi đã tới đây vài ngày trước."

Chỉ là không có cơ hội thích hợp để gặp anh.

Vương Vu Dạng chỉ vào một hòn đảo: "Nhóc hẳn phải đến nơi ấy."

Bật lửa trên tay Trần Tử Húc rơi xuống đất, cậu nhặt lên siết trong lòng bàn tay, cúi thấp đầu, nghiến chặt răng, quai hàm bạnh căng, hơi thở nặng nề hỗn loạn.

Vương Vu Dạng thật sự, người đã vô tình thay đổi quỹ đạo cuộc đời cậu, đã nằm mãi trên hòn đảo nhỏ ấy.

Trong hình thái của một con chó nhỏ.

Trần Tử Húc đã đến hòn đảo đó, nấm mồ mọc đầy cỏ dại.

Như thể theo một nghi thức nào đó, cậu đặt một bó hoa cúc trước ngôi mộ, cúi người.

Cún con sủa ầm lên.

Vương Vu Dạng xoa xoa cái cổ đầy lông của nó: "Đói bụng?"

Cún con quẫy đuôi, chạy đi cắp chén nhỏ vào miệng quay lại, hếch đầu tru lên mấy tiếng.

Vương Vu Dạng bị cảnh này chọc cười: "Sao chó lại học theo sói kêu thế này."

Cún con cọ cọ vào ống quần anh.

"Chờ ở đây."

Vương Vu Dạng đứng dậy lấy đồ ăn cho nó.


Cún con tung tăng theo đuôi.

Trần Tử Húc bị cảm giác lạc lõng phớt lờ nảy sinh ấm ức trong lòng. Cậu chỉ vô tình gặp một người thuở niên thiếu, nhặt được một quyển sách, buồn tẻ lật lật một hồi, bị hấp dẫn bởi nội dung y học, kích động lên nói với gia đình muốn học y, trời xui đất khiến rơi luôn vào thế giới tâm lý học.

Sau này, cũng là vì một lần buồn tẻ, Trần Tử Húc nhờ tài nguyên trong nhà tra tài liệu của người kia, phát hiện người nọ lại ở viện khoa học bán đồ ăn sáng.

Lòng hiếu kỳ thôi thúc, Trần Tử Húc trở về nước, đánh đại lại gặp trúng người kia, bất chợt phát giác có điều gì đó rất kỳ lạ đang diễn ra.

Lòng hiếu kỳ như men nở, ngày một bành trướng lớn lên, cậu vô thức bị hấp dẫn, cuốn vào.

Mới có chuỗi sự việc phía sau.

Cũng không biết ông trời run tay hay ngủ gật, mà đã cho cuộc đời cậu trải qua một sự kiện như vậy.

Trần Tử Húc buồn bực, trong lòng u ám phiền muộn, cậu rút nửa bao thuốc ra, lấy một điếu, đánh bật lửa, ngọn lửa màu cam đỏ vụt sáng lên.

Đưa mắt nhìn người đàn ông nọ đang cho cún con ăn, Trần Tử Húc mạnh bạo hút một hơi thuốc, trước đây cậu hở chút lại động chạm tay chân với anh như vậy, không hề biết xấu hổ, bây giờ lại không làm được.

Có nhiều nguyên nhân khác nhau.

Gương mặt không còn đường nét trẻ con của Trần Tử Húc ẩn hiện sau làn khói mờ ảo, biểu cảm tối tăm không rõ. Trước đây cậu không thôi miên được người này, bây giờ vẫn không thay đổi.

Người này giống như một vị đế vương buông bỏ giang sơn xã tắc, dấn thân vào cuộc sống an nhàn với thiên nhiên đất trời.

Cao quý, sống trong nhung lụa, an tĩnh, dịu dàng, ôn hòa, biếng nhác, thế nhưng không ai có thể bước vào lãnh địa của anh.

Trừ khi anh tự nguyện.

"Chú." Trần Tử Húc nhìn người đàn ông nọ qua làn khói, nhếch nhếch môi, "Chú ở đây không thấy nhàm chán sao?"

Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn thanh niên, tóc không còn màu tím nữa, thành màu đen rồi, cũng không còn đeo khuyên tai, vẻ kiêu ngạo đã được thu lại rất nhiều. Bằng tuổi với Tiểu Bạch, song lại có vẻ trưởng thành hơn đôi chút.

Có lẽ rằng mấy năm nay đã bước qua tuổi nổi loạn, trưởng thành nhanh hơn.

Trần Tử Húc bị nhìn đến độ người thủng một đống lỗ, đầu lọc bên môi khẽ nhúc nhích: "Ở đây mùa đông vừa lạnh vừa dài, thời gian mặt trời chiếu sáng ngắn muốn chết, có mỗi một cái quán bar và siêu thị nhỏ, muốn mua đồ còn phải lên thị trấn, bất tiện quá thể."

"Chú, vì sao chú lại thích ngôi làng này? Muốn ngắm cực quang ở chỗ khác cũng có mà?"

Vương Vu Dạng trả lời một nẻo: "Tốt nghiệp chưa?"

Trần Tử Húc đương nhiên không nghe thấy, hỏi tiếp: "Chú còn thích ăn chocolate không?"

Vương Vu Dạng vẫn ung dung: "Làm công việc gì? Liên quan đến tâm lý học?"

"..."


Lòng kiên nhẫn của Trần Tử Húc đã cạn kiệt, cậu kẹp điếu thuốc trong tay, tức giận trợn mắt nhìn, lại trông giống một đứa trẻ hai mươi tuổi.

"Dân thất nghiệp lang thang đầu đường xó chợ." Trần Tử Húc không cam lòng thỏa hiệp trước, sợ người đàn ông nọ không để ý mình, mặt nhăn tít lại, rất thiếu tự nhiên.

Vương Vu Dạng nói: "Khá tốt."

Trần Tử Húc thở hổn hển, giận dữ gầm lên: "Chú, chú qua loa với tôi!"

Y hệt người thiếu phụ bị bội bạc phụ tình.

Vương Vu Dạng không biết nên khóc hay nên cười: "Làm điều mình muốn, sống cuộc đời mình muốn, vậy vẫn chưa đủ tốt?"

Trần Tử Húc nghẹn họng, nửa ngày sau mới vò vò đầu, từ bỏ chút kiêu ngạo cuối cùng còn sót lại, sụp vai xuống hút thuốc: "Bệnh quáng gà của chú có thuyên giảm chút nào không?"

Vương Vu Dạng nhìn cún con ăn sắp xong, đứng dậy đến bồn nước rửa tay: "Như cũ."

Ánh mắt Trần Tử Húc dán trên đôi bàn tay của anh, đó là đôi tay được chăm sóc chiều chuộng, cậu rầu rĩ nhả khói: "Chú, tôi đã gọi cho chú rất nhiều lần, chú cũng chưa từng nghe máy."

Vừa dứt lời, người đàn ông quay lưng về phía cậu đáp lại: "Không tiếp máy số lạ, con nít cũng biết."

Vương Vu Dạng lau khô tay bằng khăn bông: "Nhóc nói xem có đúng không?"

Trần Tử Húc đứng dậy hừ một tiếng, tức giận đến cạnh bồn rửa tay, giống như con báo bị thương vậy.

Thế nhưng, người trước mắt không xem nặng lửa giận của cậu.

Vương Vu Dạng treo khăn bông lên giá, ngẩng đầu tiên đứa trẻ lại cao hơn lúc trước: "Hửm?"

Trần Tử Húc nghiến răng: "Tôi đi!"

Vương Vu Dạng bước qua cậu vào nhà bếp: "Nhớ đóng cửa lại."

"..."

Trần Tử Húc không nhịn được theo đuôi, bám theo gót chân anh, như thể người vừa nói câu kia không phải cậu vậy.

"Chú, lần này tôi trốn bố tôi tới đây, ông ấy không cho tôi tìm anh, còn nói anh sẽ mang đến phiền phức và nguy hiểm cho gia đình tôi."

"Bố nhóc nói đúng."

Vương Vu Dạng mở tủ lạnh ra, nhìn vào trong: "Người lớn nói phải nghe lời."

Trần Tử Húc không đáp.

"Tôi đã biết chú không phải Vương Vu Dạng từ rất lâu về trước." Cậu nhìn phần cổ trắng nõn lộ ra bên ngoài của anh, lầm bầm, "Tôi đã biết từ rất lâu rồi, biết rõ."

Vương Vu Dạng lấy lá trà trong tủ lạnh ra: "Vậy sao?"

Trần Tử Húc hút hai hơi thuốc: "Chú, người tôi thích vẫn luôn là..."

Vương Vu Dạng đột ngột quay người.

Trần Tử Húc bất chợt nhìn thấy người đàn ông nọ khẽ cau mày, cái nhìn của anh như nhìn một đứa trẻ sinh sự gây chuyện, nhất thời, người cậu như bị tạt một xô nước đá, ngọn lửa vừa phừng phực lên chợt tắt ngóm.


Chỉ còn màn khói dày đặc lơ lửng giữa khoảng không.

Cơ thể Trần Tử Húc như bị rút sạch máu, cậu nhắm mắt lại, gương mặt xám xịt, giơ tay kẹp điếu thuốc lên: "Tôi đi đây, hẹn gặp lại chú."

Nói thì nói như thế, rất ngầu rất thoải mái, nhưng chân lại không nhúc nhích, rơi nước mắt.

Vương Vu Dạng thở dài: "Khóc cái gì?"

Trần Tử Húc cũng không biết vì sao mình lại khóc, cậu cảm thấy xấu hổ, đàn ông trai tráng khóc lóc thật kỳ cục, nhưng cậu không dừng lại được, nước mắt cứ thế tuôn ra trên gương mặt điển trai ấy, đôi mắt như một chú thỏ.

Chỉ giống đôi mắt phiếm hồng ậc nước.

Cậu không phải thỏ.

Nếu cậu giống như Hùng Bạch, cơ thể bé lại, trắng trẻo mềm mại, đôi mắt ướt át to tròn, có lẽ đã nhận được chút ủi an từ người đàn ông này.

Nghĩ đến đây, Trần Tử Húc càng khóc tợn.

Thân cao một mét tám hơn, chân dài, cơ bắp, đẹp trai, khóc lại như một đứa bé ba tuổi bị giật mất đồ chơi.

Vương Vu Dạng không ôm cậu, cũng không dỗ cậu một hai câu, chỉ đứng đó đưa mắt nhìn sang.

Trần Tử Húc dụi tắt nửa điếu thuốc, cậu đã hiểu rõ từ sớm, sự dịu dàng của anh ta không đáng kể, giả tạo, thực tế lại là người bạc tình từ trong xương tủy.

Nhưng có người đã trở thành ngoại lệ.

Trần Tử Húc lau mặt, nghẹn ngào cất tiếng: "Chú, sau này tôi còn có thể đến nhìn chú không?"

"Tốt hơn hết là không."

Vương Vu Dạng đổ nước vào ấm, chuẩn bị pha trà: "Trái tim người bạn đời của tôi chỉ bé bằng hạt vừng, nhìn thấy nhóc, em ấy sẽ không thoải mái."

Trần Tử Húc cười nhạt trong lòng, ông đây là muốn khiến hắn không thoải mái.

"Tôi sẽ không đến lúc anh ta ở đây."

Trần Tử Húc hạ giọng thương lượng, giọng điệu rất chân thành: "Bảo đảm không để anh ta biết."

"Chỉ e là không được." Vương Vu Dạng khẽ cười thành tiếng, "Chỉ cần nhóc bước chân đến cửa nhà, em ấy đã biết rồi."

Có camera theo dõi? Không để ý rồi, ở chỗ nào? Hay là có người canh giữ hai mươi tư giờ? Trần Tử Húc khiếp đảm đến độ cằm muốn rớt xuống.

"... Đệt!"

Trần Tử Húc không tin nổi, trợn ngược mắt: "Anh ta biến thái như vậy, chú cũng chịu được?"

Nơi đáy mắt Vương Vu Dạng ánh lên mấy phần cưng chiều: "Tôi đã đồng ý."

Trần Tử Húc thở dốc, ngơ ngác đứng đó một lúc lâu, rời đi.

Trên đời này thật sự có duyên phận, tình yêu cũng có số mệnh của riêng nó.

Dù tin hay không, con mẹ nó thứ đó vẫn luôn tồn tại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận