Chờ Khi Nỗi Nhớ Nở Hoa

Lệnh Tử che mũi lại.

Làm sao đây, nước mũi…

Úc Thần cũng sửng sốt hồi lâu, anh cố nín cười lấy một bao khăn giấy ra khỏi tủ, sau khi bóc ra thì đưa cho cô hai tờ, Lệnh Tử cầm giấy, sau khi quay đi mới lau mũi.

Anh cầm ly trà gừng cô uống một nửa, thấy nó vẫn ấm mới đẩy về phía Lệnh Tử, “Nhân lúc nó còn ấm thì cậu uống đi.”

Lệnh Tử tu một hơi hết ly nước, nước chảy qua yết hầu, vị cay, dạ dày ấm sực.

Úc Thần giơ tay sờ trán cô, độ ấm bình thường, anh vào nhà đưa cho cô chiếc áo khoác, “Mặc vào đi, đổ mồ hôi sẽ dễ chịu hơn.”

Lệnh Tử cũng không rụt rè mà cầm lấy bao chặt mình lại. Vải vừa phủ lên người cô đã ngửi được mùi hương rất khó diễn tả được bằng lời, mùi thoải mái khiến cô thả lỏng hơn nhiều bèn chôn mặt vào cổ áo ngửi ngửi. Người bên cạnh không nói gì, cô quay sang mới biết anh vẫn đang nhìn mình…

Lệnh Tử giả vờ bình tĩnh, “Mình thấy hơi lạnh thôi.”

Anh hơi hơi cong môi, nói: “Biết mà.”

Vừa rồi chắc chắn là cô trông rất ngớ ngẩn, cứ dụi đầu vào áo khoác của người khác mà ngửi ngửi. Đấy tuyệt đối không phải phong cách thường ngày của cô, này làm gì phải việc thục nữ nên làm ——

Sao lại thế cơ chứ… Virus cảm chẳng lẽ đáng sợ đến vậy?

“Giờ cậu nên về rồi nhỉ?” Bỗng nhiên anh nói vậy.

“Hả?” Lệnh Tử vẫn hơi thất thần.

“Không muốn về à?” Trong đôi mắt Úc Thần lấp lánh nụ cười.

“Về chứ!” Hoàn toàn là lời nói từ đáy lòng cô đấy.

Đã gần 11 giờ, đúng là nên đi về rồi, Lệnh Tử cởi áo khoác ra để trên sô pha. Úc Thần vừa tới đã cầm lấy nó choàng lên người cô, “Bên ngoài trời lạnh, cậu mặc vào đi.” Nói xong lại bổ sung thêm: “Nếu cậu thích thì lấy luôn cũng được.”

“Mình không thích mà.” Cô lẩm bẩm.

“Không thích mà ngửi hăng vậy hả?” Anh liếc cô.

“Haiz…” Bị nhìn thấy rồi ——

Cô bị anh ôm vào lòng, cằm cũng bị nâng lên, miệng thì bị chặn lại. Anh hành động rất nhanh, Lệnh Tử thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại.

Động tác hơi hung bạo, Lệnh Tử dường như còn cảm nhận được cảm xúc nào đó từ Úc Thần, đầu lưỡi anh quét qua toàn bộ khoang miệng cô, đâm vào sâu từng chút từng chút một.

Cô bị Úc Thần ôm, cả người dính chặt vào người anh, vòng eo, cằm, miệng đều bị Úc Thần kiềm chế, lồng ngực bị đè ép khiến Lệnh Tử thấy hơi khó thở.

Lúc Úc Thần buông cô ra thì thấy cô có vẻ hơi mất tập trung, vẻ mặt mơ màng còn đôi mắt lấp lánh sắc xuân, anh nhất thời suýt không cầm giữ được, liên tục hôn từ chóp mũi, tới ấn đường rồi lên trán cô…

Lệnh Tử ngẩn ra hồi lâu mới đỏ mặt dụi đầu vào ngực anh, một bàn tay thì nắm chặt lấy vạt áo Úc Thần.


Anh đặt tay lên đầu cô, nói nhỏ: “Lần sau đừng tỏ ra nhiệt tình thế với mình vào đêm khuya nhé, với quần áo của mình cũng thế, nguy hiểm lắm đấy, cậu nghĩ mình quân tử với cậu được bao nhiêu hả?”

Mặt cô hồng lên tận mang tai.

Úc Thần bảo anh tài xế đỗ xe xa đường đến cổng nhà cô hơn vài mét, sau đó trả tiền cho tài xế rồi mới xuống xe đi cùng cô một đoạn, quần áo anh cô vẫn đang mặc.

Đi được một đoạn nữa Lệnh Tử cởi áo ra cho anh, Úc Thần ngăn cô lại, nói: “Mình nói cậu nghe mấy câu.”

Cô “Ừ” một tiếng.

“Không cần lo cho mình, cũng đừng bị ảnh hưởng bởi chuyện của mình, mình không muốn nói những chuyện này với cậu vì sợ cậu sẽ nghĩ ngợi,” Úc Thần nhìn đôi môi sưng đỏ của cô, cười cười, “Những chuyện đó với mình giờ chỉ là vô nghĩa thôi, nên cậu cũng không cần để ý đến nó đâu, được không?”

“Được.” Lệnh Tử đáp.

Cô bằng lòng nghe anh nói, nhưng cô không tin những gì anh nói, rằng là những chuyện trước kia với anh là vô nghĩa. Có lẽ nhiều năm như thế anh đã có thể bình thản kể về quá khứ, bởi vì mọi chuyện quả thực đã trôi qua, nhưng những gì anh trải qua thời thờ ấu hẳn vẫn còn ảnh hưởng rất lớn tới tận bây giờ.

Úc Thần nói: “Rồi, cậu vào đi thôi.”

Cô nói câu ngủ ngon rồi quay vào cửa, đi được vài bước đột nhiên cô dừng lại quay về đưa áo cho anh.

Anh cười, “Mình còn tưởng cậu cố ý.”

Cô mím môi, định quay đi nhưng bị Úc Thần túm lại, cô thầm hoảng, đang định nghiêm túc mắng anh, “Cậu!”

“Môi cậu vẫn còn hơi hồng,” Anh ngắt lời cô, “Chờ lát nữa nhớ che đấy nhé.”

“… À.” Cô che miệng lại.

“Tối nhớ đắp chăn đàng hoàng, đổ mồ hôi thì mai không sao đâu.”

“Ừ.”

Úc Thần dặn dò mà như không, anh bất đắc dĩ phải thả cô về, “Được rồi, cậu vào đi.”

Lẽ ra vào được từ lâu rồi… Lệnh Tử rất quyết đoán mà quay đi. Nhưng cô chưa chạy đến cổng đã thấy có bóng người đứng ở cổng bên, là Lý Trình Dương, dường như anh cũng mới về. Lệnh Tử khựng lại, mồ hồi lạnh chảy ròng ròng.

Mà Lý Trình Dương chỉ cười cười với cô rồi mở cổng vào nhà.

Chỗ Úc Thần hơi xa nên anh không nhận ra sự khác thường gì, anh cứ đừng chờ đến khi cô vào cổng, đóng cổng xong mới quay trở lại, trước sau tổng cộng mất mười phút, anh thấy mình hơi buồn cười, trước kia cũng không… Dong dong dài dài như vậy.

Trên con đường ấy, gió đêm cuộn trào.

Anh cuốn đầu lưỡi, nhè nhẹ chạm và rồi vuốt ve hàm trên như đang dư vị lại hương vị của cô.

Lúc Lệnh Tử vào nhà ba mẹ cô còn đang xem TV. Chu Hòa Nghi buông điều khiển từ xa xuống, nói: “Con về rồi à? Có đói không? Mẹ để cháo cho con đấy.”


Lệnh Tử chưa kịp mở miệng đã hắt xì, đã thế còn có nước mũi…

Chu Hòa Nghi đừng dậy, thuận tiện rút cho cô tờ khăn giấy, “Bị cảm à?”

Lệnh Tử sợ mẹ nhận ra điều gì bèn nhanh nhẹn lấy khăn che cả miệng lẫn mũi lại, nói: “Có chút thôi ạ, mẹ, con đi tắm rửa trước nhé.” Nói xong bèn mau mau chạy lên lầu.

“Sao tự dưng con bé trông hoảng thế?” Dây thần kinh số sáu của Tô Bách căng lên, lạ thật!

“Hoảng đâu mà hoảng?” Chu Hòa Nghi vừa nói vừa vào bếp hâm nóng cháo lại.

Lệnh Tử vào phòng cầm đồ ngủ thì như nghĩ tới gì bèn chạy tới trước gương xem miệng mỉnh thử. Hơi hơi đỏ, nhưng không rõ lắm. Cô tắm xong nó cũng nhạt bớt đi rồi.

Lúc Lệnh Tử xuống dưới lại ngửi được một mùi hương rất quen, vị ngòn ngọt cay cay.

Lại trà gừng táo đỏ à?

Lại phải uống ư?

Trước khi ăn cháo Chu Hòa Nghi bảo cô uống hết, “Ra mồ hôi là không sao cả, nhanh lên, nghe lời mẹ.”

Lệnh Tử nín nhịn tu hết ly trà gừng táo đỏ.

Trà của mẹ với của Úc Thần sẽ không đánh nhau đấy chứ?

Buổi tối lúc Lệnh Tử ngủ đúng là có ra mồ hôi, cô thấy hơi oi nhưng lại không dám xốc chăn lên, thế là lại cố chịu, thấy nóng mãi rồi cũng ngủ thiếp đi, nhưng trong đầu còn nhớ mãi chuyện ặp Lý Trình Dương ngoài cổng, thực tế đêm nay cô tỉnh rồi ngủ, ngủ lại tỉnh.

Nhưng hôm sau thức dậy lại thấy thoải mái hơn nhiều.

Khi Lệnh Tử cầm điện thoại nhìn giờ thì thấy tin nhắn anh gửi tới.

—— Tỉnh dậy thấy sao? Có khỏe hơn không?

Cô đáp.

—— Khỏe hơn.

Lệnh Tử đánh răng rửa mặt xong, đi ra lại thấy thêm hai tin nhắn nữa.

—— Hôm nay cậu ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đi.

Một tin nhắn khác được nhắn sau hai phút.

—— Nếu thấy chán thì nhắn tin cho mình cũng được, nếu không thì cứ gọi điện đi.


Tuy là cô cũng nghĩ thế… Nhưng tối qua cô về muộn quá, nếu nay còn ra ngoài ba sẽ nghi ngờ mất. Cơ mà những lời này do anh nói cứ như cô muốn gặp anh lắm ấy.

Cô chỉ nhắn lại.

—— Mình biết rồi.

Lệnh Tử ở nhà hai ngày, cũng như bình thường, cô học bài, luyện múa, thỉnh thoảng nhắn tin cho Úc Thần, lúc làm đề gặp bài khó sẽ gọi điện hỏi Quy Kỳ hoặc Tô Lệnh Văn.

Nhưng bình thường cô hay hỏi Lý Trình Dương, anh ở ngay cạnh nhà, là học sinh giỏi lớp 12, tháng 6 năm nay sẽ thi đại học. Nhưng sau khi bị anh bắt gặp tối thứ sáu cô không dám gọi cho Lý Trình Dương nữa, tuy rằng anh ấy không phải kiểu người hỏi nhiều nhưng gì đi chăng nữa thì cũng là anh trai hàng xóm lớn lên từ nhỏ với mình, cô cũng biết ngại chứ.

Đến tận chiều ngày nghỉ hôm sau Khương Lê mới gọi Lệnh Tử đi chơi, bảo Khấu Lâm mời họ ăn lẩu dê.

Cuối cùng cô cũng có thể ăn ngay nói thật với ba mẹ, “Khương Lê hẹn con đi chơi, tối có lẽ con sẽ không về nhà ăn cơm ạ.”

Biểu hiện hai ngày nay của cô hoàn toàn đã khiến Tô Bách hết nghi ngờ, thế nên ông đồng ý rất dứt khoát, “Đi đi, ngày nào con cũng ở lì trong phòng để học thế thảo nào bị cảm, ra ngoài nhiều cũng tốt.”

Lệnh Tử gặp Khương Lê trước, cả hai cùng nhau tới tiệm lẩu, nhưng sau khi cô tới mới biết Úc Thần cũng ở đó, anh ngồi uống trà ở bàn bên, xem chừng có vẻ rất vui. Còn bày ra vẻ mặt “Ngạc nhiên chưa? Bất ngờ chưa?”

Lần này An Vi Vi không đến.

Khấu Lâm gọi điện bảo cô ấy tới, cô ấy hỏi có mặt những ai, nếu là lúc trước chắc chắn An Vi Vi sẽ không hỏi nhiều mà lập tức ra khỏi nhà, nhưng bây giờ khác, Khấu Lâm nói thật, thế là cô ấy nói “Không đi” rồi dứt khoát cúp máy.

Thật ra mục đích chính không phải đi ăn lẩu, Úc Thần muốn gặp cô nên nhờ Khương Lê gọi điện để Lệnh Tử yên tâm ra ngoài mà không phải nói dối ba mẹ nữa.

Chỗ ngồi của họ như thế này. Hai nữ sinh ngồi một bên, hai nam sinh ngồi một bên.

Bên nữ sinh rất thoáng, hai người cử động rất thoải mái. Bên nam sinh thì làm gì có chuyện đó, cánh tay hai người cứ chạm phải nhau mãi. Úc Thần mới gắp được miếng thịt đã bị Khấu Lâm đụng phải tay, anh bất đắc dĩ nói, “Nếu cậu sợ không đủ thịt có thể gọi thêm, tôi mời.”

Khấu Lâm tặc lưỡi, “Tay cậu đừng có chĩa sang bên này có phải vạn sự như ý không? Mình làm anh em bao nhiêu năm rồi hả? Lần đầu tôi thấy không hợp phách với cậu vậy đấy.”

Thật ra chỗ cũng đủ cho hai nam sinh hoạt động, nhưng bàn rộng mà nồi cũng to, đã to lại chỉ có một để ở giữa, nên hai người vừa thất thần để tay hơi gần gần nhau là lại đánh nhau.

Úc Thần nói: “Cậu cầm đũa bằng tay phải là được rồi, cứ giơ tay trái lên làm gì?”

Khấu Lâm đáp: “Chẳng lẽ đến mấy thứ như lấy khăn giấy rồi chấm nước chấm tôi cũng không được làm à?”

“Sớm muộn gì tôi cũng giết cậu.” Úc Thần nheo mắt nhìn cậu ta.

“Cậu mà nỡ xuống tay thì làm ngay đi.” Khấu Lâm cười.

Khương Lê không chịu nổi nữa, “Rồi rồi rồi, Lệnh Tử cậu đổi chỗ với cậu ta đi, đổi đi!”

Vì thế Lệnh Tử đổi chỗ với Khấu Lâm – cô ngồi với Úc Thần, vì để khỏi va vào tay trái của Khấu Lâm, Khương Lê quyết định ngồi bên phải cậu ta, đổi xong quả nhiên cả bàn bình yên không có việc gì đến tận lúc ăn no.

Lúc họ ăn xong chầu lẩu này ngoài trời đã tối sầm lại, hiện giờ là 7 giờ tối.

Khấu Lâm và Khương Lê đang ngầm chung ý định để lại không gian tư nhân cho hai “vợ chồng son” thì điện thoại của Úc Thần vang lên, anh nghe máy xong, khuôn mặt vốn trông khá vui chầm chậm đổi sắc, trở lên lạnh tanh.

Anh ngắt máy, nói với cô: “Mình phải… Đến chỗ này.”

Lệnh Tử nghĩ tới chuyện tối qua thì thấy hơi lo, “Có cần mình đi cùng cậu không?”

“Không cần đâu,” Anh cúi xuống cười với cô, “Trước tiên cậu cứ đi dạo đâu đó với Khương Lê đã, mình sẽ quay lại sớm thôi.”


“Ừ.” Lệnh Tử không muốn làm anh khó xử, anh nói không cần thì thôi vậy.

Sau khi Úc Thần ngồi xe đi mất, Khấu Lâm im lặng nhìn hai cô gái. Cậu ta nhìn loanh quanh xong bèn hỏi: “Có cần tôi đi dạo chung với mấy cậu không?”

Khương Lê quan sát biểu cảm trên gương mặt cậu ta, “Nếu cậu có việc gì thì về trước đi, hơn nữa con gái tụi tôi dạo phố có khi con trai như cậu không chịu được đâu.”

Khấu Lâm cười cười, “Tôi thì không thấy thế, nhưng con gái các cậu có chuyện muốn kể với nhau, tôi đi theo đúng là không ổn thật.”

Đột nhiên Lệnh Tử nói: “Không bất tiện đâu.”

Cô nói thế làm Khấu Lâm hoảng, “Thế hả… Vậy được rồi, mình tìm chỗ nào ngồi chờ A Thần nhé? Để tôi nghĩ xem, mời các cậu đi uống trà gì đấy, ok? Có phải con gái đều thích thế không?”

Lệnh Tử không hay đi dạo phố lắm, trước khi quen Khương Lê cô chỉ đi mua đồ cùng ba mẹ, hoặc là ba mẹ mua đồ về nhà luôn cho cô, cô không kén chọn quần áo hay đồ dùng gì, thuận tay là được. Sau khi quen Khương Lê cô mới ra ngoài đi dạo chung với cô ấy, cuộc sống thường nhật của cô không còn xoay quanh học tập nữa.

Vì chuyện này mà ba mẹ cô rất thích Khương Lê, họ thấy Khương Lê giúp cô rất nhiều.

“Mình thấy vẻ mặt cậu ta không ổn lắm, không sao ấy chứ?” Khương Lê đẩy cho cô một ly trà quả.

“Ừm.” Lệnh Tử cầm lấy ly trà quả uống một ngụm, tuy nói thế nhưng thực ra cô hoàn toàn không yên tâm về anh chút nào, dù Úc Thần có tỏ ra bình thản đi chăng nữa thì thực hư thế nào cũng chỉ mình anh biết thôi.

Bàn ghế trong tiệm cà phê đã bị chiếm hơn phân nửa, tuy đông người nhưng may mà ai cũng tự giác nói nhỏ, tiệm cà phê phát nhạc nhẹ, quả thực là một nơi khiến mọi người có thể thả lỏng.

Trước mặt Khương Lê là cà phê, cô ấy vừa quấy cà phê vừa hỏi Khấu Lâm: “Tôi nghe nói cậu ta sống với cậu mình từ nhỏ, ba mẹ cậu ta đâu?”

Khấu Lâm hắng giọng, “Đây là việc tư của cậu ấy, cậu ấy không thích người khác nhắc tới, tốt nhất là không hỏi thì hơn, tôi tuyệt đối trung thành với anh em mình đấy nhé.”

Lệnh Tử hỏi: “Vậy hai người quen nhau ra sao?”

Cô thực đang muốn hiểu anh hơn, cô vội vã muốn biết anh đang nghĩ gì, thậm chí chỉ cần chút ít tin tức liên quan tới anh cũng được, cô cũng có thể tìm ra hướng nghiên cứu rồi.

Khấu Lâm nói: “Tôi và cậu ta học cùng lớp hồi tiểu học, đến cấp hai vẫn cùng lớp, duyên phận này không do trời định thì là gì nữa? Lên cấp ba mới khác lớp đấy.”

Khương Lê chế nhạo: “Hay tại hai người đẹp trai nên ông trời mới nối duyên nhỉ?”

Khấu Lâm cười cười, “Có khi thật thế cũng nên? Thật ra lúc đầu tôi thấy cậu ta ngứa mắt lắm, nhìn kiêu ngạo gần chết, lúc nào cũng hờ hững với người khác mà bọn con gái còn thích, mới trẻ nít trẻ nôi mà kiêu ngạo cho ai nhìn? Nên lúc nào tôi cũng nghĩ đến việc đánh cho cậu ta một trận.”

“Sau đấy thì sao?” Khương Lê hỏi.

“Sau đấy…” Khấu Lâm có vẻ vừa xấu hổ vừa buồn cười, “Bị cậu ta đánh cho tới phục chứ sao, cứ coi là quen nhau vì đánh nhau đi, sau đấy chơi chung mới biết hợp ra phết, người anh em này cũng hay ho lắm.”

Khương Lê nói tiếp: “Tôi nghe cậu nói thế thấy cứ không ổn chỗ nào ấy, cậu không yêu thầm cậu ta đấy chứ?”

Khấu Lâm cười, “Con gái các cậu cứ nghĩ ngợi gì vậy? Mấy người không hiểu tình cảm giữa con trai với nhau đâu.”

Ba người ngồi trong tiệm cà phê gần một tiếng, Khấu Lâm đột nhiên nhận được một cú điện thoại từ Tần Việt, cậu ta thầm giật mình, chú Việt gọi điện cho cậu ta chỉ khi có chuyện gì liên quan tới Úc Thần thôi.

Khấu Lâm nghe máy xong thì tỏ ra bực bội, “Chú Việt không tìm thấy A Thần.”

Từ lúc Khấu Lâm ngừng cười Lệnh Tử đã thấy lo lắng, cô nghe cậu ta nói vậy thì trắng mặt, “Cậu ấy tắt nguồn điện thoại hả?”

“Không,” Khấu Lâm đáp: “Nhưng không nghe máy, nếu không cậu thử xem.”

“Được thôi.” Lệnh Tử bấm máy gọi, điện thoại chỉ tút tút hai tiếng, có người nhấc máy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận