Chờ Khi Nỗi Nhớ Nở Hoa

Sáng sớm hôm sau, Khương Lê trực ở chỗ cổng trường, Lệnh Tử vừa vào đã đưa một tờ giấy ghi chú cho cô ấy.

Khương Lê giả vờ giả vịt hắng giọng, tỏ ra nghiêm túc: “Làm gì đấy hả? Cấm hối lộ nhé!”

Lệnh Tử nhét tờ giấy cho cô ấy xong bèn đi luôn.

Khương Lê nửa tin nửa ngờ mở giấy ra đọc lướt qua, bên trong viết: Cao Học Nhai, lớp 10 – 5, bị tình nghi thực hiện hoạt động trái với nội quy nhà trường.

Cô ấy sáng mắt, tỏ ra vui mừng vô cùng.

Để nghênh đón ngày 1 tháng 5, trường học đang tăng cường xây dựng một môi trường học đường văn minh, giáo viên yêu cầu bộ kỷ luật phải dọn dẹp hết tất cả những hành vi nghịch ngợm trái nội quy trường, Khương Lê còn đang lo thời kỳ nhạy cảm mà không có tí thành tựu nào đây, không ngờ thế mà đã có một tên đâm thẳng họng súng.

Hay lắm.

Sau khi về phòng học, Khương Lê hỏi: “Cậu có tin này từ đâu, tin chuẩn không đấy?”

Lệnh Tử gấp sách lại: “Lấy thân mạo hiểm đấy, chắc là chuẩn.”

“Tên này bắt nạt cậu à? Đã bắt nạt người ta rồi còn tự báo hang ổ?”

Cô ấy đập bàn rầm rầm, “Kiêu ngạo đấy!”

“Đau tay không?” Lệnh Tử nghe thấy tiếng cô ấy đập bàn bèn hỏi.

“Cậu ta chắc đã tái phạm rồi,” Khương Lê lén xoa tay, cô ấy hít một hơi thật sâu, “Tốt nhất đừng để bổn phó bộ trưởng bắt được, nếu không bà đây hành tên đấy tới bến!”

“Ái chà, sao tức ghê thế?” Trần Dương bước tới từ phía bục giảng, cậu lục lọi hai bên túi quần mãi mới móc được một thứ, “Đây, ăn viên kẹo bạc hà đi, bình tĩnh mà cũng tốt cho họng.”

“Tốt cái khỉ gió nhà cậu!” Khương Lê giật kẹo bạc hà cho Lệnh Tử.

“Má ơi gì dữ dằn vậy,” Trần Dương ôm ngực, “Cậu noi gương lớp trưởng kìa, thấy ai cũng cười tủm tỉm, dịu dàng đáng yêu thế cơ mà? Không thì cậu học Lệnh Tử đi, bớt nói được lời nào là hay lời đó, đỡ phiền.”

Lệnh Tử: “…”

Khương Lê rút thước vuông góc ra, “Chán sống rồi đúng không? Muốn thử cảm giác đầu rơi máu chảy à?”

Trần Dương cầm kẹo bạc hà chạy biến, nhưng bước được hai bước đã lùi về nói: “Chỗ tôi có một quyển “Nữ đức”…”

Khương Lê chưa để cậu ta nói xong đã mài thước vuông góc xông vào, “Cẩu tặc họ Trần kia! Nộp mạng đê!”

Hai người chạy như điên khắp phòng…

Tràn Dương thậm chí còn vừa chạy vừa khiêu khích cô ấy, cuối cùng định lao ra phòng học để chuyển chiến trường.

Đúng lúc Úc Thần bước vào lớp, đột ngột bị hai người trong lớp lao ra đâm đầu vào ngực anh… Úc Thần còn chưa đứng vững đã bị va vào lần nữa, thế là gáy đập thẳng vào tường ngoài hành lang.

M* nó! Anh cắn chặt răng, mắng thầm một câu.

Các bạn trong lớp ồ lên ——

Lệnh Tử tò mò nhòm qua thì thấy Trần Dương và Khương Lê ngã xiêu ngã vẹo, cô vội vàng đứng dậy chạy ra nâng hai người dậy, đến lúc này mới nhận ra Úc Thần đứng ngoài, anh xoa xoa gáy, cau mày, vẻ mặt rất âm u.

Khi anh vào phòng học, Trần Dương và Khương Lê hoảng sợ ôm chầm lấy nhau, cả hai run run rẩy rẩy núp sau lưng Lệnh Tử, đồng thanh, “Ngã Phật từ bi, khai ân khai ân, thứ tội thứ tội…”

Úc Thần đứng yên, anh ngó hai người kia rồi lại quay ra nhìn dũng sĩ Tô Lệnh Tử từ phía trên.

Thật ra Lệnh Tử cảm thấy hơi xấu hổ, đi không được mà ở cũng không xong, thế là cô dứt khoát ngồi yên đấy, sụp mí mắt xuống.

Úc Thần cứ thế nhìn cô chằm chằm, ánh mắt anh dao động khắp mặt cô, từ trán tới chóp mũi, đến môi rồi tới cằm, cuối cùng liếc về phía tai cô mới bất ngờ nhận ra bên tai phải Lệnh Tử có một nốt ruồi đen rất nhạt…

Mấy người cứ lặng lẽ cầm cự một lát tới tận khi tiếng chuông báo giờ truy bài đã tới.

Thật ra cũng chưa tới mười giây, nhưng ai cũng có một loại ảo giác như đã chịu đựng cả mười phút vậy.

Úc Thần tránh ra trước.

Trần Dương cũng ủ rũ theo sau, vừa vào lớp vừa cảm ơn trời đất.

Khương Lê hoảng hốt ôm cánh tay Lệnh Tử, “Sợ chết tớ, lúc nãy tớ còn tưởng mạng sống khó lòng giữ nổi, bổn phó bộ trưởng tuyên bố, anh A Thần, xem thì xem được chứ có mơ mà tơ tưởng.”

Lệnh Tử vô cùng đồng ý với quan điểm này.

Giờ truy bài hai hôm sau, Khương Lê oai phong dẫn các anh em bộ kỷ luật đi kiểm tra vệ sinh ở khối mười, vào lớp 10 – 5 nhận mặt Cao Học Nhai cái đã, cũng chưa rút dây động rừng.

Lại vào chiều hai ngày sau nữa, Khương Lê sung sướng về lớp học, nói: “Cái cậu Cao huyết áp kia ẩu đả ở chỗ lầu ba tòa nhà nhà cũ, đúng lúc bị tớ bắt, giờ đang viết kiểm điểm ở phòng giáo vụ đấy.”

Úc Thần cũng biết chuyện này, bởi vì Cao Học Nhai là em họ Khấu Lâm, giờ anh mới biết.

Khấu Lâm vừa ghép mấy cái bàn trong phòng luyện múa thành giường vừa nói: “Họ hàng xa lắm, tám trăm năm không gặp được một lần, theo như quan hệ thì là em họ năm trăm dặm cũng không liên quan gì cả.”

Úc Thần nhân cơ hội nằm lên trên, ánh chiều tà tụ quanh người anh, anh gối đầu lên tay, miệng ngậm một chiếc bánh quy, Úc Thần híp mắt đón lấy ánh sáng dịu, trông lười biếng cực kỳ.

Khấu Lâm vẫn luôn cảm thấy anh giống một con… Mèo hoang, là cái loại rất hoang dã rất khó thuần phục ấy, nhất là những năm học cấp hai, phải nói là gai sắc đầy mình, nhưng từ khi lên cấp ba anh đã bớt đi nhiều.

Khấu Lâm dựa lưng vào bàn, “Cô gái hôm đấy tên gì vậy?”

“Hở?” Úc Thần nhai nhai bánh quy, “Cô gái nào?”

“Cái cô lạnh lùng với cậu ấy.” Khấu Lâm nhớ lại chuyện hôm đó bèn cười, “Có phải cậu vừa ý người ta không?”

Úc Thần nhìn cậu trừng trừng.

Khấu Lâm tặc lưỡi, “Tôi không nhiều chuyện vậy đâu, Vi Vi bảo tôi đến hỏi cậu, cô ấy nói là trực giác của phụ nữ cho cô ấy biết cậu có chuyện gì đó, trùng hợp là tôi cũng thấy vậy.”

Vừa ý người ta?

Vừa ý người ta à?

Úc Thần không để ý đến cậu ta, anh nhắm mắt lại định ngủ một giấc.

Khấu Lâm còn định hỏi nữa, chợt điện thoại vang lên, cậu ta nghe máy, “Khấu Lâm, em họ Cao Học Nhai của cậu nói muốn tìm ai tính sổ kìa, nói người đó lừa cậu ta, giờ đang định đến phố mỹ thực ngoài trường đấy.”

Bên kia nói rất to, Úc Thần cũng nghe rõ ràng.

Anh ngồi bật dậy, giật cặp để chỗ chân lên mở ra, lục mãi mới thấy một tờ giấy ghi hết số điện thoại của cả lớp, anh tìm được tên Tô Lệnh Tử bèn gọi cho cô.

Lệnh Tử đang tìm đề luyện tập trong tiệm văn phòng phẩm thì đột nhiên nhận được số lạ, cô do dự một lát mới nhận điện thoại, “Xin chào?”

“Cậu đang ở đâu thế?”

“…”

Giọng quen vậy.

Cô nghĩ ngay đến một người, “Cậu…”

“Ở đâu?” Anh nói

“Có việc gì à?” Cô hỏi.

Lệnh Tử mới dứt lời thì đã có một đám người bước vào cửa tiệm, có người nói: “Chắc chắn luôn, tao thấy cậu ta vào đây, chưa đi đâu.”

Lệnh Tử nhận ra người dẫn đầu là Cao Học Nhai, cô chợt nhận ra gì đó bèn nói: “Trong tiệm văn phòng phẩm phố mỹ thực,” trên đường này có một tiệm văn phòng phẩm thôi nhỉ, cô nghĩ ngợi một lát bèn nói tiếp: “… Hình như tôi gặp nguy hiểm rồi.”

Úc Thần nhảy khỏi bàn, anh ném luôn cặp cho Khấu Lâm, trong lúc xuống lầu thì nghe thấy cô nói vậy bèn bật cười, cô cũng biết điều đấy chứ, “Đừng đi đâu, đừng ngắt máy, ba phút nữa tôi sẽ tới.”

Lệnh Tử không mở miệng, cô đứng ở kệ sách gần cửa, căn bản là có trốn được đâu, Cao Học Nhai vừa vào tiệm đã thấy cô bèn đi thẳng.

Cậu ta vừa chạy đến đã hỏi: “Sao bạn lại đối xử với tôi như thế hả?!!”

Lệnh Tử: “…”

Cao Học Nhai tiếp tục đặt câu hỏi: “Sao tôi không gọi được cho bạn? Sao không đến nhà văn hóa cũ nữa? Có phải bạn lừa tôi không? Sao bạn lại làm thế được hả? Có phải bạn vừa ý cái tên đẹp trai kia không?”

Lệnh Tử khó hiểu hỏi, “Ai cơ?”

“Cái người đứng ở cầu thang hôm ấy chứ ai!”

“Úc Thần à?”

Cao Học Nhai mở to mắt, trông như sắp khóc đến nơi…

Lệnh Tử nói: “Đấy là bạn cùng lớp.”

Cao Học Nhai lại tiếp tục hy vọng, “Thật à?”

Lệnh Tử “ừ” một tiếng.

Vẻ mặt của mấy nam sinh đứng sau toàn dấu chấm hỏi, họ quay ra nhìn nhau —— người anh em này, hình như hơi sai đấy? Bảo tìm người ta tính sổ cơ mà? Cái thái độ khiêm nhường yếu ớt này là sao?

Hoàn cảnh chợt căng thẳng.

Lệnh Tử nhìn điện thoại, cô vẫn chưa ngắt máy, tính một lát xem nào, hình như mới một phút trôi qua, mà ba phút nữa Úc Thần mới tới…

Cao Học Nhai tiến hai bước, “Vậy là vì sao?”

Cô vội vàng lui về sau, “Cậu đừng tới đây.”

Cậu ta như bị sét đánh, “Tôi không làm gì bạn đâu, chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh nói chuyện đi.”

Lệnh Tử đứng yên tại chỗ, “Không cần, cậu hiểu nhầm rồi, tôi cũng không…”

Bạn cùng lớp cậu ta ngắt lời Lệnh Tử, “Đừng có nói nhảm với cậu ta nữa, lôi đi luôn là được, cẩn thận đừng để giáo viên bắt gặp.”

Cao Học Nhai không hé răng mà cứ nhìn cô chằm chằm, cả đám người lúng túng đứng yên.

Lệnh Tử lại liếc điện thoại, hai phút.

Chủ tiệm đứng chỗ quầy cuối cùng cũng nhìn thấy tình huống chỗ cô không được tốt lắm bèn cao giọng: “Ai kia! Làm gì bên đấy vậy hả? Đừng có gây chuyện, không là tôi báo cảnh sát đấy!”

Cao Học Nhai đột nhiên xông ra giữ tay cô, “Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện đi, chỗ này nhiều người quá.”

Lệnh Tử hoảng sợ, cô tìm đủ cách rụt tay về, “Buông tay ra.”

Cao Học Nhai đang định túm lấy cái tay còn lại của cô thì có người bóp cổ cậu ta.

Người nọ thì thầm bên tai cậu: “Bắt nạt bạn nữ là bị sét đánh đấy.”

Cao Học Nhai giãy giụa, “Mày là ai vậy hả! Cút ngay!”

Úc Thần xách cổ cậu ta ném ra sau, anh chen vào giữa nhìn Lệnh Tử từ trên xuống dưới, chỉ thấy chỗ cổ tay cô hồng hồng.

Cao Học Nhai tức tới hộc máu: “Mày là ai! Tao giận dỗi với bạn gái mà mày xen vào làm gì?”

Úc Thần ngó cậu ta một cái rồi quay lại hỏi cô, “Bạn trai cậu à?”

Lệnh Tử xoa cổ tay, cô đáp: “Không phải.”

“Sao lại không phải?” Cao Học Nhai định mon men lại gần nhưng Úc Thần cứ đứng đấy đành buồn bực nói, “Ngày đó bạn chủ động hỏi tên tôi còn gì? Còn khuyên tôi… Khuyên tôi đừng hút thuốc…”

Tất cả dấu hiệu trên đều cho thấy, đây là yêu mà ——

Úc Thần tỏ ra tán thành, “Đúng thế, vậy là vì sao?”

Lệnh Tử không tiếp lời.

Cao Học Nhai gào lên với anh: “Mày tránh xa cô ấy ra!”

Úc Thần thì thầm bên tai cô: “Cậu lừa tình người ta à?”

Lệnh Tử cho anh một ánh mắt cạn lời hết sức, sau đó cô nói với Cao Học Nhai: “Hôm nay lúc nghỉ trưa cậu bị phó bộ trưởng bộ kỷ luật bắt được vi phạm nội quy, còn bị bắt viết bản kiểm điểm ở phòng giáo vụ còn gì? Cô ấy là bạn cùng bàn của tôi.”

Còn vì sao cô lại khuyên cậu ta, vì cô đã nghĩ đến chuyện sẽ “tố giác” cậu ta ngay rồi, thế nên thuận miệng nói vậy, coi như cô mềm lòng bất chợt đi, dù sao hút thuốc mà bị bắt cũng sẽ bị phạt rất nghiêm trọng.

Cao Học Nhai còn chưa hiểu cái chuyện bạn cùng bàn của cô là phó bộ trưởng bộ kỷ luật với chuyện cậu ta bị bắt viết bản kiểm điểm ở phòng giáo vụ nó liên quan gì đến nhau, vẫn còn tỏ ra ngơ ngác con nai vàng…

Bạn học đứng cạnh nhắc, “Nói cách khác, cái việc cậu bị phó bộ trưởng theo dõi cũng có công của cậu ta đấy! Móa nó, đúng là độc nhất phụ nhân tâm (*), uổng Cao Học Nhai nhà này thâm tình với cậu, đây là mối tình đầu của cậu ta đấy!”

(*) Lòng dạ phụ nữ độc địa nhất trần đời.

Úc Thần gật đầu, anh đùa, “Cậu chính là mối tình đầu của người ta đó, làm thế sẽ làm cậu ta hết tin tình yêu mất.”

Lệnh Tử vẫn nghiêm túc như cũ, “Tóm lại, hy vọng sau này cậu có thể chỉnh đốn hành vi của mình, chăm chỉ học tập, làm…” Tuy rằng cô chẳng nghĩ cậu ta làm được đâu, nhưng vẫn nói: “Làm học sinh ngoan, tạm biệt.”

Cô nói cho hết lời bèn xoay người vòng qua một bên, đi mất.

Úc Thần bám sát cô, anh quay đầu nói với những người còn lại: “Good luck.”

Úc Thần lên xe với cô, chỗ ngồi của hai người lần này không giống lần trước, cô ngồi ghế đơn, vì phía sau đã hết chỗ rồi nên anh đành ngồi ở hàng trên, cầm điện thoại chơi game Tetris.

Đến tận khi tới trạm, cô mới đứng dậy nói với anh: “Lúc nãy cảm ơn cậu.” Nói xong đang định đi thì bị túm lại, cô quay đầu mới biết anh kéo quai cặp mình.

Anh hỏi: “Cái gì?”

Cô đáp: “Tôi nói cảm ơn.”

Anh buông tay ra, “Đừng khách sáo.”

Cô và anh là bạn cùng lớp, học kỳ trước hai người cũng chẳng qua lại mấy, mà học kỳ này đột nhiên lại tiếp xúc nhiều như thế làm Lệnh Tử thấy rất kỳ quái.

Giống như là, âm mưu đã ấp ủ từ lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui