Cho Má Em Thêm Hồng FULL


Bàn tay đặt bên hông dần di chuyển về phía trước, vuốt ve xương bướm nửa mềm nửa cứng của cô.
 
Cơ thể cô run rẩy dưới đầu ngón tay anh, rất nhẹ nhàng, khó mà nhận ra.
 
Khuôn mặt thanh tú của Ôn Từ đã sớm đỏ bừng lên vì rượu, nhưng ý thức của cố vấn rất tỉnh táo, cảm nhận rõ ràng hơi thở kia đang lại gần.
 
Trên người Thịnh Kinh Lan luôn có một mùi hương làm người ta say mê, ngửi qua như mùi cam mộc tươi mát nhiệt tình, đến khi mùi quảng hoắc hương dần dần lan ra, người ta mới càng thêm lúng túng say mê.
 
Ánh đèn đường lan ra làm đỉnh đầu như bị bỏng đen che phủ, chóp mũi cao thăng của người đàn ông cọ qua chóp mũi cô, chậm rãi đi xuống.
 
Ôn Từ nghe thấy tiếng bản thân nuốt nước bọt, lúc anh sắp đặt xuống một nụ hôn, cô vô thức duỗi tay che lại.
 
Thịnh Kinh Lan hơi híp mắt lại.

Ôn Từ khẽ hé môi, gió đêm như rót vào đầu cô, suy nghĩ không theo kịp âm thanh, cô chỉ nghe thấy bản thân nói: "ở trên đường...!không hay."
 
Mấy chữ ngắn ngủi thốt ra từ miệng cô như bao hàm hết mọi tri thức cô từng học.
 
Thịnh Kinh Lan lấy tay che trước mắt cô, không hề định đổi ý, đáy mắt anh lộ ra nụ cười quyết tâm: "Vậy đổi sang chỗ khác." Ôn Từ không biết sao mình lại lên xe đến khách sạn với Thịnh Kinh Lan.

Trải nghiệm hôn môi lần đầu tiên trong đời này, cô bị Thịnh Kinh Lan đè lên cửa, không thể trốn thoát.
 
Cô cứ tưởng cảm giác nụ hôn đầu tiên sẽ như những gì cô đọc trong truyện hay xem trên phim, dịu dàng thử nghiệm, lướt qua là dừng.
 
Sự thật là hơi thở xa lạ xâm nhập vào khoang miệng, quấn lấy cô cùng nhau nhảy múa, cướp đi khả năng hô hấp của cô.

Cảm giác kỳ lạ chưa gặp bao giờ làm Ôn Từ hơi khó chịu, như có một sợi dây tàng hình đang kéo lấy trái tim cô, trái tim ngứa ngáy khó nhịn, cô không khỏi cuộn ngón chân lại.

Cô không biết nên làm thế nào, đôi tay không biết để đầu chỉ đành buông xuống, chiếc túi tuột từ tay rơi xuống mặt đất.

Không ai chịu đi nhặt.
 
Khi sự khác thường ập tới, Ôn Từ định đẩy người trước mặt như một phản xạ có điều kiện, cô muốn mình thoát khỏi tình trạng khó lòng không chế này.

Thịnh Kinh Lan đã sớm đoán được động tác của cô, anh bá đao nắm lấy tay cô không cho cô phép từ chối, mười ngón tay đan vào nhau, ấn lên vách tường.

"Ưm." Cuối cùng cô không còn khống chế được âm thanh của mình nữa, đôi mắt trong veo chảy ra hai giọt nước mắt sinh lý.
 
Khi Ôn Từ tưởng mình sắp hít thở không thông, Thịnh Kinh Lan bỗng buông cô ra, cho cô cơ hội nghỉ ngơi giữa chừng.
 
"Có sợ không?" Thịnh Kinh Lan dịu dàng vén sợi tóc rũ trước người cô ra sau.
 
"Không, không biết." Cô không biết phải hình dung cảm giác mới mẻ lạ lẫm này như thế nào, kích thích như tìm sắp nhảy ra khỏi họng vậy.
 
Anh cười: "Thế thì là không sợ." Tiếng hít thở dồn dập còn chưa ổn định, đôi môi đỏ của Ôn Từ lại bị chiếm lấy.
 
"Ôm tôi." Lần này Thịnh Kinh Lan còn cố ý kéo đôi tay cô ôm chặt lấy eo mình, dạy cô tư thế ôm để tìm được điểm tựa.
 
Ôn Từ là một học sinh vô cùng thành thật, day cô ôm thì cô chỉ biết vòng bên eo Thịnh Kinh Lan, dù có khó chịu đến không nhịn được văn vẹo thì cũng không biết khai thác động tác mới.

Thậm chí cô còn không biết cách đáp lại.
 
Thịnh Kinh Lan yêu cô học sinh ngây thơ này chết mất, bàn tay đặt trên eo cô cũng chậm rãi xoa bóp.
 
Dáng người hoàn mỹ được bộ sườn xám hoàn chỉnh bao lấy, lớp vải mềm mại cọ xát da thịt mơn mởn từng chút một.
 
Một chiếc khuy khóa lấy cần cổ thiên nga bị cải ra, đầu ngón tay anh lướt qua xương quai xanh, Ôn Từ bỗng tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn anh vô cùng hoảng loạn: "Thịnh, Thịnh Kinh Lan…" Rất rõ rằng, cô vẫn chưa chuẩn bị đến bước đó.
 
Thịnh Kinh Lan dừng lại, cải cúc áo lại cho cô, lưu luyến bên môi cô một lát rồi mới chậm rãi tách ra.
 
Anh vẫn nở nụ cười tươi, đôi mắt hoa đào trông có vẻ chưa đã thèm, nốt ruồi lệ ở khóe mắt lại càng thêm quyến rũ.
 
Ôn Từ lặng lẽ nuốt nước bọt, không muốn thừa nhận mình suýt thì bị khuôn mặt yêu nghiệt mê người kia mê hoặc.
 
"Túi của em." Thịnh Kinh Lan cúi người nhặt chiếc túi rơi trên mặt đất, trả lại cho cô.
 
Ôn Từ mở ra kiểm tra di động bên trong, may mà không rơi hỏng.
 
Thịnh Kinh Lan bật hết đèn phòng bằng hệ thống điều khiến âm thanh rồi bảo cô: "Cứ ngồi tự nhiên."
 

Ôn Từ tìm tới số pha thoải mái rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, hô hấp cũng dần dần khôi phục lại bình thường.
 
Thịnh Kinh Lan lấy một cốc nước ấm đặt vào tay cô.

Ôn Từ cầm cốc nước trong tay, đưa lại gần đôi môi đỏ mọng ướt át.

Cô nhấp một ngụm rồi không làm gì nữa.
 
Cúi người nhìn thấy rõ lượng nước trong cốc, Thịnh Kinh Lan lại ngước mắt lên: "Uống ít thế? Còn không bằng chỗ vừa nãy bị ăn mất."
 
"Khụ khụ…" Ôn Từ bị lời trêu chọc lộ liễu của anh dọa sợ, cô sặc nước ho khan.
 
Thịnh Kinh Lan bình tĩnh đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô xuôi.

"Anh…" Bỗng dưng Ôn Từ không phân biệt được, anh khi trước khéo ăn khéo nóL khen ngợi thuận miệng như nước chảy mây trôi và anh bây giờ vừa có tính công kích vừa ác liệt, ai mới là một "anh" chân thật nhất.

"Không đùa em nữa." Thấy ánh mắt hoài nghi của cô, Thịnh Kinh Lan biết điểm dừng, anh lấy lại cái cốc trong tay cô để sang bên canh, hỏi như thuận miệng: "Tối nay có ở lại đây không?"
 
Ôn Từ im lặng một lát rồi quyết: "Tôi tự đi thuê phòng."
 
Thịnh Kinh Lan nghiêng đầu hỏi: "Có mang theo căn cước không?"
 
"..." Đúng là không mang, thì làm gì có ai lúc nào cũng mang theo căn cước bên người khi ra ngoài chứ.
 
Thịnh Kinh Lan cũng không ép người khác, anh cầm chìa khóa xe lên, lắc qua lắc lại trước mặt Ôn Từ: "Thế bây giờ tôi đưa em về nhà nhé?"
 
Ôn Từ ngồi trên sô pha không nhức nhích, đôi mắt nhìn chăm chăm vào tấm thảm, hé môi nói: "Tôi không về đầu." Cứ nghĩ về nhà sẽ phải đối mặt với sự chỉ trích và giáo huấn của mẹ, cô thà ở bên canh Thịnh Kinh Lan, dù bây giờ mối quan hệ giữa hai người họ vừa ái muội vừa nguy hiểm.
 
Thịnh Kinh Lan vẫn luôn sống trong khách sạn xa hoa nhất thành Nam, phòng tổng thống được trang hoàng không khác gì chung cư được thiết kế tỉ mỉ, sống trong đó không khác gì ở nhà.
 
Xác nhận Ôn Từ muốn ở lại đây rồi, Thịnh Kinh Lan gọi điện thoại nội bộ, chẳng mấy chốc đã có người mang tới nguyên bộ đồ dùng cho nữ và quần áo ngủ với váy ngủ sạch sẽ tỉnh tươm.
 
Ôn Từ mở cả hai bộ ra nhìn, váy ngủ chỉ đeo đai rộng thùng thình nên rất để lộ, cuối cùng cô chọn quần áo ngủ.
 
Dù sao cũng không phải địa bản của mình, Ôn Từ hơi câu nệ: "Anh có đi rửa mặt không?" Thịnh Kinh Lan chỉ sang hướng phòng tắm: "Em đi trước đi." Phòng tổng thống lớn như vậy, đương nhiên không chỉ có một phòng tắm, nhưng anh không vội.

Sau khi Ôn Từ ôm đồ tắm đi vào, Thịnh Kinh Lan lấy bật lửa và thuốc lá ra khỏi ngăn kéo.

"Tach" một tiếng, đầu thuốc nổ ra tia lửa.
 
Làn sương mờ ảo quanh quẩn ở đầu ngón tay anh, người đàn ông nhả khói, ngồi bên cửa sổ hút hết hai điếu thuốc.
 
Tốc độ của Ôn Từ thật sự rất thong thả, mùi thuốc lá trên người Thịnh Kinh Lan đã tản đi mất mà cô vẫn chưa ra.
 
Tất cả các phòng ở đây đều được cách âm rất tốt, bây giờ Thịnh Kinh Lan đang ngồi trong phòng khách nhưng lại nghe rõ tiếng nước tí tách chui vào tai, theo thời gian trôi lại càng thêm rõ ràng.
 
Tiếng nước ồn ào làm lòng anh khô khan lạ lùng, Thịnh Kinh Lan bỗng đứng dậy, tiếng nước cũng đột nhiên im bặt.
 
Chưa được bao lâu, Ôn Từ đã học khăn tắm, để mái tóc dài ướt sủng đi ra ngoài: "À thì, máy sấy năm ở đâu vậy?"
 
Thịnh Kinh Lan quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người cô gái.

Đồ ngủ có cúc, cúc đầu tiên gài vào thành hình chữ V, suýt thì không che nối đồi núi trập trùng.

Cảm nhận được ánh mắt của anh, Ôn Từ xoay người tránh đi.
 
Thịnh Kinh Lan nhưỡng mày, nói đáp án cho cô: "Ngăn kéo thứ hai trong tủ quần áo trong phòng tắm."
 
"Ồ." Nghe được tin tức mình muốn, Ôn Từ lại lê dép quay vào.

Trong phòng tắm nhanh chóng vang lên tiếng ù ù, Thịnh Kinh Lan cải cúc áo sơ mi, đứng dậy đi vào một nhà vệ sinh khác.

Người đàn ông vẫn luôn tắm rửa rất nhanh, nay lại trì hoãn trong đó hồi lâu.

Lúc anh đi ra, Ôn Từ đã lau khô tóc ngồi trên ghế sô pha, vừa hay là vị trí anh mới ngồi.
 
Cô cúi đầu xem điện thoại, mái tóc được vén ra sau tai để lộ sườn mặt trắng bóng như sứ.

Gương mặt mới bị hun trong nước ấm hơi nóng đỏ ửng lên, như một bông hoa ngượng ngùng nở rộ.
 
Nghe thấy động tĩnh, Ôn Từ ngẩng đầu khởi điện thoại.


Đây là lần đầu tiên cô thấy Thịnh Kinh Lan mặc đồ ở nhà, lười biếng và nhãn nhã, nhưng thật ra rất phù hợp với khí chất của anh.
 
Đang ngắm nhìn, Ôn Từ lại không nhịn được ngáp một cái, nhớ ra thời gian không còn sớm, cô hỏi: "Tôi ngủ ở đầu thì được?"
 
Ở đây có rất nhiều phòng, đương nhiên sẽ không có chuyện nhường giường, Thịnh Kinh Lan tiện tay chỉ vào một phòng ngủ, vừa hay ở ngay bên cạnh anh.

Ôn Từ đứng dậy, ra về bình tĩnh chúc anh ngủ ngon, sau đó bước từng bước ưu nhã đi thẳng vào phòng ngủ.
 
Đi vào sau cánh cửa, cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
 
Đừng thấy cô bình tĩnh ngoái mặt mà tưởng lầm, thật ra lúc Thịnh Kinh Lan còn chưa ra, cô đã dựng tai lên lắng nghe.
 
Lúc cảm giác anh sắp bước ra phòng khách, cô giả vờ nghiêm túc xem điện thoại, nghe tiếng bước chân anh lại gần, nhịp tim cô cũng dần dần tăng tốc theo.

Ôn Từ dựa lưng vào canh cửa, ngón tay xoa cánh môi, dường như nơi đó vẫn lưu lại mùi cam thuộc về Thịnh Kinh Lan.
 
Tuy cô từ chối về mặt hành động, nhưng không thể phủ nhận niềm sung sướng của cơ thể và dục vọng thăm dò sâu trong nội tâm.
 
"Tít…"
 
Điện thoại vang lên tiếng thông báo tin nhắn.
 
Ôn Từ tò mò mở ra, kinh ngạc ấn vào khung trò chuyện, là tin nhắn Thịnh Kinh Lan gửi tới, hỏi: [Ngủ ở ngoài có quen không?] Cảm giác cách một bức tường còn nhắn tin khá là kỳ diệu, Ôn Từ nhắn tin trả lời: [Vẫn ổn.]
 
Rất nhanh, tin nhắn mới của Thịnh Kinh Lan lại nhảy ra: [Tôi ở cách vách, cửa không khóa.]
 
Ôn Từ cần nhắc lời anh nói như một phản xạ có điều kiện, cứ thấy câu này có gì đó không đứng đắn.
 
Cô không dám ý kiến thằng mặt, may mà có thể dùng chữ để thể hiện: [Anh đứng đắn một tí được không?] Màn hình bỗng dưng nhảy ra cuộc gọi, Ôn Từ vốn muốn từ chối nhưng hốt hoảng thế nào lại ấn nhận.
 
Đã không kịp cúp máy, trong điện thoại đã vang lên tiếng cười thú vị của Thịnh Kinh Lan: "Ý tôi là, lúc nào cần có thể thoải mái gọi tôi."
 
Ôn Từ cắn răng, khô khốc nói: "Không có! Ngủ rồi!"
 
Nói rồi cô cúp điện thoại luôn, không cho đối phương cơ hội lên tiếng nữa.
 
Thịnh Kinh Lan không hề để ý đến sự "vô lễ" của cô.
 
Muốn bắt con mồi tốt nhất, lúc nào cũng cần phải kiên nhẫn.
 
Ôn Từ nói ngủ, kết quả năm lên giường lăn qua lộn lại không ngủ được
 
Cô nhắm mắt lại, trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh họ đây đưa ngoái cửa.
 
Khi ấy không bật đèn, cả căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, nhưng lại tìm thấy đối phương một cách chính xác.

Mất ngủ làm Ôn Từ bồn chôn trong lòng, dần dần, cô cảm thấy cơ thể không thoải mái.

Ban đầu cô tưởng đó là phản ứng tâm lý, đến khi cơn đau nặng thêm, càng ngày càng mạnh mẽ.
 
Da dày khó chịu như bị thứ gì đó xoắn lấy, Ôn Từ chống tay ngồi đây, đôi lông mi cong cong xinh đẹp nhíu chặt lại.
 
Cô nhẫn nhịn một lát, tình huống không những không hòa hoãn mà ngược lại còn tăng thêm.
 
Trong căn phòng xa lạ, đáy lòng Ôn Từ dâng lên một nỗi sợ hãi.

Cô còn không mang dép lê, chỉ bước chân trần trên tấm thảm, đi sang gõ cửa căn phòng bên canh.
 
Cô không biết Thịnh Kinh Lan đã ngủ chưa, gõ liên tục hai tiếng, khi lượt âm thanh thứ ba sắp vang lên, cửa bị người ta mở ra từ bên trong.
 
Ôn Từ lập tức mất hết sức lực, dựa vào cánh cửa: "Tôi đau bụng?
 
Trước khi cơ thể cô trượt xuống, Thịnh Kinh Lan vững vàng nâng cô dậy, bế ngang lên: "Sao lại thế này?" Đai não Ôn Từ hỗn loạn, chỉ cảm thấy cơ thể bỗng bay lên không trung như phiêu bat trên những tầng mấy, cô cắn đôi môi trắng bệch, nói: "Không biết."
 
Thịnh Kinh Lan trầm mặt, bế cô rời khỏi khách sạn, đến bệnh viện gần đó.
 

Trên đường, cơn đau bụng của Ôn Từ không hề bớt.
 
Cô cảm nhận được rất rõ mình được người ta ôm lên, lồng ngực đập thình thịch bên tai vô cùng ấm áp, bình ổn có lực.
 
Đây là lần đầu tiên Ôn Từ thân thiết cảm nhận được thế nào là "cảm giác an toàn" khi ở trong lòng Thịnh Kinh Lan.
 
Phòng cấp cứu của bệnh viên khá đông, chắc là vì cô mặc áo ngủ được bế vào bệnh viện nhìn như rất nghiêm trọng nên ai nấy đều sôi nổi nhường đường cho cô.
 
Sau khi đăng ký, Thịnh Kinh Lan đưa cô đi gặp bác sĩ, suốt dọc đường đều bế, bởi vì...
 
Vừa nãy tình huống khẩn cấp, cố quên đi giày.
 
Khi bác sĩ hỏi chuyện ăn uống gần đây với cả có uống rượu hay không, Ôn Từ như học sinh bị gọi dậy trả lời câu hỏi, chột da khai báo chuyên tối nay phóng túng chèchén.
 
Bác sĩ đẩy mắt kính, liếc mắt nhìn hai người một cái, thuần thục gõ phím kê đơn trên máy tính: "Đưa bạn gái cậu đi xét nghiệm máu đi, phòng xét nghiệm ở lầu hai?
 
Người nói vô tình, người nghe có ý.
 
Bác sĩ chỉ dặn dò người nhà chăm sóc người bệnh một cách rất bình thường, Ôn Từ nghe vào tai lại thấy rất vi diệu.
 
Cô với Thịnh Kinh Lan thì ban trai bạn gái cái gì? Dù đã hôn nhau thì cũng không thể thuận lợi như những cặp tình nhân khác.
 
Nhưng bây giờ cô ngồi trên đầu gối Thịnh Kinh Lan với tư thế thân mật như thế này, cãi lại kiểu gì nghe cũng như giấu đầu hở đuôi.
 
Lúc đi trên hành lang đến phòng xét nghiệm gấp, Ôn Từ do dự mở miệng: "Bây giờ tôi đỡ hơn nhiều rồi, thả tôi xuống đi? Thịnh Kinh Lan dừng bước, có ý tôn trọng lựa chọn của cô, anh hỏi cô một câu trước: "Sàn bệnh viện đấy, em chắc chưa?"
 
Đây là nơi phải dùng nước sát trùng lau mỗi ngày, là một kiểu "bẩn" khác.
 
Ôn Từ vô thức cuộn ngón chân, không nói gì mà chỉ yên lặng vòng tay ôm lấy cổ Thịnh Kinh Lan.
 
Phòng lấy máu chỉ có một bác sĩ trực ban, trước đó có một người mẹ bé con đi lấy máu, đứa bé sợ hãi khóc lóc không thôi, mẹ bé vẫn luôn dỗ: "Bé ngoan, đừng sợ đau?
 
Cảnh này làm Ôn Từ nhìn mà tế cả da đầu.
 
Thịnh Kinh Lan vẫn luôn để ý cô: IISỢ à?ll
 
Ôn Từ nói thật: "Vẫn ổn?
 
"Em nên bảo sợ."
 
"Tại sao?"
 
Thịnh Kinh Lan ghé sát vào tai cô, như âu yếm như du dô: "Vì tôi sẽ dô."
 
Cuối cùng cũng đến lượt cô, Ôn Từ tận mắt nhìn thấy kim tiêm đâm vào mạch máu nhưng không hề hé răng.

Thịnh Kinh Lan hơi bất ngờ, nhìn chăm chăm cô gái mảnh mai mà thật ra không hề bánh bèo này.
 
Sau khi rút kim ra, Ôn Từ tự cầm bông bịt lỗ kim lại, Thịnh Kinh Lan bế cô đến chiếc ghế bên canh nghỉ ngơi.
 
Tạm thời không cần nương tựa vào người anh nữa, Ôn Từ bắt chéo chân, ghế dựa cứng rắn lạnh lẽo cộm lên làm chấn cô hơi đau.

Cô không nói gì, chỉ không ngừng hoạt động biên độ nhỏ, muốn tìm một tư thể dễ chịu.

Người đàn ông ngồi bên canh im lặng nhìn hành động của cô, cuối cũng buồn cười cải áo khoác trùm lên đôi chân trần trụi của cô: "Cẩn thận cảm lanh."
 
Ôn Từ đột nhiên bất động, cơ thể cương cứng tại chô như bị đóng băng.
 
Thậm chí cô còn không dám nhìn vào đôi mắt của Thịnh Kinh Lan, sợ mình rơi vào vũng bùn được kết từ sự dịu dàng.
 
Rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người họ là gì?
 
Sẽ thành người yêu ư? Nhưng Thịnh Kinh Lan không chủ động tỏ thái độ, cô cũng không chắc mình sẽ đồng ý hay không.
 
Rất nhanh, một cơn đau bụng mới ập tới làm Ôn Từ mất khả năng tự hỏi.
 
Nửa tiếng sau mới có kết quả xét nghiệm máu, thời gian chờ đợi không hề dễ chịu.

Cô ngồi trên ghế, thỉnh thoảng lại nhíu mày cắn mỏi vì đau bụng.
 
"Khó chịu lắm à?"
 
"Cũng không hẳn, nó cứ từng đợt từng đợt." Thịnh Kinh Lan cham nhẹ vào tay cô, rất lạnh, sau đó anh duỗi tay sang bụng cô, cũng rất lạnh.
 
Ôn Từ đã không còn sức đầu để thẹn thùng, cô chỉ thấy bàn tay to lớn kia như một quả cầu lửa, khiến cô bất giác muốn lại gần, hấp thu thêm phần nào hơi ấm.

"Thịnh Kinh Lan…" Cô gọi đầy đủ tên anh theo thói quen, mang theo cảm giác quyến luyến không muốn rời xa.
 
"Ư?" Người đàn ông lại gần cô, câu nào cũng đáp lại: "Tôi đây." Rạng sáng một giờ, tầng hai bệnh viện yên ắng không một tiếng động, Ôn Từ nhắm mắt rúc vào bên canh người đàn ông.

Thịnh Kinh Lan nghiêng người ôm lấy cô, một bàn tay khác dán lên phần bụng lạnh lẽo của cô, chậm rãi liên tục xoa nhẹ.
 

Ôn Từ được chẩn đoán là "viêm dạ dày cấp tính", vì gần đây ăn uống không điều độ và đột nhiên uống một lượng rượu lớn.

Bác sĩ kê thuốc, dặn cô chủ ý ăn uống.
 
Thịnh Kinh Lan đến phòng được lấy thuốc, Ôn Từ tam thời ở lại bệnh viện, lúc này không có bệnh nhân nào tới, bác sĩ trực ban nói chuyện với cô: "Cô gái à, bạn trai cô không tồi đâu nha." Bác sĩ trực ban đã lớn tuổi, giọng điệu nói chuyện rất giống trưởng bối trong nhà.
 
Ôn Từ không khỏi nghiền ngẫm ý tứ sâu xa của lời trêu chọc này.

Trong mắt người ngoái, cô với Thịnh Kinh Lan rất giống một đôi tình nhân thắm thiết ư?
 
Bà ngoại cô cũng từng khen Thịnh Kinh Lan, tuy không phải vì chuyện này, nhưng nếu lần sau bị giục xem mắt, cô lấy Thịnh Kinh Lan ra làm tấm chắn có khi nào lại được bà ngoại đồng ý không nhỉ?
 
"Ôn Từ."
 
Thịnh Kinh Lan lấy thuốc vòng về, đánh thức cổ khỏi suy nghĩ hỗn loạn.

Ôn Từ hơi nhe răng, cảm giác cái bụng lại bắt đầu làm khó cô.
 
Lúc về khách sạn, Thịnh Kinh Lan bế thắng cô vào phòng ngủ chính, đệm chăn mềm mại thoải mái ôm lấy cơ thế yếu ớt của cô.

Nơi tràn ngập hơi thở quen thuộc này khác hẳn với căn phòng lanh băng bên canh, Ôn Từ tham lam, không dị nghị điều gì nữa.
 
Thịnh Kinh Lan lấy nước ấm rồi đưa tới trước mặt cô cùng với thuốc: "Uống thuốc đi."
 
Ôn Từ uống cả nước và thuốc xuống, cầm cái cốc đã can nước rồi chậm rãi ngẩng đầu: "Hôm nay cảm ơn anh."
 
"Cảm ơn như thế nào đây?" Dường như anh chưa từng biết thế nào là từ chối và khách sáo: "Cứ nói cảm ơn tôi mãi, cô Ôn tính lấy cái gì ra trả đây?" Dịu dàng chỉ tồn tại bên ngoài, anh sẽ chẳng bao giờ bỏ được cái tính giáo hoat hồ ly này.

Ôn Từ mơ mơ màng măng hỏi lại một câu: "Anh muốn cái gì?" Thịnh Kinh Lan bỗng cúi người xuống, duỗi ngón tay về phía cô, lau đi vệt nước lưu lại bên môi cô: "Lần sau nhớ đáp lại tôi? Bàn tay với vết chai mỏng khẽ vuốt ve môi cô như muốn chui vào giữa hai hàm răng, Ôn Từ lập tức hiểu ra "đáp lại" trong ý anh là gì, đai não như nổ tung.

May là Thịnh Kinh Lan vẫn muốn làm người, không có cái thói làm khó cô, thậm chí còn cống hiến cho cô cả cái giường chính, để cô ngủ yên đến hôm sau.
 
Không biết Thịnh Kinh Lan đã mang giày với điện thoại qua đây cho cô từ bao giờ, đặt ngay bên mép giường, Ôn Từ mở ra nhìn thoáng qua, nhìn thấy hai cuộc gọi nhớ và tin nhắn.
 
Cô không ra ngoài đúng hẹn, A Phi không đón được người nên gọi điện tới hỏi nguyên nhân.
 
Ôn Từ tìm một lý do, tiện thể cho anh ấy nghỉ một ngày.
 
Hôm nay cô không định đến Linh Lung Các, còn có việc quan trọng khác cần giải quyết.
 
Tối qua bị cảm xúc ảnh hưởng, cô thậm chí còn quên không hỏi cho rõ tại sao mẹ cô lại biết cô đi uống rượu với người ta.
 
Nếu là bị mẹ cô bắt gặp, chắc chắn sẽ không đợi cô về nhà mà tỏ thái độ ngay tại đó, nếu không phải thì là ai nói cho mẹ cô biết?
 
Họ nói chuyện trong phòng, người tham gia từ đầu đến cuối trừ bên hợp tác cũng chỉ còn trợ lý của cô.

Trợ lý cũng là người quen của Linh Lung Các, cũng có thể là người nghe lời mẹ đến giám sát cô.
 
Nhưng nếu suy đoán của cô là thật thì dục vọng khống chế của mẹ cô quá đáng sợ.
 
Chau chuốt lại suy nghĩ của mình, Ôn Từ xốc chăn xuống giường đi rửa mặt, lúc đánh răng bụng cô lại bắt đầu kháng nghị.

Lúc cô chuẩn bị đặt đồ ăn sáng cho người máy mang lên, Thịnh Kinh Lan lại xách theo mấy cái túi đi từ bên ngoài về, đặt ngay trước mặt Ôn Từ.

"Cái gì đây?" Cô tò mò hỏi.
 
Thịnh Kinh Lan gõ nhẹ lên cái túi: "Váy với quần áo mới, giặt rồi, có thể mặc luôn."
 
"Sáng sớm ra anh đã đi mua quần áo rồi à?" Ôn Từ mở ra nhìn thứ, cửa hàng của hãng này ở cách đây bảy tám ki-lô—mét, cũng khá xa.
 
Nhớ đến các kiểu dày vò của mình tối qua, Ôn Từ hơi ngượng ngùng: "Thật ra không cần phiền toái đến vậy, goi người đưa tới là được"
 
Thịnh Kinh Lan nghiêng người dựa vào canh bàn, ung dung khoanh tay nói với cô: "Tôi không thích người khác động vào đồ của tôi?
 
Quần áo tối qua chỉ mặc tam một lần, quần áo hôm nay là lựa chọn kỹ càng, là món quà tặng Ôn Từ.
 
Ôn Từ cúi đầu nhìn quần áo trong túi, trong lòng chỉ thấy ngọt ngào, cũng không để ý đến cái bụng đói nữa mà xách túi lên đi về phòng: "Tôi đi thay quần áo."
 
Một bộ váy dài hai dây có sẵn miếng mút trước ngực, hoàn hảo tôn lên đường cong ưu việt của cô gái.

Phần eo được thiết kế kiểu tam giác ngược, lộ ra vóc dáng nữ tỉnh tuyệt hảo, màu xanh nhạt không chói lóa tràn ngập khí chất nhã nhặn.
 
Ôn Từ mặc bộ váy hai dây rộng rãi vào người làm toát ra cảm giác lười biếng nhàn nhã, cô đứng trước chiếc gương toàn thân trong phòng ngắm nghía hồi lâu rồi mới đi ra ngoài.

Phòng khách không có ai, ngoài ban công vang lên tiếng Thịnh Kinh Lan nói chuyện điện thoại, có vẻ nhắc đến "khôi phục", "xem thời gian" gì đó.

Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc, lúc quay về phòng khách, Thịnh Kinh Lan đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen, vừa lòng khen: "Rất vừa vặn." Ôn Từ tò mò: "Sao anh biết cỡ của tôi?"
 
Người đàn ông dừng động tác nghịch điện thoại, ánh mắt thẳng thắn dừng lại trên nốt chu sa trên xương quai xanh của cô, cong môi hỏi lại: "Chẳng phải từng ôm đó sao?"
------oOo------
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận