Ôn Từ vẫn nghi ngờ lời anh nói: "Anh thuần thục đến vậy…" Thịnh Kinh Lan nhướng mày, vừa thẳng thắn vừa tự tin: "Anh có sự thông minh trời ban, không thầy tự hiểu, không được sao?" "Hai người đến quán bar rồi trao đổi phương thức liên lạc với nhau, còn ở trong danh sách bạn tốt của nhau, chuyện này thì sao?" Quán bar mở cửa vào buổi tối, chủ yếu là để hưởng thu âm nhạc và nhảy múa, một nhóm người trẻ tuổi say sưa rồi liên lạc với nhau, ý tứ rất rõ ràng.
Thịnh Kinh Lan không hề hoảng hốt, anh mở khóa điện thoại ngay trước mặt Ôn Từ, đưa cho cô: "Tự em xem lịch sử đi."
Trên giao diện trò chuyện với Đường Lâm Lãng, ngoài nhắc nhở kết bạn của hệ thông thì cũng chỉ còn hai tin nhắn Đường Lâm Lãng chủ động gửi cho anh, mà Thịnh Kinh Lan không hề đáp lời.
Từ lúc chất vấn đến lúc xem điện thoại chỉ có một hai phút, không thể có chuyện xóa lịch sử trò chuyện được, nhưng Ôn Từ không hiểu: "Không trả lời thì còn kết bạn làm gì?"
"Gặp dịp thì chơi thôi." Thịnh Kinh Lan tiện tay ấn vào hình đại diện của cô ta, chọn xóa bạn.
Nếu Ôn Từ không nhắc nhở, anh hoàn toàn không nhớ mình từng kết bạn với người này.
Hôm nay hai người gặp mặt ở Linh Lung Các, anh không hề có ấn tượng với khuôn mặt kia, chỉ là vì Ôn Từ buồn bã nhắc tới cái tên "Đường Lâm Lãng" này nên anh mới phản ứng lại.
E b o o k t r u y e n.
v n
Thấy anh bình tĩnh nói ra câu "gặp dịp thì chơi", sau đó xóa bạn, trong lòng Ôn Từ vô cùng phức tạp.
Hành động của Thịnh Kinh Lan cũng không an ủi cô, ngược lại làm cô tỉnh táo nhận ra người đàn ông này vô tình đến đầu.
Anh có thể gặp dịp thì chơi, liên hệ với bất kỳ người phụ nữ nào, nhìn tin nhắn của đối phương như đá chìm trong biển, không đáng phản hồi, cuối cùng lại dễ dàng xóa sạch mọi dấu vết của người ta.
Bộ dạng như dạo chơi nhân gian này làm Ôn Từ bất an.
Dù ngay từ đầu họ chưa từng hứa hẹn gì với nhau.
"Không chỉ một người đâu nhỉ?" Trong khoang xe yên tĩnh, Ôn Từ nghe thấy giọng điệu muốn đào bới đến cùng của mình.
"Không nhớ nữa." Thịnh Kinh Lan tùy ý đưa điện thoại cho cô, chẳng hề để ý mà nói, "Hay là em xóa giúp anh đi?"
Ôn Từ thẳng tay đẩy ra: "Liên quan gì đến em? Em không muốn làm kẻ ác đầu."
"Được." Thịnh Kinh Lan còn dứt khoát hơn thế, anh ấn hai ba cái vào trung tâm bảo mật tài khoản, trực tiếp nộp yêu cầu xóa tài khoản.
Thao tác này làm Ôn Từ trợn mắt há mồm: "Anh…"
Cô từng nghe đến chuyện xóa bạn ngay trước mặt, nhưng đây là lần đầu tiên thấy xóa luôn cả tài khoản như này.
Thịnh Kinh Lan cầm điện thoại, không hề để tâm: "Một cái nick clone làm bé con của anh không vui, vậy thì nó không còn lý do tồn tại nữa."
Ôn Từ đã hiểu, đây không phải tài khoản mà họ thường liên hệ với nhau, anh dùng tên và hình đại diện tương đồng, cũng chưa từng trả lời những tin nhắn đó.
"Bạn gái cũ của anh cũng từng làm chuyện này ư?"
"Không hề." Thịnh Kinh Lan thờ ơ nói.
Khi họ nhắc đến yêu cầu quá đăng này, có nghĩa là thân phận "bạn gái" cũng kết thúc.
Ôn Từ cố ý lảng tránh ánh mắt anh.
Đôi mắt đa tình kia nhìn cô chăm chủ, nó như đang nói, Em là người đặc biệt.
Cô không hiểu, rõ ràng Thịnh Kinh Lan không thích nhưng lại trò chuyện vui vẻ với những người đó, càng không thể chấp nhận hành vi này mà không có chút khúc mắc nào trong lòng.
Ôn Từ bình tĩnh lại một chút, ngẩng đầu nhìn Thịnh Kinh Lan rồi nói: "Em phải về nhà."
Người đàn ông híp mắt, trên mặt đã không còn ý cười ngày thường: "Em nghiêm túc đấy à?" Ôn Từ cắn môi không đáp lời, đáp án đã rất rõ ràng.
Thịnh Kinh Lan nghiêng đầu, khuỷu tay đặt lên cửa sổ ô tô, đầu ngón tay khẽ xoa khóe môi, ra vẻ thoải mái nói: "Được."
Anh đã giải thích rất rõ ràng, có chấp nhận hay không là chuyện của Ôn Từ.
Chỉ có một mình Thịnh Kinh Lan quay về khách sạn.
Lúc đi ngang qua sảnh chính, nhân viên mặc đồng phục khách sạn gọi anh lại, đôi tay đưa lên một bộ thể màu bạc trông rất cao cấp, khuôn mặt nở nụ cười tiêu chuẩn, nói: "Anh Thịnh, thể phòng dự bị đã được chuẩn bị xong rồi ạ."
"Không cần nữa." Thịnh Kinh Lan liếc mắt nhìn, không duỗi tay nhận lấy.
Nhân viên cũng đặt dấu hỏi chấm trong lòng nhưng không dám thế hiện ra, lúc chuẩn bị thu tay về, bộ thể lại bị lấy đi.
Thịnh Kinh Lan kẹp thẻ vào hai ngón tay lắc nhẹ một cái, không nói gì đi thẳng vào thang máy.
Anh vừa quet thẻ đi vào phòng, Dụ Dương đã gọi điện tới: "Đôi đồ sứ đợt trước ban khảo cổ của thành phố Dung đào ra đã được xác định là đồ vật thời Tống, tháng Bảy họ muốn triển lãm nên muốn mời cậu tới tham gia vào việc phục hồi."
Sau khi về nước, Thịnh Kinh Lan tự thành lập một studio sửa chữa văn vật, năng lực đã được khẳng định từ lâu, thanh danh trong ngành cũng vang dội.
Chính vì thế cũng có bảo tàng địa phương hoặc ban khảo cổ gì đó gửi thư mời nhờ anh phục hồi văn vật.
Mở máy tính ra, anh thật sự nhận được một email của ban khảo cổ thành phố Dung, Thịnh Kinh Lan đặt tay lên bản, khóe mắt liếc nhìn cây trâm minh nguyệt trên bàn.
Là sáng nay trước khi ra ngoài Ôn Từ đã thảo xuống để trên bản, họ đều nghĩ tối nay sẽ còn quay lại.
Hình ảnh thân mật tối qua hãy còn trước mắt, anh tự tay cầm viên ngọc trai từng dạo quanh cơ thế tuyệt đẹp kia, nào ngờ sau một đêm, mọi chuyện lại hoàn toàn thay đổi.
"Đã một tháng kể từ lần cầu giúp ông Hàn sửa đồng hồ cổ, lần này là văn hóa địa phương, ý nghĩa khác hẳn, cậu cũng nên đi một chuyến." Thấy anh chậm chạp không đáp, Dụ Dương thật sự lo anh bị sắc đẹp làm mê muội đầu óc, ở thành Nam một đi không trở lại.
Viên ngọc trai mượt mà bóng bẩy phản chiếu ánh sáng vào mắt, Thịnh Kinh Lan chê anh ta: "Lắm mồm."
Dụ Dương ngoáy ngoáy tai, tự động lựa chọn bỏ qua hay tiếp nhận thông tin: "Thể cậu có đi không? Báo chắc lấy một câu." Thịnh Kinh Lan ấn nhận tài liệu: "Đương nhiên là đi."
Cuối cùng cũng điều động được vị thiếu gia này ra trận, Dụ Dương khẽ thở phào, lại nghe anh nói: "Tôi cần mấy món đồ, cậu tìm người đáng tin đưa qua đây."
Dụ Dương đang tò mò thứ gì mà cần gấp thế, còn cần đến "mấy món", kết quả đến lúc nhận được danh sách của Thịnh Kinh Lan thì hoa cả mắt.
Mẹ nó, bốc đại một món cũng là đồ vật giá trị sáu số trở lên, một lần mà dùng nhiều đến vậy? Còn đều là đồ cho nữ...!Chắc không phải vừa gặp đã yêu tiên nữ, mà là bị yêu tinh quyến rũ rồi nhỉ?
Ôn Từ bị nghi ngờ là "yêu tinh" giờ đang tiến vào mộng đẹp.
Cô ôm một bụng tâm sự về nhà, cứ tưởng mình sẽ bối rối đến mất ngủ, nào ngờ vừa năm xuống giường đã thiếp đi, cả đêm không tinh, một đêm an giấc.
Bởi vì đêm hôm trước giày vò ngủ không ngon, hôm sau cô ngủ quên mất, đến khi cô tỉnh lại, báo thức bình thường vẫn đặt cũng đã bỏ lỡ.
Ôn Từ khẽ xoa hốc mắt, ấn mở Wechat theo thói quen rồi mới nhớ ra từ hôm qua cô với Thịnh Kinh Lan đã ăn ý cắt đứt liên lạc với nhau.
Dù hai người đã làm những việc thân mật nhất, nhưng giữa họ không xây dựng ra tình nghĩa đậm sầu gì cả, chỉ cần hơi tạo áp lực một chút, nhịp cầu hai bên bờ sông sẽ sup đổ ngay lập tức.
Vấn đề không năm ở ai khác, mà năm ở chính họ.
Ôn Từ cúi đầu ngồi một lát bên giường rồi ném điện thoại đi, lựa chọn thay quần áo ra đường.
Lúc đi ngang qua sân, cô bị Tô Hòa Miêu gọi lại: "A Từ."
Cuối tuần này là mùng 1 tháng 5, học sinh đại học như Tô Hòa Miêu được nghỉ năm ngày, Ôn Từ thuận miệng đáp: "Chào buổi sáng."
Tô Hòa Miêu chắp tay sau lưng, nhảy nhót đến trước mặt cô: "Chào buổi sáng, chị định đến Linh Lung Các à?"
"Ừ." Tiệm bán hàng không giống công việc bình thường, kỳ nghỉ mùng 1 tháng 5 sẽ có nhiều du khách, ngược lại không được thả lỏng.
Ôn Từ vốn đã trễ giờ nên không còn nhiều thời gian nói chuyện với cô ấy nữa, cô giật nhẹ cổ tay áo rồi nói: "Chị đi trước đây."
"Ơ từ từ." Tô Hòa Miêu giữ chặt lấy cô, nhét đồ vật giấu sau lưng vào tay cô, "Cái này cho chị." "Cái gì đây?" Ôn Từ nghi ngờ nhìn chăm chăm cái hộp nhỏ cỡ lòng bàn tay kia.
"Ai đó tặng quà cho chị, chị tự mở ra mà xem." Hoàn thành nhiệm vụ rồi, Tô Hòa Miêu bỏ đi nhanh như bôi dầu vào chân.
Hai người không nói tên ai cứ như đang đánh đố nhau, nhưng thật ra trong lòng họ biết rõ thân phận người nọ.
Tuần này có ngày Quốc tế Lao động, Tô Hòa Miêu được nghỉ năm ngày vội vã thu dọn rời khỏi trường học, kết quả Thịnh Kinh Lan lại gọi điện tới, nói muốn tặng cô ấy một món quà.
Tự dưng lại ân cần, ắt phải có điều gian dối.
Tô Hòa Miêu ôm mối nghi ngờ đến gặp anh, suy đoán không biết Thịnh Kinh Lan chủ động tìm mình có liên quan gì đến Ôn Từ không: "Anh Thịnh, có việc gì à?" Thịnh Kinh Lan không nói nhiều, trực tiếp đưa một album nhạc ra làm Tô Hòa Miêu choáng hết cả người.
Đó là album bản giới hạn của ca sĩ cô ấy thích nhất, cách đây không lâu, cô ấy còn càu nhàu với Thịnh Phỉ Phỉ là không tranh được, bây giờ nó không chỉ xuất hiện trước mắt cô ấy mà còn là bản có chữ ký tay!
Thấy con cá đã trồi lên mặt nước, Thịnh Kinh Lan không nhanh không chậm quăng cần: "Gần đây tôi với Ôn Từ có gặp mấy chuyện không thoải mái, muốn nhờ cô tặng mấy phần quà nhận lỗi hộ."
Tô Hòa Miêu tập trung hết tinh thần vào tấm album, không rời mắt nổi: "Chuyện tặng quà đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng nhỡ A Từ không nhận, lại tưởng tôi về phe anh rồi giận tôi thì sao?"
Thịnh Kinh Lan đã chuẩn bị rất kỹ, anh chỉ vào chữ ký trên album rồi nói: "Xét đến chuyện cô Tô có thể sẽ bị liên lụy, sau khi chuyện này thành công, tôi có thể cho cô gặp anh ta một lần."
Đồng tử Tô Hòa Miêu bỗng phóng đại, cô ấy vừa lắc tấm album vừa vỗ ngực đảm bảo: "Anh Thịnh yên tâm, từ nay về sau tôi chính là thần bảo vệ tình yêu cho anh và A Từ!"
Đây là lí do tại sao Tô Hòa Miêu cầm quà tới đây.
"Chị Ôn Từ, trong hộp này là cái gì thế?" Tô Hòa Miêu chột dạ, lại bắt đầu chị chị em em.
Thật ra Ôn Từ cũng không ngại mở luôn ra ngay trước mặt cô ấy, trong đó là một đôi khuyên tai bằng ngọc trai.
"Khuyên tai à, cái này đẹp đấy, chị đeo cũng rất hợp." Tô Hòa Miêu bẻ giọng nói, thực hiện trách nhiệm bảo vệ tình yêu của mình.
Ôn Từ đóng hộp lại, hỏi cô ấy: "Em có biết món này bao nhiêu tiền không?"
"Bao nhiêu?" Mấy ngàn? Hay đến mấy chục ngàn? Tô Hòa Miêu không hiểu biết nhiều về châu báu, thật sự không có khái niệm.
Ôn Từ khẽ thở dài một hơi, giơ hai ngón tay: "Sáu chữ số, bắt đầu bằng ít nhất là hai."
Tô Hòa Miêu nuốt nước miếng ực một cái, thế mà vừa nãy cô ấy lại cầm món đồ hơn hai trăm ngàn lắc tới lắc lui...
"Món đồ quý giá như vậy, A Từ, chị tự trả anh ấy đi." Bảo vệ tình yêu thề sống thề chết giữ vững cương vị của mình.
Ôn Từ cụp mắt, nhìn chiếc hộp chăm chăm như có điều suy tư.
Họ cũng đầu thiếu hai trăm ngàn này, nếu cô cố chấp không chịu nhận thì phải cầm đồ đến tìm anh, đây chính là mục đích của Thịnh Kinh Lan?
Nghĩ tới đây, Ôn Từ nắm chặt khuyên tai, ra vẻ không để tâm nói: "Thế thì cứ để đấy đi, dù sao cũng không phải tiền của chị."
Tô Hòa Miêu cười gượng, cũng ngại bảo Ôn Từ là mai cô ấy lại tới tiếp.
Hôm nay khi Thịnh Kinh Lan đưa món quả thứ hai cho cô ấy, Tô Hòa Miêu tò mò hỏi một câu: "Anh Thịnh, món quà hôm nay không lên đến hơn trăm ngàn đâu nhỉ?"
Thịnh Kinh Lan cười vô cùng thân thiện với cô ấy: "Không đâu."
"Ồ." Vậy thì cô ấy cũng yên tâm cầm quà đi tặng Ôn Từ.
Ôn Từ nhận được món quả thứ hai, mở ra là một chiếc vòng cổ.
Tô Hòa Miêu chỉ vào, nói: "Anh Thịnh bảo món này không tới hai trăm ngàn."
Ôn Từ bất đắc dĩ lắc đầu, phổ cập khoa học cho bé ngốc này: "Đây là vòng cổ cùng bộ với đôi khuyên tai hôm qua, giá cả tăng lên gấp bội."
Ngày thứ ba, Ôn Từ nhận được một chiếc túi thơm có ngọc trăng sứ điêu khác.
Ngày thứ tư, Ôn Từ nhận được một chiếc ngọc bội hoa văn đám mây.
Ngày thứ năm, Ôn Từ nhận được một khối ngọc như ý.
Nhìn thấy mấy thứ này, Ôn Từ khó lòng nào tin nổi, anh đang xin lỗi hay đang bồi thường đây? Có ai xin lỗi mà lại đập tiền như vậy không?
Ôn Từ nhìn chỗ châu báu này bằng ánh mắt rất bình tĩnh, chỉ thấy: "Nhàm chán thật."
Nếu thời gian tặng quả không thích hợp, mấy thứ này chẳng có ý nghĩa gì ngoài việc đắt đỏ.
Nhìn hai người họ, một người tiện tay là tăng món quả đến vài triệu bạc, một người không thèm để tâm đến mấy thứ kỳ trên dị bảo này, Tô Hòa Miêu yếu ớt ngồi trong góc, run rẩy nhắn tin với Thịnh Phỉ Phỉ: [Chú Út nhà cậu làm ăn gì thế? Có hợp pháp không?" Thịnh Phỉ Phỉ thử lựa chọn từ: [...Giỏi kiếm tiền chắc là không phạm pháp đâu nhỉ?]
Thấy kỳ nghỉ năm ngày sắp kết thúc, Tô Hòa Miêu cứ nghĩ nhiệm vụ bảo vệ tình yêu của mình sắp kết thúc, cô ấy thu dọn sách vở chuẩn bị quay lại trường.
Lúc ăn cơm chiều, Tống Lan Chi gọi cô ấy tới, lặng lẽ đưa cho cô ấy xem một bức ảnh: "Hòa Miêu, cháu nhìn bằng ánh mắt của người trẻ tuổi các cháu xem, thấy người trong ảnh này thế nào?" Người đàn ông trong ảnh mặt mày sáng sủa, khi chất hiên ngang, Tô Hòa Miêu nhìn thoáng qua, giơ ngón tay cái lên mà không cần nghĩ ngợi: "Đẹp trai!" "Thế là được, thế là được rồi." Tống Lan Chi cất ảnh chụp đi, cười ha ha.
Tô Hòa Miêu khó hiểu: "Bà Tống, đây là ai ạ?"
Tống Lan Chi nói thầm với cô: "Là cháu trai của bà Lý lần trước đấy, gần đây công việc ổn định rồi, sau này sẽ định cư ở thành Nam, ngày mai bà đưa A Từ qua đó ăn một bữa cơm." Tô Hòa Miêu chớp chớp mắt, sau khi rời đi, cô ấy vội vã tìm cơ hội truyền lại tình báo: "Anh Thịnh, lần này A Từ sắp đi xem mắt thật rồi!"
Trước khi bước vào phòng riêng ở Thùy Vân Gian, Ôn Từ cũng không biết đây là một bữa tiệc xem mắt.
Hiếm khi thấy bà ngoại yêu cầu cô đi gặp bạn bè cùng, Ôn Từ không nghĩ nhiều mà đồng ý ngay.
Đến tận khi nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi ngồi trong phòng với bà lão, cô mới biết mình bị bà ngoại lừa.
Ngay trước mặt người ngoài, tất nhiên Ôn Từ sẽ phải nể mặt bà ngoại.
Thế nên, cô chỉ dành ra vẻ đã biết, lễ phép đối phó cho qua bữa tiệc này.
Sau khi ăn xong, hai bà cụ tranh thủ để cơ hội cho hai người trẻ ở cạnh nhau: "Hai bà lâu rồi không gặp nhau, có mấy lời muốn nói, hai cháu cứ ra ngoài đi dao cho tiêu cơm, về muộn tí cũng được"
Những lời này rất có ý ám chỉ.
Cùng ra ngoài, còn phải cũng về đón hai bà, đây là đề phòng hai người vừa ra cửa đã đường ai nấy đi.
Hai người hòa nhã lần lượt bước ra khỏi phòng riêng.
Trước mặt "đối tượng xem mắt", Ôn Từ nói thẳng là mình cũng không có ý đó: "Xin lỗi anh Chu, trước khi tới đây tôi cũng không biết là bữa tiệc như này." Chu Văn Sâm nói: "Không sao, tôi biết."
Ôn Từ là bị lừa tới, còn anh ta là tới xem mắt thật.
Ôn Từ hơi bất ngờ, ngay sau đó lại uyển chuyển biểu đạt: "Tam thời tôi không có tính toán gì về chuyện này, cũng không muốn làm chậm trễ anh Chu."
Chu Văn Sâm lấy lùi làm tiến: "Cô Ôn, tôi cũng gặp chuyện bị người lớn giục cưới giống cố, chúng ta có thể hợp tác."
Ôn Từ hơi buồn cười, kịch bản này cô từng nghe bạn bè mình nói qua, theo họ phân tích, hoặc là hai người sẽ coi nhau như bình phong, hoặc là đăng trai có ý.
Nhưng Ôn Từ không muốn chọn cả hai trường hợp này, cô lắc đầu, nói: "Bao giờ về nhà tôi sẽ nói rõ với bà, sẽ không để chuyện này xảy ra thêm một lần nữa."
Tuy chưa từng trải qua những mối tình phong phú, nhưng cô biết rõ mình sẽ rung động trước những người như thế nào, qua loa cho bà ngoại thấy cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hai người vừa nói vừa đi về phía cầu thang, đi qua một phòng riêng nào đó, bông có một người lên ra trước mặt cô, gọi thân thiết: "A Từ."
Ôn Từ bình tĩnh nhìn lại, là Tô Hòa Miêu.
"Sao em lại ở đây?" Hôm nay đã hết kỳ nghĩ, đúng ra Tô Hòa Miêu phải ở trường học.
Tô Hòa Miêu xoa tay giả ngốc.
Tối qua tình báo cho Thịnh Kinh Lan xong, buổi chiều cô ấy không có tiết nên bị Thịnh Kinh Lan bắt lại đây, sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào.
Ví dụ như bây giờ, cô ấy chính là con mồi hấp dẫn Ôn Từ: "A Từ, em đặt phòng rồi, vào ngồi một lát đi."
"Chị còn có một người bạn ở đây nữa." Tuy cô không định phát triển thêm với Chu Văn Sâm, nhưng cũng ngại bỏ người ta lại bên ngoài.
Tô Hòa Miêu thần kinh thô thuận miệng nói: "Thế thì cùng vào đi."
Bên Tô Hòa Miêu không thành vấn đề, Ôn Từ quay đầu lại hỏi Chu Văn Sâm: "Được không?" Chu Văn Sâm gật đầu tỏ vẻ không ngại.
Chi là lúc Ôn Từ vừa bước chân vào phòng, vừa liếc mắt đã thấy trong phòng có một người khác đang ngồi.
Cô đã có đáp án trong lòng, xoay người định đi thì bị Tô Hòa Miêu túm chặt lại.
Tô Hòa Miêu thuận thế vòng lấy tay cô, đề phòng cô "đào tẩu".
Cứ thế, mọi người ngồi quanh chiếc bàn vuông.
Chu Văn Sâm nhanh chóng đánh giá Thịnh Kinh Lan và Tô Hòa Miêu, anh ta không thể xác định mối quan hệ giữa hai người này, nhưng chắc chắn không phải người yêu.
Không khí không đúng, chỗ ngồi cũng không đúng.
Là người ngoài duy nhất ở đây, Chu Văn Sâm hỏi thử: "Hai vị này là?"
"Đây là học trò của bà ngoại tôi, Tô Hòa Miêu, còn đây…" Ôn Từ nhìn sang Thịnh Kinh Lan, ngừng một giây rồi nói, "Không quen." Thịnh Kinh Lan khẽ cười một tiếng, vẫn là dáng vẻ lười biếng ấy, nhưng ánh mắt lại nhìn cô chăm chăm.
Thịnh Kinh Lan nhướng mày nhìn người đàn ông đối diện: "Anh đây là?"
Ôn Từ chưa kịp mở miệng, Chu Văn Sâm đã hào phóng chủ động tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là bạn của cô Ôn, tên Chu Văn Sâm."
Xấu hổ, rất chi là xấu hồ.
Trong đầu Tô Hòa Miêu như có gió lốc cuốn qua, tình huống bây giờ là: A Từ giả bộ không quen anh Thịnh, anh Thịnh muốn phá đám, còn ánh mắt Chu Văn Sâm nhìn A Tử cũng không đơn giản.
Không thẳng thắn như Thịnh Kinh Lan, nhưng cũng dễ dàng nhận ra anh ta có ý với Ôn Từ.
Hai người đàn ông cứng rắn đối diện với nhau, cảm giác rất căng thẳng.
Ôn Từ không nói lời nào, ý là không muốn tham gia vào câu chuyện phức tạp này.
"Hay chúng ta chơi boardgame đi?" Tô Hòa Miêu chống chịu áp lực này, lấy một bộ bài ra khỏi cặp sách, "Dạo này em học được một trò mới."
Bốn người ở đây chắc chỉ có mình Tô Hòa Miêu thật lòng muốn chơi trò này.
Cô ấy chia bài cho mọi người, giảng giải quy tắc qua qua, đối với những người có trí thông minh thì nghe một lần là hiểu.
Trò chơi không khó, chỉ là chả mấy chốc Tô Hòa Miêu đã hối hận đến đấm ngực dậm chân: "Ba người đều biết tính bài, em không chơi với mọi người nữa." Cô ấy cứ như đứa trẻ, làm không khi cũng hòa hoãn hơn phần nào.
Chu Văn Sâm chốc chốc lại rót trả cho Ôn Từ, chốc chốc lại hỏi cô có muốn ăn thêm điểm tâm gì không.
Vô cùng xun xoe.
Thịnh Kinh Lan duỗi cánh tay dài đặt thật mạnh chiếc ly của mình lên bàn, động tĩnh làm Chu Văn Sâm dừng lại trong chốc lát.
Chỉ là không bao lâu sau, Chu Văn Sâm lại chỉ vào điện thoại của mình, muốn cho mình cô xem một thứ gì đó: "Cô Ôn."
Ôn Từ dịch về phía anh ta, nghiêng đầu lại gần, thì ra là hai người lớn điều tra, hỏi thăm tiến độ hiện tại của họ.
Hai người cũng nhìn một màn hình, cơ thể ghé sát vào nhau, nhìn từ góc nghiêng như đang thân mật gắn bó.
"Rầm" một tiếng, chén trà lăn lóc trên thảm, hai người vô thức ngẩng đầu nhìn lại, quay về cùng một phía, động tác đồng bộ đến lạ.
"Ngai quá." Người gây chuyện thong thả nhặt cái chén để lên bàn, cầm điện thoại đứng dậy, "Tôi đi Vệ sinh."
Thịnh Kinh Lan vừa đi, Ôn Từ khẽ thở pháo trong lòng.
Trong suốt thời gian vừa rồi người nọ cứ nhìn cô chăm chăm, còn nói chuyện rất ít, cô hoàn toàn không hiểu anh đang tính toán điều gì.
Nhưng rất nhanh, Ôn Từ đã hiểu.
Thịnh Kinh Lan gửi một tin nhắn tới: [Cô Ôn, chúng ta cần nói chuyện.]
Cách xưng hô này rất khách sáo, Ôn Từ cố ý không đáp, giả vờ không nhìn thấy.
Dường như đối phương đã dự trước được điều này, anh nhắn tin tiếp theo: [Nếu cô Ôn không muốn ra đây, chúng ta có thế nói chuyện luôn trong đó.]
Ôn Từ: !!! Cô tin, Thịnh Kinh Lan làm được chuyện này thật.
Thôi, dù sao đây cũng là nơi công cộng, gặp một lát cũng không sao.
Ôn Từ nghĩ thông suốt rồi nói với hai người trong phòng: "Tôi cũng đi vệ sinh một lát."
Cô cứ tưởng Thịnh Kinh Lan ở gần nhà vệ sinh thật, kết quả vừa ra khỏi phòng đã bị một bàn tay kéo vào phòng riêng cách vách.
"Sao anh lại tự tiên vào…" Ôn Từ bỗng nghĩ đến điều gì, không nói tiếp.
Quả nhiên, Thịnh Kinh Lan đắc ý cong môi lên: "Cô Ôn, đặt hai phòng một lúc khó lắm à?"
Câu này hình như cô từng nghe qua, lúc Thịnh Kinh Lan cố ý mua một chiếc xe ở thành Nam cũng nói như vậy.
"Anh muốn nói chuyện gì?" Ôn Từ nhớ đến những món quá xa xỉ anh tặng: "Mấy thứ kia em cũng không chạm vào, anh Thịnh có thể thu lại bất cứ lúc nào." Thịnh Kinh Lan hỏi: "Ở chỗ em có những món gì anh lấy lại được?" "Toàn bộ." Cô muốn nói tất cả các món quà, dù là gần đây hay cả chiếc vòng mỹ nhân đầu tiên.
Thịnh Kinh Lan lại chỉ nhìn cô, cố ý hỏi: "Toàn bộ, là có cả em không?"
Hai người đồng thời rời đi, lại mãi không thấy quay lại, Chu Văn Sâm ở cách vách không ngồi lâu được nữa: "Hay là gọi điện hỏi xem?"
Tô Hòa Miêu cúi đầu, nhỏ giọng phản bác: "Không cần đầu…" "Vẫn nên hỏi thử xem." Chu Văn Sâm khẽ cười, giọng điệu lại không cho từ chối: "Dù sao cũng là tôi đưa cô ấy ra đây, hai bà ở ngay bên cạnh, sợ là khó ăn nói." Được đó, dùng Tống Lan Chi chèn ép cô ấy luôn.
Tô Hòa Miêu phát điên, cô ấy là cây cỏ đi đến đầu cũng bị vùi dập!
Sau khi bị bắt cầm điện thoại lên, Tô Hòa Miêu gọi điện cho Ôn Từ: "A Từ, chị có ổn không?"
Cô ấy cũng không hiểu sao mình lại hỏi như vậy, nghe khá là kỳ cục.
Bên kia cách hai giấy mới lên tiếng, là Ôn Từ đang nói: "Không sao."
"Haizz..." Ánh mắt Tô Hòa Miêu đảo qua đảo lại giữa điện thoại và Chu Văn Sâm: "Bao giờ hai người mới về?"
Nói xong, cô ấy chỉ mong được vả miệng một cái.
Một năm một nữ "không quen biết", cớ gì lại đi vệ sinh rồi về cùng nhau, còn kỳ cục hơn đúng không?
Một đợt tiếng sôt soạt vang lên, như là tiếng quần áo cọ xát vào nhau, có lẽ là đang trong nhà vệ sinh thật.
"Không cần nghe cái này đâu nhỉ?" Lúc giả vờ trưng cầu dân ý, Tô Hòa Miêu cúp luôn điện thoại
Chu Văn Sâm cười mà ý cười không lan đến đáy mắt.
Đều là đàn ông, làm gì có chuyện anh ta không hiểu ánh mắt của Thịnh Kinh Lan, hơn nữa lúc chơi boardgame, phản ứng Ôn Từ lảng tránh Thịnh Kinh Lan rất rõ ràng, có hơi giấu đầu hở đuôi.
Chỉ là họ không biết, cách một bức tường, Ôn Từ đang bị ép ngửa đầu, tiếp nhận nụ hôn tràn ngập hương rượu trái cây.
Chắc chắn Tô Hòa Miêu không gọi giục họ, khả năng duy nhất chính là Chu Văn Sâm.
Ngay khi cuộc điện thoại kết nối, Thịnh Kinh Lan bỗng tiến sát lại gần mặt cô, Ôn Từ chần chừ hai giây rồi mới trả lời: "Không sao."
Vừa dứt lời, trong ông nghe cực rõ nét của chiếc điện thoại vang lên tiếng Chu Văn Sâm nhắc Tô Hòa Miêu hỏi chuyện, Ôn Từ cũng biết nếu cứ thế sẽ khiến người ta nghi ngờ, nên định rời đi.
Nào ngờ Thịnh Kinh Lan lại bỗng cướp điện thoại của cô, nuốt lời cô định nói vào trong miệng.
Ôn Từ trở tay không kịp.
"Bé con, dáng về em vội vàng muốn đến bên người đàn ông khác sẽ làm anh đố kỵ đó." Nụ hôn của Thịnh Kinh Lan bỗng trở nên mãnh liệt, may mà Tô Hòa Miêu cúp nhanh, nếu không cô cũng sợ mình sẽ không nhịn được phát ra tiếng.
Ôn Từ duỗi tay đấy anh, nhưng lại không lay động anh được chút nào.
Cánh tay cô bị đè nặng, mùi rượu trái cây trao đổi qua đầu lưỡi.
Không biết hai người đụng phải cái nút nào trên tường, ánh đèn trong phòng bỗng tắt ngúm.
Ngay khi bị bóng tôi bao phủ, Ôn Từ vô thức nắm chặt lấy anh, động tác này không khác gì cổ vũ.
Bàn tay to lớn di chuyển sau lưng cô, có cảm giác an toàn như được người ta bảo vệ trong lòng.
Vào một buổi đêm cách đây không lâu, khung cảnh cũng từng như vậy.
Trái tim Ôn Từ đập thình thịch, ngón tay kháng cự cũng dần thả lỏng, quên cả phản kháng.
Quả nhiên anh là người không thầy tự hiểu, mới vài lần ngắn ngủi đã khám phá hết những nơi nhạy cảm trên người cô.
Cảm giác khó lòng kiềm chế lan lên tận cổ họng, Ôn Từ dần mất sức, thậm chí còn vô tình hùa theo.
Hai căn phòng quá yên tĩnh, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng phòng bên cạnh mở cửa ra, có tiếng người đi ngang qua hành lang.
Khó ai có thể tưởng tượng được, thế mà cô lại đây dưa hoang đường với Thịnh Kinh Lan ở một nơi chỉ cách đối tượng xem mắt và bạn bè một bức tường.
Đến khi anh dừng lại, Ôn Từ đã mệt đến thở dốc, cô phải dựa vào hai tay anh mới không mềm nhũn ngồi xuống.
Cô không muốn thừa nhận rằng phần sụp đổ trong lòng đã được lấp đầy, giọng nói quật cường mà yếu ớt lên án anh: "Thịnh Kinh Lan, làm trái ý nguyện của người khác là phạm pháp."
"Thế thì…" Thịnh Kinh Lan còn trầm giọng hơn, anh cắn lỗ tai cô, "Em chính là đồng phạm của anh."
------oOo------