Chờ Ngày Anh Nhận Ra


Lúc xe chạy về biệt thự trời cũng đã nhá nhem tối.
Hôm nay Viên Lục hơi thất thần, không biết vô tình hay cố ý, khi bước xuống xe quên cả lịch sự mở cửa cho Quân Dao mà xông thẳng lên phòng đóng sầm cửa lại.
Quân Dao thấy vậy cũng không cảm thấy buồn tủi, ngược lại còn vui vẻ đi vào sau anh, nhất định là bị cô dọa sợ rồi.
Quân Dao không ngờ Viên Lục ngày thường lạnh mặt ít nói, trong đầu chỉ toàn chuyện công việc lại dễ bị thất thố trước mấy lời ong bướm như vậy.
Cô không khỏi cảm thấy Viên Lục vô cùng đáng yêu.
Chỉ có điều gặp ai anh cũng xử sự như vậy thì sẽ tán gia bại sản mất! Bao nhiêu vốn liếng đặt vào chắc chắn sẽ bay sạch.
Vì vậy, Quân Dao phải nhanh chóng cướp lấy anh trước!
...
Vừa mới ăn xong cũng không có chuyện gì làm, cô ngồi trong phòng khách gọi cho Diêu Tử Đồng ngỏ ý rủ đi chơi.
Mới lại gần Viên Lục được một tí, phải tìm nơi trốn đi để anh cảm thấy luyến tiếc.
Chiêu này chính là lạt mềm buộc chặt trong truyền thuyết!
Nhưng mà Viên Lục lại không nghĩ vậy.


Anh còn mong Quân Dao có thể đi càng xa, càng lâu thì càng tốt.

Bây giờ cô ở phạm vi gần thật sự quá nguy hiểm.
Anh ngồi trong phòng, ngửa đầu trên ghế đệm êm ái, thở dài châm một điếu thuốc.
Thứ mà lão già Viên Hạc Phong mong muốn, anh nhất quyết không cho ông ta được toại nguyện.

Nghĩ đến những ngày tháng cuối đời đau đớn của mẹ hiền, Viên Lục lại càng không thể nương tay với ông ta.
Viên Lục biết rõ, nếu Viên Hạc Phong kết thông gia với gia tộc Hầu tước Marquess danh vọng cao ngất, ông ta sẽ đạt được rất nhiều lợi ích, một bước bay lên cao trở thành phượng hoàng.
Người đời chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài xa hoa tráng lệ, chỉ có kẻ thực sự trải qua mới biết bên trong thối nát đến nhường nào.

Đối với người ngoài, Viên Hạc Phong là doanh nhân thành đạt, có một gia đình hòa thuận viên mãn.

Phải rồi, ông ta đi đến đâu cũng đều giễu võ giương oai, trưng cái bộ dạng quân tử ra mà khoe khoang.

Nhưng đối với Viên Lục, đó chính là thứ ngu muội làm anh chán ghét ông ta đến tận bây giờ.
Viên Lục đúng là có rung động với Quân Dao, nhưng anh không muốn đánh mất lý trí của mình.

Anh cho rằng yêu đương nhăng nhít chỉ làm đầu óc con người lu mờ đi.
Như mẹ anh ngày xưa...
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Viên Lục đã ôm nỗi uất ức cùng hận thù lớn đối với Viên Hạc Phong, chỉ cần có thể làm cho ông ta điên tiết lên, anh đều dốc tâm làm cho bằng được.
Năm đó thấy anh thông minh sáng sủa, ông ta liền muốn mang anh từ Singapore về Biền Thành nuôi dưỡng, định biến anh trở thành con cờ lợi hại trong giấc mơ quyền thế của bản thân.

Ông ta biết mẹ anh có ân tình với thế gia liền muốn nhân tiện bám lấy.
Anh không để ông ta được như ý.


Anh tự lực học tập, thuyết phục mẹ cho đi Mỹ du học, sau bao năm cố gắng cuối cùng cũng xây dựng được đế chế đồ sộ của riêng mình, quay về Biền Thành mà tung hoành chọc cho ông ta nộ khí xung thiên.

Trách thì trách ông ta, chỉ có thể nhìn con trai mình thành đạt mà không thể nhận được chút lợi lộc gì.
So với nỗi uất hận kia thì thứ tình cảm trai gái chớm nở này chẳng qua chỉ là hạt bụi vướng mắt.
Anh đúng là hận Viên Hạc Phong đến điên rồi, miễn là chuyện có thể giày vò ông ta, anh đều muốn làm cho được.
Vậy nên Quân Dao à, là ai cũng được nhưng không thể là cô.
*cốc cốc cốc*
Viên Lục đang nhắm mắt ổn định tâm trạng, nghe thấy tiếng gõ cửa thì đứng dậy đi đến đứng trước cánh cửa phòng.
*cạch*
Viên Lục hoảng hốt nhưng cố gắng đè nén lại, bày ra dáng vẻ bình tĩnh lạnh nhạt nhất nhìn người trước mặt.
Anh không nói gì.
Quân Dao đằng hắng: "Viên Lục, tôi ra ngoài một chút nhé, đi với Diêu Tử Đồng"
Xưng hô cũng đổi, rõ ràng ban chiều một tiếng em hai tiếng em nghe rất lọt tai.
Viên Lục cho rằng mấy cuộc đối đáp bình thường như vầy sẽ không có gì gây ra "sát thương".

Chỉ nên tránh né cô gái này đừng làm những hành động thân mật là được, nên rất thoải mái mà hỏi: "Đi đâu?"

Quân Dao nghe ra ý quan tâm của anh, nhoẻn miệng cười:
"Chỉ đi mua sắm thôi, không gây chuyện cho anh đâu"
Viên Lục lại im lặng, đang định nói qua loa một câu để cô mau chóng rời đi thì Quân Dao lại mở miệng:
"Cho tôi số của anh được không?"
"Làm gì?"
"Có gì bất trắc thì gọi.

Như hôm nay ấy, anh mà không xuống đúng lúc hẳn là tôi phải đứng chờ tới khi Viên tổng xong việc rồi"
Viên Lục thấy cô trưng ra khuôn mặt ủy khuất, khẽ thở dài rồi lấy điện thoại cô lưu số mình vào.
Quân Dao hai mắt sáng rỡ, lập tức nói cảm ơn rồi xoay người đi mất.
Viên Lục không khỏi cảm thấy mệt mỏi, ở trước mặt cô anh không nhịn được mà đối xử với cô thật chu đáo, khi không có cô thì lý trí được lấy lại, không muốn dính dáng đến cô nữa.
Viên Lục xoa thái dương, cảm thấy mình thật sự hồ đồ rồi mới bị cô gái nhỏ này làm cho chóng mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận