Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp


Nghỉ trưa có ba tiếng từ 11h đến 13h, Lăng Nhữ Y cùng Mạc Đình Quân dính với nhau từ trước giờ nghỉ trưa, anh ghẹo cô từ bàn làm việc đến lúc lên giường ngủ cũng hơn mười hai giờ trưa mới thoả mãn thú tính, Lăng Nhữ Y sau đó thấm mệt, cô ngủ thiếp đi, cô cũng chỉ ngủ được một lúc.
Đến giờ làm việc Nhữ Y miễn cưỡng phải thức dậy, tỉnh dậy nhìn phòng ngủ riêng của anh, cô có chút ngỡ ngàng.

Đây là lần đầu tiên cô được vào đây, căn phòng này tiện nghi như một căn nhà nhỏ, có giường ngủ, có tivi, có cả phòng tắm.

Phòng được trang trí tối màu giống như phòng làm việc, mùi hương trong phòng thật thoải mái, mùi xịt phòng hương trầm.
Đột nhiên được đi vào căn phòng riêng của anh cũng khiến trái tim cô đập loạn, không ngừng ngắm nhìn xung quanh.
Căn phòng thoải mái, giường đệm êm ái, Lăng Nhữ Y thật sự không muốn dậy một chút nào, nhưng cô ở đây ngủ thêm sẽ khiến mọi người ở phòng kế toán nghi ngờ.

Lăng Nhữ Y bấm bụng bước xuống giường, vừa đặt chân xuống giường, chất lỏng từ giữa chân chảy ra, cô lập tức đứng hình.
Sững người nhớ đến một chuyện, cô không có thuốc tránh thai, phải làm sao đây? Hiện tại cũng không thể ra ngoài mua thuốc, Lăng Nhữ Y ôm lấy quần áo của mình chạy vội vào nhà tắm.

Cố gắng rữa sạch u hoa, tắm rữa thật kỹ lưỡng, cô không có thuốc cũng không thể ra ngoài mua thuốc, chỉ có thể tạm bợ như vậy trở về nhà Nhữ Y sẽ lập tức bù thuốc vào.

Theo cô biết thì thuốc tránh thai có thể uống trong vòng tám tiếng, càng lâu sẽ càng giảm hiệu quả, từ bây giờ đến chiều cũng chỉ có vài giờ, sẽ không sao.
Về nhà cô sẽ uống ngay, dù sau gần đây lúc nào quan hệ xong Nhữ Y cũng dùng thuốc rất đều đặn, sẽ không thể dính thầu được.

Nghĩ vậy, cô giảm bớt lo lắng, chuẩn bị thật gọn gàng rồi đi ra.
Mạc Đình Quân đứng ở bàn làm việc đang dùng khăn ướt lau đi vết bẩn bám trên bàn, Lăng Nhữ Y vừa bước ra thì nhìn thấy, nhìn vết bẩn ố trắng khô lại bám trên bàn, không cho anh thời gian khó chịu, cô đỏ mặt vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Nhữ Y đi xuống phòng kế toán, đoạn đường từ phòng thượng tổng xuống tầng kế toán chỉ qua một cái tháng may và hai cái hành lang, hành lang thượng tổng hay hành lang khu vực làm việc, bất kể là ai nhìn thấy Lăng Nhữ Y đều che miệng xì xầm to nhỏ với người bên cạnh.

Nhữ Y nhìn thấy mọi người bàn tán, vốn lúc nào họ cũng hay bàn về cô nhưng mà...
Vì sao hôm nay lại có vẻ nhiệt tình hơn, giống như đã nổ ra chuyện gì lớn vậy.

Lăng Nhữ Y đi vào phòng kế toán, ngồi xuống bàn của mình dưới ánh mắt của tất cả mọi người.

Họ nhìn chăm chăm cô, khi cô nhìn lại họ, họ sẽ xoay mặt đi che miệng thì thầm với nhau.
Nhữ Y ngồi xuống bàn, gương mặt hoài nghi nhân sinh quay sang nhìn cô bạn, lập tức một luồng ánh sáng chói loé phát đến mù mắt Nhữ Y.

Nhan Tiểu Linh với đôi mắt phát ra hào quang, Lăng Nhữ Y còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Linh với gương mặt phát sáng, nụ cười nguy hiểm.
"Ề hê, ề hê hê."
Nụ cười ma quái của Tiểu Linh, Lăng Nhữ Y biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, cô hỏi "Sao vậy? Có chuyện gì mà mọi người bàn tán nhiều thế?"
Nhan Tiểu Linh nghe ra hàm răng phát quang, ánh mắt nguy hiểm hỏi ngược lại "Phu nhân ah, phu nhân và giám đốc ở trên phòng đã làm gì hết cả buổi trưa vậy?"

"À..." Lăng Nhữ Y cười, nhanh chóng biện hộ "Anh ấy bảo tớ lên nói chuyện...!Ừ...!À ừ chuyện về họp gia đình."
Cô rất nhanh nhẹn biện ra một lời nói dối mà không ai có thể bắt bẻ được, nhưng làm sao có thể qua được đôi mắt nhìn thấu hồng trần, nhìn xuyên tâm thất của Nhan Tiểu Linh.
"Vậy hở? Chuyện gia đình đấy cơ" Nhan Tiểu Linh đạp lên chân bàn làm việc, chân ghế bánh xe lăn qua chỗ Nhữ Y, Tiểu Linh giơ lên bàn tay che miệng, thì thầm vào lỗ tai Lăng Nhữ Y.
"Biết sao mọi người bàn tán thế không? Nói cho cậu một tin sốc nhá."
Nhan Tiểu Linh với gương mặt cực kì nghiêm trọng, làm cho Nhữ Y cũng trở lên nghiêm túc lắng tai nghe giọng nói thì thầm vào lỗ tai.
"Chuyện là...!Vừa rồi, trưởng bộ quy hoạch mang tài liệu cho tổng giám đốc thì ngay lúc giám đốc và bồ nhí hú hí với nhau.

Ây dà, giám đốc không có ngại chuyện bị bắt gặp, số lần bị nhìn thấy cũng nhiều rồi, chuyện giám đốc có bồ nhí ai mà chả biết phải không, cậu cũng biết mà" Nhan Tiểu Linh giơ ra ngón tay giám định Lăng Nhữ Y, Nhữ Y nhanh chóng gật gật đầu.
"Ờ hớ" Tiểu Linh nói tiếp cực kì nghiêm trọng "Đặc biệt là...!Sau khi nộp tài liệu cho giám đốc, biết là giám đốc đang hú hí với bồ nhí nên trưởng bộ quy hoạch chạy lẹ ra ngoài.

Đây đây đây, quan trọng là đây, cậu nghĩ coi, bồ nhí của giám đốc là ai nào?"
Tiểu Linh lại nhìn Nhữ Y, mà Nhữ Y cũng không cần phải trả lời, Nhan Tiểu Linh vỗ bẹp bẹp vào đùi của Nhữ Y.
"Hạ Tình, là Hạ Tình, bồ nhí của giám đốc là Hạ Tình, thư ký Hạ chứ còn ai" Nhan Tiểu Linh lập đi lặp lại rất nhiều để chứng minh sự bất thường, gương mặt giả vờ bất ngờ ngơ ngác, thậm chí là há hốc rất giả tạo "Thì trưởng bộ quy hoạch cũng nghĩ như vậy nhưng mà lúc ông ấy đi ra thì thấy Hạ Tình ngồi ở bàn thư ký đó, vậy người đang hú hí với giám đốc là người khác nga, cho nên đang hót hòn họt luôn đó."
Nhan Tiểu Linh đã biết trước đáp án nhưng cô không nói, ngược lại còn giả ngu trêu chọc cô bạn "Nè nè Nhữ Y, cậu nghĩ xem, vừa rồi tổng giám đốc hú hí với ai? Hú hí với ai mà cả buổi trưa không thấy mặt, cậu nói cậu ở phòng giám đốc nói chuyện họp gia đình, vậy cậu có thấy giám đốc ìn ịch với ai không?"
"..." Lăng Nhữ Y bắt đầu thấy thẹn, cô mím môi, hai gò má phát nóng, đôi mắt thẹn đỏ trừng lên không khí.

"Không biết là ai luôn á, mọi người bàn tán quá trời luôn" Nhan Tiểu Linh giả ngu chớp chớp mắt "Cậu ở cùng giám đốc mà không biết là ai à? Chật chật chật, kỳ lạ ghê, thiệt là kỳ lạ đi nga."
"..." Lăng Nhữ Y thẹn, máu thẹn dồn lên đỉnh đầu bốc ra khói, cô đạp lên chiếc ghế của Tiểu Linh, bánh xe ghế lăn lăn đẩy chiếc ghế về chỗ cũ.
"Éc!" Nhan Tiểu Linh bị đá đi, quay đầu nhìn Nhữ Y.
Lăng Nhữ Y hai má đỏ bừng, tưởng chừng có thể bốc ra khói, Nhan Tiểu Linh nhìn thấy cô thẹn, như thế đã xác định được vấn đề.

Lập tức vẽ ra nụ cười nghịch ngợm với cô, nhưng ánh mắt Tiểu Linh cực kì khinh thường bắn về phía những người đang xì xầm trong phòng, cố tình nói lớn một chút để họ nghe thấy.
"Phu nhân ah, ngủ ở phòng Mạc tổng có ngon không?"
Lăng Nhữ Y quay đầu nhìn cô bạn, thẹn không biết để đâu cho hết, khói từ đỉnh đầu bốc ra "Cậu im miệng!"
Còn tiếp...
(P/s Này thì khinh thường phu nhân đi, phu nhân mà được sủng là cm hết.)
_ThanhDii.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận