“Bố…” Diệp Thanh Vy khẽ gọi.
Mấy ngày nay, vì lo lắng cho căn bệnh của Diệp Thanh Vy mà vợ chồng Diệp Đăng đều thay phiên gọi điện cho con gái.
“Ai bắt nạt con gái của bố?” Dù chỉ nói chuyện qua điện thoại, Diệp Đăng vẫn cảm nhận được tâm trạng con gái cưng không vui.
Diệp Thanh Vy lắc đầu, chợt nhớ ra bố không thấy hành động của mình: “Không ạ.”
“Không vui thì phải nói ra, không được giấu trong lòng, có biết không?” Hai vợ chồng ông không chen vào riêng tư của con cái.
“Bố, chúng ta sẽ không trở về huyện C nữa, đúng không ạ?”
“Nơi nào có có mẹ và các con, đối với bố nơi đó mới là nhà.
Thành phố A rất tốt…” Diệp Đăng đoán được phần nào lí do con gái không vui.
Hai bố con trò chuyện vài câu, ngày mai Diệp Đăng còn phải ra quán ăn nên không thể thức quá khuya.
Sau khi tắt máy, Diệp Thanh Vy vẫn đứng ngẩn ngơ ở ban công.
“Có tâm sự sao?” Giang Duy Bảo bước ra từ phòng bên cạnh, hai người cách nhau một cái hàng rào.
“Lâu rồi, em mới cảm nhận được khung cảnh bình yên này, muốn ngắm một chút thôi.” Diệp Thanh Vy cười nhìn anh, thật ra cô có tâm sự, lại không muốn chuyện đó ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
“Xem ra anh vẫn chưa đủ để em tin tưởng, nên không muốn nói với anh.” Giang Duy Bảo giả vờ oán trách, anh biết nhất định có liên quan đến người kia nên cô mới như thế.
“Không phải.” Diệp Thanh Vy lắc đầu: “Chỉ là bỗng nhiên nhớ đến vài chuyện cũ thôi.”
Giang Duy Bảo im lặng, được rồi, anh tin chỉ cần cô muốn nói sẽ nói, không ép cô.
“Anh nhớ người trẻ tuổi hôm nay đến gặp anh không?” Qua một lúc, Diệp Thanh Vy mới lên tiếng.
“Ừm.” Anh làm sao quên được kẻ dám nhìn cô chằm chằm kia.
“Theo lý mà nói, anh ta có thể xem là anh họ của em.”
“Anh họ?” Anh nhớ cô chỉ có người em họ là Diệp Thanh Tú, chưa từng gặp người kia.
Mà hình như anh ta họ Lâm, không lẽ liên quan đến Lâm Mai Hạ?
“Đó là lý thuyết, còn thực tế bọn em là những người xa lạ, nếu không muốn nói là kẻ thù.” Giọng điệu của cô rất nhẹ nhàng, giống như đang nói về câu chuyện của người khác.
“Chắc anh biết Lâm gia ở thị trấn này mà đúng không?”
Giang Duy Bảo gật đầu, lúc trước anh từng sống ở đây, làm sao không biết được.
Nghe nói đó là gia đình giàu nhất huyện, mặc dù so với tứ đại gia tộc không bằng, nhưng ở địa phương này, họ hoàn toàn nắm quyền.
“Đã từng là nhà của mẹ em.” Cô không nói đó là nhà ngoại, vì bọn họ chưa từng nhận đứa cháu này, nếu đã vậy, cô cũng không có lý do xem họ là người thân.
Giang Duy Bảo có chút bất ngờ trước chuyện này, anh biết Lâm Mai Hạ họ Lâm cũng không nghĩ liên quan đến Lâm gia.
Chuyện này trước đây chưa từng nghe Diệp Thanh Vy nhắc đến.
“Lúc nhỏ em rất hay đánh nhau, anh có biết vì sao không?” Diệp Thanh Vy nhìn thấy Giang Duy Bảo lắc đầu, hồi tưởng một lúc, cô mới tiếp tục nói: “Vì trong mắt họ, em và chị có ngoan, có giỏi thế nào, cũng chỉ là đồ tạp chủng.”
Nếu đã không thể làm trẻ ngoan, vậy thì cô sẽ làm trẻ hư.
Người đầu tiên cô đánh, chính là cái người hôm nay bọn họ gặp.
Khi ấy cô mới mười tuổi, một đứa trẻ chỉ lớn hơn cô hai tuổi lại dám nói những lời xúc phạm bố mẹ cô.
Diệp Đăng và Lâm Mai Hạ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, tình cảm vô cùng tốt, ước định bên nhau cả đời.
Đáng tiếc người Lâm gia không đồng ý, xem thường xuất thân của Diệp Đăng.
Ông bà nội của Diệp Thanh Vy chỉ là nông dân, gia cảnh có chút khó khăn, chú của cô còn chơi bời lêu lỏng, hoàn toàn không xứng làm thông gia với nhà họ.
Diệp Đăng là một chàng thanh niên tốt, chăm chỉ, có chí cầu tiến, Lâm Mai Hạ dù nói thế nào cũng không chịu buông tay.
Sau khi tốt nghiệp đại học, bà đã quyết định từ bỏ gia đình, kết hôn với Diệp Đăng.
Khi ấy Diệp Đăng vẫn là sinh viên, ông theo học ngành y nên chưa tốt nghiệp.
Lâm Mai Hạ được nuông chiều từ nhỏ, tính tình có chút ngang ngược, người nhà càng phản đối, bà càng muốn làm.
Diệp Đăng mặc dù muốn có được sự nghiệp trước, đường đường chính chính kết hôn, nhưng cuối cùng không chống lại được sự thuyết phục của Lâm Mai Hạ.
Sau khi kết hôn, Lâm Mai Hạ đi làm, còn Diệp Đăng tiếp tục theo đuổi việc học tập.
Lâm gia nghĩ Lâm Mai Hạ không chịu khổ được mấy ngày, rất nhanh sẽ quay về.
Nào ngờ, tính tình bà hoàn toàn thay đổi, trở nên đảm đang, dịu dàng, ra dáng một người vợ giỏi.
Diệp Đăng tốt nghiệp, có được công việc ổn định, cuộc sống hai người ngày càng hạnh phúc, bọn họ đón chào đứa con gái đầu lòng là Diệp Thanh Hân.
Người nhà họ Lâm không dám tin Lâm Mai Hạ sẽ kiên trì và thay đổi như vậy, nên đã xuống nước.
Bọn họ có thể chấp nhận Diệp Đăng, điều kiện là con của hai người phải mang họ Lâm.
Lâm Mai Hạ không đồng ý, cuộc sống mấy năm nay của gia đình họ quá tốt, không cần người khác xen vào.
Sau khi sinh Diệp Thanh Vy, sức khỏe Lâm Mai Hạ ngày càng xấu, một ngày trong lúc chăm con, đã ngất đi.
Cũng may Diệp Đăng về kịp lúc, nếu không e là hậu quả nghiêm trọng hơn.
Diệp Đăng thường xuyên phải đi trực ở bệnh viện, Lâm Mai Hạ nhiều lần ngã bệnh lúc nửa đêm.
Cuối cùng, Diệp Đăng quyết định từ chức, ở nhà chăm sóc cho vợ.
Lâm Mai Hạ phản đối, khó khăn lắm chồng bà mới có được công việc tốt, vì bà mà từ bỏ, thật sự không đáng.
Bản thân Diệp Đăng không cho là như vậy, ông học y vì muốn cứu người, ngay cả vợ mình không chăm sóc tốt thì còn cứu ai được nữa? Hơn nữa, chỉ cần lòng hướng thiện, không nhất thiết phải làm bác sĩ mới có thể giúp được người khác.
Trước đó hai người vẫn sống ở thành phố khác, cuối cùng về quê, quyết định mở quán ăn nhỏ.
Trước đây Lâm Mai Hạ đến việc nhà còn không biết làm, mà nay đã trở thành người nội trợ tài ba, khả năng nấu nướng vô cùng tốt.
Diệp Đăng còn áp dụng kiến thức y học vào công thức nấu ăn, món ăn vừa ngon, vừa tốt cho sức khỏe, việc làm ăn cũng xem như thuận lợi.
Người Lâm gia năm lần bảy lượt đến gây sự, đặc biệt là anh trai Lâm Mai Hạ, thật ra ông ta rất sợ bà trở về Lâm gia, tranh giành quyền thừa kế.
Diệp Thanh Vy còn nhớ, năm cô bốn tuổi, mẹ đã từng thề trước mặt ông ta, cả đời sẽ không bước nửa bước vào Lâm gia.
Cũng vì điều đó mà gia đình họ mới tạm thời yên ổn, dù vậy đám con cháu Lâm gia luôn bắt nạt chị em Diệp Thanh Vy.
Lúc đó, dù bọn họ có lên tiếng, thì đám người Lâm gia cũng chỉ nói trẻ con không biết chuyện, hoặc nói chị em Diệp Thanh Vy là tạp chủng, thân phận thấp kém, bị bắt nạt là chuyện thường tình.
Diệp Thanh Hân tính tình hiền lành, dù có chuyện vẫn im lặng, còn Diệp Thanh Vy thì không, những kẻ bắt nạt cô và chị, đều phải trả giá.
Diệp Thanh Vy năm ấy mới học lớp hai, cô đến lớp năm chờ Diệp Thanh Tú về.
Một đứa cháu của Lâm gia chặn đường cô, còn mắng chửi Diệp Thanh Tú, nói anh cũng là đồ tạp chủng.
Diệp Thanh Vy lúc đó không nghĩ nhiều, đá thẳng vào bụng tên đó, Diệp Thanh Tú lao vào cùng cô đánh hắn.
Diệp Thanh Vy cảnh cáo tên đó, nếu còn dám đến quấy rầy chị em cô nữa, hoặc đi nói với người lớn, tuyệt đối không còn mạng để đi học nữa.
Không ngờ tên đó lại nhát như vậy, trở về không dám nói ai, sau này thấy mặt cô đều né rất xa.
“Lúc đó em chỉ học mấy lời thoại trong phim, không ngờ thằng ngốc đó lại sợ.” Diệp Thanh Vy bật cười, cô đã học võ từ lúc năm tuổi, mấy tên nhóc như vậy quá dễ dàng hạ gục.
“Một đứa bé gái, sau lại xem những phim thể loại bạo lực đó?” Giang Duy Bảo thật sự không ngờ tuổi thơ của cô lại trải qua như vậy, lúc trước cũng không nghe cô nhắc đến.
“Là Thanh Tú cho em xem đó, em thấy các đại hiệp trừ gian diệt ác rất ngầu mà.” Diệp Thanh Vy đắc ý, nếu hôm đó cô không ra tay, không chỉ tên đó mà còn đám con cháu khác của Lâm gia còn bám theo họ dài dài.
Chỉ ra tay đánh một tên, mấy tên khác đều không dám gây sự với họ nữa.
Thật ra sau này cái tên kia cũng từng tiếp tục đến tìm cô gây sự, đáng tiếc bị Diệp Thanh Vy đánh một cái, hắn đã rớt cái răng cửa.
Sau đó chỉ cần thấy cô thì hắn sẽ chạy rất nhanh đi vòng đường khác.
“Giờ anh mới hiểu tại sao tên đó cứ nhìn em, hóa ra là sợ bị đánh.”
“Ừm.” Diệp Thanh Vy bật cười: “Chắc là sợ lại mất răng.”
Mặc dù lúc này cô đã không còn đánh nhau như lúc nhỏ, nhưng người nhà họ Lâm chắc vẫn luôn nghĩ cô là đứa tạp chủng bạo lực.
Nói là vậy, nếu đám người đó vẫn cứ như lúc cô còn nhỏ đến gây sự, Diệp Thanh Vy này không ngại đại khai sát giới..