Cũng bởi vì bữa cơm này, Trì Gia cảm giác dường như toàn bộ bắp thịt trên cơ thể đều không thuộc về mình.
Đêm hôm đó nàng không có trở về mà ngủ qua đêm ở chỗ Cảnh Nhuế, hai người các nàng nằm ở trên một cái giường thế còn có thể phát sinh ra chuyện gì nữa. Bắt đầu lúc chín giờ mãi cho đến hơn nữa đêm, trong căn phòng tối đen như mực tràn ngập âm thanh phóng túng, Trì Gia chưa bao giờ phóng túng nhiều hơn lần này, cũng chưa từng có cảm giác thõa mãn đến thế, cái gì cũng không quan tâm, hai người hoàn toàn đắm chìm trong thế giới ham muốn- xác thịt.
"A... ân..." Trì Gia rên rỉ, Cảnh Nhuế luôn có trăm ngàn phương pháp khiến nàng không thể không phát ra âm thanh ngượng ngùng, "A... Cảnh Nhuế..."
Mặc dù rất mệt nhưng lại vui vẻ đến không nỡ dừng lại, "Trì Gia, âm thanh của em.. là thứ âm thanh tốt nhất tôi từng nghe qua..."
Cái này... Có thể coi là một câu nói khích lệ? Trì Gia phối hợp với động tác của đối phương, ôm chặt lấy vòng eo nàng, vừa thở hổn hển vừa hỏi Cảnh Nhuế, "Cô đã quan hệ với bao nhiêu người phụ nữ khác rồi...?"
Kinh nghiệm phong phú như thế, vừa nhìn đã biết là "Người chuyên nghiệp", quan hệ của các nàng cùng lắm có thể xem là "Bạn giường", nhưng Trì Gia đã bắt đầu để ý đến cuộc sống trước kia của nàng, này đã vượt qua giới hạn.
"Em cũng không phải là bạn gái của tôi.. Hỏi về chuyện này làm gì?..."
Nghe được nàng nói như vậy, Trì Gia liền tức giận, ở trong mắt Cảnh Nhuế nàng căn bản là không có một chút địa vị nào, nhân lúc Cảnh Nhuế dự định đổi tư thế Trì Gia liền dùng sức đem nàng đẩy ra, bước xuống giường sau đó trực tiếp đi vào phòng tắm.
Dòng nước ấm từ trên đầu giội xuống, Trì Gia như muốn để bản thân thanh tĩnh một chút, nàng không muốn thừa nhận... bản thân mình đã có một chút thích Cảnh Nhuế rồi, nếu không cũng chẳng cần việc gì mà phải ăn dấm.
Nàng nhắm mắt ngửa đầu để nước rơi xuống mặt mình, không hiểu vì sao mà mỗi đoạn tình cảm đều là nàng chủ động nghiêm túc trước thế nhưng... thái độ này của Cảnh Nhuế bất quá đối với nàng cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.
Cảnh Nhuế đẩy ra cửa phòng tắm từ phía sau ôm lấy nàng, trên lưng nàng lưu luyến hôn, trong lòng bàn tay nàng nắm chặt khỏa ngực, xoa nắn, "Tức giận?"
Tức giận chính là nghiêm túc, nghiêm túc chính là thua, Trì Gia mở mắt xoay người, nếu nàng muốn thì gậy ong đập lưng ong, "Tôi như thế nào lại phải sinh khí? Cô cũng không phải là bạn gái của tôi."
"Nếu em muốn làm bạn gái của tôi thì tôi cũng không có để ý..."
"A..." Trì Gia hừ lạnh một tiếng, "Cô chấp nhận nhưng tôi đây không chấp nhận."
Một số phương diện, Trì Gia và Cảnh Nhuế thật sự giống nhau, ví dụ như việc không ai chịu cúi đầu "Nhận sợ" trước, mặc dù quan hệ trên giường đã phát triển đến mức này nhưng vẫn không muốn chủ động thừa nhận bản thân đã thích đối phương dù chỉ một chút.
Tắm rửa xong, các nàng lại nằm ở trên giường.
Trì Gia cảm giác được cánh tay của Cảnh Nhuế đang sờ lên thân thể mình, nàng có chút phản cảm nghiêng người sang, rầu rĩ nói: "Tôi mệt, không muốn làm."
"... Trừ phương diện kia, em có thể nghĩ về cái khác được không?"
Cái khác?Giữa nàng và Cảnh Nhuế trừ bỏ cãi nhau thì cùng lên giường, dương như không có chuyện gì khác, Trì Gia kéo chăn che cái đầu, "Đổi tư thế cũng không hứng thú..."
Cảnh Nhuế xê dịch thân thể lại gần Trì Gia, vươn cánh tay nhẹ nhàng đem nàng ôm lấy, như thế mới là động tác " mới mẻ", hoàn toàn không phải là chuyện kia. Đã nhiều năm, Cảnh Nhuế chưa từng ôm lấy người nào giống vậy, cảm thụ hơi ấm của nhau sau đó cùng chìm sâu trong giấc ngủ.
Trì Gia bị Cảnh Nhuế ôm lấy từ phía sau, giam cầm trong lòng ngực nàng, dù là một hành động nhỏ đơn giản nhưng so với lúc cùng nàng ở trên giường kích tình mà quấn lấy nhau triền miên, Trì Gia thích cảm giác này hơn. Không có thở dốc cùng rên rỉ trong màn đêm yên tĩnh phảng phất càng thêm tĩnh mịch giản đơn và tốt đẹp, thậm chí nàng còn có loại ảo giác dường như các nàng là người yêu.
Rõ ràng đều đang thích đối phương nhưng lại sợ bị đối phương đùa giỡn khiến mình tổn thương thế cho nên luôn mang theo một cái mặt nạ, mang bộ dạng bất cần đời. Các nàng đối với nhau đều thiếu đi sự tín nhiệm cùng cảm giác an toàn.
Trì Gia không nói gì mà từ từ nhắm hai mắt xoay người, đưa tay ôm chặt nàng, lúc này, cái ôm so với lúc làm tình thì càng thỏa mãn sự trống rỗng trong lòng nàng.
Ngày đó kể từ sau khi rời khỏi nhà Cảnh Nhuế, Trì Gia luôn nói với bản thân mình rất nhiều lần là không nên tìm người phụ nữ kia một lần nào nữa. Thế nhưng lại nhịn không được, luôn cùng Cảnh Nhuế phát sinh "Quan hệ" như lần trước.
Xa hoa truỵ lạc, đại bộ phần người đi dạo ở hộp đêm đều là những người cô đơn. Trì Gia thỉnh thoảng sẽ hẹn Cảnh Nhuế đến hộp đêm, sau đó hai người lại mạnh ai nấy chơi, dưới tầm nhìn của người kia mà đi tán tỉnh những người khác rồi lại lặng lẽ quan sát phản ứng của đối phương.
Người ta nói uống rượu tìm thú vui còn các nàng thì giống như muốn cho người kia ăn dấm để tìm suy nghĩ thật lòng. Trì Gia nhìn Cảnh Nhuế cùng người khác uống rượu trêu tình, nàng liền dứt khoát tùy tiện kéo một người đến hôn môi một cách nồng nhiệt, đến cuối cùng nhìn thấy Cảnh Nhuế xụ mặt rời đi thì mới cảm giác hài lòng.
"... Sao không chơi?" Trì Gia đuổi theo, giữ chặt tay Cảnh Nhuế.
"Chơi như thế này vui sao?"
Cảnh Nhuế rốt cục ghen tị, đây chính là mong muốn của Trì Gia nhưng bây giờ nàng lại cao hứng không nổi, "Cảnh Nhuế..."
Mặc kệ lá gan ngươi lớn đến mức nào thì khi đối mặt với người bản thân mình thích chắc chắn sẽ trở nên cẩn thận từng li từng tí, bởi vì thích cho nên mới sợ hãi mất đi.
Trì Gia đối Cảnh Nhuế cẩn thận từng li từng tí... Thổ lộ, nàng sợ hãi khi mình đường đường chính chính thổ lộ cuối cùng sẽ biến thành " Trò cười " của Cảnh Nhuế ; cũng sợ Cảnh Nhuế sẽ giống với người yêu cũ của nàng, sau khi chán việc kích tình liền chia tay; sợ nhất là khi tình cảm bản thân thật lòng đối đãi lại không đáng một đồng trong mắt người kia.
Ban đêm, các nàng lại đi khách sạn mướn phòng.
Lần thứ tư hay lần thứ năm Trì Gia đã nhớ không rõ, nhưng là đêm hôm đó lần đầu tiên nàng rơi nước mắt.
Sau đó, nữa tháng qua nàng không có đi tìm Cảnh Nhuế, mặc dù khó chịu, nhưng luôn cảm giác được đoạn thời gian này sẽ nhanh qua đi. Sau đó nàng lại bắt đầu điên cuồng xem mắt, như muốn bắt đầu một đoạn tình cảm mới, Cảnh Nhuế là một bãi lầy, nếu bản thân dấn sâu thêm chút nữa sợ sẽ không thoát được.
Nàng hiện tại không muốn chơi đùa nhưng Cảnh Nhuế lại không dễ dàng "Bỏ qua" cho nàng như vậy.
Lần xem mắt kia, Cảnh Nhuế ở trước thanh thiên bạch nhật hôn nàng, sau đó hướng gã đàn ông kia nói nàng là bạn gái mình. Một khắc đó Trì Gia thật cảm thấy họ Cảnh là một tên cặn bã, muốn vung tay tát nàng một cái, nàng là ai, dựa vào cái gì luôn quấn lấy cuộc sống của mình?!
Nhưng Trì Gia vạn lần không nghĩ tới, đêm hôm đó, Cảnh Nhuế sẽ chủ động thổ lộ với nàng.
"Chị sẽ trở thành phiếu cơm dài hạn của em. Về sau em cứ việc quét sạch thẻ chị, chị sẽ cùng em dạo phố, cùng em lên giường, làm bạn gái của chị em có thua thiệt gì sao?"
"Trì Gia, chị rất nghiêm túc, chúng ta đến bên nhau đi."
"... Cô thích tôi... Đúng không?"
"... Chị thích em, em dám nói mình không thích chị sao?"
Không có chút nào lãng mạn nào lại còn mang theo cổ ngạo khí đến thổ lộ thế nhưng Trì Gia không kìm được mà động tâm rồi thế là đáp ứng.
Nói chính xác hơn cả hai người đều đã động tâm từ lâu, chỉ cần có một người chịu buông bỏ cao ngạo của bản thân nói ra những lời này thì câu chuyện mới của các nàng liền bắt đầu.