Chờ Người Nói Yêu Tôi

Ngày thứ hai Giản Dịch nghỉ việc tại LEFT, khi chuẩn bị gửi sơ yếu lý lịch đi nơi khác thì lại nhận được điện thoại từ bộ phận phỏng vấn nhân sự Runner. Hóa ra cơ hội đến khi đủ kiên nhẫn để chờ.

Marketing luôn là bộ phận hàng đầu tại Runner. Ở Runner có thể coi như là phong vân một cõi, hiện tại chưa có thương vụ để mở rộng nhưng vị trí tuyển dụng chỉ có một. Nằm trong top 500 xí nghiệp hàng đầu thế giới, không cần nghĩ cũng biết có bao nhiêu ứng cử viên muốn chen vào, mức độ cạnh tranh rất lớn. Năm ngoái, Giản Dịch đã chú ý tới thông báo tuyển dụng của Runner, ở nơi đây rất hiếm khi tuyển dụng sinh viên mới tốt nghiệp, nàng có được cơ hội này cũng coi như may mắn.

Từ bài thi viết, tới vòng phỏng vấn thứ hai, Giản Dịch không nhớ nổi có bao nhiêu bài kiểm tra đánh giá nữa. Dù sao cũng đã nửa tháng trôi qua, hầu như mỗi ngày nàng đều trông chờ điện thoại đến mức thấp thỏm không yên, nằm mơ cũng thấy mình được tuyển dụng, xem chừng nếu không nhận được kết quả chắc thần kinh nàng sẽ còn suy nhược kinh khủng hơn nữa.

Cũng may vào tháng 6, nàng lại nhận được điện thoại từ chính quản lý Runner, sau đó là thư nhậm chức offer gửi tới hòm thư của nàng.

Ngay sau khi nhận được thông báo nhậm chức, Giản Dịch liền viết ngay một lá thư gửi Y.S:

Hôm nay cuối cùng cũng nhận được lời mời từ công ty, ngày kia sẽ đi nhậm chức, bất an và chờ mong. Kí tên J.

Vào ngày Giản Dịch đột nhiên nhận được thư trả lời từ Y.S, nàng ôm tư tưởng thử nhắn tin lần nữa, không ngờ ngay sau đó đối phương lại phản hồi. Dần dần, dù cho mọi thứ thực sự mờ mịt, trong lòng Giản Dịch lại trở nên kiên định, thậm chí nàng có thói quen mỗi ngày đều sẽ viết thư, kể một chút niềm vui hoặc phiền não.

Nhưng làm Giản Dịch bất ngờ hơn cả, Y.S sẽ luôn trả lời thư của nàng, dù cho chỉ là vài mẩu chuyện vụn vặt, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ chủ động nói vài điều về bản thân nhưng lắng nghe vẫn nhiều hơn.

Di động của Vân Hân kêu lên, là tin nhắn từ J, cô thiết lập nhắc nhở đặc biệt.

- ---- Hôm nay cuối cùng cũng nhận được lời mời từ công ty, ngày kia sẽ đi nhậm chức, bất an và chờ mong. Kí tên J.

Vân Hân đọc thầm tin nhắn trong lòng, tưởng tượng ra bộ dạng Giản Dịch khi nói câu này, cô cười cười sau đó chuyển đổi bàn phím di động qua ngôn ngữ tiếng anh....

- ----Chúc mừng nhé, hãy tận hưởng cuộc sống mới của bạn.

"Đối mặt với cái điện thoại, cười gì chứ?" -Cảnh Nhuế rót cho Vân Hân một chén rượu.

"Cảnh Nhuế, cậu có nhớ....Cái người mà mỗi năm đều gửi tin nhắn cho mình không?"

Vân Hân bưng ly rượu lên nhấp một ngụm, người bạn thân này chọn rượu thật sự nhạt.

Sao tự nhiên lại nhắc tới việc này:

"Đã từng nghe cậu nói đến, làm sao vậy?"

Vân Hân đưa điện thoại cho Cảnh Nhuế:

"Cậu tự xem đi."

Cảnh Nhuế thật sự nghiêm túc nhìn xem, chỉ thấy một vài thứ nhỏ nhặt hàng ngày, không nhận ra Vân tiểu thư còn có sở thích nhàn hạ thoải mái như vậy:

"Cậu gần đây nhàn hạ quá nhỉ... Có ý gì?"

"Cậu đoán xem người này là ai?"

Chỉ thấy ký chữ J, đoán được là ai mới lạ, Cảnh Nhuế lắc đầu.

"Cậu quen biết nàng...."

Cảnh Nhuế cảm thấy Vân Hân gần đây có chút khác thường, rốt cuộc là bắt đầu từ bao giờ....Hẳn là từ ngày cô dẫn cô bé kia đến đây dùng cơm, Cảnh Nhuế liền tùy tiện phán đoán:

"Chẳng lẽ là Giản Dịch?"

"Đúng, chính là nàng."

Vân Hân cất di động, cúi đầu lắc lắc ly rượu trên tay. Lúc đầu mình cũng thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng cảm giác này...

Một loại cảm giác thật sự kỳ diệu.

"Thật sự là em ấy sao?!"

Ngày đó Vân Hân mang một người xa lạ đến ăn cơm, Cảnh Nhuế cảm thấy có chút mờ ám, bây giờ nghĩ lại thật đúng là duyên phận. Có điều, Cảnh Nhuế vẫn không nhịn được quát lên:

"Hai cái người Trung Quốc này bày đặt nói tiếng Anh cái gì, không thấy mệt à!"

Cảnh Nhuế nghĩ lại:

"Cô ấy không biết cậu chính là Y.S sao?"

"Mình tạm thời chưa nghĩ ra là nên nói với thế nào với em ấy."

"Cho nên..."

Cảnh Nhuế chỉ vào di động trên tay cô, dở khóc dở cười:

"Cho nên...cậu mới dự định yêu qua mạng với em ấy?"

Vân Hân suýt nữa thì phun rượu lên mặt Cảnh Nhuế.

"Nhưng mà nói nghiêm túc, tuy rằng cô nàng này hơi nhỏ, nhưng cũng không tệ lắm, cậu muốn cùng em ấy một chỗ, mình ủng hộ!" -Cảnh Nhuế ôm chầm lấy cô, nghiêm túc nói.

Vân Hân liếc mắt nhìn rồi lại vỗ vỗ vai Cảnh Nhuế:

"Cậu tốt nhất vẫn nên quan tâm chung thân đại sự của chính mình đi."

"Mình lấy sự nghiệp làm trọng, không được sao."

Đầu tháng 7, nắng gắt như lửa.

Ở trung tâm phồn hoa nhất thành phố, đứng sừng sững một tòa nhà chọc trời, Giản Dịch đứng ở ngã tư đường, nhìn lên trên cao chót vót là bảng 6 chữ cái tiếng Anh, phong quang vô hạn, Runner thực sự là kẻ đi đầu lĩnh vực. Cũng thật may mắn là trải qua hơn nửa tháng cố gắng, chính mình rốt cuộc cũng có thể trở thành một nhân viên và bước vào tòa nhà này.

Buổi sáng là huấn luyện nhậm chức, buổi chiều tìm hiểu về kết cấu công ty cùng các trạm phân phối, cùng được nhận với nàng còn có năm người nữa. Đương nhiên phòng thị trường chỉ nhận mỗi một mình nàng. Theo quy định thông thường, mới vào làm trước tiên phải tự giới thiệu bản thân.

"Em là Giản Dịch, vừa tốt nghiệp năm nay, về sau nhờ mọi người giúp đỡ."

"Năm nay vừa tốt nghiệp mà được nhận vào bộ phận tiếp thị? Lợi hại..."

Trưởng bộ phận nhân sự cười giải thích:

"Tiểu Giản thực sự ưu tú, cho nên công ty đặc biệt tuyển dụng."

"Cảm ơn."

Giản dịch có chút thụ sủng nhược kinh, vẫn cảm thấy nói như vậy không tốt lắm.

"Không cần khiêm tốn, Tô tổng là khen ngợi cô."

Người được nói tới là Tô tổng, tổng giám đốc chi nhánh Trung Hoa của tập đoàn Runner là Tô Tịnh Nhiên. Có điều, nếu không nhờ Tô tổng, Giản Dịch thật sự khó mà vào được Runner, vì nàng thuộc khóa sinh viên mới tốt nghiệp, hồ sơ lý lịch sớm đã bị đào thải. Ngày đó nếu không có Tô tổng tình cờ xem qua hồ sơ của nàng, có lẽ là nàng cũng không có cơ hội được phỏng vấn.

Đeo lên thẻ tên, Giản Dịch chính thức trở thành một nhân viên ở đây. Văn phòng tại Runner có bầu không khí và ánh sáng rộng rãi, không hổ danh là công ty hàng đầu cả nước. Lúc báo tin cho Trì Gia về việc được nhận, cô ấy đều phải hâm mộ.

Trì Gia học về thiết kế nội thất, mặc dù thường ngày tỏ ra ngô ngố như vậy nhưng thật ra ở phương diện thiết kế rất có thiên phú. Khi học đại học còn không ít lần nhận được khen ngợi, cho nên sau khi tốt nghiệp tự nhiên cô ấy được nhận vào bộ phận thiết kế trong công ty. Có điều, làm thiết kế rất là mệt mỏi, có khi phải thay đổi, chỉnh sửa bản thiết kế không kể ngày đêm thỉnh thoảng còn phải chạy tới công trường, hoàn toàn khác với lúc trong trường đại học. Trì Gia chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, lúc bắt đầu thật sự rất khó khăn.

Ở lần phỏng vấn thứ 2 do Tô Tịnh Nhiên phỏng vấn, Giản Dịch từng nói một câu mà mình cảm thấy ấn tượng nhất:

"Điều nên lo lắng nhất khi làm việc ở đây không phải là đãi ngộ và phúc lợi, mà là khả năng và trình độ của chính mình."

Đãi ngộ ở Runner tuyệt đối không tồi, cao hơn mức trung bình của xã hội, đủ có thể thấy được rằng yêu cầu đối với nhân viên ở đây sẽ rất cao.

"Bây giờ tôi đưa cô tới bộ phận tiếp thị để làm quen với các đồng nghiệp khác."

"Vâng."

Một nhân viên dẫn Giản Dịch đi làm quen, đầu tiên nàng gặp phải một nữ nhân có dáng người cao gầy, tóc ngắn giỏi giang, khuôn mặt tinh xảo, nàng mặc bộ đồ OL, đi trên đôi giày cao gót ít nhất cũng phải 8cm, phía sau còn có hai người thư ký, một nam một nữ.

"Xin chào Tô tổng."

Giản Dịch đi theo phía sau, cũng chào hỏi:

"Xin chào Tô tổng."

Tô Tịnh Nhiên đi tới bên cạnh nàng, gật đầu cười cười:

"Hôm nay đã nhậm chức, làm tốt nhé."

"Vâng, cảm ơn Tô tổng."

Nàng dẫm giày cao đi, chỉ chưa đầy 30 tuổi đã ngồi trên vị trí tổng giám đốc Hoa Đông, nhất định là một người rất tài giỏi.

"Bình thường Tô tổng đều ở tổng bộ, mỗi năm chỉ ở đây 2 tháng, cô cũng thật may mắn có thể gặp được nàng."

Nhân viên đó vừa đi vừa nói:

"Tô tổng thực sự là một người hiền hòa, nàng tự mình phỏng vấn cô, hẳn cô cũng rõ."

Hẳn là vậy, chỉ mới gặp một hai lần, trong lòng Giản Dịch cũng không rõ ràng, nhưng mà thời điểm gặp Tô Tịnh Nhiên, rất bội phục cô ấy, hâm mộ cô ấy, luôn luôn thấy cô ấy toát lên khí chất mạnh mẽ.

Bộ phận tiếp thị rất lớn, chia làm 5 tổ, Giản Dịch ở tổ 3, tỉ lệ nam nữ chia đều, xét về tuổi tác, quả thật Giản Dịch có vẻ nhỏ nhất. Muốn có khí chất thành thục cần phải có thời gian lắng đọng, nếu không, khó mà đạt được.

Như là Vân Hân, Giản Dịch cảm thấy khí chất cô đặc biệt tốt, Giản Dịch không phải là một người chủ động, càng không phải là người nhiều chuyện. Nhưng trong lòng có chút muốn hiểu rõ Vân Hân. Cho nên nàng vô tình trở nên càng gần gũi với Vân Hân. Mỗi lần đi qua LEFT, Giản Dịch đều chủ động vào ngồi một chút, cùng cô trò chuyện vài câu.

Giới thiệu xong, mọi người lại trở nên bận rộn, công việc tại Runner có tiết tấu rất nhanh, thời điểm mới vào, sẽ được dặn dò, nhất là bộ phận tiếp thị.

Công việc ban đầu không có quá nhiều việc quan trọng, đầu tiên vẫn là tìm hiểu về công ty, hiểu rõ về hạng mục công ty đang hoạt động. Giản Dịch nhìn một chồng tư liệu, có một loại cảm giác bận rộn nhưng mà phong phú, cũng không tệ lắm.

Ngày hôm sau, toàn bộ công ty đều biết bên bộ phận tiếp thị mới nhận một cô gái trẻ tuổi, là một thực tập sinh. Phải biết rằng, Runner

chưa bao giờ nhận sinh viên mới tốt nghiệp, nàng lại được nhận vì thế bắt đầu có nhiều lời bàn luận.

"Trẻ như vậy mà được nhận, có mối quan hệ sao?"

"Tám phần là có liên hệ với Tô tổng..."

"Nhưng Tô tổng chẳng phải là cùng... cấp trên ở chung sao?"

" Chẳng lẽ không cho người ta dưỡng tình nhân à?"

".....Thật phấn khích nha"

"....."

Có lẽ cũng chỉ còn Giản Dịch là chưa biết chính mình đã bị bàn tán tới mức thay đổi hoàn toàn.

Đi làm, tan tầm, lặp lại hàng ngày chẳng mấy chốc đến tối thứ 6. Sau khi Giản Kiệt xuất viện liền tìm một đài phát thanh để thực hành DJ. Các thực tập sinh chỉ được nhận các chương trình phát sóng từ đêm khuya cho nên mỗi khi Giản Kiệt về tới nhà đều đã tối đen.

Trì Gia cũng vội, mấy ngày nay bên này nhiều việc, bản thiết kế phải chỉnh sửa liên tục. Khi mà Giản Dịch gọi điện đến, miệng Trì Gia còn đang bận mắng chửi ai đó.

Buổi tối Giản Dịch lại không về chung cư nhà mình, vô tình lại đi tới trước cửa LEFT, Vân Hân vẫn ngồi ở chỗ cũ như mọi khi, tay lật quyển tạp chí, bật bản nhạc nhẹ.

"Tan ca..."

Nhìn thấy Giản Dịch, Vân Hân thả quyển tạp chí xuống, từ lúc nàng đi làm, trông cách ăn mặc chín chắn không ít, đột nhiên trở lên trưởng thành một chút, cô hỏi:

"Ăn cơm chưa?"

"Chưa có ăn, còn chị?

"Chị cũng chưa."

"Hay là...Cùng ăn đi?"

Giản Dịch nhớ tới trong túi còn có một ít tiền. Trước đó Vân Hân còn định trả tiền lương cho mình, Giản Dịch cảm thấy ngượng ngùng, chi bằng.....

"Em mời chị ăn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui