Bên ngoài xe trời mưa xối xả, Cảnh Nhuế vừa mới dừng xe xong liền thấy Vân Hân tháo dây an toàn, trong cơn mưa trực tiếp mở cửa đi xuống xe, vì thế gọi cô:
"Này! Cầm lấy cái dù a!"
Mưa to tầm tã nhưng không bao lâu cũng bắt đầu nhỏ dần, những cơn mưa to mùa hạ đến mau mà đi cũng mau. Nhưng xuống xe không được hai giây, Vân Hân cũng bị ướt hết cả người, cô không rảnh bận tâm mà dẫm giày cao gót bước nhanh đi về phía trước. Vừa rồi cách cửa kính thủy tinh, cô không thấy rõ lắm mà hiện tại tới gần thêm một chút, cô nhìn thấy được sườn mặt quen thuộc bộ dạng đang chật vật không thể tả được trong cơn mưa
"Giản Dịch --"
Giản Dịch hình như nghe được có người đang gọi tên mình nhưng lại dường như không có nghe thấy. Mưa nhỏ tí tách tí tách rơi xuống, ngẫu nhiên còn có một hai tiếng sấm rền, lúc này ngay chính trong miệng Giản Dịch còn đang lẩm bẩm nói gì đó cũng nghe không được rõ lắm. Nàng chỉ nghĩ làm thế nào để thoát khỏi nam nhân kia, hắn vừa mới động tay động chân với mình
"Tránh ra! Ông cút...... Đừng đụng vào tôi...... Không cần......"
"Buông em ấy ra!"
Vân Hân tiến lên hung hăng đem tên nam nhân kia đẩy qua một bên, Lưu phó tổng mới uống rượu xong, vốn dĩ cùng Giản Dịch lôi kéo đã có chút không đứng vững được, đột nhiên lại bị đẩy như vậy, quả thật gót chân không trụ vững được, vì thế lảo đảo lùi về phía sau một chút.
Bởi vì quán tính, Giản Dịch cũng muốn lảo đảo theo, còn may đúng lúc này Vân Hân ôm lấy nàng...
"Hắc! Ở đâu ra......"
Lưu phó tổng vừa định nổi giận, những lời nói thô tục sắp thoát ra khỏi miệng, lúc này mới thấy rõ người đang đứng trước mặt nhưng lại hoài nghi bản thân mình nhìn nhầm
"Vân...... Vân tiểu thư, vì sao ngài lại ở đây?"
Có lẽ Vân Hân không biết được mọi người ở Runner nhưng đại bộ phận nhân viên làm trong Runner đều biết đến Vân Hân, bởi vì Vân thị là cổ đông lớn nhất trong Runner mà Vân Hân lại là nhị tiểu thư của Vân gia. Nếu ngay cả tầng quan hệ này cũng không biết rõ, vậy cũng không cần lăn lộn ở Runner.
Vân Hân có nói cho Giản Dịch là bản thân mình cũng đã từng làm việc ở Runner, ở góc nhìn nào đó thì cách nói này cũng không có sai, Vân Hân cũng xem như không có lừa Giản Dịch. Trước đây cô quả thật có làm việc ở đây, chẳng qua không có cường điệu Runner là tài sản thuộc về Vân thị mà thôi.
Lưu tổng luôn là vua nịnh nọt có tiếng ở Runner, mối quan hệ giữa người với người không biết đã chuẩn bị tốt, tuy rằng dưới ánh mắt đầu tiên không có nhận ra Vân Hân ngay nhưng khi hoãn thần lại, vẫn nhận ra được
"Cút, đừng để cho tôi nhìn thấy mặt ông......"
"Vân Hân!" -Giản Dịch một phen vùi vào trong lòng ngực cô, khóc không thành tiếng.
Giản Dịch từ nhỏ đến lớn liền quy quy củ củ, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng. Cũng đừng nói đến hôm nay gặp phải chuyện này, nàng sợ hãi đến run rẩy cả người, nước mưa cùng nước mắt trên khuôn mặt nàng trộn lẫn vào nhau. Nhìn thấy Vân Hân cũng giống như là tất cả sự sợ hãi cùng ủy khuất có nơi để phát tiết, nàng cắn môi thẳng đến khi cánh môi đã trắng bệch, hoàn toàn kìm nén không được cảm xúc, khóc đến càng thêm lợi hại.
"Em sợ......"
Trong giọng nói của Giản Dịch còn mang theo tiếng khóc nức nở, cơn giông ban đêm này đã trở thành bóng ma trong lòng nàng dù có đuổi cũng không đi. Trong cơn mưa dầm dề, cái ôm ướt đẫm này lại mang cho nàng cảm giác an tâm và ấm áp xưa nay chưa từng có. Cũng như lần trước vậy, Giản Dịch đem đầu vùi ở trên hõm vai của Vân Hân
"Em rất sợ......"
"Đừng sợ, đừng sợ......"
Vân Hân ôm chặt lấy thân hình mảnh mai của nàng, cô khẽ vuốt ve đầu Giản Dịch, gương mặt dán lên mái tóc đã ướt hết của nàng mà nhẹ giọng an ủi.
"Không có việc gì, chị ở đây."
"Dạ."
Giản Dịch ôm cô không chịu buông ra, không hề cố kỵ mà khóc lớn, vì sao cô luôn có thể xuất hiện vào thời khắc bản thân mình cần nhất, vào lúc bản thân mình yếu đuối nhất mà ôm lấy mình.
Cảnh Nhuế cũng cầm ô từ trên xe đi xuống, cô ấy vẫn không hiểu lắm vì sao Vân Hân lại phản ứng vậy. Chờ đến khi nhìn thấy hai người ở trong mưa ôm nhau thành một khối, Cảnh Nhuế mới phát hiện cô bé kia chính là Giản Dịch.
"Tiểu... Tiểu Giản?"
Cảnh Nhuế cầm một chiếc dù đen to, thay các nàng che mưa
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Lên xe trước hãy nói." Vân Hân nhìn về phía Cảnh Nhuế, biểu tình có chút lạnh lẽo..
Nếu không phải Vân Hân cùng Cảnh Nhuế đi xem vật liệu trang trí nhà hàng mới, đêm nay cũng sẽ không đi ngang qua nơi này, không nghĩ tới... thế nhưng sẽ nhìn thấy một màn như vậy.
Một chân Giản Dịch bị trẹo vô cùng đau đớn, kỳ thật lần trước sau khi bị trật chân ở buổi hòa nhạc vẫn chưa có khỏi hẳn vậy mà lúc này lại giằng co đụng đến vết thương cũ. Vân Hân và Cảnh Nhuế mỗi người một bên đỡ Giản Dịch lên xe, Cảnh Nhuế đưa cho hai người ngồi ở ghế sau một hộp khăn giấy lớn, trước hết cho các nàng tùy tiện lau một chút.
Càng nhớ tới những chuyện đã xảy ra, Giản Dịch càng sợ hãi. Nàng đờ đẫn ngồi cái gì cũng không nói, hai mắt tuy rằng nhìn chăm chú vào phía trước nhưng ánh mắt lại vô hồn. Giản Dịch so với Vân Hân bị ướt nhiều hơn, tóc còn có những giọt nước tí tách rơi xuống, Vân Hân rút khăn giấy đưa cho nàng để lau đi vệt nước trên má
"Tiểu Dịch......"
Giản Dịch quay đầu nhìn Vân Hân, nước mắt liền theo khóe mắt bất động thanh sắc mà rơi xuống, đôi mắt sớm đã khóc đến vừa hồng lại vừa sưng, bộ dáng này khiến Vân Hân chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau lòng. Một bàn tay Vân Hân nắm lấy bàn tay của nàng, tay còn lại thay nàng lau đi những giọt nước mắt... Vân Hân đã thấy qua bộ dạng Giản Dịch rơi lệ rất nhiều lần, thật sự rất khó tưởng tượng cô gái mỏng manh dễ bị tổn thương trước mặt này lại là J, một fan mỗi năm đều kiên trì viết thư cổ vũ nàng.
Trong những bức thư Giản Dịch tự gửi cho Y.S, chưa từng có đề cập qua một câu chuyện buồn nào. Từ trong những lá thư đó, Vân Hân nhìn thấy được một mặt lạc quan như ánh mặt trời vui vẻ của nàng. Trước đây khi không quen biết Giản Dịch, Vân Hân cảm thấy J nhất định là một cô bé chỉ cần tươi cười là có thể xua tan được những áng mây đen. Cô hâm mộ cô bé J vui tươi kia, thậm chí cũng bị nàng lây nhiễm. Thẳng đến khi Vân Hân biết Giản Dịch chính là J, trong tưởng tượng cùng hiện thực tương phản nhau, cũng không có làm cô cảm thấy mất mát mà ngược lại Vân Hân càng muốn tiến tới gần nàng, muốn hiểu nàng hơn.
Cảnh Nhuế lơ đãng thông qua gương chiếu hậu nhìn hai người ngồi phía sau, không khỏi vui mừng mà cười. Xem ra Vân Hân thật sự nguyện ý bắt đầu tiếp nhận một đoạn tình cảm mới, cũng không uổng công bản thân mình mấy năm nay vì cô mà buồn rầu thúi ruột.
"Tiểu Dịch, nói cho chị biết đã xảy ra chuyện gì?"
Giản Dịch đem hết chuyện này kể lại tường tận rõ ràng, kỳ thật nàng chỉ cần phản kháng lại như vậy, Lưu phó tổng cũng không thể làm gì được nàng. Trong lòng hắn hy vọng Giản Dịch có thể ỡm ờ từ chối hắn cho nên mới vừa đe dọa vừa dụ dỗ.
Nhưng khi cặp móng heo kia đụng đến người mình, Giản Dịch cảm thấy sợ hãi. Loại chuyện quấy rối tình dục này nàng chỉ nghe qua, không nghĩ tới có một ngày bản thân mình lại gặp phải.
"Tô Tịnh Nhiên thuyên chuyển em......"
Giản Dịch gật gật đầu, nghĩ thầm ngày mai nàng liền nộp đơn xin từ chức. Phần công tác này, nàng không cần.
Cảnh Nhuế nghe được ba chữ "Tô Tịnh Nhiên", quay đầu lại liếc mắt nhìn Vân Hân một cái. Thần sắc của Vân Hân trông rất khó coi, trên mặt cương cứng không có chút biểu tình.
"Tới rồi."
Vốn dĩ Cảnh Nhuế và Vân Hân là tính toán quay về Cửu Hào, nhưng lại gặp phải chuyện như vậy nên Cảnh Nhuế liền tạm thời tự tiện chủ trương đem xe trực tiếp chạy đến gara dưới tiểu khu của Vân Hân.
"Vân Hân, mau mang Tiểu Giản đi lên đổi quần áo mới, cẩn thận coi chừng cảm mạo."
Trên người hai người các nàng đều bị ướt hết khiến cho Cảnh Nhuế cũng không dám mở máy lạnh mà trực tiếp mở cửa sổ ra, một đường gió nóng thổi đến, thời tiết này cũng nóng a.
"Tiểu Giản, chị thấy em đêm nay dứt khoát liền ở lại chỗ Vân Hân đi, đã trễ mà chân em lại bị thương, không có tiện."
Cảnh Nhuế tiếp tục "tự tiện chủ trương" hơn nữa vì bản thân cơ trí mà đắc ý.
"Như vậy...... Như vậy có phiền toái lắm hay không?"
Đêm nay tất cả mọi chuyện cũng đủ mệt rồi, Giản Dịch không muốn lại tạo thêm phiền toái cho người khác, vẫn là về nhà mình tốt hơn
"Hay là tự em đón xe đi về..."
Vân Hân dắt tay nàng, trước nay chưa thấy nàng thể hiện bộ dạng chăm sóc đến như vậy, cố tình còn bày ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu. Cô duỗi tay thay Giản Dịch vén sợi tóc ướt dính trên trán qua một bên, nhìn vào đôi mắt đã hồng toàn bộ của nàng, nói:
"Nghe lời, trên người đều đã ướt thành như vậy, cùng chị lên nhà đi."
"Dạ."
Hình như đây là lần đầu tiên Giản Dịch cùng cô đối diện gần đến như vậy, không có né tránh cúi đầu. Hiện tại nàng không thể cự tuyệt được dù cho chỉ là một chút ấm áp. Nàng có thể giả vờ đến kiên cường, nhưng lại thật sự thích sự ôn nhu của Vân Hân, muốn đắm chìm không muốn buông tay. Khi Vân Hân nhìn bản thân mình như vậy, mũi Giản Dịch chua xót mang theo sự cảm động.
Lần thứ ba tới nhà cô, đèn trong phòng sáng lên, hết thảy đều là bố cục quen thuộc. Xem ra Whisky chắc là ngủ, không có ra làm ầm ĩ. Bởi vì đi lại không tiện nên Giản Dịch vẫn bị Vân Hân ôm như cũ, đoạn đường này cũng là......
"Chân còn đau không?"
Tuy rằng hai người đều mang giày cao gót, nhưng chiều cao giữa hai người vẫn còn cách nhau 6cm, lúc Vân Hân nói chuyện vừa vặn cúi đầu nhìn Giản Dịch.
Lúc này Giản Dịch thoáng nghiêng đầu, chóp mũi của hai người giống như cọ cùng một chỗ. Trong nháy mắt, thời gian giống như bị ngừng lại, nhất thời Giản Dịch ngẩn người giống như bức tượng, nhìn vào đôi mắt của cô cũng không có trốn tránh.
Cánh tay Vân Hân đang đỡ eo nàng nắm thật chặt, bàn tay chậm rãi xoa xoa gương mặt nàng, đầu lại cúi xuống gần nàng thêm một chút, chóp mũi cũng đã cọ lên nhau......
Giản Dịch không biết trong lòng nàng lúc này nghĩ như thế nào, đại khái là đại não trống rỗng đi. Khi Vân Hân vuốt ve nàng gương mặt, tim nàng bỗng đập mạnh nhưng hô hấp lại chậm đi, cơ hồ đều nín thở thế nên mặt nàng đã ửng đỏ hết, đặc biệt là nơi nàng bị sờ qua đều trở nên nóng bỏng.
"Ngao ngao!" -âm thanh của Whisky lập tức phá tan sự yên lặng.
Giản Dịch quay mặt chỗ khác, lúc này hô hấp mới bình thường lại. Nàng đây là đang làm cái gì a......