Chờ Người Nói Yêu Tôi

"...... Tiểu Dịch, chị có cái này muốn cho em xem."

"Cái gì vậy?"

Giản Dịch có chút ngốc, phản ứng đầu tiên của nàng là không có đồ vật gì để ở chỗ Vân Hân.

"Buổi tối sẽ biết."

Cơm chiều đặt ở một nhà hàng cơm Tây rất sang trọng, Giản Dịch đối với việc ăn uống chơi bời cũng không hiểu biết cho nên địa điểm đều do chính Vân Hân chọn. Khi vào cửa, nhân viên phục vụ ngăn các nàng lại, Giản Dịch buồn bực vừa định hỏi vì sao nhưng Vân Hân đi ở phía trước nàng, cùng nhân viên phục vụ kia thấp giọng nói hai câu......

Nhân viên phục vụ cười đến có chút xấu hổ nhưng ngoài miệng vẫn là nói:

"Hoan nghênh, mời hai vị vào bên trong."

"Tiểu Dịch......"

Vân Hân dắt tay Giản Dịch, lôi kéo nàng:

"Đi vào thôi."

Giản Dịch rất hiếu kỳ Vân Hân đã nói điều gì, nàng đi phía sau Vân Hân, nhịn không được liền hỏi:

"Vì sao lại không cho chúng ta vào? Chị vừa mới nói gì đó......"

"Chưa nói cái gì."

"Chị thường xuyên tới nơi này hay sao?"

"Hôm nay là lần đầu tiên chị tới đây."

Giản Dịch không quá tin tưởng, thoạt nhìn rõ ràng cô có vẻ giống như ngựa quen đường cũ.

Cậu nhân viên phục vụ trẻ tuổi nhìn các nàng tay trong tay, thở dài một hơi:

"Đáng tiếc......"

Bởi vì không phải cuối tuần nên người cũng không nhiều, các nàng ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cảnh thành phố về đêm đều thu hết vào đáy mắt.

"Thật xinh đẹp ~"

Tuy rằng Giản Dịch ở thành phố L học bốn năm đại học, so với Vân Hân còn ở lâu hơn nhưng một lòng một dạ vùi đầu việc học, cũng không biết nhà hàng này là nơi hẹn hò cho các cặp đôi yêu nhau nổi tiếng nhất thành phố L, cũng là quán cơm Tây với không gian lãng mạn nhất thành phố L, càng quan trọng hơn là nơi này chỉ đón tiếp những cặp đôi.

"Muốn ăn cái gì thì gọi đi, hôm nay em mời chị."

Giá cả trên thực đơn quả thật khiến người ta nhìn vào đều cảm thấy nhức nhối, bất quá còn may khi năm tư còn có một khoảng học bổng cuối cùng cấp xuống cho nên mặc dù hiện tại nàng từ chức, kinh tế cũng không đến mức eo hẹp, ngẫu nhiên xa xỉ một lần, vẫn là có thể tiếp nhận.

Vân Hân lật thực đơn, cúi đầu cười:

"Vậy tốt, chị liền ăn thả ga."

"Ừm."

Mỗi một lần nhìn bộ dạng cô cúi đầu cười đều có thể khiến mình nhìn đến thất thần, lúc này cũng thế, Giản Dịch cũng không xem thực đơn mà chỉ nhìn cô say đắm. Lấy lại tinh thần, Giản Dịch mới phát hiện không phải chỉ có bản thân làm chuyện này, đôi mắt nhân viên phục vụ đứng bên cạnh cũng nhìn chằm chằm giống như có cái đinh đính chặt trên người Vân Hân.

Quả nhiên ở cùng một chỗ với Vân Hân, trước nay cũng không thiếu ánh mắt nhìn chằm chằm, Giản Dịch cố ý nói với nhân viên phục vụ bên cạnh:

"Làm phiền mang cho tôi một ly nước sôi để nguội."

Nhân viên phục vụ kia căn bản là không có nghe thấy gì nên vẫn nhìn chằm chằm Vân Hân, Giản Dịch nóng nảy, lại gọi thêm một lần:

"Tôi muốn một ly nước sôi để nguội."

"Khát sao?"

Vân Hân nghe Giản Dịch nói như vậy, ngẩng đầu nhưng hướng đến nhân viên phục vụ kia nhẹ giọng nói, trên mặt còn mang theo ý cười:

"Làm phiền cho một ly nước sôi để nguội."

Dưới chân nhân viên phục vụ kia liền giống như bôi dầu, khỏi cần nói đến việc trả lời dứt khoát đến cỡ nào:

"Dạ được, tiểu thư, cô chờ một lát."

Giản Dịch lật thực đơn nhưng trong lòng tức giận bất bình, bộ dạng người phục vụ kia rõ ràng háo sắc ra mặt mà vì sao Vân Hân lại còn cười với hắn.

"Làm sao vậy?"

Vân Hân thấy khóe môi của nàng hình như vểnh lên, lại không nói tiếng nào. Bộ dáng buồn bực khiến cho người khác cảm thấy muốn xoa xoa bóp bóp mặt nàng một chút, cô trêu chọc nàng:

"Cảm thấy đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị sao? Nếu không chúng ta đổi nhà hàng khác......"

"...Không cần, em chỉ là đói bụng."

Giản Dịch thất kinh một chút, lại nói Vân Hân cười với người khác thì nàng mất mát cái gì, hoàn toàn là quan tâm mù quáng lại còn quy định Vân Hân chỉ có cười với bản thân mình sao?

"Vậy chờ lát nữa ăn nhiều một chút."

"Được."

Giản Dịch luôn cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, nơi nơi đều là hoa hồng làm cho trong không khí đều tràn ngập mùi hương hoa hồng. Hôm nay lại không phải là Lễ Tình Nhân,cần làm đến như vậy sao? Càng kỳ quái, tới ăn cơm cũng đều là các cặp tình nhân. Giản Dịch hoài nghi bản thân có phải nhớ lầm hay không, chẳng lẽ hôm nay thật sự là Lễ Tình Nhân?

Bò bít tết bảy phần chín, non mềm nhiều nước, vừa chín tới. Vân Hân cắt thành một khối nhỏ, bản thân không có ăn miếng đầu tiên mà là giơ lên đến bên miệng Giản Dịch:

"Không phải đói bụng sao? Trước nếm thử xem ăn có ngon không."

Trong tay Giản Dịch còn cầm dao nĩa, sử dụng khẳng định không có thuận tay như Vân Hân. Dù sao Vân Hân ở nước ngoài nhiều năm như vậy. Nàng do dự một chút rồi vẫn là đưa đầu ra, cắn xuống khối thịt bò kia, chậm rãi nhai.

"Ăn ngon sao?" -Vân Hân hỏi nàng.

"Rất ngon......"

Các nàng như vậy giống như... một đôi tình nhân đang hẹn hò. Giản Dịch không biết Vân Hân có ảo giác như vậy không, nhưng bản thân lại thấy cảm giác này rất mãnh liệt. Tuy rằng nàng cũng thường xuyên đi ăn với Trì Gia nhưng là chưa bao cảm thấy như vậy. Nhất định là do bầu không khí, Giản Dịch nghĩ như vậy, chung quanh đều là tình nhân, âm nhạc cũng rất ái muội......

Đúng! Nhất định là do không khí.

"Vân Hân......"

Ăn đến một nửa, Giản Dịch đột nhiên nhớ tới một chuyện mà chiều nay Vân Hân nói có thứ muốn đưa cho mình:

"Chị nói chị muốn đưa em vật gì?"

Vân Hân dừng một chút, vẫn là úp úp mở mở:

"Trước tiên ăn đã, ăn xong rồi lại cho em xem."

Tuy rằng trong lòng Giản Dịch có một chút tò mò nhưng nếu đối phương đã nói như vậy, cũng chỉ có thể nhịn:

"Khi nào thì chị rời đi đây?"

"Em thực sự hi vọng chị đi sao?"

Động tác trên tay Vân Hân ngừng lại.

Giản Dịch vội lắc đầu nhưng liền lo sợ Vân Hân nghĩ nhiều, nhanh chóng giải thích

"Không đúng không đúng......"

"Vậy em cam lòng cho chị đi sao?"

Vì sao lại nói những lời này, lần trước Cảnh Nhuế cũng có hỏi nàng vấn đề y chang, hơn nữa hai chữ ''cam lòng'' lại đem không khí trở nên ái muội tăng thêm vài phần, giống như một cặp tình nhân tức khắc lại phải chia lìa, dường như là sắp phải yêu xa.

Giản Dịch trả lời khiến cho bầu không khí càng thêm ái muội

"Chị Cảnh Nhuế không phải ở chỗ này sao, em cảm thấy ở cùng một chỗ với bạn bè vẫn tốt hơn......"

"Chỉ cần em muốn chị ở lại, chị liền ở lại."

Này điển hình là hỏi một đằng trả lời một nẻo, Vân Hân vẫn không muốn buông tha.

"Cái này......"

Bình tĩnh mà xem xét, dù Vân Hân muốn nàng ở lại nhưng bản thân mình thì có lí do gì, lại lấy thân phận gì để cô ở lại? Cảm giác càng nói càng không thích hợp. Giản Dịch tự nói với lòng mình nhiều lần, không cần nghĩ nhiều không cần nghĩ nhiều. Nàng sờ sờ cái trán, vừa mở miệng liền sát phong cảnh nói:

"Em cảm thấy... Em cảm thấy vẫn là xem ý chị đi."

Vân Hân đã đánh giá quá cao Giản Dịch. Nguyên bản cho rằng Giản Dịch ngay lập tức đáp ứng tới nhà hàng này ăn cơm, nói đến vậy trong lòng hẳn là hiểu rõ tám phần nhưng không nghĩ tới đầu gỗ này lại có thể không biết nhà hàng này chỉ đón tiếp các cặp tình nhân đến ăn.

"Cái này... Chị cho em."

Vân Hân từ trong túi lấy ra một cái phong thư. Cô biết chuyện tình cảm phải thuận theo tự nhiên, hiện tại còn chưa phải thời cơ thích hợp để thổ lộ, mà giữa các nàng cũng cần thêm nhiều thời gian hơn.

Giản Dịch mở ra phong thư, thì ra là một phong thư tiến cử.

"Nghe nói em từ chức, có muốn đi đến địa phương khác thử xem?"

"Tổng bộ... Runner?"

Trước nay Giản Dịch cũng chưa dám đem đơn xin việc nộp đến Tổng bộ Runner, đó khẳng định là lấy trứng chọi đá, ngay vòng đầu khẳng định đã bị đánh rớt. Nếu Vân Hân có thể hướng tổng bộ tiến cử nhân tài, điều này cho thấy chức vụ của cô khẳng định không thấp đi? Giản Dịch quả thật rất ngây thơ, nghe Vân Hân nói bản thân lúc trước có làm viên chức, liền đem người ta coi như là một nhân viên nhỏ. Giản Dịch đem phong thư trả lại Vân Hân

"Em không thể nhận cái này."

Nếu nàng nhận lấy phong thư này không phải là sẽ cướp đi cơ hội của những người xứng đáng hơn sao.

"Em không cần cảm thấy như vậy không tốt. Kỳ thật trong Tổng bộ Runner 80% nhân viên đều được tiến cử từ bên trong nội bộ."

"Thế nhưng......"

Qua những lá thư Giản Dịch viết cho mình, Vân Hân nhìn thấy được nàng có nhiều khát vọng và cũng ra sức để thực hiện những khát vọng đó. Vân Hân giơ phong thư trong tay lên.

"Này chỉ là một nước cờ đầu tiên, có thể biến thành cành ôliu hay không vẫn phải dựa vào bản thân em."

Giản Dịch suy nghĩ. Trước mắt chuyện công tác mới của nàng cũng không có manh mối, này xác thật là một cơ hội. Tuy rằng ở bên công ty con này đã xảy ra một số chuyện không vui nhưng là Tổng bộ tồn tại tương đối độc lập, cơ chế quản lý cũng không giống nhau, hay là... đi thử xem một lần? Kiểm tra năng lực của mình một chút cũng tốt.

"Ừm, vậy em đây sẽ đi thử qua một lần, cảm ơn chị."

Vân Hân không thích nghe trước miệng nàng luôn treo từ "Cảm ơn". Cái thói quen này của Giản Dịch sau này phải cần một thời gian dài mới thay đổi được

Bữa tối rất nhanh kết thúc, Vân Hân đứng dậy:

"Chị đi toilet một chút."

Trên thực tế, Vân Hân không đi toilet mà vòng đến quầy phục vụ.

"Tiểu thư, xin hỏi có thể giúp gì được cho cô sao?"

Vân Hân rút từ trong ví ra một cái thẻ, boa cho nhân viên phục vụ tờ 200 nhân dân tệ, thấp giọng nói:

"......Khi cô bé bàn 32 tính tiền, mọi người tìm lấy một lý do chiết khấu cho nàng 30%, còn lại thì cứ quẹt thẻ của tôi."

Bởi vì tới ăn cơm đều là các cặp tình nhân cho nên nhân viên phục vụ thấy có chút ngoài ý muốn:

"Các cô là......"

"Ừm." -Vân Hân cười cho hắn một cái ngữ khí khẳng định.

Thu tiền boa, đương nhiên nhân viên phục vụ đối với chuyện này phá lệ để bụng, còn có chút đỏ mắt. Người đẹp nhiều tiền lại yêu nữ nhân, bảo sao bản thân mình lại không có được. Đầu năm nay mỹ nữ đều tìm mỹ nữ đi, những người đàn ông độc thân như mình phải sống sao đây.

"Đây là hóa đơn của lần này, xin hỏi trong hai vị ai sẽ thanh toán?"

Giản Dịch chủ động tiếp nhận giấy tờ, đây là lần đầu tiên nàng tiêu đến bốn con số cho một bữa ăn mà còn chỉ có hai người, còn may mà...... học bổng đủ dùng.

"Quẹt thẻ của tôi."

"Tiểu thư cái này..."

Nhân viên phục vụ bắt đầu tìm lấy lý do để giảm giá, sau khi nghĩ ra bản thân cũng thở phào:

"Bởi vì hôm nay bàn số 32 của tiệm chúng tôi là vị trí may mắn cho nên ngài có thể hưởng chiết khấu 30%."

"30%?"

Giản Dịch hoài nghi bản thân nghe nhầm, hiện tại nhà hàng đều giảm giá nhiều đến như vậy?

Nhân viên phục vụ nhìn thấy Vân Hân liếc mắt một cái, sau đó gật đầu:

"Đúng vậy, vận khí của cô rất tốt, hoạt động này chúng tôi một tháng mới tiến hành một lần."

"Vận khí cũng không tệ lắm nha ~"

Vân Hân làm bộ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, nghiêng đầu nói với Giản Dịch.

"Em lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên trúng thưởng đó......"

Hiện tại Giản Dịch còn như đang lọt vào trong sương mù nhưng trúng thưởng xác thật cũng rất vui vẻ.

Vân Hân thấy biểu tình kích động trên khuôn mặt nàng kia, cúi đầu cong môi cười.

Giản Dịch cũng không biết vì sao cô lại cười đến vui vẻ như vậy:

"Chị cười cái gì vậy. Thật sự, ngày thường vận khí của em rất kém."

"Không sao, hiện tại liền bắt đầu đổi vận rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui