"Tiểu Dịch, em cũng xuống dưới đây đi."
Giản Dịch còn đang đắm chìm trong những hình ảnh vừa rồi chưa lấy lại được tinh thần, liền thấy Vân Hân trồi lên mặt nước ngửa đầu nói chuyện với mình, trên mặt còn vươn lại những bọt nước.
"Được."
Giản Dịch cẩn thận mà giẫm cầu thang đi xuống. Nàng tuy rằng không biết bơi, nhưng cũng có đi bờ biển nghịch nước, nghĩ thầm nước ở khu bể bơi cạn chắc không có vấn đề gì lớn. Có thể là thất thần trong chốc lát hoặc là Vân Hân vẫn luôn ở bên cạnh nhìn làm cho bản thân mình khẩn trương. Đặc biệt nước cũng không cao hơn phần eo của bản thân nhưng thân thể cảm nhận được rõ ràng sức nổi, toàn thân đều căng thẳng, cơ thể từng chút từng chút một đi xuống dưới, nhưng chân lại giẫm không đến đáy, Giản Dịch càng ngày càng không có cảm giác an toàn.
Rốt cuộc chân đã giẫm đến được đáy của bể bơi không nghĩ tới lúc này lại trượt một chút. Bản thân đã rất khẩn trương, lần trượt này càng khiến cho trong lòng thêm rối loạn, thân thể bị ngăn một thoáng, cảm giác sắp bị nước cuốn trôi đi ngay lập tức, tiếp theo lại nghiêng theo hướng khác, một chân trực tiếp rời đáy bể, hoàn toàn không có sức lực, đặc biệt sợ hãi......
"Vân Hân!"
Xuất phát từ bản năng, nàng duỗi tay ra ôm một bên của Vân Hân.
"Đừng sợ đừng sợ."
Còn tốt khi Vân Hân cách nàng rất gần, trước tiên ôm nàng:
"Đừng quá khẩn trương, thả lỏng."
Vừa mới nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của nàng, Vân Hân cười lên thành tiếng. Cô ôm Giản Dịch, chậm rãi giúp nàng duy trì tốt thế cân bằng, để cho nàng đứng vững ở trong nước, ngoài miệng cũng không quên tiếp tục trêu chọc nàng:
"Em quả nhiên là vịt trên cạn."
Chờ sau khi hoàn toàn đứng vững, Giản Dịch mới phát hiện nước trong bể hoàn toàn không quá ngực của mình, vừa nãy đã làm động tĩnh lớn như vậy khó trách Vân Hân cười mình...... Giản Dịch muốn giải thích cái kia chỉ là ngoài ý muốn, nàng tuy có điểm lúng túng nhưng cũng không có lúng túng đến vậy nha.
"Trước tiên chị mang em đến chỗ cạn hơn để thích ứng một chút."
Vân Hân cúi đầu nhìn Giản Dịch, thấy nàng còn gắt gao ôm mình, vì thế liền thấp giọng nói:
"Nếu em sợ hãi, chị ôm em đi cũng được......"
Ôm đi...... Vân Hân nhất định là cười nhạo mình. Giản Dịch lúc này thông minh hơn một chút, một tay bám chặt vào lan can trên vách tường của bể bơi mà đi, còn bàn tay kia vẫn lôi kéo tay Vân Hân không dám buông ra. Nếu là không nắm lấy cô, Giản Dịch không có cảm giác an toàn.
Ngộ tính của Giản Dịch cũng không tính quá kém, Vân Hân nắm tay nàng ở trong nước rồi đi hai lần, nàng rất nhanh đã học được cách duy trì thế đứng cân bằng trong nước. Giản Dịch cảm thấy Vân Hân tuyệt đối có thể coi như là một huấn luyện viên bơi lội chuyên nghiệp, hơn nữa còn đặc biệt rất kiên nhẫn. Nàng thử bơi bảy tám lần cũng chưa thành công, Vân Hân liền dạy lại nàng một lần, làm cho bản thân nàng đều ngượng ngùng.
"Nín thở...... Đầu lại áp xuống thấp một chút...... Cánh tay duỗi thẳng...... Thân thể thả lỏng...... Chân chậm rãi rời đi đáy bể......"
Thời điểm thử lần thứ chín...... Thật sự nổi lên, Giản Dịch cảm nhận được thân thể đang di chuyển theo dòng nước, rốt cuộc tìm được một chút cảm giác bơi lội rồi, đang kích động mà quên mất bản thân còn ở trong nước nín thở. Nàng ở đáy nước hít một hơi, nước theo miệng mũi lập tức đi vào khí quản.
"Khụ...... Khụ!"
Giản Dịch đem đầu ngoi lên trên mặt nước mãnh liệt ho. Nàng mới vừa học nổi, cũng chưa học cách đứng thẳng như thế nào sau khi nổi. Thật là lúc muốn nổi thì không nổi được, không nghĩ đến thời điểm nổi được lại không biết cách dừng lại, thân thể hoàn toàn không khống chế được. Xem ra bơi lội vẫn là rất khó, về sau nàng cũng không dám ghét bỏ tướng bơi chó của Trì Gia.
Một lần sặc nước liền sợ hãi, Giản Dịch bắt lấy vách tường bể bơi cũng không chặt, còn theo dòng nước trôi đi một khoảng ngắn. Hiện tại không bắt được thành bể cũng bắt không được Vân Hân, liền thấy ngày càng bất an, nàng dùng tay đập lung tung trên mặt nước, tốn hết sức để giữ tư thế đứng vững.
Trời ơi, bản thân như thế nào có thể ở bể bơi sâu có 1 mét 2 mà sặc thành như vậy, thật mất mặt. Giản Dịch một bên ho một bên giãy giụa lại còn có thể nghĩ đến vấn đề mặt mũi, Vân Hân khẳng định muốn cười chết mình...
"Tiểu Dịch, bắt lấy chị."
Vân Hân rẽ nước bơi qua chỗ Giản Dịch, giữ chặt nàng:
"Đừng lộn xộn......"
Giản Dịch dùng hai tay ôm gắt gao cổ cô, tựa như vớ được cọng rơm cứu mạng:
"Khụ...... khụ...... Khụ......"
Vừa rồi thời điểm giãy giụa đã uống được khá nhiều nước, uống nước đến muốn no rồi, Giản Dịch giống như bám trên người Vân Hân, dựa vào bả vai cô, vẫn luôn ho đến mức mặt đỏ bừng:
"Khụ...... khụ......"
Giản Dịch đến bây giờ còn chưa hết sợ hãi, tim đập rất nhanh, thẳng đến lúc Vân Hân ôm nàng quay trở lại sát bể bơi, cho nàng dựa lưng vào thành bể, lúc này nàng mới cảm thấy an tâm một chút. Chỉ là nước vào trong khí quản thật sự rất khó chịu, hô hấp đều có cảm giác khó khăn.
Vân Hân vỗ phía sau lưng cho nàng, cúi đầu nhìn mặt nàng, đều bị sặc đến mức mặt đỏ bừng bừng, nước mắt chảy ra. Thấy bộ dạng này của nàng, Vân Hân vừa buồn cười lại vừa đau lòng, duỗi tay lau hết những giọt nước vươn trên mặt nàng, lại nhéo nhéo cái mặt đỏ bừng của nàng:
"Em có ngốc không, như thế nào lại thở ở trong nước?"
"Chị lại nói em ngốc......"
Giản Dịch vẫn đang câu lấy cổ cô, giương mắt lên nhìn. Khoảng cách giữa các nàng rất gần, gần đến mức Giản Dịch có thể thấy rõ hàng lông mi vẫn còn dính nước của Vân Hân. Hơn nữa mỗi lần Vân Hân nói nàng ngốc, nàng luôn có thể nghe ra một chút ý vị sủng nịch cảm thấy giống như ảo giác nhưng lại rất chân thật.
"Chẳng lẽ không ngốc sao?"
Vừa nói Vân Hân vừa cười mà ôm hông của Giản Dịch, cánh tay lại thắt chặt thêm vài phần, này không thể nghi ngờ là cái ôm vừa thân mật lại vừa khắng khít.
Hôm nay Giản Dịch cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, lại có thể nhìn chằm chằm vào đôi mắt Vân Hân, còn ý đồ vì bản thân mà giải thích, bĩu môi nhỏ giọng nói thầm:
"Lại muốn thả lỏng thân thể lại muốn duỗi thẳng cánh tay còn phải nhớ đến nín thở để thở, thoáng cái không thể chú ý nhiều như vậy......"
Những lời Giản Dịch nói ra đều là lời thật, chân tay nàng cũng không có cách nào phối hợp, nhưng Vân Hân lại bị biểu cảm cùng với ngữ khí của nàng chọc cười, mở lòng bàn tay ra vỗ về trên lưng nàng, giúp nàng thuận khí, thanh âm ôn nhu đến có thể vắt ra nước:
"Đồ ngốc...... Còn khó chịu sao?"
"Em...... Không khó chịu......"
Rõ ràng vừa mới sặc nước về sau cũng đã hít đủ không khí rồi, vì cái gì mà hô hấp của mình hiện tại lại dồn dập lên, mà độ ấm trên mặt cũng cao hơn. Có thể là Giản Dịch ý thức được, tư thế của bản thân cùng Vân Hân hiện tại thật sự rất ái muội, ái muội đến mức chính mình lại bắt đầu muốn suy nghĩ miên man, chẳng lẽ Vân Hân thật sự không cảm thấy...... Không cảm thấy khi các nàng ở chung, không khí đặc biệt giống với không khí những người đang yêu nhau mới có sao?
Giản Dịch muốn buông Vân Hân ra, lại phát hiện cô đem mình ôm đến chặt cứng. Còn tiếp tục như vậy, bản thân lại sẽ sinh ra những suy nghĩ không nên có, Giản Dịch cúi thấp đầu, kêu một tiếng,
"Vân Hân......"
"Làm sao vậy?"
Càng thấy bộ dạng thẹn thùng của nàng, Vân Hân càng cảm thấy đáng yêu, đơn giản lấy một bàn tay đặt lên mặt nàng, đã nóng lên như vậy. Lòng bàn tay lơ đãng cọ qua cánh môi mềm mại của nàng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con ngươi trong suốt của nàng, tựa như buổi tối ngày mà mình đưa nàng về nhà. Nhìn nhau hai giây, Vân Hân nhịn không được cúi thấp đầu, ngón tay vẫn cứ vuốt ve môi nàng, lại một lần nữa, tiến tới gần nàng.
"Vân Hân..."
Giọng của Giản Dịch nghẹn lại trong cuốn họng. Nàng hoàn toàn quên đi cách hô hấp, cũng đã quên chính mình muốn nói gì. Lòng nàng hiện tại kinh hoảng không ngừng, nàng cũng nhớ tới buổi tối ngày hôm đó, giữa các nàng cũng giống như bây giờ, cũng dựa gần như vậy, sau đó chóp mũi đụng phải nhau, sau đó......
Sau đó, các nàng hôn môi. Không có uống say, cũng không phải nằm mơ, nàng cùng Vân Hân hôn môi.
Đôi môi Vân Hân hơi lạnh mà mềm mại dán lên môi của mình. Toàn thân Giản Dịch đều cứng đờ, so với việc vừa mới bơi lội còn khẩn trương hơn, so với bị sặc nước còn khó thở hơn. Giản Dịch không có nhắm mắt, nhưng nàng nhìn thấy Vân Hân nhắm mắt, nhìn đến chân mày của cô giãn ra, chưa từng có lần nào nhìn thấy Vân Hân gần đến như vậy......
"Chị thích một người, nhưng nàng vẫn luôn không đến theo đuổi chị, làm sao bây giờ?"
"Chị đã ám chỉ qua, nhưng nàng quá ngốc, không rõ."
"Tiểu Dịch, em nhớ chị sao?"
"Cho chị ôm một chút."
"Vân Hân có phải thích cậu hay không?"
"Bạn của em có phải đã thích em không?"
"......"
Trong nháy mắt Giản Dịch nhớ tới rất nhiều rất nhiều những lời nói. Vân Hân đã nói, Trì Gia đã nói, Cảnh Nhuế đã nói, thậm chí cả Y.S cũng đã từng nói qua với nàng, cho nên, người mà Vân Hân nói thích......
Môi của các nàng chỉ dán lên nhau có hai giây, có thể ngắn hơn. Nhưng Giản Dịch lại cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu. Nàng không biết bản thân mình bị làm sao, mặc dù 2 giây sau nàng quay đầu né tránh. Nhưng từ thời điểm bắt đầu biết Vân Hân muốn hôn mình nhưng nàng không có cự tuyệt, thời điểm Vân Hân vuốt ve môi nàng, hẳn là đã biết giây tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, mà nàng lại để cho mọi chuyện diễn ra tự nhiên như vậy.
"Tiểu Dịch......"
Tuy rằng Giản Dịch không có đẩy mình ra, nhưng Vân Hân cảm giác được, nàng không muốn tiếp tục hôn xuống.
Thân thể từ cứng đờ bắt đầu trở nên run rẩy, Giản Dịch muốn lui về sau, lại là thành bể bơi, nàng không đường thối lui.
"Vân Hân, đừng như vậy......"
Giản Dịch không biết hiện tại làm thế nào để đối mặt với cô, chỉ biết cúi đầu nhìn chằm chằm nước trong bể bơi, nhắm chặt đôi hàng mi lắc đầu, giọng nói cũng trở nên rất nhỏ:
"Không thể như vậy......"
"Vì cái gì không thể?"
Vân Hân đỡ cánh tay của nàng, muốn chờ nàng cho mình một câu trả lời.
"Em...... em......"
Giản Dịch trả lời không được, nhưng tiềm thức cảm thấy không thể như vậy. Ấp úng hai tiếng về sau, nàng lựa chọn trốn tránh, lựa chọn từ bỏ trả lời.
Cuối cùng, nàng vẫn đẩy Vân Hân ra, cũng không biết bản thân làm thế nào rời khỏi bể bơi này, có lẽ đi được quả thực chật vật, nhưng nàng không có tâm tư bận tâm những chuyện đó, trong đầu chỉ nghĩ là nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Vân Hân một mình đứng ở trong bể bơi trống trãi, nhìn mặt Giản Dịch khi rời đi trong lòng không khỏi gợn sóng. Mở mắt ra, tâm tình chậm rãi bình tĩnh trở lại, cuối cùng chỉ còn một mảnh tĩnh mịch.
"Tiểu Dịch, cùng nhau đi ngâm trong suối nước nóng a ~"
Giản Dịch mới từ phòng thay đồ đổi bộ quần áo ra, liền gặp phải mấy người đồng nghiệp, Giản Dịch thất thần, trong lòng tràn đầy ý muốn quay trở về:
"Tôi đi về trước......"
"Ai, không phải nói cùng nhau đi chơi? Đừng mất hứng a --"
"Tôi còn có việc."
Nói xong, Giản Dịch liền rầu rĩ cúi đầu đi ra ngoài.
Đại khái mất khoảng bảy tám phút, Vân Hân cũng đổi xong quần áo chạy theo, trực tiếp hỏi đám kia người:
"Các cậu có nhìn thấy Giản Dịch không?"
"Nàng vừa mới nói nàng đi về trước, nói là có việc, tâm tình giống như không được tốt lắm... Người này cũng thật là, nói là cùng nhau đi chơi, lại không phát hiện bóng người mà đi trở về......"
Vân Hân xoay người rời đi trước:
"Buổi tối mọi người tự mình chơi đi, tôi không cùng chơi với mọi người được."
Mười mấy người vẻ mặt khó hiểu, buổi chiều thời điểm tới không phải còn rất tốt sao? Như thế nào vừa mới chơi hơn một giờ, đều bày ra vẻ mặt đau khổ rời đi.
Buổi chiều 5 giờ rưỡi, Giản Dịch một mình ngồi trên xe buýt quay về nội thành. Trong đầu nàng hiện tại chỉ còn một mảnh trống rỗng, trong lòng lại loạn lên, khi thì đem mặt vùi vào lòng bàn tay, khi thì lại đỡ cái trán, khi thì nhìn ra bên ngoài cửa, lúc đi khỏi quốc lộ, lại nhìn tòa cao ốc ở phía xa mà phát ngốc... Nàng không biết làm sao, giống như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Tiếng chuông di động vang lên một lần rồi lại một lần, nhìn thấy hai chữ Vân Hân hiện trên màn hình, rốt cuộc có nên nhận hay không......