"Nước-Trái-Cây"
Cảnh Nhuế thuận tay ném dụng cụ mở chai qua một bên, vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm Vân Hân. Cô ấy thật sự rất hiếu kỳ, rốt cuộc thì cô bé kia là ai mà có thể khiến cho một kẻ nghiện rượu như Vân Hân nói mình muốn uống nước trái cây.
"Vân Hân, đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua cậu mang bạn tới quán mình. Cậu đừng nói là cậu không để ý đến chuyện này nha."
Cảnh Nhuế truy cùng đuổi tận, rõ ràng rất muốn Vân Hân nói ra sự thật.
Vân Hân mở tủ giữ lạnh ra, rất hào phóng thừa nhận
"Mình biết chứ."
"Cho nên mình mới thắc mắc...... do cậu có đại sự à? "
Thật sự mà nói, là bạn bè Cảnh Nhuế rất hy vọng Vân Hân thật sự có đại sự. Đã cô đơn nhiều năm như vậy thì đây cũng là một thời điểm tốt để tìm cho mình một đối tượng hẹn hò. Chỉ là hôm nay cô lại mang một tiểu cô nương tới. Tuổi có phải là quá nhỏ hay không!?
Bất quá theo như tính cách của Vân Hân, chỉ cần cô thích cũng không phải là không có khả năng. Lời nói của Cảnh Nhuế tràn ngập hàm ý trêu chọc:
"Cũng phải, cậu uống rượu hoài đổi một bữa uống nước trái cây cũng không tệ nha~."
"Mình đói bụng, chỉ muốn dùng bữa tối. Cậu đừng không nể mặt như vậy nha."
"Chuyện này không cần cậu nói."
Cảnh Nhuế cười, không thừa nhận chính là chấp nhận. Nếu không phải thật sự có cảm tình với một người, Vân Hân sẽ không mang nàng đến dùng cơm. Chính xác hơn là sẽ không mang nàng đến quán của Cảnh Nhuế dùng cơm.
"Không biết em thích ăn món nào nên mỗi thứ đều làm một ít. Em nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không?"
Ba người thôi mà có hơn mười mấy món ăn, ngay cả Vân Hân cũng cảm thấy Cảnh Nhuế quá khoa trương. Bao nhiêu lần mình tới đây cũng chưa từng được đãi ngộ tốt như vậy bao giờ. Cảnh Nhuế xuất thân từ đầu bếp, món tây món ta đều có am hiểu nhất định. Tuy rằng hôm nay chỉ nấu một chút món ăn gia đình nhưng Cửu Hào được mọi người đón nhận như ngày hôm nay cũng bởi vì những món ăn gia đình này.
"Ngon quá!"
Đối với người ăn cơm hộp lâu năm như Giản Dịch mà nói thì bữa ăn này thật giúp nàng khơi dậy vị giác. Chưng rán hầm nấu cảm giác tất cả các món đều do đầu bếp cấp Master nấu
"Những món này... đều do chị Cảnh Nhuế nấu sao?"
Nếu mở Cửu Hào trên một đoạn đường hoàng kim chắc chắn kinh doanh sẽ rất phát đạt.
"Thích thì ăn nhiều một chút. Uống thêm nước trái cây nữa nhé."
"Ừm, để em tự làm......"
Giản Dịch muốn tự mình rót nước trái cây, tuy nhiên Vân Hân đã giúp nàng
"Cám ơn."
Vân Hân và Giản Dịch ngồi cạnh nhau, Cảnh Nhuế thì ngồi một mình ngồi ở đối diện. Cô ấy không ăn mà chỉ vô thanh vô thức chăm chú nhìn hai người đối diện. Cảnh Nhuế cố ý nói với Giản Dịch
"Sau này nếu rảnh em có thể đến đây, muốn ăn cái gì chị sẽ kêu người làm cho. Chi phí tính hết vào tài khoản Vân Hân tỷ của em."
Cảnh Nhuế còn cố ý cường điệu thật mạnh mấy chữ "Vân Hân tỷ" sau đó quan sát phản ứng của Vân Hân. Quả nhiên không ngoài dự tính, mặt Vân Hân tuy rằng vẫn không lộ biểu tình gì nhưng đã dùng chân đá cô ở dưới bàn.
"Không được kêu tỷ, nghe già lắm."
Giản Dịch vốn dĩ đang yên lặng ăn canh ở bên cạnh còn chưa nghe hết đầu đuôi câu chuyện, Vân Hân đột nhiên xoay qua nói với mình một câu như vậy làm nàng có chút ngốc ngẩng đầu lên cười nói một câu
"Được......"
Nhìn nàng bộ dạng ngoan ngoãn này. Vân Hân có chút xúc động muốn sờ đầu nàng.
Giản Dịch một bên uống canh một bên nghĩ cuối cùng thì Vân Hân đã bao nhiêu tuổi rồi, nàng hoàn toàn không biết. Bất quá loại chuyện hỏi tuổi nữ nhân như thế này có thể nói là rất không lễ phép.
Lúc này điện thoại vang lên, màn hình xuất hiện hai chữ "Trình Tân". Giản Dịch cầm tờ khăn giấy lau miệng:
"Thật ngại quá, em ra ngoài nghe điện thoại một chút."
Liền lúc này, Cảnh Nhuế đem tầm ngắm 360 độ của mình cẩn thận đánh giá kỹ Giản Dịch một lần. Thật đúng là không nghĩ ra Vân Hân vì cái gì sẽ đối nàng có hảo cảm. Lớn lên xem như dễ nhìn đi. Ngoại hình có vẻ thanh tú chính là kiểu người cùng một dạng với Vân Hân. Điều quan trọng là tuổi tác. Vân Hân năm nay đã hai mươi chín, Giản Dịch mới hai mươi hai. Thật đúng là không sợ có sự khác biệt?
Cảnh Nhuế suy nghĩ còn nhiều hơn Vân Hân nhưng vẫn rầu thúi ruột:
"Người cũng không tệ lắm nhưng có phải em ấy hơi tẻ nhạt không"
"Mình nói này Cảnh tiểu thư, cậu có phải suy nghĩ quá nhiều rồi không?"
"Mình suy nghĩ đến chuyện lúc nãy. Bảo em ấy gọi cậu là Vân Hân tỷ, cậu khẩn trương làm cái gì"
Cảnh Nhuế học ngữ khí vừa rồi Vân Hân đối Giản Dịch nói chuyện:
"Không được kêu tỷ, nghe già lắm"
Vân Hân gắp một con tôm ném vào trong chén mình, tập trung dùng bữa không thèm tranh luận với cái miệng của Cảnh Nhuế:
"Nhàm chán."
Đại khái qua năm phút đồng hồ, Cảnh Nhuế thấy Giản Dịch đã trở lại bèn đứng dậy. Nàng cảm thấy mình không thể lại tiếp tục làm "Bóng đèn".
"Hai người tiếp tục ăn đi, mình hiện tại có chút việc..."
"Cậu cứ tùy ý là được, không cần phải nói với em ấy." -Vân Hân đáp trả rồi quay sang Giản Dịch
"Nếu có chuyện gấp, ăn xong chị liền đưa em về."
Giản Dịch thấy mình cũng chưa ăn cái gì, đi trước không tốt lắm. Huống chi Trình Tân chỉ nói có chuyện muốn nói với mình thôi cũng chưa nói là chuyện gì nên hẳn là không vội vì vậy Giản Dịch lắc đầu
"Không gấp."
"Cảnh Nhuế làm cơm tây cũng rất ngon đó, lần sau chị lại đưa em tới nếm thử."
"Được nha, lần sau em mời chị."
Giản Dịch còn chưa kịp phản ứng lại, di động trong tay đã bị Vân Hân lấy đi rồi
"A......"
Vân Hân nhanh tay lưu lại số điện thoại của mình ở danh bạ sau đó đem điện thoại trả cho nàng
"Chị đem số điện thoại lưu vào di động của em rồi, có thời gian thì liên lạc với chị."
"...... Được."
Vân Hân thật sự nghiêm túc. Ban đầu Giản Dịch còn tưởng rằng chỉ là nói lời khách sáo mà thôi.
Thấy ốp lưng điện thoại của Giản Dịch vẫn là《spring》bên trong là một bức tranh sơn dầu
"Em rất thích tranh sơn dầu sao?"
"...... Kỳ thật em đối tranh sơn dầu cũng không có hứng thú chỉ là lung tung nhìn xem mà thôi, cũng chỉ hiểu biết tác phẩm của Y.S."
Trừ bỏ tập Họa của Y.S, Giản Dịch không chú ý tác phẩm của các tác giả khác. Đối nàng mà nói yêu thích tài năng chỉ là một loại cảm giác, không có nghĩa là phải có trình độ đào tạo chuyên sâu về nghiên cứu. Đơn giản chỉ là đã từng có một thời khắc nào đó, chính mình bị cảm động quá thôi. Nàng không biết ở cấp độ như vậy có thể hay dùng từ yêu thích để hình dung hay không.
"Có lẽ em không phải thích tranh sơn dầu, em chỉ là thích tác phẩm của Y.S. Bốn năm trước cô ấy ở Luân Đôn có mở triển lãm tranh, khi đó em phải vội vã lên máy bay về nước nên chưa thấy được cô ấy. Thật sự rất tiếc nuối."
"Cho nên sau khi cô ấy rút lui khỏi ngành mỹ thuật, mỗi năm em vẫn là gửi thư cho nhà xuất bản để dò hỏi tình hình của cô ấy phải không?"
"Làm thế nào mà chị biết!"
"Không phải em đã từng nói với chị sao? Đã quên rồi à?"
"Ừ......"
Đã nói qua rồi sao? Giản Dịch nghĩ nghĩ có thể là đã quên đi, cảm giác như là đã từng nói.
Lúc này, Trình Tân lại gọi điện thoại tới nữa. Giản Dịch không có cố ý đi ra ngoài, trực tiếp ấn nút tiếp nhận cuộc gọi.
"Tiểu Dịch, em đang ở đâu? Anh sẽ tới tìm em."
"Có chuyện gì hiện tại không thể nói sao?"
Bên kia trầm mặc một lúc, Giản Dịch mới nghe được hắn trầm thấp tiếng nói
"Vẫn là gặp mặt nói chuyện thì tốt hơn."
"Được rồi......"
"Có việc gấp sao?"
Nghe ngữ khí trả lời điện thoại của nàng, hẳn là có việc gấp. Vân Hân chuẩn bị đứng dậy
"Chị đưa em trở về."
"Không cần, anh ấy sẽ tới đón em ngay."
"Anh ấy?"
Giản Dịch lúc này mới nhớ tới chính mình từ trước đến giờ chưa từng ở trước mặt Vân Hân nhắc đến Trình Tân
"Bạn trai của em......"