Chờ Người Nói Yêu Tôi

"Em...... Em tùy tiện."

Lễ Tình Nhân nên trôi qua như thế nào thì mới tốt đây? Trước kia Giản Dịch chưa từng suy nghĩ đến nó, bởi vì lúc đó nàng không cảm thấy có gì đặc biệt vào ngày này cả, nó cũng như một ngày bình thường đối với nàng. Hơn nữa nàng không biết phải làm như thế nào mới tạo ra được những hành động lãng mạn. Hiện tại nàng mới nhận thức được tầm quan trọng của của ngày này, dù không biết nhưng dù sao nàng cũng phải làm một chút gì đó. Tặng hoa cùng chocolate là điều không thể thiếu, nhưng hiện tại thời gian để chuẩn bị những thứ đó đã không còn kịp nữa rồi.

Giản Dịch nói "tùy tiện" chẳng khác nào "theo ý chị vậy", đây là cách diễn đạt tốt nhất đầy đủ nhất của nàng. Hành động của nàng so với lời nói bên ngoài tri kỷ ấm áp hơn rất nhiều. Lần này nàng sửa vé máy bay ngàn dặm xa xôi để trở về bồi mình, Vân Hân có thể thấy được nàng rất quan tâm đến cảm xúc của bản thân chỉ là phương thức ăn nói còn vụng về không biết cách biểu đạt. Điểm này của nàng khiến Vân Hân thật sự không có biện pháp, chỉ có thể vừa yêu vừa giận mà thôi.

"Tùy tiện? Vậy thì bất quá đi......"

Vân Hân cố ý nói như vậy cho Giản Dịch nghe mà phản ứng của nàng lại không khác gì so với trong tưởng tượng của cô.

Bất quá... Giản Dịch cũng liền sửng sốt một chút rồi gật đầu "Như vậy cũng được......"

Kỳ thật hai chữ "Tùy tiện" của Giản Dịch cũng nói không sai, bởi vì trong lòng nàng cũng là muốn như thế. Quan niệm của nàng về ngày Lễ Tình Nhân chính là hai người có thể ở cùng bên nhau là được rồi, làm cái gì cũng không quan trọng.

Về phương diện nào đó, Giản Dịch hẳn là thuộc về loại bạn gái dễ dỗ nhất.

Nàng luôn là đặc biệt hiểu chuyện, cũng sẽ không đưa ra những yêu cầu vô cớ gây rối cho người yêu của mình. Đôi lúc nàng ngẫu nhiên sinh ra một chút hờn dỗi thì chỉ cần ôm một chút là có thể nguôi giận ngay. Đương nhiên, chỉ cần những điểm nhỏ nhặt này không chạm tới giới hạn trong lòng nàng, nếu không cho dù tính tình có tốt cách mấy thì cũng sẽ có thời điểm tức giận thôi.

Nhưng nàng đang hứng thú bừng bừng mà quay trở về thì Vân Hân lại chỉ nói một câu "Bất quá" như vậy làm cho đáy lòng Giản Dịch vẫn dâng lên một chút cảm giác mất mát nho nhỏ.

"Nhìn cái miệng em dẩu lên kìa, không khi dễ em nữa." Vân Hân nhắm mắt lại ôm lấy nàng, than nhẹ "Cho chị ôm một chút, lát nữa chị mang em đi ăn.''

Giản Dịch im lặng nằm gọn trong lòng Vân Hân mà nghĩ thầm, nếu có thể vĩnh viễn bị cô khi dễ như vậy thì nàng cũng nguyện ý.

Ngày mai chính là đêm 30 tết, đi trên đường liền cảm giác được nét truyền thống đang lan tỏa khắp nơi. Tết m lịch đối với Vân Hân mà nói chỉ là một cái khái niệm mơ hồ, chậm rãi nằm giữa thói quen náo nhiệt và yên bình. Sau khi về nước, đôi lúc cô cũng ngẫu nhiên cùng Cảnh Nhuế hội tụ. Cảnh gia cùng Vân gia vốn là đối tác làm ăn, sau đó hai nhà qua lại nhiều hơn nên quan hệ cũng dần dần trở nên mật thiết hơn. Vân Hân và Cảnh Nhuế xem như là quen biết từ nhỏ, trải qua cùng nhau mà lớn lên cho nên chuyện của Vân Hân, về cơ bản Cảnh Nhuế cũng hiểu biết rõ ràng.

Đi dạo phố, ăn cơm, xem phim... Những việc này ngày thường cũng có thể làm nhưng hôm nay là Lễ Tình Nhân, nên đặc biệt luôn được kèm theo những điều vô cùng ngọt ngào và lãng mạn giữa các cặp đôi.

Giản Dịch không truy cầu lãng mạn nhưng không có nghĩa là nàng không thích chúng. Buổi tối đi đến quán cơm Tây, người phục vụ thấy các nàng đang ăn phần ăn dành cho các cặp tình nhân thì cố ý nhắc nhở "Thật ngại quá, bên này là phần dành cho các cặp tình nhân......"

Vân Hân hơi ngẩng đầu, khí tràng mười phần mà nói câu "Cô ấy là bạn gái của tôi."


Giản Dịch nhớ tới thời điểm lần đầu tiên nàng cùng Vân Hân đi ăn cơm Tây, lần đó, nàng hẳn là cùng nhân viên phục vụ nói những lời này đi, chẳng qua là không để cho mình nghe thấy thôi. Nhưng lúc này đây, Giản Dịch cuối cùng cũng có thể nghe thấy chúng một cách rõ ràng chính xác.

Cho nên bắt đầu từ lúc ấy, Vân Hân cũng đã ám chỉ nàng. Thật ra từ trước đến nay Giản Dịch đều không quá hiểu rõ vì sao Vân Hân lại thích bản thân mình, một con người rất ư là bình thường hay chỉ vì những phong thư ngẫu nhiên kia? Từ khi quen biết cho đến khi ở bên cạnh nhau, từ bạn bè đến người yêu, những điều nàng và Vân Hân cùng nhau trải qua cũng có thể viết thành một bộ tiểu thuyết ngọt ngào nhưng không kém phần cẩu huyết.

Giản Dịch vẫn luôn cảm thấy các nàng vốn dĩ là người ở hai thế giới khác nhau, chỉ bởi vì đánh bậy đánh bạ mới có thể giao nhau, gặp nhau. Cùng Vân Hân ở bên nhau, nàng quá tự ti, rốt cuộc lễ vật mà Vân Hân tùy tùy tiện tiện đưa cho cũng là lễ phục cao cấp, vậy mà bản thân mình muốn mua quà tặng cho chị ấy... tiêu hết một tháng lương cũng chưa đủ.

"Vân Hân, em có quà cho chị." Vừa về tới nhà, Giản Dịch liền mở miệng nói.

Lúc trước khi ở Milan, Giản Dịch đã muốn mua quà cho Vân Hân. Chỉ là nàng mới làm việc không được bao lâu hơn nữa với năng lực kinh tế của nàng thì thật sự là mua không nổi những món quà xa xỉ đó. Sau đó, Vân Hân lại đưa cho nàng bộ lễ phục kia, càng trở thành khúc mắc của nàng, trong lòng vẫn luôn nhớ đến chuyện này.

Cũng may năm nay có tiền thưởng cuối năm, Giản Dịch dùng số tiền này mua một cái túi xách cho Vân Hân. Lúc trước ở Milan nhìn trúng một món hàng mới, Giản Dịch cảm thấy nó nhất định rất phù hợp với khí chất của Vân Hân. Hiện tại rốt cuộc cũng có tiền mua, này xem như là lần đầu tiên Giản Dịch mua hàng xa xỉ.

Chuyện này Giản Dịch chỉ nói cho một mình Trì Gia, còn thiếu chút nữa đã bị Trì Gia trực tiếp mắng một trận.

"Lễ vật Vân Hân đưa cho cậu không phải là vấn đề, mấu chốt cũng muốn nằm trong phạm vi kinh tế cậu có thể nhận a?!"

"Chính là lần trước chị ấy đưa cho mình kiện lễ phục kia......" Giản Dịch lại cùng Trì Gia nói về chuyện lần trước Vân Hân tặng nàng kiện lễ phục "Mình luôn cảm thấy như vậy không tốt lắm......"

Mọi người thường nói câu "môn đăng hộ đối" cũng không phải không có đạo lý. Có đôi khi vì năng lực kinh tế của hai người chênh lệch quá lớn, nó cũng có thể khiến con người ta đau đầu. Giản Dịch lại là một người suy nghĩ nhiều, chuyện này chính là không bỏ xuống được.

"Vậy nếu lần sau Vân Hân đưa cho cậu lễ vật mấy vạn hoặc hơn mười mấy vạn, cậu cũng phải tính toán rõ ràng như vậy hay sao?"

"Mình không biết...... Tiểu Gia, mình không biết phải làm sao bây giờ......" Giản Dịch cũng lo lắng, lo lắng không nhận sẽ khiến Vân Hân không vui nhưng nhận rồi thì làm cho bản thân rối rắm. Giữa các nàng thì về tuổi tác, kinh tế, các phương diện đều chênh lệch một khoảng cách lớn... Nói cách khác, cả hai thật sự thích hợp ở bên nhau sao?

Giản Dịch nỗ lực khiến cho bản thân không suy nghĩ miên mang. Chỉ mới xa nhau hơn 10 ngày mà đã không buông bỏ được Vân Hân, Giản Dịch thật không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu như buộc nàng phải rời khỏi cô...

"Túi xách?" Vân Hân mở hộp quà tặng ra.

"Đúng vậy, lần trước thời điểm ở Milan liền nhìn trúng, cảm thấy rất thích hợp với chị." Giản Dịch cười nói xong, thấy biểu tình Vân Hân giống như không được vui vẻ "Chị không thích sao......"


"Thích, nhưng là tiền lương của em đều lấy hết mua quà cho chị......" Vân Hân đem túi xách đặt qua một bên trên ghế sô pha rồi kéo Giản Dịch ngồi ở bên cạnh mình "Vậy em làm sao bây giờ?"

"Em...... Em chỉ muốn tặng cho chị......"

Vân Hân nghiêng đầu nhìn Giản Dịch, vốn dĩ hôm nay còn chuẩn bị đưa cho nàng một cái vòng cổ, nhưng nghĩ nghĩ một hồi thì không lấy ra mà lại nói "Nhưng chị cũng chưa chuẩn bị quà tặng em......"

"Em không cần quà......" Giản Dịch vừa nói vừa lắc đầu.

Vân Hân lôi kéo tay nàng "Thật sự không tức giận sao?"

Giản Dịch nghiêng người ôm lấy Vân Hân, mỗi một chữ đều là thật lòng "Chỉ cần như vậy đối với em là đủ rồi, những thứ khác đều không quan trọng." Có đôi khi thật sự hy vọng người mà bản thân mình thích là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, tất cả mọi thứ có thể bình bình đạm đạm mà trải qua liền tốt.

Chuyện tặng quà, Vân Hân quả thật không có suy nghĩ nhiều đến vậy, cũng không nghĩ tới Giản Dịch sẽ để ý đến như thế. Cũng đúng, dựa theo loại tính cách của Giản Dịch làm sao có thể không để ý đây? Vân Hân vỗ về đầu nàng, để nàng dựa vào trên vai mình, giao phó cho nàng "Về sau không được tiêu tiền bậy bạ, biết không?"

"Không có tiêu tiền bậy bạ......" Giản Dịch còn nhỏ giọng lầu bầu, lại còn phùng má lên giống như người mập mạp.

"Cái gì chị cũng không cần......" Vân Hân xoa lỗ tai mềm mại của nàng, cúi đầu hôn hôn "Chị chỉ cần em là đủ."

"Em cũng vậy......" Đầu của Giản Dịch nhẹ nhàng cọ lên vai Vân Hân, đặc biệt ấm lòng. Vân Hân sao có thể săn sóc đến vậy, cái gì cũng có thể suy xét đến cảm giác của mình.

"Tiểu Dịch......" Vân Hân vuốt ve mặt nàng.

Khi nói chuyện, các nàng ngày càng dán lại gần hơn, tim Giản Dịch đập rộn lên.

Nụ hôn khiến cho môi lưỡi ở cùng một chỗ tràn đầy nóng rực cùng với hương vị ngọt ngào. Thân mình Giản Dịch dần dần mềm nhũn, sau đó ngửa ra, bị Vân Hân vừa hôn vừa dịu dàng đẩy nàng nằm trên ghế sô pha. Giản Dịch ôm lấy lưng Vân Hân, nhắm mắt lại đồng dạng nóng rực mà đáp lại cô. Đã vài ngày không được chạm lên cơ thể của Vân Hân, hiện tại vừa mới đụng vào một chút, khó kìm lòng nổi, nhịn không được mà cởi hết những thứ trói buộc trên người cả hai.

Vân Hân cuốn vạt áo nàng, đẩy lên, ở bên tai nàng nhẹ nhàng thổi khí "...... Muốn chị sao?"


"Muốn......" Trên sô pha ở phòng khách, Giản Dịch đỏ mặt, phối hợp với động tác Vân Hân đem quần áo từng thứ từng thứ một cởi xuống, trên người nổi lên một tầng da gà mỏng. Thẳng đến khi hai người hoàn toàn xích lõa, ôm nhau quấn quýt, thân mình mới trở nên dần ấm áp cho đến nóng bỏng.

"Ngay ở chỗ này sao...... Đừng......" Không kịp hỏi xong, đôi môi của Giản Dịch đã bị lấp kín, nói không thành lời. Trời sinh Giản Dịch rất nghe lời, ngay cả phương diện trên giường cũng thế.

Trên giường, bồn tắm còn có mấy ngày trước ở thảm trải sàn trong thư phòng, đều có dấu vết của những cuộc yêu đương triền miên của các nàng. Nếu là ở trước kia, Giản Dịch khẳng định sẽ không tiếp thu được những chuyện này. Nhưng hiện tại chỉ cần cùng Vân Hân ở cạnh nhau thì tất cả đều có thể được, hơn nữa những động tác giữa các nàng, đã ngày càng quen thuộc.

"...... Vân Hân... Ưm~......"

Một phen dây dưa qua đi, Giản Dịch mệt mỏi nằm trong lòng ngực Vân Hân. Rõ ràng nàng mới là người nằm dưới, vậy mà nàng thở phì phò thoạt nhìn còn mệt hơn Vân Hân.

Lòng bàn tay Vân Hân vuốt ve lên cánh tay trơn mịn của nàng "Có mệt mỏi hay không?"

"Ừm ~" Giản Dịch cảm thấy mí mắt ngày càng nặng trĩu, nói nói liền nhắm hai mắt lại. Buổi sáng bay, phải thức dậy quá sớm, vừa nãy lại còn lăn lộn một lúc lâu, hiện tại chỉ còn lại mệt mỏi.

"Mệt nhọc thì đi tắm sớm một chút rồi đi ngủ--"

Vân Hân mới vừa tắm rửa xong đi ra, liền thấy Giản Dịch ghé vào trên giường ngủ rồi. Thân hình trần trụi ngay cả áo ngủ cũng chưa kịp mặc vào, một nửa sườn mặt chôn ở trong chăn, ngủ đến vẻ mặt mang theo hương vị ngọt ngào.

Lúc mới bắt đầu, Giản Dịch ngủ với tư thế cứng nhắc, ước chừng là đứng thẳng người, cũng không biết thả lỏng. Khi ngủ cùng với Vân Hân đã lâu, chậm rãi bắt đầu có hành vi xấu, chỉ cần cảm thấy thoải mái thì cứ ngủ, cũng mặc kệ tư thế ngủ là gì.

Vân Hân cúi đầu đặt nụ hôn lên gò má của nàng "Ngủ ngon --"

Dọn bàn vẽ ra, một bộ dụng cụ này ban đầu là thứ Vân Hân quen thuộc nhất nhưng sau này lại biến thành xa lạ nhất. Vân Hân đã rất lâu không đụng vào nó. Đêm khuya tĩnh lặng, ngòi bút đang nhẹ nhàng cọ trên tấm giấy, sàn sạt rung động. Cô muốn làm họa sĩ nhưng trong nhà cũng không đồng ý để Vân Hân theo con đường này, hơn nữa sau khi những chuyện kia phát sinh, cô một thân một mình cũng mất đi động lực để kiên trì.

Bất tri bất giác, mấy giờ đi qua.

"Ưm ~~" rạng sáng hôm sau, Giản Dịch khẽ hừ một tiếng, cảm thấy eo thật sự đau. Đêm qua ở trên sô pha, Vân Hân để cho nàng làm ra những tư thế bừa bãi quá...... Quá cảm thấy thẹn thùng, hiện tại nhớ tới mặt cũng còn đỏ, cũng không biết vì sao mỗi lần như thế Vân Hân đều có thể bình tĩnh đến vậy.

Khẳng định là ngày hôm qua quá mệt mỏi, bản thân mình tắm rồi cũng chưa kịp thay áo ngủ đã ngủ rồi. Buổi sáng tỉnh lại trên người vẫn không có mặc đồ, trong lòng ngực trống trơn khiến lòng Giản Dịch thấy không yên ổn, vì thế thò cánh tay hướng bên cạnh sờ sờ. Không có ai...... Lúc này Giản Dịch ngồi dậy ngáp, rạng sáng năm giờ, Vân Hân như thế nào đã dậy rồi.

"Sớm như vậy đã tỉnh?" Vân Hân cười gác bút trong tay xuống "Nằm xuống ngủ thêm một chút."

Giản Dịch xoa xoa đôi mắt, Vân Hân ngồi ở cách đó không xa, trên người vẫn là mặc áo ngủ, tay cầm bút vẽ ở bàn vẽ mô phỏng lại cái gì "Chị còn...... Còn chưa ngủ sao?"

"Tí nữa sẽ ngủ."


Giản Dịch nắm lấy áo ngủ bên cạnh qua loa mặc vào, đi chân trần mơ mơ màng màng tiến về phía Vân Hân "Chị vẽ gì đó......"

"Lại đây --" Vân Hân đem nàng kéo vào trong lòng ngực ôm lấy "Thích sao?"

"Vân Hân --" Giản Dịch cảm động đến trong lòng nóng lên. Nàng ở trên bản vẽ của Vân Hân thấy được khuôn mặt của mình khi ngủ, phác hoạ sinh động như thật, trầm tĩnh bình yên, □□ bắt giữ đến gãi đúng chỗ ngứa, đặc biệt là khóe môi cong lên kia một nụ cười nhạt.

Giản Dịch biết Vân Hân không muốn đề cập đến thân phận Y.S cho nên sau đó vẫn luôn cố tình tránh đề tài này. Mặc dù nàng thích Vân Hân vẽ nhưng càng tôn trọng lựa chọn của cô hơn. Chỉ là không nghĩ tới hôm nay...... Vân Hân sẽ chịu vì nàng một lần nữa cầm bút lên.

"Thích......" Giản Dịch nước mắt rưng rưng, hốc mắt liền đỏ.

"Không được khóc."

Giản Dịch vừa cười vừa khóc mà ủy khuất níu lấy Vân Hân: "Em nhịn không được......"

"Ngốc......" Vân Hân nhìn bức vẽ Giản Dịch đang ngủ say, ngoan ngoãn giống như một chú mèo nhỏ, cô ôm sát eo Giản Dịch, cúi đầu nói với nàng "Ngủ rồi cũng ngốc như nhau......"

"Vân Hân...... Về sau chị còn vẽ sao?"

"Chỉ cần em thích."

Vân Hân chưa nói muốn vẽ nàng cả đời, Giản Dịch cũng không yêu cầu Vân Hân vẽ bản thân mình cả đời. Nhưng kết quả, các nàng cứ như vậy mà trôi qua cả đời cùng nhau.

"Vân Hân, về sau em muốn mở quán cà phê để cho chị làm vợ lão bản." Giản Dịch nói như vậy, bởi vì nàng cảm giác được Vân Hân giống như không thích cuộc sống sinh hoạt hiện tại, cũng không nguyện ý làm Vân tổng cao cao tại thượng kia "Chị nguyện ý sao?"

"Được a, đến lúc đó chị sẽ không làm cái gì để cho em bao dưỡng chị."

"Chị đồng ý, em nhớ kỹ." Trong nháy mắt, giống như có được một mục tiêu để phấn đấu, Giản Dịch không phải nói giỡn, hơn nữa vài năm sau nàng cũng thật sự làm được.

Biết Vân Hân cả đêm không ngủ, Giản Dịch lôi kéo cô ngủ tới buổi chiều, ngủ đến mức hoàn toàn đã quên hôm nay là giao thừa, vẫn là Trì Gia gọi điện thoại tới nhắc nhở.

"Bạn học Giản Dịch, mình đã đến thành phố S, mờ tối liền ra đây đón mình."

Sau sống lưng Giản Dịch chợt lạnh "Cậu lại cùng chị Cảnh Nhuế cãi nhau?!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận