Đầu tháng ba, tuyết đọng đã tan ra, hàng cây trụi lá hai bên đường phố đã bắt đầu mọc ra những mầm non mới. Bất quá mùa xuân ở thành phố S không đến nhanh như vậy, cuối tuần vẫn còn những đợt không khí lạnh.
Một nữ nhân xinh đẹp đi theo bước chân người phục vụ tiến vào, lựa chọn một vị trí gần cửa sổ kính mà ngồi xuống. Nơi này vừa vặn có thể phơi nắng vừa xem được khung cảnh bên ngoài.
"Tiểu thư, hiện tại gọi món sao?"
"Không cần, tôi đang chờ người." Hướng Hoài Thư nhẹ nhàng phẩy tay, người này không dễ mời được, mời từ nửa tháng trước mà đến bây giờ mới nhận lời.
11:30 am, Vân Hân đúng giờ xuất hiện ở cửa hàng cơm Tây.
"Xem ra sau khi về nước, cậu thật sự đã trở thành một người bận rộn. Bạn thân cũ muốn mời cậu ăn bữa cơm, còn phải xếp hàng đặt trước nửa tháng." Hướng Hoài Thư nói giỡn rồi cẩn thận nhìn lại Vân Hân, thật sự so với lúc đi học đã trở nên thành thục hơn không ít.
"Nói đùa, mình thấy Hướng tổng cũng không nhàn rỗi đi."
"Trước đây cậu đều gọi mình là Hoài Thư. Vân Hân, nếu không nói đến chuyện công tác cũng sẽ không muốn cùng mình ăn bữa cơm sao?" Xưng hô này xem như là cố ý tạo ra khoảng cách trong mối quan hệ của các nàng. Hướng Hoài Thư cười cảm thán "Tuy rằng lúc trước mình đã từng theo đuổi cậu, cậu cũng không cần cố tình bảo trì khoảng cách như vậy đi? Mọi chuyện đều đã qua lâu như thế."
Vân Hân cười nhạt kết thúc cái đề tài này, lại chuyển đến một cái đề tài khác "Mình còn rất ngoài ý muốn, đối tác hợp tác lần này lại là cậu."
"Bạn bè cũ làm ăn mình đương nhiên muốn chiếu cố một chút, muốn ăn chút gì không, bữa nay mình mời."
"Mình sao có thể không biết xấu hổ như vậy, cậu mới về nước đương nhiên là do mình mời rồi."
Chút bữa ăn không quan trọng, Vân Hân cường điệu còn nói về chuyện làm ăn nhưng Hướng Hoài Thư rõ ràng không phải ý tứ này "Làm ơn, chuyện công tác còn rất nhiều thời gian để nói, chúng ta không thể nói đến chuyện khác sao? Lần trước ở Luân Đôn gặp gỡ, cậu cũng hấp tấp rời đi."
"Nói về chuyện khác...... Vì sao cậu lại đột nhiên lựa chọn về nước mà phát triển sự nghiệp?" Vân Hân tự giác không nói với nàng những chuyện cũ, nếu không phải vì đàm phán công việc thì cô cũng sẽ không gặp mặt Hướng Hoài Thư.
"Bạn bè đều đã về nước, mình nếu một mình ở nước ngoài làm ăn cũng không có thú vị." Hướng Hoài Thư nhấp một ngụm rượu vang đỏ, hơi hơi nhíu mi, hiển nhiên là không vừa lòng với loại rượu này. Buông ly rượu, nàng hỏi Vân Hân: "Nói về đời sống tình cảm của cậu đi, dù sao trước đây mình cũng có thích cậu, cũng muốn biết hiện tại cậu có tốt không."
"Khá tốt. Hôm nay có chút vội, nếu không có chuyện khác lần sau chúng ta lại gặp mặt, thông báo thêm cho mấy người bạn học cũ biết." Vân Hân chuẩn bị đứng dậy.
"Vân Hân --" Hướng Hoài Thư đứng dậy chặn trước mặt Vân Hân, cầm tay cô "Mình chỉ muốn biết chuyện của cậu thôi có được không...... Vì sao cậu lại cùng Tô Tịnh Nhiên chia tay?"
"Hiện tại mình sống rất tốt, về chuyện giữa mình và Tô Tịnh Nhiên, mình chỉ có thể nói là đều đã qua, không muốn phải giải thích quá nhiều." Vân Hân rút tay mình ra.
Thấy Vân Hân như vậy, Hướng Hoài Thư cũng rụt tay về "Cậu không muốn đề cập mình liền không hỏi. Lần sau cùng nhau ăn cơm, đem bạn gái của cậu theo cùng đi. Lần trước có thể gặp gỡ ở nước ngoài cũng là duyên phận."
"Mình đi trước đây, xin lỗi không tiếp được."
"Không được đến không được đến, không phải là người yêu cũ tìm đến cửa đi?" Tay chân Trì Gia co cứng đứng tránh ở phía sau một thân cây khô to lớn ở trước cửa nhà hàng, âm thầm quan sát mọi thứ, sau đó liền thấy Vân Hân cùng một người đi ra khỏi cửa.
Trì Gia thề đây cũng chỉ là trùng hợp. Buổi sáng hôm nay công ty phái nàng ra ngoài làm việc, nàng cảm thấy đói bụng nên ở đây đi bộ suy nghĩ tìm một chỗ ăn cơm, vừa lúc đụng phải Vân Hân. Nguyên bản Trì Gia còn muốn cùng Vân Hân ăn chung một bàn, sau lại mới phát hiện người ta có hẹn.
Sau đó, Vân Hân cùng Hướng Hoài Thư ăn bao lâu thì Trì Gia liền ở trong gió lạnh run bần bật quan sát bấy lâu. Nhìn động tác kia, dáng vẻ của nữ nhân kia khi đi cầm tay Vân Hân, Trì Gia dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ cảm thấy chuyện này có chút không thích hợp.
Buổi tối, Giản Dịch một mình ở nhà chơi đùa với Whisky. Sau khi ăn tết đến nay đi làm hơn nửa tháng, Vân Hân hình như không có một ngày tan tầm đúng giờ, có đôi khi cuối tuần còn phải vội đi ra ngoài, may sao vẫn còn tốt có Whisky bồi chính mình.
"Tiểu Dịch, Vân Hân gần đây rất bận?"
Đây là thời gian hằng ngày Giản Dịch cùng Trì Gia nói chuyện phiếm "Đúng vậy, sao cậu lại đột nhiên hỏi về Vân Hân đây?"
Vừa nghe thấy Giản Dịch trả lời như vậy, Trì Gia đánh lên đùi mình một cái, cảm giác bản thân mình đã đoán đúng "Cậu biết chị ấy vội...vội vì cái gì sao?"
"Công việc hằng ngày của chị ấy luôn rất bận, Tiểu Gia...... Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?" Giản Dịch luôn cảm thấy trong lời nói của Trì Gia có ẩn chứa chút gì đó.
Trì Gia cũng ngượng ngùng trực tiếp nói với Giản Dịch là hôm nay nhìn thấy Vân Hân cùng một nữ nhân khác ăn cơm, còn nắm tay. Cho dù thế nào cũng không thể làm Giản Dịch lo lắng chết, vì thế liền đành phải cắn hạt dẻ, nói bóng nói gió mà ám chỉ làm Giản Dịch phải lưu ý trong lòng: "Tiểu Dịch, mình nói với cậu, trước kia một thời gian mình thấy Cảnh Nhuế bận rộn trong ngoài, nguyên lai là người yêu cũ tới tìm nàng. Hai người còn dây dưa không rõ, cậu nói nên giận hay không giận! Tiểu Dịch, cậu nhất định phải nhớ kỹ lời nói của mình......"
"Phòng cháy phòng trộm phòng người yêu cũ sao......" Giản Dịch đều thuộc lòng nhưng nàng đem lực chú ý của mình đều đặt ở trên người Trì Gia cùng Cảnh Nhuế, còn hỏi "Sau đó, chẳng phải chị Cảnh Nhuế đã giải thích cho cậu rõ ràng sao? Các cậu không nên cãi nhau chứ?"
"Tớ nhìn chằm chằm đến chắc chắn, chị ấy làm sao có cơ hội...... Dù sao thì loại chuyện này 'chỉ một tia lửa có thể thành đám cháy to', nếu là có bằng chứng nhất định phải bóp chết ở trong nôi."
"Tiểu Gia, sao cậu lại đột nhiên nói những cái này......"
"Cái kia, mình chính là vết xe đổ cho cậu..." Trì Gia dông dông dài dài rốt cuộc cũng chuyển tới đề tài nàng muốn nói "Cậu cũng nên chú ý Vân Hân một chút, dù sao điều kiện của chị ấy đều tốt như vậy, không biết ngày nào đó liền có người yêu cũ muốn nối lại tình xưa......"
Người yêu cũ của Vân Hân? Giản Dịch giống như từ trước đến nay không nghe cô nói qua nhưng chuyện này cũng thật bình thường. Bản thân mình cũng không muốn ở trước mặt Vân Hân đề cập đến Trình Tân. Trì Gia đáng chết, đột nhiên nói một hồi không thể hiểu được nàng nói gì, làm cho tinh thần mình không yên.
Gọi điện thoại xong, Giản Dịch nhàm chán mở TV ra xem. Tám giờ là thời gian vàng, là thời gian phát bộ phim cẩu huyết đứng đầu. Đổi đi mấy kênh, Giản Dịch liền đem điều khiển từ xa ném ở một bên, đơ ra mà nhìn vài vị tuấn nam mỹ nữ vĩnh viễn cũng không phân biệt rõ tình yêu hận thù.
Vừa vặn bộ phim chiếu đến một phân cảnh của người yêu cũ, Giản Dịch ôm cái gối dựa nhỏ, nhìn chằm chằm vào yêu nữ xứng* trên màn hình TV, thầm nghĩ: Nữ nhân này cũng thật quá đáng!
*yêu nữ xứng: (yêu tinh nữ xứng) nữ phụ độc ác chuyên làm nền cho vẻ ngoan hiền thánh thiện của nữ chính. Hay bị cho die sớm. → k chắc lắm:")
Tuy rằng cốt truyện cẩu huyết nhưng Giản Dịch nhìn thấy giống như bị thu hút, một hơi liền xem hết ba tập, liền muốn biết nam chính kia sẽ chọn như thế nào.
"Còn đang xem TV, như thế nào lại chưa ngủ?" Gần mười giờ thì Vân Hân mới về nhà, Giản Dịch nghe được âm thanh mở cửa, quay đầu nhìn lại. Vân Hân đang đổi giày, vừa cởi áo khoác vừa đi về phía mình "Đều đã mười giờ."
"Muốn chờ chị cùng ngủ." Giản Dịch ở trên sô pha xê dịch cho Vân Hân ngồi xuống bên cạnh mình.
Vân Hân mắt nhìn vào màn hình TV, quay đầu hỏi Giản Dịch "Diễn cái gì vậy?"
"Nữ nhân này cũng quá đáng ghét, đã chia tay rồi còn quấn lấy người ta." Giản Dịch chẹp miệng, vừa kích động mà nói lại còn vừa dùng ngón tay chỉ vào màn hình.
Xem TV còn có thể nghiêm túc như vậy, Vân Hân cười giữ chặt tay nàng, sau đó đem nàng ôm vào trong lòng ngực để nàng ngồi trong đấy "TV mà thôi, còn tích cực như vậy."
"Chẳng lẽ chị không chán ghét loại người như thế này sao?" Giản Dịch thử hỏi, nàng cũng muốn biết thái độ của Vân Hân đối với người yêu cũ sẽ như thế nào.
Vân Hân rất là nghiêm túc cùng nàng thảo luận cốt truyện "Nam nhân này cũng không đúng, nếu hắn có thái độ kiên quyết một chút thì cũng sẽ không có những việc này."
"Đúng rồi --" hỏi Vân Hân loại vấn đề này thật sự quá ngốc, Vân Hân xử lý mọi chuyện chưa bao giờ ướt át bẩn thỉu day dưa không dứt. Nàng trăm phần trăm tín nhiệm Vân Hân, cũng không biết chính mình đêm nay trúng cái gì gió, mọi thứ đều tại Trì Gia.
"Đừng xem, đi ngủ sớm một chút." Vân Hân hôn hôn lên mặt nàng "Ngày mai còn phải đi làm."
"Ừm." Giản Dịch thích bị Vân Hân ôm. Cả ngày không gặp, buổi tối có thể dính người trong chốc lát như vậy cũng thỏa mãn. Chóp mũi ngửi được trên người cô có cỗ mùi rượu nhàn nhạt "Chị uống rượu?"
"Chỉ uống có một chút." Giống như cảm nhận được tâm tình của nàng gần đây có chút thấp, Vân Hân nắm chặt tay nàng, ngón cái vuốt ve mu bàn tay trơn mịn đặt trong tay mình "Gần đây không có thời gian ở bên em, giận hả?"
Giản Dịch cười lắc đầu, nàng biết hai người ở bên nhau phải thấu hiểu lẫn nhau. Vân Hân phải đi ra ngoài uống rượu xã giao cũng không có biện pháp tránh, chỉ là không muốn nhìn thấy cô quá mệt mỏi. So với năm trước khi các nàng mới quen, Vân Hân thật sự ốm đi rất nhiều.
"Em sợ chị quá vất vả......"
"Ừm......" Vân Hân có chút mỏi mệt lên tiếng. Cô nhắm mắt, đầu nhẹ nhàng dựa vào đầu Giản Dịch, cô quả thật có chút mệt mỏi. Càng về sau sức khỏe của ba cô ngày càng kém mà tài chính ở Runner liên tiếp xuất hiện những lỗ hổng, công ty bất quá là thùng rỗng kêu to. Nói dễ nghe một chút, lần này cô trở lại là để tiếp nhận công việc của công ty. Nói không dễ nghe chính là phải tiếp nhận món nợ bên ngoài.
Này cũng không thể trách được Mục Hàm, lúc trước cô dễ dàng như vậy chịu phủi tay bỏ đi, này bất quá cũng chỉ là cái cục diện rối rắm mà thôi.
Vì sao Vân Hân lại muốn liều mạng tranh đua như vậy, Giản Dịch cũng không hiểu được nguyên do trong đó. Nàng chính là cảm thấy gần đây Vân Hân rất mệt mỏi, cảm thấy đặc biệt đau lòng nhưng loại chuyện này cái gì nàng cũng không thể giúp đỡ được.
Mấy ngày nay trong lòng Giản Dịch mơ hồ bất an, luôn cảm thấy sắp phát sinh chuyện gì đó. Cái tốt không linh cái xấu linh, câu nói này quả thật không sai. Rất nhanh, một vị khách không mời mà đến, đem tiết tấu sinh hoạt của nàng quấy rối hết.
"Xin chào......" Giản Dịch ngồi xuống trước mặt Hướng Hoài Thư. Khi Hướng Hoài Thư đột nhiên liên hệ mình, lòng Giản Dịch cảm thấy băn khoăn. các nàng bất quá cũng chỉ gặp qua một lần, không tính là bạn bè vì sao lại muốn một mình hẹn mình ra?
"Vì sao cô lại thích Vân Hân?"
Giản Dịch cũng đoán được đề tài sẽ là Vân Hân, sự giao thoa giữa các nàng cũng cũng chỉ có Vân Hân. Lúc này, toàn bộ những lời Trì Gia dặn dò hiện rõ lên trong đầu Giản Dịch. Cái gì đề phòng người yêu cũ, cái gì dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, cái gì nối lại tình xưa a...... Chẳng lẽ, chẳng lẽ sự tình cẩu huyết này muốn diễn ra trên người mình?
Thấy Giản Dịch không nói chuyện, Hướng Hoài Thư tự cho là đúng mà thay nàng trả lời "Cô thích tiền của Vân Hân?"
Tình cảnh này làm sao có thể giống với bộ phim ngôn tình cẩu huyết hôm qua mới xem. Cách nói chuyện như vậy, chẳng lẽ thật sự là bạn gái cũ? Giản Dịch lập tức lại khẩn trương, thẳng thẳng sống lưng, dứt khoát học nữ chính trên TV tối qua hình như nói như vậy "Tôi thích chị ấy... Có liên quan gì đến cô."