Chờ Người Nói Yêu Tôi

Ước chừng khoảng 5 giờ chiều, Giản Dịch một mình uể oải mà về tới nhà Vân Hân.

Dọc theo đường đi nàng suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến khi mình giới thiệu Vân Hân với ba mẹ, bọn họ sẽ có phản ứng như thế nào. Không chỉ một lần, Giản Dịch cảm thấy ngay cả bản thân cũng chán ghét sự yếu đuối của mình. Vấn đề xuất quỹ, ngay cả khi ở trong mộng, nàng cũng đều không có dũng khí nói ra.

"Hôm nay đi đâu chơi?"

"Chính là dẫn bọn họ tùy tiện đi dạo......"

"Đôi mắt làm sao vậy?" Vân Hân cúi đầu nhìn thấy đôi mắt của nàng đã hồng toàn bộ, còn có chút sưng.

Buổi chiều vì sự việc kia đã khóc một lúc, sớm biết vậy đã chờ đôi mắt bớt sưng mới trở lại. Giản Dịch né tránh quay đầu về một bên, "Không có gì......"

Giản Dịch làm sao có thể lừa được Vân Hân. Vân Hân nhẹ nhàng nâng cằm nàng, khiến nàng ngẩng đầu lên, rõ ràng chính là dấu vết đã khóc, "Vì sao em lại khóc?"

"Không có, chỉ là bụi vào mắt, dụi......" Giản Dịch vẫn như cũ mà không thừa nhận.

"Còn gạt chị, khóc với dụi chẳng lẽ chị không phân biệt được sao? Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Biết rằng bản thân trốn không khỏi đôi mắt của Vân Hân, lòng Giản Dịch rối bời, đặc biệt muốn tìm một người để ỷ lại, càng miễn bàn hiện tại Vân Hân đang đứng trước mặt mình, liền ấp a ấp úng đúng nói ra sự thật, "Tiểu Kiệt, em ấy... Biết chuyện của chúng ta......"

Vân Hân đưa tay vuốt ve mặt nàng, chậm rãi vòng qua bả vai nàng, ôm lấy nàng, không mặn không nhạt mà nói, "Đã biết thì cũng đã biết, em khóc cái gì.". Truyện Phương Tây

Vân Hân cũng không có hỏi vì sao lại bị lộ, cứ như vậy mà thản nhiên tiếp nhận. Giản Dịch ở trên người Vân Hân hoàn toàn nhìn không ra một điểm hoảng loạn, tựa hồ nàng cũng chưa bao giờ gặp qua thời điểm Vân Hân hoảng loạn, mặc kệ nghe được cái gì, đều là bình tĩnh trước sau như một.

"Giản Kiệt sẽ......" Giản Dịch nói ra một nữa lại ngừng lại, hòa hoãn khẩu khí mới tiếp tục nói, "Em là lo lắng cho ba mẹ em bên kia......"


Nhà Vân Hân tiến bộ như vậy, khẳng định chưa gặp qua người ngoan cố gia trưởng giống như ba mẹ mình vậy, đặc biệt là ba nàng. Từ nhỏ đến lớn Giản Dịch cũng không dám đối nghịch với ông, hiện tại chính là một chuyện phản nghịch lớn như vậy, nàng có thể không sợ hãi sao.

"Nếu có chuyện gì, em chỉ cần tránh phía sau chị, chị sẽ che chở cho em." Vân Hân nửa nói giỡn mà trấn an nàng, "Dù sao em cũng am hiểu nhất là làm rùa đen rụt đầu."

"Vân Hân!" Này đều đã là khi nào rồi mà Vân Hân còn có tâm tình nói giỡn, Giản Dịch không hy vọng Vân Hân như vậy, có chuyện gì cũng thay mình chống đỡ, nàng cũng mong một ngày nào đó có thể làm chỗ dựa cho Vân Hân dựa vào. Nếu vẫn cứ luôn giống như bây giờ, sớm hay muộn gì cũng có một ngày Vân Hân sẽ cảm thấy mệt mỏi, Giản Dịch kéo tay cô nắm thật chặt, "Lúc này đây, em sẽ không làm rùa đen rút đầu."

Chuyện Giản Kiệt bảo nàng chia tay với Vân Hân, nàng không có nói ra, bởi vì không muốn khiến cho Vân Hân thấy ngột ngạt, nàng chỉ nói, "Tiểu Kiệt đã đáp ứng với em sẽ không nói với những người trong nhà, chỉ nói chuyện chúng ta phải tự chúng ta giải quyết."

"Em nói như thế nào mà thuyết phục được cậu ấy?"

"Em......" Giản Dịch đã nói rất nhiều thứ với Giản Kiệt, nhưng tốt nhất còn không thắng nổi việc Giản Dịch khóc một trận, bất quá chuyện này nói lại cho Vân Hân, cũng quá lúng túng.

Vân Hân nhìn chằm chằm đôi mắt sưng đỏ của nàng, còn có cách nói nào để thuyết phục, vừa nhìn đã thấy chính là khóc. Nước mắt của Giản Dịch thật sự rất "ít", cảm động sẽ khóc, vui vẻ sẽ khóc, ủy khuất sẽ khóc, thường khóc ngay trước mặt mình, cũng không biết đã thầm khóc hết bao nhiêu lần. Ngón tay Vân Hân vuốt ve đôi mắt của nàng, cúi đầu khẽ hôn một chút, "Đừng khóc, chị đau lòng."

Chưa nói dứt lời, Vân Hân cứ ấm áp mà nói, hốc mắt của Giản Dịch lại muốn ướt át, đơn giản trực tiếp dúi đầu vào trong lòng ngực của cô, vừa vặn chôn ở hai khỏa ngực mềm mại của cô, tư thế này cực kì giống lưu manh.

Vân Hân vuốt ve gáy của Giản Dịch, trêu ghẹo nàng, "Tiểu lưu manh --"

"Ừm --" Nếu đã bị nói là lưu manh, Giản Dịch dứt khoát làm lưu manh cho tới cùng, còn lấy đầu cọ cọ trên ngực Vân Hân.

Mặc kệ như thế nào, nàng vẫn phải nắm tay Vân Hân đi tiếp. Các nàng cũng đã đến hồ ước nguyện ở quảng trường Tây Ban Nha mà cầu nguyện, nhất định có thể.

Giản Dịch luôn cảm thấy Vân Hân không có gì là làm không được cũng không có một chút sợ hãi, từ đầu đến cuối đều là đạm nhiên mà xử lý. Đó chỉ là do trước kia chưa đủ hiểu biết, càng ở chung lâu ngày, càng có thể hiểu được sự yếu đuối của Vân Hân.


Không phải Vân Hân không biết hoảng loạn, mà là cô quá am hiểu sự khắc chế. Vân Hân chỉ là đem tất cả sự yếu ớt của mình che dấu dưới đáy lòng, thời khắc bùng nổ, cũng là lúc khiến người đau lòng. Lần đầu tiên Giản Dịch thấy được thời điểm Vân Hân cuồng loạn khóc lóc, thật sự rất mong muốn hy vọng bản thân mình có năng lực để bảo hộ cô cả đời.

Đó là vào tháng sáu, mọi chuyện bắt nguồn từ cuộc điện thoại gọi đến vào nửa đêm. Sau khi Vân Hân nhận điện thoại, lúc sau...... Giản Dịch trước nay chưa thấy qua một mặt vô thố như vậy của Vân Hân, giống như là đã đánh mất ba hồn bảy phách.

"Vân Hân, làm sao vậy?"

Vân Hân không có trả lời câu hỏi của chính mình, mà đứng dậy mặc xong quần áo liền hướng ngoài phòng đi ra, hiện tại đã là rạng sáng một chút. Giản Dịch thật sự không yên lòng, cũng mặc quần áo xong gắt gao đi theo sau cô, "Vân Hân!"

Vẫn luôn đuổi theo đi xuống lầu, khi lúc Giản Dịch lại thấy rõ mặt Vân Hân, cô đã rơi lệ đầy mặt. Đây là lần đầu tiên Giản Dịch thấy Vân Hân khóc, một người cơ hồ không biết khóc lại bỗng nhiên khóc thành như vậy...... Giản Dịch bị trạng thái hiện tại của Vân Hân dọa sợ, "Vân Hân...... Chị đừng làm em sợ......"

"Ba chị...... Hiện tại đi bệnh viện......"

Giản Dịch đã từng nghe Vân Hân nói qua bệnh tình của ba, mỗi năm vẫn không lạc quan lắm, đặc biệt là thời điểm sau tháng năm, Vân Hân ngày nào cũng hướng tới bệnh viện chạy đi chạy lại, có khi thậm chí cả đêm đều không trở về. Hiện tại nửa đêm Vân Hân nhận được điện thoại, vội vã đi đến bệnh viện còn khóc lóc như vậy, trong lòng Giản Dịch liền biết là không tốt, nàng lấy chìa khóa xe trong tay Vân Hân, "Để em lái xe!"

Nửa đêm, Giản Dịch lái xe chạy băng băng trên con đường lớn không bóng người, nàng có bằng lái nhưng không thường xuyên lái xe, tốc độ xe hiện tại đã đột phá kỉ lục của nàng. Vân Hân ngồi ở trên ghế phụ, vô thanh vô tức*, nhưng nước mắt vẫn luôn rơi xuống. Giản Dịch nhìn thấy giọt nước mắt đang đọng ở cằm Vân Hân, sau đó từng giọt từng giọt một mà rơi xuống...... Vân Hân như vậy, mũi Giản Dịch chua xót không thôi, khóe mắt nàng rất nhanh cũng đã ướt nhẹp.

*vô thanh vô tức: im lặng tới mức không nghe thấy tiếng hít thở.

Vừa nãy Vân Hân nghe được Dương San khóc không thành tiếng mà gọi điện thoại, "Tới bệnh viện gặp ba con lần cuối cùng......"

Bên tai, Giản Dịch chậm rãi bắt đầu vang lên tiếng nghẹn ngào của Vân Hân, cô khóc nức nở khiến cho Giản Dịch cảm giác được đáy lòng chính mình rất đau xót. Lúc này khoảng cách chỉ không đến mười km, lại cảm thấy chưa từng xa xôi đến vậy.

"Tiểu Hân...... Mau đến gặp ba con một chút đi......" Dương San nói xong, liền che miệng khóc rống lên.


Lúc này Dương San đã đứng không yên, phải đỡ bức tường trắng xóa mới không té ngã. Hai mắt bà đã tràn ngập những tơ máu hồng, khóc đến chật vật không thôi, khiến cho Giản Dịch cơ hồ quên mất bộ dạng lần trước khi gặp mặt bà. Ngay cả một người luôn luôn bất cần đời như Vân Trạch, đều đã ngồi ở ghế dài vùi đầu che mặt mà khóc.

Khi Vân Hân nhìn thấy Vân Hàn Thăng, ông còn giữ lại một hơi thở cuối cùng, có lẽ là một tia chấp niệm cuối cùng, ông vẫn là không buông bỏ được Vân Hân.

"Ba...... Ba......" Vân Hân đã nghẹn ngào đến lời nói ra cũng không rõ, cô ngã vào trước giường bệnh, nhìn gương mặt tái nhợt của ba mình, hai gò má của ông lõm xuống, đã gầy trơ cả xương, "Ba thực xin lỗi... Thực xin lỗi..."

Lúc này mặc kệ nói bao nhiêu lời "Thực xin lỗi'' đều cũng đã muộn. Trước đây chỉ là bởi vì Mục Hàm, dưới sự tức giận Vân Hân đã bỏ nhà đi bốn năm, toàn do bị kích thích bởi cảm xúc, kết quả là lại đem đến sự tiếc nuối cùng thống khổ đến cho ba mẹ. Mấy năm nay, Dương San cũng có nói qua với Vân Hân thân thể Vân Hàn Thăng không tốt, nhưng cô không ý thức được rằng tình hình đã nghiêm trọng đến mức như vậy. Thẳng đến khi năm ngoái trở về, Vân Hân nhìn thấy người đàn ông kiên nghị trong trí nhớ đang cho lũ bồ câu ăn, ngồi ở trên xe lăn......

Vân Hàn Thăng có chuyện muốn nói với một mình Vân Hân, cho nên những người khác đều ở bên ngoài phòng bệnh chờ đợi.

"A di......" Giản Dịch đỡ Dương San ngồi xuống trên ghế dài, duỗi tay cầm lấy mu bàn tay của bà, chỉ có thể giúp bà chống đỡ thêm một chút.

Nửa đêm bệnh viện an tĩnh cực kỳ, chỉ còn lại tiếng khóc của vài người. Dương San giương mắt nhìn, tựa hồ còn đang chờ cái gì, sau đó khóc nức nở phân phó Vân Trạch, "Con mau thúc giục Mục Hàm đi...... Người nằm bên trong...... Cũng là ba của nó a......"

Mục Hàm, Vân Hân là chị em cùng cha khác mẹ, Giản Dịch nhớ tới những lời Vân Hân nói qua với mình...... Mối quan hệ của các nàng vẫn luôn không có hòa thuận, dù là ở công ty, hiện tại chủ tịch bệnh nặng, bên trong công ty càng là nghe phong chính là vũ*. Về chuyện của Mục Hàm và Vân Hân, người đứng ra tranh luận về các nàng càng ngày càng nhiều.

(*Nghe phong chính là vũ: "mới nghe tiếng gió đã nghĩ là mưa", mới nghe qua một việc gì đã tận lực phụ họa, a dua theo hay mới nghe lời đồn đã tin là thật)

"Vân Hân......" Năm phút sau, Giản Dịch nhìn thấy Vân Hân từ phòng bệnh đi ra.

"Ba muốn gặp em......"

Vân Hân nắm tay Giản Dịch, đem nàng dẫn đến trước giường bệnh, rơi lệ nói, "Ba, đây là Tiểu Dịch......"

Vân Hàn Thăng nhìn thấy các nàng nắm tay nhau, khóe miệng như là hiện lên một nụ cười gắng gượng, ngay cả cười cũng cố sức như vậy.

"Thúc thúc......" Trường hợp sinh ly tử biệt, Giản Dịch không thể gắng gượng được, lời còn chưa nói nước mắt đã rơi lã chã. Lần đầu tiên gặp mặt ba của Vân Hân, không nghĩ tới sẽ lại là trong một tình huống như thế này. Mắt nhìn biên độ dao động của điện tâm đồ càng ngày càng nhỏ, ông nằm ở trên giường bệnh, há mồm muốn nói chuyện nhưng lại lực bất tòng tâm.

Chuyện của Vân Hân và Giản Dịch, Dương San đã nói qua với ông. Dương San biết ông tuy rằng thích mạnh miệng, nhưng trong lòng luôn không buông xuống được việc Vân Hân sinh sống một mình, sợ Vân Hân không biết tự chiếu cố tốt cho bản thân, liền nói câu an ủi, "Tiểu Hân đã tìm được một người con gái tốt, đặc biệt ngoan ngoãn, lại còn biết chiếu cố người, tôi nhìn đều thích, có cơ hội tôi sẽ bảo Tiểu Hân mang nó trở về, cho ông xem xem."


Dương San nói như vậy, cũng coi như là giải quyết được một cọc tâm sự của Vân Hàn Thăng, nhưng cái cơ hội này...... Lại biến thành lần gặp mặt duy nhất cũng là lần cuối cùng.

"Các con......" Hơi thở Vân Hàn Thăng mong manh, mấp máy môi còn có chuyện muốn nói, Vân Hân và Giản Dịch chờ ở một bên vừa rơi lệ vừa nghe.

Giản Dịch thấy một đôi tay tràn đầy nếp nhăn, mu bàn tay chậm rãi duỗi đến đây. Giản Dịch chủ động cầm lấy đôi bàn tay ông, Vân Hàn Thăng bắt lấy tay Giản Dịch đặt lên mu bàn tay Vân Hân, động tác nhìn đơn giản, cơ hồ hao hết khí lực còn lại trong người "Các con...... Phải sống thật tốt......"

"Dạ......" Giản Dịch nắm chặt tay Vân Hân, rưng rưng hướng Vân Hàn Thăng gật đầu, "Dạ......"

"Tiểu Hàm...... Tiểu Hàm......" Tim ngừng đập, thời khắc nhắm mắt lại kia, Vân Hàn Thăng vẫn cau mày, khóe mắt treo lên dòng lệ, cuối cùng vẫn là không đợi được đến khi Mục Hàm chạy tới, "...... Con nói với nó...... Ba... Ba thực xin lỗi......"

"Ba!"

Lúc này nghe được tiếng khóc trong phòng bệnh, Dương San và Vân Trạch tiến vào, nhìn đến một hàng nhấp nhô đã hóa thành thẳng tắp trên điện tâm đồ, trên mặt ông vẫn mang theo tiếc nuối mà vĩnh viễn nhắm mắt.

Mục Hàm đến chậm mười phút, khi Tô Tịnh Nhiên cùng cô đến, trong phòng bệnh chỉ còn một mảnh tĩnh mịch. Mọi người ảm đạm rơi lệ, Vân Hân dựa tường, ngồi trên nền nhà, chưa bao giờ từng có chật vật đến vậy, Tô Tịnh Nhiên liền biết là đã chậm.

Giản Dịch ngồi bên cạnh Vân Hân, nắm chặt tay cô không có buông ra. Vân Hân dựa vào vai nàng, nước mắt đã khiến đầu vai của nàng ướt nhẹp thành một mảnh.

Mục Hàm vọt vào phòng bệnh, nhìn người đàn ông mà cô đã oán hận vài thập niên ở trên giường, tim không còn đập cũng không còn hô hấp, thân thể dần dần lạnh băng...... Cho dù có lại nhiều hận, khi chia lìa vẫn là rất khó chịu. Nước mắt ở trong hốc mắt Mục Hàm rưng rưng, nhưng không có rơi xuống......

"A Hàm......" Tô Tịnh Nhiên đỡ lấy thân mình lung lay sắp ngã của Mục Hàm.

"Tôi không có việc gì!" Mục Hàm đẩy nàng ra.

Nửa giờ sau, Mục Hàm mới từ phòng bệnh bước ra, "Di chúc ở đâu? Tôi muốn xem di chúc......"

Bang! Một cái cái tát rơi lên trên gương mặt của Mục Hàm. Tuy rằng Mục Hàm không phải là con do chính mình sinh ra, nhưng Dương San đã gả vào Vân Gia ba mươi năm, chưa từng phân biệt đối xử, đây là lần đầu bà đánh Mục Hàm, "Con thanh tỉnh một chút đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận