Hai tay Giản Dịch vòng qua eo Vân Hân, theo lực của nụ hôn mà siết chặt hơn một chút. Vân Hân vẫn luôn như vậy mà trêu ghẹo nàng, đã không phải là lần đầu tiên. Giản Dịch tính trả thù khẽ cắn lên đôi môi mềm mại của Vân Hân một cái, nhưng cũng không nỡ dùng sức, ngược lại chiếc lưỡi dính đầy bơ ôn nhu hữu lực mà mút vào. Mặc dù biết Trì Gia các nàng lúc này còn chờ ở một bên, nhưng được thân cận chính là không muốn dừng lại.
Giản Dịch vừa hôn vừa nhớ, đến "thời kì tình yêu cuồng nhiệt" của nàng với Vân Hân, khi nào mới có thể qua đi.
"Tiểu Dịch......" Thời điểm khi hai bờ môi tách ra, Vân Hân lại khẽ liếm liếm bơ trên khóe miệng của nàng, "Đêm nay còn rất dài......"
Khi Vân Hân nói chuyện âm thanh rất nhỏ, có thể bảo đảm chỉ có hai người các nàng nghe thấy. Lời nói Vân Hân mang theo ám chỉ khiến Giản Dịch hiện tại liền có cảm giác, nàng xấu hổ nghiêm mặt hừ nhẹ, "Ừm ~"
"Sinh nhật vui vẻ --"
Giản Dịch tươi cười rạng rỡ, đem đầu dựa vào vai Vân Hân, tiếp tục đem thân hình Vân Hân ôm chặ. Kỳ thật không có kinh hỉ cũng không sao, nàng chỉ cần Vân Hân có thể ở bên cạnh bản thân, giống như bây giờ.
Đáy lòng Trì Gia thật sự bội phục Vân Hân, lúc này mới bao lâu liền đem Giản Dịch "dạy dỗ" đến giống như một người khác, lúc trước khi Giản Dịch yêu đương cũng không giống như vậy.
Trước kia, khi cùng Giản Dịch nhắc tới hôn môi nàng đều phải đỏ mặt, hiện tại cư nhiên trước mặt mọi người hôn lưỡi không coi ai ra gì!
Cảnh Nhuế không muốn quấy rầy thế giới hai người của cặp vợ vợ son nhà người ta, Trì Gia cứ khăng khăng nói muốn tự mình tặng cho Giản Dịch phần quà này mới được, hiện tại khen ngược, Giản Dịch vội vàng ân ái cùng với Vân Hân, nào có để ý đến hai cái bóng đèn các nàng.
"Chị Cảnh Nhuế, Tiểu Gia, hai người không ở lại ăn cơm sao?"
"Bọn mình chính là tới tặng cậu món quà, thuận tiện náo nhiệt náo nhiệt chúc mừng cậu lại già thêm một tuổi~" Già thêm một tuổi, là lời chúc mà mỗi năm tới sinh nhật Trì Gia đều nói với nàng. Sau đó, Trì Gia trực tiếp đem hai hộp quà đẩy vào trong lòng ngực Giản Dịch, cúi đầu kề sát tai Giản Dịch nói nhỏ, "Đừng cho là trong lòng mình không biết cậu là muốn bọn mình rời đi......"
Trì Gia mới nói một câu, đã đoán trúng được tâm tư nho nhỏ của Giản Dịch.
Cảnh Nhuế và Trì Gia đi rồi, Vân Hân thấy thân hình nàng dính đầy bánh kem, dơ dơ, liền thúc giục nàng đi tắm trước.
"Em muốn... tắm cùng với chị." Giản Dịch thẹn thùng mà nói, trên người Vân Hân cũng bị nàng cọ đến dơ, rốt cuộc cũng đã lâu các nàng không có ân ái như vậy, nàng lòng vẫn luôn cho rằng Vân Hân sẽ đáp ứng, nào ngờ Vân Hân trực tiếp cự tuyệt.
"Không thể." Giản Dịch ôm một chút mục đích nhỏ bé này, Vân Hân chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu. Nếu là cùng nhau tắm... vậy các nàng liền không thể cùng nhau ăn bữa tối. Vân Hân nhéo nhéo cái mũi của Giản Dịch, nói cho nàng: "Hiện tại chị không muốn làm những chuyện đó, ăn bữa tối lại nói."
"Vậy...... Vậy được rồi."
"Ngoan --" Vân Hân hôn hôn lên môi nàng, "Không ăn một chút gì, buổi tối sẽ chịu không nổi."
"Chịu không nổi?" Giản Dịch mở to một đôi mắt nhìn Vân Hân, sau đó đôi mắt lại lập tức rũ xuống. Quả thực, mỗi lần sau khi làm những chuyện đó, đều sẽ cảm thấy mệt.
Vân Hân hướng nàng cười, không nói lời nào.
Ở trong phòng tắm Giản Dịch tiến về phía vòi sen, vệt bơ dính trên tóc rất khó rửa, này đều là do Trì Gia! Không có một chút chừng mực! Giản Dịch tẩy bỏ những thứ trên tóc nàng từng sợi từng sợi một, nghĩ đến việc Vân Hân ở bên ngoài chờ nàng, không biết sốt ruột đến bao nhiêu, nhưng càng muốn nhanh lên, thì càng tắm rửa không sạch sẽ.
Tròn nửa giờ sau, Giản Dịch mới thoát khỏi những khối bơ béo ngậy, khôi phục trạng thái nhẹ nhàng khoan khoái.
Cơm chiều là do lão bà đại nhân tự mình xuống bếp làm, thịt bò bít tết, rượu vang đỏ, tiêu chuẩn ánh nến bữa tối. Ánh nến chập chờn lay động, bởi vì có thể nhìn thấy mặt Vân Hân, cho nên Giản Dịch phá lệ cảm thấy lãng mạn.
Giản Dịch vừa cảm động lại vừa đau lòng. Vân Hân nửa tháng ở bên ngoài vội vội vàng vàng, hôm nay vừa mới trở về, liền chuẩn bị buổi tối tỉ mỉ dưới ánh nến lung linh cho nàng. Nàng sai rồi, ban ngày nàng không nên oán trách Vân Hân đã quên sinh nhật nàng.
"Cố ý đặc biệt chuẩn bị cho sinh nhật của em, mau nếm thử ~" Vân Hân ưu nhã thuần thục mà cắt bò bít tết, vừa vặn một cái miệng nhỏ, đút đến bên miệng Giản Dịch, "Há miệng nào --"
Chất thịt tươi ngon, vị nhu hòa, vừa đúng bảy phần chín, Giản Dịch vừa ăn, cười đến giống như một quả dưa ngốc, "Ăn ngon --"
"Vậy về sau chị sẽ thường xuyên làm cho em ăn."
Vân Hân rất ít nấu cơm, hoặc là nói là hầu như chưa làm qua, cô bận quá, cho nên không rảnh chiếu cố những chuyện vụn vặt này. Bất quá Giản Dịch đều tỏ vẻ có thể hiểu được, nàng cũng không hy vọng nhìn thấy Vân Hân quá mệt mỏi.
"Tiểu Dịch, về sau chị muốn dành nhiều thời gian bên cạnh em một chút."
"Không sao, như bây giờ rất tốt." Giản Dịch khẩu thị tâm phi nói xong, lúc nào cũng xa cách mười ngày nửa tháng, sao có thể tốt được.
Kỳ thật bản thân Vân Hân vốn không thuộc về vòng người trên thương trường. Sau khi Vân Hân về nước đối mặt với tất cả mọi chuyện, bất quá đều là bị bất đắc dĩ bắt buộc. Tiếp nhận công ty gia tộc, cùng Mục Hàm tranh đấu gay gắt, ở thương trường mệt mỏi bôn ba, những cái đó đều không phải là thứ Vân Hân muốn.
Sau khi ăn đến lửng dạ, Vân Hân uống rượu vang đỏ, dò hỏi Giản Dịch, "Trước kia mỗi năm em đều viết thư cho chị, vì sao năm nay không có viết?"
Từ sau khi Giản Dịch biết được những chuyện xưa của Y.S, liền cố tình muốn đem cái ký hiệu từ trên người Vân Hân xóa bỏ, không còn chủ động nhắc tới, cũng đừng nói đến việc gửi thư đến hòm bưu kiện của Y.S. Không biết vì sao, hôm nay Vân Hân lại hỏi như vậy.
"Mấy hôm trước nhà xuất bản bên Anh quốc có liên hệ chị, hỏi chị còn có ý muốn tái bản Họa Tập hay không......"
Nghe thế, tay Giản Dịch đang cầm dao nĩa bỗng chốc dừng lại, nàng muốn nghe Vân Hân tiếp tục nói, muốn biết ý nghĩ của Vân Hân, nàng thật sự thực hy vọng Vân Hân ở trên con đường này mà tiếp tục đi tới về phía trước.
"Chị từ chối."
"Ừm--" Trong lòng Giản Dịch cảm thấy một chút mất mát uổng phí, nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của Vân Hân.
Vân Hân buông ly rượu trong tay, tính cách Giản Dịch vẫn không thay đổi gì lớn, rõ ràng là trong lòng có suy nghĩ riêng, nhưng vẫn luôn cất giấu, "Tiểu Dịch, em cảm thấy sao?"
"Nếu không có hứng thú, vậy thì bỏ đi, tự bản thân cảm thấy vui vẻ là tốt rồi, em đều ủng hộ chị~"
"Chị cự tuyệt tái bản, chị nói chờ đến khi sáng tác xong tác phẩm mới, có cơ hội có thể suy nghĩ đến việc hợp tác."
Sáng tác tác phẩm mới?! Giản Dịch giống như vui vẻ đến nói năng lộn xộn, "Chị...... Chị nói thật sao?!"
"Em đi theo chị."
Vân Hân nắm nàng, đem nàng kéo đến thư phòng, từ sau kệ sách lấy ra một cái giá vẽ, "Chị nhớ rõ em đã từng nói với chị, chân trời tồn tại để có thể chữa lành bệnh."
Quả thật ở trong bức thư Giản Dịch có nói với Vân Hân những lời này, khi đó nàng không biết lí do vì sao Vân Hân không gượng dậy nổi, chỉ là cảm thấy cuộc sống không phải chỉ có những trở ngại, liền ngây ngốc dùng các loại lý do này để an ủi Vân Hân. Giản Dịch còn nghĩ rằng Vân Hân không có cẩn thận đọc những lá thư của nàng, nguyên lai đến một câu ngắn như vậy Vân Hân cũng còn nhớ rõ, nhìn bức tranh sơn dầu từng bức từng bức một đều lấy đường chân trời làm chủ đề, "Này đó...... Chị vẽ khi nào?"
"Vào thời điểm chị mới quen biết em, thời điểm khi chị biết em chính là J." Bắt đầu từ lúc ấy, Vân Hân cũng đã bắt đầu cầm bút lên một lần nữa, sự kiên trì ngây ngốc của Giản Dịch đã làm cảm động cô. Người khác là không đụng nam tường không quay đầu lại, Giản Dịch là đụng phải nam tường cũng không chịu quay đầu lại, cố chấp mà viết một lá thư dẫu biết rõ sẽ không nhận được lá thư hồi âm.
Rất nhiều năm trước, tình cảm giữa cô và Tô Tịnh Nhiên, từng khiến cho Vân Hân cảm động, cho nên kia đoạn thời gian này Vân Hân sở hữu nhiều tác phẩm chủ đề là "Tình yêu", thậm chí mỗi một bức họa đều có bóng dáng của Tô Tịnh Nhiên...... Bốn năm trước, khi tình yêu của các nàng hóa thành bọt biển, Vân Hân cũng bị lạc lối.
Từ cảm động đến động lòng, là sau khi Vân Hân từng chút từng chút một tới gần Giản Dịch, mới phát hiện.
Có rất nhiều người hồn nhiên thiện lương, vì sao Vân Hân chỉ thích duy nhất một mình Giản Dịch, đây có lẽ là vấn đề khó trả lời nhất. Có lẽ là đúng thời gian, đúng địa điểm, đúng tâm tình, hết thảy tất cả mọi thứ đều vừa vặn đúng, mà cô cũng vừa vừa vặn động lòng.2
Lại nói tiếp tình yêu quả thật phức tạp, có đôi khi cũng rất đơn giản, đơn giản đến mỗi một khắc mỗi một cái chớp mắt là có thể nắm lấy.
"Khi đó chị đã bắt đầu......"
Tuy rằng Giản Dịch không tính là chuyên nghiệp, nhưng dựa vào cảm giác của bản thân mình, so sánh với bốn năm trước, phong cách hiện tại của Vân Hân càng thêm rộng rãi trong sáng. Bốn năm trước Vân Hân vì Tô Tịnh Nhiên mà vẽ, mà hiện tại lại vì bản thân nàng mà vẽ, Giản Dịch thích Vân Hân thay đổi như vậy.
"Cảm ơn em." Vân Hân từ sau lưng ôm chầm lấy Giản Dịch, nhẹ giọng nói lời cảm ơn. Giản Dịch cho Vân Hân không chỉ là tình yêu hồn nhiên tốt đẹp, càng có những chuyện khác quan trọng ý nghĩa hơn.
Giản Dịch cũng từng nói những lời này với Vân Hân, giống như những lời nói giữa những người đang yêu nhau, không quá thú vị, nhưng chỉ có các nàng hiểu rõ hàm ý của hai câu "Cảm ơn" này.
Cảm thụ cái ôm ấm áp ôn nhu của nàng, này đại khái chính là cảm giác bị hạnh phúc vây quanh. Có người có thể làm tri kỷ, có người thích hợp làm người yêu, nàng gặp gỡ Vân Hân, đem cả hai dạng khác biệt ấy chiếm lấy hoàn toàn.
"Món quà mà chị chuẩn bị cho em." Từ trên tầng trên của giá sách Vân Hân lấy một hộp quà đóng gói tinh xảo, khi cầm trong tay cảm giác rất nặng, "Em mở ra nhìn xem."
"Đây là......" Giản Dịch đem hộp quà đặt ở trên bàn sách, sau khi mở ra, bên trong là một tập tranh bằng da rất nặng. Giản Dịch lật lật, liền che miệng khóc lên, mỗi một bức tranh đều là vẽ bộ dạng khi ngủ của nàng, nàng cũng không biết Vân Hân trộm vẽ khi nào......
Vân Hân thích vẽ khi nàng ngủ say, cái loại khí chất trầm tĩnh bình yên này thực sự khiến người khác mê muội. Sau khi ở chung, Vân Hân thậm chí có thói quen ngủ muộn hơn Giản Dịch một chút. Nhìn nhan sắc khi ngủ của nàng phảng phất là có thể chữa khỏi tinh thần mệt mỏi cả ngày, có khi khóe môi mang theo ý cười, có khi làm nũng dẩu cái miệng nhỏ, có khi mặt mày nhăn chặt......
Thời gian dài, Giản Dịch từng chút từng chút một mà dần dần tiến vào cuộc sống của mình, nàng ngây ngô cười, khi nàng ôm mình, nàng ngượng ngùng hôn môi cùng với bộ dạng ngủ say, đều biến thành một loại thói quen.
"Không được khóc."
"Ừm ~" Giản Dịch gật đầu tiếp tục khóc, Vân Hân lau nước mắt cho nàng, nàng liền ngửa đầu để cho Vân Hân lau. Nàng khóc, bởi vì cảm động bởi vì vui vẻ, đồng thời cũng bởi vì...... Cho tới nay, Vân Hân vì nàng mà đã làm nhiều chuyện như vậy, mà nàng vì Vân Hân làm, lại là bé nhỏ không đáng kể như thế.
Nhưng chỉ cần tâm ý tương thông, tình yêu làm sao có thể phân biệt được bên nào nặng bên nào nhẹ. Mỗi người đều là nhỏ bé mà bé nhỏ không đáng kể, nhưng trên thế giới luôn có một người sẽ đem ngươi đặt ở vị trí trân quý nhất, gặp gỡ, khả năng đã gọi là duyên phận.
"Chị đừng tốt với em như vậy......" Giản Dịch nhỏ giọng nghẹn ngào, sau đó ôm lấy nàng, Vân Hân thật tốt quá, đã làm nàng từ ỷ lại trở thành "Nghiện - thương".
"Gặp chuyện vẫn thích khóc như vậy, về sau làm thể nào để trở thành tiểu lão bản?" Vân Hân vuốt ve đầu nàng, sau đó cúi đầu dán lên cái trán của nàng nhẹ nhàng cọ, "Chị còn chờ để trở thành vợ lão bản của em."