"Cởi quần áo ra, để chị kiểm tra một chút."
Giản Dịch duỗi tay che cổ áo lại, lui lui về sau, "Thật sự không có việc gì......"
"Buông tay ra." Vân Hân cơ hồ dùng giọng điệu ra lệnh, Giản Dịch né tránh, vừa thấy là có chút mờ ám.
"Em...... Em ngại lắm."
Giản Dịch lấy cớ này quả thực là đã cũ, thân thể của nàng cũng không biết đã để cho Vân Hân nhìn thấy, sờ qua biết bao nhiêu lần, cho nên cái lý do này không được chấp nhận, chỉ có thể đứng ở tại chỗ, tùy ý Vân Hân cởi từng nút áo của nàng.
Vân Hân mới cởi bỏ mấy nút, đem áo ngủ lỏng lẻo của nàng nhẹ nhàng kéo xuống, liền lộ nửa bên lưng cùng bờ vai thon gầy, vết thương trên lưng nào chỉ có một hai vết. Vân Hân duỗi tay chạm chạm, trong lòng giống như bị ai đó hung hăng đánh vào, cô vừa tức lại vừa đau lòng mà chất vấn Giản Dịch, "Đều như vậy em còn nói không có việc gì?!"
Giản Dịch là người thích khóc, nhưng hoàn toàn không chịu nổi khi thấy Vân Hân rơi lệ.. Nàng kéo quần áo của mình, đặt tay lên mặt Vân Hân, dùng lòng bàn tay thay cô lau đi từng giọt nước trên khóe mắt, vội dỗ dành, "Không phải hiện tại em vẫn tốt sao? Đừng khóc......"
Vân Hân càng nhìn khuôn mặt nàng ngây ngô cười, lại càng cảm thấy đau lòng, thân thể nhỏ bé này của nàng tối hôm qua đã ăn không ít khổ. Vân Hân vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy Giản Dịch, không dám dùng nhiều lực, thanh âm có chút run rẩy, "Chị nói rồi...... Muốn em trở thành ' rùa đen rút đầu ' là được, vì sao em lại ngốc đến thế này......"
Giản Dịch dựa vào trong lòng ngực Vân Hân, hết thảy mọi thứ đều đáng giá, chỉ cần có thể khiến cho ba mẹ nàng nhượng bộ. Nàng không muốn vẫn luôn làm "rùa đen rút đầu" mà trốn tránh, nàng cũng hy vọng có thể bảo hộ Vân Hân, mặc dù không có đủ năng lực bảo vệ cô, cũng muốn tận lực để cho cô chịu ít tổn thương nhất.
"Bị thương thành như vậy cũng không bôi thuốc..." Ba mẹ của Giản Dịch thật đủ nhẫn tâm, đem con gái đánh thành như vậy cũng không hề quan tâm, Vân Hân lôi kéo cánh tay của Giản Dịch, cúi đầu đau lòng thổi, "Có đau hay không, trong nhà còn có thuốc sao?"
Tối hôm qua cũng đã ầm ĩ thành như vậy, nơi nào còn lo lắng đến việc bôi thuốc, hơn nữa sáng sớm hôm nay liền chuồn êm đi ra ngoài, Giản Dịch cũng đã quên trên người mình còn bị thương, hiện tại được Vân Hân quan tâm như vậy, mới cảm thấy thoạt nhìn rất nghiêm trọng.
"Chị đi đâu?" Giản Dịch thấy Vân Hân cầm lấy quần áo, chuẩn bị thay, liền giữ chặt cô.
"Chị đi mua chút thuốc cho em, em ở nhà chờ chị một chút."
"Không cần, không có sao." Giản Dịch không cho Vân Hân đi, ở một chỗ Vân Hân không quen biết, hiện tại cũng đã hơn nửa đêm gần sáng, làm sao có thể nhẫn tâm để cho Vân Hân đi ra ngoài.
Cũng may lúc này, mẹ nàng tới gõ cửa, Vân Hân ra mở, "Cô --"
"Tiểu Dịch ở tại đây đi?" Tạ Phân vừa mới đi đến phòng Giản Dịch tìm nàng, muốn bôi cho nàng chút thuốc, lại phát hiện không có ai, trong lòng đoán nàng khẳng định là ở trong phòng Vân Hân.
"Mẹ, đã trễ thế này mẹ làm gì......" Giản Dịch đi ra phía trước.
"Bôi cho con chút thuốc rồi ngủ tiếp!" Sáng sớm hôm nay trong lòng Tạ Phân đã lo lắng, cầm thuốc mỡ đi tìm Giản Dịch, nàng lại chơi trò mất tích, "Mấy ngày nay nên thành thật ở nhà đợi, đừng đi ra ngoài lăn lộn......"
"Cô à, giao cho con đi, cô nghỉ ngơi sớm một chút." Vân Hân chủ động đi đến tiếp nhận thuốc mỡ trong tay Tạ Phân.
Tạ Phân muốn nói cái gì nhưng lại không nói được, cuối cùng vẫn là đem thuốc mỡ đưa cho Vân Hân, trước khi đi còn nói, "Con chăm sóc Giản Dịch một chút."
"Dạ, cô yên tâm đi."
Mới một chút thời gian như vậy, cảm giác Vân Hân và mẹ của mình ở chung cũng không có tệ lắm, Giản Dịch một bên nhìn mà lòng tràn đầy vui mừng.
"Em còn cười, không biết đau?"
"Biết đau ~" Giản Dịch tiến lên ôm cánh tay Vân Hân đung đưa, "Biết lão bà đau em nhất ~"
Vân Hân không đếm xỉa tới nàng làm nũng, ra lệnh cho nàng, "Mau đi trên giường nằm, đem quần áo cởi."
Để cho Giản Dịch tự bôi thuốc ở phía trước, Vân Hân cố ý đi toilet rửa sạch tay, dùng nước ấm để làm tay ấm lên, lúc này mới đi ra bôi thuốc cho nàng.
Trở lại phòng, Giản Dịch đã hoàn toàn cởi áo mặc, cả người ghé vào trên giường, bất quá dùng chăn che đậy thân hình của mình.
"Chị bôi thuốc cho em ~" Vân Hân ôn nhu mà đem mái tóc dài của nàng vén qua một bên, sau khi xốc chăn lên, động tác trên tay nàng cương cứng, vết thương đầy sau lưng, còn có vài chỗ chồng lên nhau, trên vai, trên cánh tay khắp nơi đều là những vết xanh tím.
Vân Hân quay mặt qua chỗ khác, giống như chỉ cần xem thêm một chút cũng cảm thấy đau, lặng yên không một tiếng động, một giọt nước mắt trượt xuống khóe mắt của nàng, cô nhắm mắt, duỗi tay lau đi.
Vân Hân nói muốn bôi thuốc, lại chậm chạp không làm, Giản Dịch quay đầu nhìn lại, hốc mắt của Vân Hân đỏ ửng, Giản Dịch đứng dậy muốn an ủi cô, "Vân Hân......"
"Em đừng nhúc nhích, đau liền nói cho chị." Vân Hân thấy nàng lại muốn lăn qua lăn lại, dùng tay nhẹ nhàng ngăn chặn vai nàng.
Khung xương Giản Dịch rất nhỏ, tay chân tinh tế, thân hình thì lại đơn bạc, cùng với những vết thương thô lỗ trên người nàng rõ ràng tạo nên sự đối lập, nhìn thực sự đáng thương. Vân Hân thay nàng xoa thuốc mỡ, hết sức chú ý lực độ trên cánh tay, vẫn luôn dặn dò nàng, "Đau liền nói, không cần chịu đựng."
"Không đau --" Giản Dịch thoải mái dễ chịu mà ghé vào trên giường, trong lòng ngực còn ôm cái gối đầu, đầu vẫn luôn nghiêng, nhìn chằm chằm vào mặt Vân Hân, lại mím môi cười đến hạnh phúc.
Vân Hân vẫn giúp nàng bôi thuốc, ngẫu nhiên bắt gặp ánh mắt si ngốc của nàng, cũng cúi đầu không tự kiềm chế được nụ cười. Bộ dạng Vân Hân cúi đầu cười nhạt, càng khiến cho Giản Dịch nhìn đến xuất thần, trong nháy mắt cảm thấy bản thân đang nằm mơ, về sau liền lập tức phản ứng lại, đây là hiện thực, so với trong mộng còn ngọt ngào hơn.
Sau khi đã bôi thuốc xong, Vân Hân cẩn thận đỡ nàng đứng lên, sau đó thay nàng mặc bộ đồ ngủ. Vừa rồi chỉ thay nàng bôi phần bên trên, Vân Hân lo lắng trên người nàng còn có vết thương, mắt nhìn quần ngủ của nàng, chuẩn bị cởi ra.
"Vân Hân......" Giản Dịch ngượng ngùng mà bắt được tay Vân Hân, thấy Vân Hân định cởi quần cho mình, nàng liền hiểu sai, "Như vậy có thể hay không......"
Giản Dịch ngượng ngùng mang theo chút xấu hổ nói, như vậy có thể không tốt lắm hay không, một câu còn chưa có nói hết ra......
"Em nghĩ cái gì đấy?" Vân Hân dở khóc dở cười nghiêm túc nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng, "Để cho chị nhìn xem bên dưới còn có vết thương nào hay không......"
"Em......" Suy nghĩ đen tối bị phát hiện, Giản Dịch thẹn đến muốn chui xuống đất, đặc biệt là Vân Hân đã hiểu mà còn cố ý nói như vậy, muốn giễu cợt nàng, "Đã không có......"
Vân Hân không tin nàng, vừa nãy cũng nói trên lưng không có, kết quả sao, "Tự mình cởi hay để chị cởi cho em?"
"Em...... Tự em cởi......" Vừa mới nảy khi Vân Hân bôi thuốc cho nàng, trong lòng Giản Dịch liền có chút ngo ngoe rục rịch, bởi vì mỗi lần Vân Hân vuốt ve lưng mình một cái, Giản Dịch liền nhịn không được miên man bất định, làm động tác này ở trên giường, thật sự là quá quyến rũ.
Giản Dịch đem quần của mình cởi xuống, trên đùi quả thật không có vết thương gì, chỉ là đầu gối đã quỳ đến ứ đọng máu.
"Tiểu Dịch......" Vân Hân nâng chân nàng lên, đặt lên trên đùi mình, gục đầu xuống, hôn lên đầu gối ứ đọng máu của Giản Dịch, đưa tay nhẹ nhàng mà xoa bóp cho nàng, "Là chị không tốt, chị đã tới trễ."
Dù là thoạt nhìn cũng khiến cho người khác sợ hãi không ít, Giản Dịch cũng còn chịu đựng được, bất quá nghĩ cho cùng, ngày thường Vân Hân chỉ thấy nàng cắt trúng ngón tay cũng đã đau lòng đến nửa ngày, cũng đừng nói đến lúc này.
Giản Dịch rút chân về, sau đó xê dịch thân thể đến chỗ Vân Hân, hai người mặt đối mặt ngồi ở trên giường, Giản Dịch nắm tay Vân Hân kề lên ngực mình, thâm tình nhìn chăm chú đôi mắt của cô, ấm lòng mà nói: "Trong lòng em, chị tốt nhất......"
"Vân Hân......" Giản Dịch chậm rãi vươn đầu đến, nhẹ giọng kêu tên Vân Hân, đôi mắt buông xuống, sau khi đảo quanh cánh môi Vân Hân, lại tiếp tục dùng đôi đồng tử nóng chảy nhìn cô, khi nhắm mắt khóe môi Giản Dịch hơi câu lên, sau đó lại hôn lên đôi môi đối phương, tinh tế nhấm nháp.
"Ưm ~" Vân Hân tiến lên phía trước, mở đôi môi đáp lại nàng, từ ôn nhu hôn lại trở nên nóng rực, nguyên bản các nàng hai tay chống đỡ trên giường, không tự chủ được mà vòng qua thân thể đối phương, ôm thật chặt, hôn thật sâu.
Giản Dịch ôm Vân Hân, dùng chóp mũi mình cọ lên chóp mũi Vân Hân, đây là động tác mỗi lần khi thân mật với Vân Hân, nàng thích làm nhất, khi các nàng vừa mới hôn môi, trong đầu Giản Dịch hiện lên rất nhiều hình ảnh, đó là cuộc sống của các nàng về sau.
"Vân Hân......"
"Vợ lão bản......"
"Lão bà......"
Giản Dịch buồn nôn hề hề mà thay đổi nhiều cách xưng hô gọi Vân Hân, mỗi lần nói xong một câu, liền tiến lên đòi một trận hôn nồng nhiệt, sau khi hôn, lại kề lên trán nhìn nhau cười.
"Em yêu chị." Lúc này nói ra ba chữ như thế, Giản Dịch cảm thấy sự kiên định mà xưa nay chưa từng có, bởi vì ba chữ này không chỉ đơn thuần là lời ngon tiếng ngọt, mà còn là giữ vững lời hứa hẹn.
Vân Hân đè nàng mà hôn lấy hôn để, trực tiếp dùng hành động để biểu đạt tình yêu. Ba năm, các nàng còn có thể vì đối phương bảo trì một loại cảm giác tim đập thình thịch, có lẽ gặp được đúng người, có một số thứ liền vĩnh viễn sẽ không tiêu tán.
Triền miên ôm hôn, chuyện này khiến cho Giản Dịch càng thêm quên hết tất cả, lòng bàn tay cách áo ngủ, ở trên cánh tay Vân Hân vuốt ve lên, rõ ràng không chiếm được mong muốn thỏa mãn...... Giản Dịch càng thêm dùng sức mà quấn quanh môi lưỡi của Vân Hân, cánh tay trái câu lấy cổ Vân Hân, tay phải đã sờ đến xương quai xanh của cô, xuống chút nữa một chút, vừa ôm hôn nồng nhiệt vừa gấp đến không chờ nỗi mà cởi sạch từng nút áo của cô.
"Ưm...... Tiểu Dịch......"
Nụ hôn của Giản Dịch bắt đầu rơi trên cổ Vân Hân, ngón tay linh hoạt một mạch mà cởi bỏ phân nửa hàng nút áo, bàn tay luồn vào bên trong áo mà dò xét, Vân Hân còn mặc bra. Giản Dịch trực tiếp đem vùi đầu vào, ở trên khỏa mềm mại đã lộ ra phân nửa để lại dấu hôn.
"Ưm......" Vân Hân hơi ngửa đầu, cô đỡ đầu Giản Dịch, biết không thể lại tiếp tục nữa, "Tiểu Dịch...... Mau dừng lại......"
Động tác của Giản Dịch chậm một chốc, lại tiếp tục hôn lên trước ngực Vân Hân, ngay cả Vân Hân nói cũng không nghe.
"Giản Dịch, đừng náo loạn!" Vân Hân gọi cả tên họ của nàng, đem Giản Dịch đẩy ra, cô cũng muốn tiếp tục làm, nhưng người Giản Dịch đầy vết thương, làm sao có thể để cho nàng lăn lộn, Vân Hân lại đem từng nút áo gài lại, "Đêm nay không được......"
"Ừm --" Giản Dịch mất mát gật gật đầu, biết trong phòng bên cạnh còn có ba mẹ nàng, nàng cũng thẹn thùng.
Buổi tối thời điểm đi ngủ, Giản Dịch muốn ôm Vân Hân, Vân Hân lại tránh một chút, "Không được động tay động chân, nghe không?"
Vân Hân miễn cưỡng nhẫn nhịn được một lúc, nếu Giản Dịch lại làm những chuyện như vừa rồi, vậy khó mà nói.
"Em không động......" Giản Dịch nói được thì làm được, liền quy quy củ củ ôm lấy Vân Hân, đã tắt đèn một hồi lâu, Giản Dịch vẫn nhớ ra một việc, "Mẹ em đã nói với chị chuyện gì?"