"Chị nói cho em biết đi~"
Giản Dịch dứt khoát thúc giục Vân Hân, nếu là không nói, phỏng chừng có người muốn rối rắm cả đêm đều ngủ không yên. Vân Hân thỏa mãn lòng hiếu kì của nàng, trong bóng tối nhẹ nhẹ vuốt ve tóc Giản Dịch, tiến đến bên tai nàng nói nhỏ, "Đại khái chính là một ít vấn đề cần thiết phải trả lời nếu muốn... làm lão bà của em."
Hơi thở của Vân Hân phả lên tai của mình, có phải môi đã đụng tới vành tai của mình hay không, còn có giọng nói nỉ non dịu nhẹ kia, trong lòng Giản Dịch truyền đến một trận tê dại, "Thật vậy chăng?"
"Ngủ --" Vân Hân làm đến đó lại ngừng, nếu là tiếp tục "câu dẫn" thêm một chút nữa thì tiểu sắc lang này lại không nhịn được.
*
Năm sau, Giản Dịch phải về thành phố S, ba mẹ nàng không có ngăn cản.
Năm đầu tiên bắt đầu, Giản Dịch liền cường điệu đem tâm tư đặt ở trên tiệm cà phê, tốt nhất cuối năm là có thể khai trương, nàng muốn đem cửa hàng này coi như là nơi kỉ niệm bốn năm các nàng ở bên nhau. Trải qua ba năm phát triển, giá trị sản phẩm mỗi năm ở RUNNER đều đang đột phá tầm cao mới, Vân Trạch bắt tay xử lý việc làm ăn cũng đã dần quen thuộc, thấy hết thảy mọi công việc đều đã đi vào quỹ đạo, thời gian Vân Hân ở phòng vẽ tranh còn nhiều hơn so với việc ở công ty, ngẫu nhiên đi tham dự hai ba cuộc họp hội đồng ban quản trị. Vân Trạch gặp phải những quyết sách lớn, cũng sẽ dò hỏi một chút ý kiến của Vân Hân.
Chuyện nàng và Vân Hân, Giản Dịch nhìn thấy được, ba mẹ không có giống như ban đầu kịch liệt phản đối, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc ủng hộ. Từ sau đợt náo loạn lúc ăn tết, Giản Dịch và ba nàng tựa như tiến vào giai đoạn "Chiến tranh lạnh", hết thảy đều thay đổi, nguyên bản ba nàng khi không có việc gì thích nhất là "Giáo dục" nàng, nhưng đến bây giờ lại ngừng lại, ba nàng còn không có mở miệng nói với nàng lời nào. Đây đã trở thành khúc mắc lớn của Giản Dịch, lúc trước ba Giản không có đồng ý Giản Dịch và Vân Hân ở bên nhau, mà nhượng bộ, cũng chỉ có Tạ Phân khẩn trương lo lắng cho Giản Dịch, đơn phương thỏa hiệp.
Nói ngắn gọn, về xuất quỹ, không có gian nan như vậy, cũng không có thuận lợi, vấn đề này vẫn là cần thời gian mới có thể giải quyết.
Sau đó Giản Dịch nghe từ trong miệng Tạ Phân biết được thân thể ba nàng không được tốt lắm, trong lòng lo lắng nhưng ba nàng lại không chịu nhận điện thoại. Vì thế mặc kệ có bận rộn bao nhiêu, mỗi tháng Giản Dịch đều sẽ cùng Vân Hân cùng nhau, về quê một chuyến vấn an bọn họ. Mặc dù ngay từ đầu Giản thông minh vẫn luôn không cảm kích, nhưng thời gian dài người ba "tâm làm bằng sắt đá" của nàng cũng bắt đầu biến mềm.
Mọi sự thay đổi bắt đầu từ sau tháng bảy, thời điểm tháng chín, lần đầu tiên trong năm nay Giản Dịch nhận được điện thoại ba nàng chủ động gọi đến, nàng còn tưởng rằng bản thân mình hoa mắt.
"Ba?"
"Thân thể của ba đã tốt lên rất nhiều, con cũng không cần mỗi tháng lại phải quay về, chậm trễ công tác."
Vẫn là ngữ khí quen thuộc như vậy, Giản Dịch nghe xong trong lòng nóng lên, "Không... Không có việc gì."
"Đầu tháng mười tiểu Kiệt kết hôn, con sắp xếp thời gian về một chuyến là được." Ba Giản do dự thêm một lát, vẫn nói tiếp, "Con...... Con nhớ rõ đem nàng cùng về......"
"Nàng? Ba nói ai nha......" Giản Dịch không vòng vo.
"Chính là nàng a......" Giản thông minh muốn nói là Vân Hân, nhưng trước nay lại không gọi tên Vân Hân, giống như cố ý dặn dò Giản Dịch đem Vân Hân đến, lại có chút không muốn bị mất mặt.
Lúc này Giản Dịch lại quanh co, Giản thông minh tám phần là chỉ Vân Hân, nhưng lại sống chết vì sĩ diện, nàng chính là cố ý hỏi, "Rốt cuộc ai nha?"
"Ai nha! Ông không nói để tôi nói--" Giản Dịch nghe được giọng của Tạ Phân ở đầu điện thoại bên kia, "Ba con bảo con nhớ kỹ mang Vân Hân cùng về."
Tạ Phân nhìn nhìn lão Giản, lại tiếp tục nói, "Ý ba con là, thừa dịp tiểu Kiệt tiểu Phồn đều ở, con và Vân Hân cũng trở về, người một nhà chúng ta cùng nhau tụ họp...... Ba con còn nói thuốc Vân Hân đưa cho hắn rất hiệu quả, bảo ngươi thay hắn cảm ơn Vân Hân cho tốt."
Ba Giản vẫn sống chết vì sĩ diện: "Tôi nói khi nào!"
Người một nhà? Giản Dịch không nghe lầm, Tạ Phân vừa mới nói Vân Hân và bọn họ là người một nhà.
Nghe điện thoại xong, tâm tình của Giản Dịch rất lâu cũng chưa có ổn định lại, nàng vui vẻ rạo rực mà bò lên trên giường.
Vân Hân đang dựa trên đầu giường lật sách đọc, vừa mới nghe thấy Giản Dịch kêu một tiếng "Ba", lại tiếp tục lật sách, cúi đầu hỏi nàng, "Ba em rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với em?"
Giản Dịch bò đến trước mặt Vân Hân, lấy sách trong tay cô, trực tiếp khép lại đặt ở một bên trên đầu tủ, cười nói, "Ba em không phải cũng là ba của chị sao~"
"Phải không?" Vân Hân nhìn nàng, giọng điệu hỏi ngược lại.
"Đương nhiên phải ~" Giản Dịch nhìn Vân Hân cười toe toét, sau đó dựa bên cạnh Vân Hân, kéo tay cô qua vừa ngắm nghía vừa nói, "Hôn lễ của Tiểu Kiệt cử hành vào tháng 10, ba em bảo em trở về."
"Em trai kết hôn, em đương nhiên phải đi về rồi."
"Ba em còn đặc biệt nói......" Nhớ tới lời mẹ nàng nói hồi nãy, Giản Dịch cười đến không thể khép miệng, nàng đem đầu dựa trên vai Vân Hân, đem ngón tay đan xen vào lòng bàn tay Vân Hân, cùng cô mười ngón tay đan vào nhau, sau đó đưa đến trước mặt mình, hôn nhẹ lên mu bàn tay của Vân Hân một chút, "Ba em còn bảo... bảo em mang theo lão bà cùng về......"
Quan hệ này của nàng và Vân Hân, xem như đã trải qua "sự chấp thuận chính thức" của phụ huynh, Giản Dịch càng nghĩ càng vui vẻ, lôi kéo tay Vân Hân, cười vui vẻ, lại hôn lên mu bàn tay của Vân Hân vài cái, mới buông ra.
Nhìn động tác ngây ngốc của Giản Dịch, Vân Hân liền cười thành tiếng, "Ưm--"
Vân Hân trả lời quá "lãnh đạm", Giản Dịch không hài lòng, vươn tay câu lấy cổ Vân Hân, cả người nửa "treo" ở trên người Vân Hân, nghiêm túc mà nhìn đôi mắt cô, "Mẹ em nói, về sau chúng ta chính là người một nhà......"
Đợi lâu như vậy, rốt cuộc chờ đến ngày này. Đêm nay Giản Dịch phá lệ chủ động, gần như vậy mà còn bĩu môi, Vân Hân cũng nổi lên hứng thú, đỡ eo nàng, đưa đầu hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, hôn xong mới nói, "Hiện tại vừa lòng sao?"
"Ba nói, thuốc chị mang rất hiệu quả, thân thể ba khá hơn nhiều, còn nói......" Giản Dịch liếm môi, vừa lòng mà cười, nàng duỗi ngón trỏ ra, lòng bàn tay nắm lại, vuốt ve môi dưới của Vân Hân, khi nói chuyện đã sớm thất thần.
"Còn nói cái gì?" Giọng Vân Hân khàn khàn, cúi đầu để nàng sờ, cười đến quyến rũ, nhưng tay vẫn xoa ở trên mông của Giản Dịch.
"Bọn họ còn nói......" Giản Dịch bị Vân Hân vuốt ve, cả người liền giống như bị đốt cháy, "Bảo em thay ba cảm ơn chị cho tốt......"
"Vậy em muốn cảm ơn như thế nào?"
"Em muốn...... cảm ơn như thế này!" Giản Dịch cũng học được chơi xấu, không có một tia chuẩn bị trước, liền đột nhiên đem Vân Hân áp đảo ở trên giường, sau đó hạ thấp nhiệt độ máy điều hòa, kéo tấm chăn lên che đậy thân thể các nàng.
"Em muốn tới......" Giản Dịch trong chăn cười, đem Vân Hân gắt gao đè ở dưới thân, lúc trước ở trên giường luôn nằm dưới, "rèn luyện" ba năm, tiến bộ vẫn phải có.1
"Giản Dịch!" Trong chăn phát ra tiếng kêu phiền muộn của Vân Hân, còn chưa kịp phản ứng lại, Vân Hân liền cảm giác được đầu Giản Dịch dưới vạt áo ngủ của mình, trực tiếp chui đi vào, đầu lưỡi ấm áp mềm mại vừa hôn vừa liếm ở trên bụng mình.
Giản Dịch biết rốn của Vân Hân rất mẫn cảm, cho nên vươn lưỡi hôn lâu lên đó một vòng, tay theo eo Vân Hân mò lên trên, rất nhanh đã bắt được một ngọn núi nhỏ, lực độ trên tay mạnh yếu vừa phải, mấy năm nay, nàng đã hiểu rõ thân thể Vân Hân, như thế nào có thể làm cho Vân Hân thoải mái, chạm vào nơi nào khiến Vân Hân có phản ứng đặc biệt lớn, Giản Dịch đều rõ ràng.
Không bao lâu, thân mình Vân Hân liền mềm nhũn, tùy ý Giản Dịch "lăn lộn" chính mình, "Ưm...... A......"
*
Hôn lễ của Giản Kiệt vào tháng 10, Giản Dịch và Vân Hân đúng ngày đến, Trì Gia cũng đến, còn thuận tiện mang theo Cảnh Nhuế.
Hôn lễ tiến hành ở bên ngoài, kiểu Trung Quốc kiểu Tây đều trộn chung một lần, rất náo nhiệt, Giản Dịch nhìn thấy cũng có chút đỏ mắt.
Ngày đó, nàng và Vân Hân mặc váy tình nhân, nàng kéo tay Vân Hân, cũng chìm trong ảo tưởng hôn lễ của các nàng, nàng và Vân Hân hẳn cũng sẽ mặc áo cưới đi~
Vân Hân mặc áo cưới, không biết sẽ khiến bao nhiêu người kinh diễm? Giản Dịch mải mê tưởng tượng, liền có chút si mê...... Mặc kệ Vân Hân có thể khiến bao nhiêu người kinh diễm, nhưng lòng của nàng, trước sau như một đều chung thủy với một mình mình, Giản Dịch tưởng tượng đến điểm này, liền nhịn không được mà cười ngọt ngào.
Giản Kiệt mặc lễ phục vào cũng ra dáng ra hình, cậu nắm tay cô dâu, một khắc hắn vì cô dâu mà đeo nhẫn lên cho nàng kia, Giản Dịch cảm thấy Giản Kiệt giống như là một người con trai đã trải qua lễ rửa tội, nguyên bản là một người thô kệch suy nghĩ cẩu thả hay gây chuyện, cũng bắt đầu trở nên có trách nhiệm.
Thời điểm cô dâu chú rể ở cạnh nhau mà ôm hôn, trong không khí bị vô số sự ngọt ngào vây quanh, Giản Dịch quay đầu nhìn thoáng qua Vân Hân, phát hiện Vân Hân cùng lúc nhìn nàng, Giản Dịch nắm chặt tay Vân Hân, "Chúng ta cũng kết hôn đi --"
"Chúng ta kết hôn đi." Vân Hân ôm chầm vai Giản Dịch, đem lời nàng nói lặp lại một lần.
Trì Gia và Cảnh Nhuế cũng đứng bên cạnh hai người bọn họ, vốn dĩ khi Trì Gia thấy hôn lễ của Giản Kiệt tiến hành cũng không có cảm xúc gì lớn, nhưng vừa nghe thấy hai người Vân Hân Giản Dịch nói muốn kết hôn, trong lòng lại cảm thấy hâm mộ. Nàng và Cảnh Nhuế ở bên nhau cũng coi như hơn ba năm, tuy rằng trong lúc đó có tách nhau hai lần, nhưng sau lại lăn lộn mà hợp lại, tình cảm cũng coi như ổn định đi.
Lại nói tiếp, lúc trước nàng và Cảnh Nhuế ở bên nhau, còn sớm hơn hai người Giản Dịch, hiện tại nhìn lại tiến độ phát triển của nhà người ta, nhìn nhìn lại bản thân, ngẫm lại liền tức giận.
"A!" Trong bầu không khí ái muội đột nhiên truyền đến một tiếng thét khủng khiếp.
"...... Cô nãi nãi em làm gì a?!" Cảnh Nhuế đang nhìn hôn lễ, thình lình một chiếc giày cao gót của Trì Gia liền giẫm đến, không sai biệt lắm phế bỏ nửa cái chân, còn dẫn tới một đống người "Nhìn chằm chằm".
"Khi nào chị mới đưa em đi gặp người lớn trong nhà." Lần đầu tiên Trì Gia đưa ra yêu cầu như vậy với Cảnh Nhuế.
"Gặp phụ huynh? Này em không phải không có việc gì nên tìm việc......" Cảnh Nhuế còn chưa có cùng mọi người trong nhà xuất quỹ.
"A!" BGM động lòng người, lại truyền đến một tiếng hét thảm thiết.
Một lời không hợp, Trì Gia lại đưa gót giày giẫm lên chân kia của Cảnh Nhuế, tức giận nói: "Họ Cảnh! Chị chưa từng để ý em!"
Giản Dịch và Vân Hân cũng nhìn về hướng các nàng, mặc kệ tình huống như thế nào thì Trì Gia và Cảnh Nhuế cũng có thể làm ầm ĩ, mặc kệ lúc trước Giản Kiệt và Phàn Phồn cũng là cãi nhau như thế, cuối cùng vẫn tu thành chính quả.
Sau khi giẫm xong, Trì Gia liền quay đầu chạy lấy người, trong lòng thầm đếm ba giây, nếu nội trong ba giây Cảnh Nhuế không đuổi theo dỗ nàng, một tháng này Cảnh Nhuế cũng đừng mong lên giường ngủ.
Đừng nói ba giây, mới một giây Cảnh Nhuế liền đuổi theo, tìm một chỗ không người nhanh chóng dỗ dành nàng, đời trước nhất định là thiếu Trì Gia, cho nên đời này mới gặp phải cục nợ là nàng.
Đến thời điểm ném bó hoa, Giản Dịch lôi kéo Vân Hân cùng nhau tiến lên xem náo nhiệt.
Trước khi ném, Phàn Phồn quay đầu lại nhìn thoáng qua đám người, sau đó xoay người ném về sau lưng, đám người xôn xao một trận, sau đó lại lập tức an tĩnh.
Bởi vì Giản Dịch và Vân Hân đồng thời tiếp được bó hoa, đương tất cả mọi người đều cảm thấy giờ khắc này thực sự xấu hổ, chỉ có hai người các nàng hiểu được ý nghĩa sâu xa của việc này.
Trên đài, Giản Kiệt và Phàn Phồn nghịch ngợm nháy mắt với Giản Dịch, Giản Dịch nắm tay Vân Hân, sớm đã cảm động đến rơi nước mắt......