Ngày rời khỏi Luân Đôn, thành phố này vẫn bị mưa lớn bao phủ như trước.
Vân Hân lên máy bay về nước, những gì tươi đẹp từng có ở nơi đây, tựa như phong cảnh ngoài cửa sổ, từ rõ ràng đến mơ hồ, rồi một màu trắng xoá. Cô hẳn nên về nước từ hai năm trước, lại bởi vì một email của Mục Hàm mà quấy rầy kế hoạch vốn có của cô. Khi nhìn bức ảnh chụp ấy, giống như hai bàn tay trắng lại ngã xuống vực sâu vạn trượng, không nói quá chút nào, khoảnh khắc ấy cô thực sự có cảm giác như vậy.
Hai năm sau, cô quyết định về nước. Có lẽ chịu không nổi nỗi cô đơn một mình, hoặc là thời tiết bốn mùa ẩm ướt mà âm u của Luân Đôn thật sự không thích hợp để giải sầu, bởi vì phơi nắng quá ít, nụ cười cũng trở nên giống màu da, dần dần tái nhợt.
Mặc kệ có nguôi ngoai được với đoạn tình cảm đó hay không, cô cảm thấy bản thân mình hẳn đã vơi bớt, trở lại trong nước, thay đổi thời tiết, có lẽ có thể đổi một loại tâm tình khác.
Sau khi về nước, cô vẫn thích uống rượu, chỉ không giống như ban đầu, hàng đêm say sưa. Dần dà, đây không tính là một kiểu phát tiết, chẳng qua quen thói có hương vị của cồn, rời xa sẽ cảm thấy không khoẻ.
Cô đến thành phố L, hiện tại Cảnh Nhuế có thể coi là người bạn duy nhất của cô.
"Vân Hân, cậu nhìn bộ dáng cậu bây giờ mà xem..." Vào phòng, mùi rượu nồng đậm, rõ ràng ban ngày lại âm u như đêm tối. Cảnh Nhuế vén bức mành thật dày, để ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng.
"Uống cùng mình chút đi."
"Tự biến bản thân thành thế này...vì người phụ nữ đó?! Nếu cậu còn thích cô ta thì phải đi tìm chứ, đi cướp cô ấy trở về!" Thanh âm Cảnh Nhuế càng lúc càng lớn, đến phần sau cơ hồ hét lên. Cô đã quen biết với Vân Hân nhiều năm như vậy, đã bao giờ thấy cậu ta uể oải thế này đâu: "Vấn đề là, họ Tô kia đáng giá để cậu làm thế vì nàng sao?!"
"Mình làm gì vì cô ta cơ? Chuyện cũ đã qua, không cần nhắc lại."
"Cậu vì cô ta mà sa sút tinh thần, vì cô ta mà để lạc mất chính mình...Như thế còn không nghiêm trọng sao?" Cảnh Nhuế cũng khuyên bạn mình không ít, nhưng người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, hiện tại là Vân Hân không muốn mở rộng trái tim mình, đón nhận cuộc sống mới.
"Gâu gâu...gâu gâu..."
"...Tiếng gì thế?" Con Whisky trốn sau sô pha, sủa ăng ẳng, làm cho Vân Hân hoảng sợ. Vân Hân lần đầu tiên nhìn thấy Whisky, chính là lần này.
"Chó Husky...Tôi cảm thấy thấy rất thích hợp cho cậu nuôi." Cảnh Nhuế bế Whisky đưa đến trước mặt Vân Hân, cô đã cố ý nhờ chủ tiệm chọn một con nhiều chuyện nghịch ngợm nhất: "Tên tôi cũng chọn dùm cậu luôn rồi, không phải cậu thích uống rượu à, nó tên 'Whisky', hợp với cậu lắm đó --"
"Whisky?"
"Cậu rảnh thì cũng rảnh, nuôi chó, dâng hiến chút tình thương, không phải rất tốt sao?"
Lần đầu tiên Whisky nhìn thấy Vân Hân liền không hiểu sao thân cận, giống như nhận định người này là chủ nhân của nó vậy, cứ quấn quýt lấy cô. Vân Hân chưa bao giờ nuôi động vật, nhưng nếu Cảnh Nhuế đã đưa tới, cậu ấy nói cũng có lý, dù sao cũng đỡ buồn hơn một mình.
Chiêu này Cảnh Nhuế dùng rất chính xác, từ sau khi Vân Hân nuôi Whisky, giống như có thêm một đứa con, cũng không giống đứa con nít bình thường, hành hạ cô quá đáng, chỉ là đồ đạc trong nhà bị nó cắn phá hư mấy thứ...Whisky nhìn tuy ngốc ngốc đáng yêu, nhưng có chút thông minh, nhất là mỗi khi thấy Vân Hân uống rượu, liền đặc biệt hiểu ý tới "làm ầm ỹ" với cô, còn có thể dỗ cô vui.
"Tôi mở một quán cà phê, làm ăn cũng chỉ thế thôi, bình thường cậu tới quản lý giúp tôi một chút."
Sau khi đến thành phố L không bao lâu, Vân Hân liền tới quán LEFT của Cảnh Nhuế. Mỗi ngày tuy trôi qua rất bình đạm, nhưng miễn cưỡng cũng coi như phong phú. Mỗi ngày nàng có thể gặp gỡ vô số người rất đa dạng, cũng sẽ đối mặt vô số chuyện, tuy chỉ vài việc vụn vặt, nhưng đây là cuộc sống.
Khi nội tâm không bị một thứ gì đó giống nhau hoàn toàn chiếm cứ, tâm tình cũng thoáng hơn không ít. Đây cũng là nguyên nhân Cảnh Nhuế muốn để Vân Hân giúp mình để ý tiệm cà phê. Trong lòng Vân Hân vẫn luôn thực cảm kích Cảnh Nhuế, Cảnh Nhuế tuy tính tình nóng vội, cũng không phải một người giỏi thuyết giáo người khác, nhưng quả thật biết khuyên bảo người ta.
Vân Hân ở LEFT ngây người hai năm, bởi vì khách hàng phần lớn đều là sinh viên trẻ tuổi, đó là một quần thể đặc thù, bọn họ có thể có bao nhiêu phiền não đây? Không bị lây nhiễm quá nhiều thứ xấu xa của xã hội, trên mặt bọn họ thường lộ nụ cười đơn thuần tốt đẹp nhất, thậm chí khi nói chuyện còn có thể đỏ mặt. Truyện Thám Hiểm
Một ngày mùa hè sau giờ trưa, cô đang ngồi ở quầy bar mặt tiền tiệm cà phê, thoáng vừa nhấc đầu, một cô gái với mái tóc đen dài đứng cách đó không xa. Có thể sức nóng bên ngoài rất cao, trên mặt nàng còn ẩn hiện ít mồ hôi, hai gò má trắng nõn lộ ra nét đỏ ửng tự nhiên, nhìn khí chất hẳn vẫn là một sinh viên.
Chẳng qua khuôn mặt này cực kỳ giống một nhân viên phục vụ trong tiệm, độ tương tự gần sống như song sinh, Vân Hân có chút nghi hoặc hỏi: "Giản Kiệt......"
Cô vừa mở miệng, đối phương rõ ràng khẩn trương hẳn lên, thậm chí nói năng có phần lộn xộn, mạt ửng đỏ trên mặt lại có xu thế lan rộng: "...Chào chị, chuyện là...Giản Kiệt là em trai của em, hôm nay em...Hôm nay em đến làm thay em ấy...Em tên là Giản Dịch, Giản trong 'đơn giản', Dịch trong 'thần thái sáng láng'..."
Nói một câu thôi mà cũng có thể căng thẳng đến vậy? Vân Hân cười cười với nàng, tỏ ý thân thiện, lại dẫn nàng vào phòng thay quần áo, đổi đồng phục làm việc.
Đến trưa, Vân Hân vẫn luôn yên lặng chú ý nàng, gầy gầy nhỏ nhắn, làm việc lại rất nghiêm túc, khi nàng cười rộ lên cũng rất ưa nhìn, có lẽ dùng "thoải mái" để hình dùng càng thích hợp. Hàng ngày Vân Hân đều có thể nhìn thấy nụ cười của rất nhiều người, nhưng lưu lại ấn tượng cũng rất ít, chỉ riêng về điểm này, Vân Hân còn mời nàng uống một ly Latte.
"Bức hoạ này...là của Yuna.S vẽ sao?"
Tức thì, Vân Hân có chút thất thần. Bốn năm, cô chưa từng từ miệng người khác nghe được cái tên này, xưng hô đó đối với cô mà nói, như một kí ức sẽ chết đi.
Bức hoạ trên tường là do cô sáng tác sau này, chưa bao giờ lấy chữ ký Y.S xuất bản, nếu không phải người cẩn thận nghiên cứu nét vẽ của cô, Giản Dịch không có khả năng hỏi câu đó. Nhưng dù sao cũng đã là chuyện quá khứ, Vân Hân không muốn nhắc tới, chỉ tuỳ ý trả lời có lệ: "...Nhờ một người bạn mang đến, tôi không nghiên cứu gì về hội hoạ."
Vẻ mặt Giản Dịch có chút mất mát, nói buổi chiều còn phải bảo vệ luận văn, nên đi trước.
Nàng đi rồi, Vân Hân một mình tiếp tục uống cà phê đen, không ngờ sau khi về nước còn có người nhớ rõ thân phận trước kia của cô. Nghĩ vậy, Vân Hân lấy di động, nhìn email của một fan tên J nhắn cho mình. Mỗi năm một bức, tổng cộng chỉ có bốn bức. Cô chưa bao giờ trả lời J, nhưng những bức thư này lại đọc đi đọc lại rất nhiều lần, mỗi lần xem đều cảm thấy ấm lòng.
Trong phòng thay đồ, Vân Hân nhặt được trong góc một tập văn kiện trong suốt, loáng thoáng nhìn ra là tư liệu của luận văn tốt nghiệp. Thứ quan trọng như thế còn có thể quên, Vân Hân nghĩ đến bộ dáng căng thẳng đỏ mặt của cô bé đó khi nói chuyện, quả thật thoạt nhìn giống một người thích vứt đồ bừa bãi. Hồi tưởng lại dáng vẻ của em ấy khi nói chuyện, Vân Hân dĩ nhiên lại nở nụ cười: "Cô bé này..."
Cũng may từ trong tập tài liệu tìm được cách liên lạc với giáo sư của Giản Dịch, sự tình nói đến cũng khéo, giáo sư của em ấy vừa vặn lại chính là bạn học cũ của mình khi còn ở bên Anh, trước đó không lâu còn tham gia buổi họp mặt bạn bè. Vân Hân liên hệ với giáo sư Dương, lần này coi như giải vây giúp Giản Dịch.
Cho tới bây giờ Vân Hân cũng không nghĩ tới, cô và Giản Dịch còn có thể dây dưa với nhau nhiều chuyện cũ như vậy, vốn cứ nghĩ chỉ gặp mặt một lần thôi. Duyên phận là một thứ rất kỳ diệu, sau khi gặp nhau lần đầu tiên, số lần hai người cùng xuất hiện không ngừng tăng lên.
Giản Dịch đánh bậy đánh bạ tặng cô một món quà sinh nhật, nói đến lại buồn cười, món quà đó lại chính là tập tranh mà cô xuất bản ở Luân Đôn bốn năm trước. Giản Dịch kể cho cô nghe một số chuyện cũ liên quan tới tập tranh này, chuyện đó làm cho Vân Hân cảm thấy giống như đã từng quen biết...Nhưng thế giới lớn đến thế, nào có chuyện trùng hợp tức mức ấy đâu?
Vân Hân luôn không thích nợ ân tình người khác, tuy không phải sinh nhận mình, nhưng Giản Dịch vẫn tặng quà cho cô: "Giản Dịch, buổi tối cùng ăn cơm đi."
Cô dẫn Giản Dịch tới Số 9, đó là một quán rượu nhỏ mà Cảnh Nhuế mở ở thành phố L. Tuy Cảnh Nhuế là một thiên kim đại tiểu thư, nhưng cố tình lại thích nấu nướng. Việc làm ăn buôn bán của cô làm rất lớn, duy chỉ mỗi quán rượu nhỏ này là để bụng nhất.
Vân Hân dẫn Giản Dịch đến gặp Cảnh Nhuế, không ngoài dự liệu, Cảnh Nhuế quả nhiên bắt đầu hoài nghi quan hệ của hai người. Bốn năm qua cô vẫn không tiếp xúc bạn bè mới nào, lần này chỉ là một cô gái xa lạ mới gặp mặt hai lần, nếu mời đi ăn cơm thì hoàn toàn có thể đi nơi khác ăn, không cần thiết phải đến chỗ này của Cảnh Nhuế. Chính bản thân Vân Hân cũng có phần khó hiểu, phải biết quán rượu nhỏ này của Cảnh Nhuế cũng chỉ tiếp đãi khách quen.
"Nhiều năm thế rồi, đây vẫn là lần đầu tiên cậu dẫn bạn tới chỗ này của tôi, cậu đừng nói cậu không nhận ra."
"Tôi biết."
Trải qua cuộc tình kia, lại qua nhiều năm đến thế, đối với tình yêu, Vân Hân không có kỳ vọng gì, cũng không tuyệt vọng. Có lẽ rốt cuộc không tìm được cảm giác oanh oanh liệt liệt năm đó nữa, cũng không dễ dàng động tâm, hết thảy đều bình thản như nước, giống như bây giờ, một người cũng rất tốt. Ôm suy nghĩ như vậy, từ khi Vân Hân chia tay đến giờ cũng đã hơn bốn năm, lại vẫn một mình.
Giản Dịch thích Y.S, thích đến mức màn hình di động cũng để hình tác phẩm của người đó. Mỗi lần nhắc tới Y.S, cô gái vốn không giỏi biểu đạt này tựa hồ lại xúc động muốn thao thao bất tuyệt. Giản Dịch cùng fan J trong tưởng tượng của Vân Hân thật sự thập phần phù hợp, không biết thứ cảm giác này là sai hay đúng, Vân Hân cố ý hỏi nàng: "Cho nên sau khi cô ấy rời khỏi giới hoạ sĩ, hàng năm em vẫn gửi email cho nhà xuất bản, hỏi thăm tình hình của cô ấy, phải không?"
Những lời này, cho tới giờ Giản Dịch cũng chưa từng đề cập với cô.
"Sao chị biết!" Giản Dịch trợn to hai mắt, biểu tình kinh ngạc hơn nữa ngữ khí đầy kinh thán, đủ để chứng minh suy đoán trong lòng Vân Hân. Thì ra thế giới này thật sự nhỏ đến thế, Giản Dịch chính là J, là J hàng năm vẫn viết thư cho cô. Trong lòng Vân Hân ngổn ngang trăm mối cảm xúc, sau bốn năm, các nàng thế nhưng còn có thể gặp nhau. Cô nhìn khuôn mặt của Giản Dịch, nhưng thật ra không kém mấy so với J trong tưởng tượng của mình.
Kết quả, Giản Dịch lại bị cô nhìn chằm chằm đến đỏ mặt.
"Không phải em đã nói với tôi sao? Quên rồi?"
"Ah..."
Giản Dịch cứ như thế bị lừa dối qua chuyện, thoạt nhìn ngốc ngốc, Vân Hân vẫn cúi đầu cười, nhưng Giản Dịch hoàn toàn không biết cô đang cười cái gì.
Vân Hân cho nàng số điện thoại, nhưng không ngờ Giản Dịch lại nhanh như vậy chủ động hẹn mình ra ngoài. Muốn nói lúc Giản Dịch làm cô xúc động, thì là ngày đó, Giản Dịch hẹn cô đi nghe nhạc, nhưng lại lòng tràn đầy tâm sự. Cô bắt gặp Giản Dịch tranh cãi với bạn trai. Đủ chuyện phát sinh làm cho Vân Hân như thấy được mình năm đó, mà dáng vẻ Giản Dịch phẫn nộ bất lực, lại muốn giả bộ quật cường mạnh mẽ lại làm cho người ta đau lòng.
Cô thay Giản Dịch cho gã đàn ông đó một cái tát, bởi vì cảm giác bị phản bội đó, không ai có thể hiểu hơn cô.
Ngày đó Giản Dịch khóc thật sự lợi hại, vẫn nghẹn ngào nói muốn uống rượu. Lúc ấy cô cũng thế, chẳng qua bên cạnh không có ai an ủi cô, muốn uống thì uống, uống đến say mèm bất tỉnh nhân sự, cũng không có ai nói với cô một lời.
Tối hôm ấy, Vân Hân đưa Giản Dịch về nhà, so với rượu, có lẽ Whisky càng có thể an ủi nàng, ít nhất năm đó cô cảm thấy như thế.
Cũng tối hôm đó, Vân Hân phát hiện cảm giác của mình với Giản Dịch có lẽ thật sự giống như lời Cảnh Nhuế nói, bởi vì khi tới gần em ấy, có loại xúc động muốn hôn nàng...
Bốn năm qua, cuộc sống không gợn sóng của cô tựa hồ bởi vì sự xuất hiện của một người mà bắt đầu dấy lên con sóng mới.