Chớ Nói "Xử" Với Tôi

Ngày thứ hai sau giờ tan học, Trần Hi nhận được một cú điện thoại, chính thức
xác định kiếp sống giúp việc của mình. Cô chuẩn bị các đồ dùng tùy thân cơ bản,
đứng trước của trường học đợi Khương Sâm phái xe tới rước. Chỉ chốc lát một
chiếc xe màu trắng chạy băng băng dừng ở trước mặt Trần Hi, cửa xe chậm rãi hạ
xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười của Tiểu Hắc.

“Trần tiểu thư.” Tiểu Hắc là tài xế, da vẽ hắn tuy rất đen, nhưng lúc hắn
cừời lộ ra hàm răng trắng bóc, Trần Hi cũng đi theo cười cười.

“Anh khỏe chứ.” Không ai đưa tay đánh mặt người tươi cười, Trần Hi tự nhận là
mình khá rõ nguyên tắc này.

Tiểu Hắc từ ghế lái đi xuống chủ động đem hành lý Trần Hi bỏ vào cốp xe sau.
Đặt đồ xong, hắn mở cửa sau cho Trần Hi ngồi vào.

Chỗ ngồi này làm cho Trần Hi có chút kinh ngạc, theo như bình thường mà nói,
thân phận của cô không thể tôn quý hơn so với Tiểu Hắc, cô cảm thấy xấu hổ khi
ngồi vị trí này.

“Lên xe đi, ông chủ bảo tôi dẫn cô đi mua trước hai bộ quần áo, ông chủ nói
hôm nay cô phải thử những bộ quần áo đẹp nhất, khi về nhà ông ấy muốn xem cô mặc
nó”. Lời nói Tiểu Hắc rõ ràng có chút ý thúc giục, Trần Hi cũng không suy nghĩ
gì nhiều, cúi đầu chui vào trong xe.

Tiểu Hắc nhẹ nhàng đóng cửa xe, sau đó khởi động chạy đi. Trong xe rất yên
lặng, yên lặng đến mức làm Trần Hi có chút hoảng hốt.

Trần Hi nhìn chằm chằm phía sau Tiểu Hắc một hồi, rồi đưa mắt nhìn ra ngoài
xe, rất nhiều chuyện đã vượt qua kế hoạch của cô khi được trọng sinh. Cô có chút
bất đắc dĩ, nhưng lại không có cách nào khác, cô đã nỗ lực tránh được những
chuyện mình biết trước sẽ xảy ra, nhưng lại vô tình bị vướng vào những chuyện
khác.

Bóng dáng Doãn Triệt như hồn ma u linh thoáng qua cửa xe, làm Trần Hi thấy
lạnh run. Trời ơi, thật kinh hãi! Cô vỗ vỗ ngực, như vậy mà cũng có thể nhìn
thấy hắn.

Trên tay hắn cầm một bình rượu hình như đang muốn gọi điện thoại.

Cô còn nhớ rõ, trước đây Trương Nghiên có từng nói qua, Doãn Triệt dẫn cô ấy
đến một nơi phong cảnh tươi đẹp bên cạnh hồ nhỏ, lãng mạn ăn tối uống rượu dưới
ánh trăng.

Mặc dù không nhớ rõ thời điểm xảy ra, nhưng cô loáng thoáng vẫn có ấn tượng,
cô đã từng vô số lần tự tưởng tượng nhân vật nữ chính đó không phải Trương
Nghiên mà chính là mình.

Rất tốt, ít nhất có một số chuyện giống như suy nghĩ của cô đang xảy ra.

“Trần tiểu thư, điện thoại của cô đổ chuông? ” lời nói Tiểu Hắc làm Trần Hi
đang suy nghĩ mông lung tỉnh lại.

“A, cảm ơn.” Cô khách khí nói tiếng cảm ơn, điện thoại hiển thị số Doãn Triệt
đang gọi đến, cô nhất thời cảm thấy da đầu có chút tê dại, đừng nói là đối tượng
cùng Doãn Triệt ăn tối dưới ánh trăng lần này là mình nha!

Trần Hi không nhịn được quay đầu lại nhìn, Doãn Triệt đã bị bỏ rơi rất xa,
nhưng bóng dáng hắn mạnh mẽ rắn rỏi còn có thể mơ hồ

thấy được, người đàn ông
kia luôn tồn tại cảm giác cường đại, làm cho người dù đang ở vị trí rất xa cũng
có thể phát hiện sự hiện hữu của hắn.

Chuông điện thoại vẫn còn vang lên không ngừng, Trần Hi cắn răng, nhấn tắt
máy. Đã xác định quên đi, không cần có thêm bất kỳ mối liên hệ nào nữa. Cho dù
trước đây cô đã từng rất mong đợi cảnh tượng này, nhưng hiện thực cho dù xảy ra
cũng không có bất cứ ý nghĩa nào, chỉ làm cô thêm phiền não mà thôi.

Qua mấy giây, điện thoại trong tay Trần Hi lại vang lên, lần này cô lại kiên
quyết tắt máy, muốn mọi việc chấm dứt ở đây, cứ như vậy mà chấm dứt.

Mặt trời đã bắt đầu lặn, bất luận có lái xe hướng nào, nó cũng xuất hiện đỏ
rực trước mặt.

Trần Hi nhìn mặt trời đỏ rực , ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ xe, chiếu
vào trên mặt của cô, không những không làm chói mắt, ngược lại còn làm cho người
ta cảm thấy ấm áp nhu hòa.

__________

Tức tối lầm bầm, Doãn Triệt nhìn chằm chằm vào điện thoại đã bị cắt liên
lạc.

Trong đầu hắn hồi tưởng lại lúc cô ở ven đường nhăn mặt khóc bù lu bù loa,
còn bộ dáng lén lén lút lút chống cự lại hắn, không khỏi cười một tiếng.

Thật là một cô gái không biết điều, hắn cũng đã chủ động liên lạc với cô, vậy
mà cô ngược lại tắt điện thoại của hắn.

Tiểu bảo bối này, tính khí cũng thật cứng rắn!

Doãn Triệt nhìn chằm chằm chai rượu đỏ trong tay lắc lắc đầu. Thôi, cũng phải
trách mình, đúng là hắn cũng có lỗi, cứ như vậy mà vứt bỏ cô giữa nơi hoang vu,
đã vậy còn trở lại đánh dã chiến để cho cô nhìn thấy, cô gái nhỏ này tính khí
khó chìu như vậy cũng là có nguyên nhân.

Doãn Triệt cảm giác trong lòng bứt rứt, với tính tình của hắn, cú điện thoại
này hắn tuyệt đối sẽ không gọi hai lần, nhưng hôm nay hắn nghĩ nhất định phải
hẹn được tiểu bảo bối này ra ngoài.

“Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không liên lạc được. . . . . .” Kết
quả gọi lại lần nữa khiến Doãn Triệt sửng sốt một chút, lửa giận của cô gái này
cũng quá lớn thì phải, có gì thì từ từ mà nói, thế nhưng cô lại tắt máy.

Doãn Triệt nhìn chai rượu đỏ trong tay, chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi, không
có kế hoạch gì thì cũng tiếc quá.

Hắn liếc qua danh bạ trong điện thoại, Trương Nghiên, Trần Tuyết Lệ, từng tên
các cô gái lướt qua đầu ngón tay. Lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng không thấy một
người nào có thể làm cho hắn nghĩ tới phấn khích để gọi đến.

Thôi, nâng chén mời trăng sáng vậy.

Doãn Triệt bất đắc dĩ nhún vai, ngày tốt cảnh đẹp rượu ngon, hắn thế nhưng
lại trải qua một mình, hắn đúng là điên rồi.

Sự xuất hiện của Doãn Triệt phần nào làm tâm ý Trần Hi rối loạn, tâm tình cô
tiếp tục mơ màng không để ý Tiểu Hắc kêu.

“Trần tiểu thư, đến rồi. . . . . .” Tiểu Hắc dừng xe lại, hắn chủ động mở cửa
xe cho Trần Hi, còn lấy tay che phía trên cửa xe đề phòng cô bước xuống bị va
chạm vào đầu.

“Cám ơn, anh không cần phải khách sáo vậy đâu” Trần Hi có chút ngượng ngùng
cười cười, cô là người giúp việc, hắn là vệ sỹ, thân phận của hai người không có
gì khác nhau.

“Không có gì, tôi chỉ hy vọng hiện tại cô vui vẽ một chút, một hồi nhìn thấy
ông chủ cũng sẽ không muốn tự sát….”.

“Cái gì?” Trần Hi cảm giác như mình đang nghe nhầm.

“Không có gì, cô mau vào đi, tôi chạy xe đến bãi đỗ.” Tiểu Hắc cười cười.

Trần Hi trợn mắt há mồm nhìn nhân viên phục vụ mang đồng phục cho mình, hiện
tại cô cũng không biết dùng từ gì để hình dung tâm trạng của mình.

Khương Sâm thật sự đặt y phục cho cô, nhưng hắn có cần thiết phải bỏ ra số
tiền lớn như vậy cho cái tiệm cao cấp này không, lại còn đặt cho cô những trang
phục để giả dạng phụ nữ các nước. Nào là sườn xám Trung Quốc, váy đen kiểu Tây,
ki-mo-no Nhật Bản, còn có trang phục của Ấn Độ.

Trần Hi cảm giác mình có chút chút nhức đầu, vừa mới xử lý chuyện của tên đàn
ông cặn bã kia, giờ lại phải đối phó với cái hoa thủy tiên tự mãn này.

“Tiểu Hắc. . . . . .” Trần Hi hướng Tiểu Hắc vừa mới bước vào cửa ngoắc ngoắc
tay.

“Trần tiểu thư, thế nào?” Tiểu Hắc trước sau như một cười ôn hòa.

“Anh có thể nói cho tôi biết, anh làm thế nào mà kiên trì được đến tận bây
giờ?”

Tiểu Hắc đột nhiên cảm thấy nụ cười của Trần Hi có điểm giống Khương Sâm,
cùng cái kiểu cười hồ ly đó!

“Cái gì kiên trì?”

“Thôi, tôi nói thằng nha, các anh bình thường là người nào ở trên?” Trần Hi
còn liếc Tiểu Hắc nhíu nhíu mày, “Cái đó chắc anh hiểu rồi hả?”.

“Hiểu. . . . . .” Tiểu Hắc đưa tay gãi gãi đầu, bừng tỉnh làm như hiểu ý Trần
Hi, gật đầu một cái.”Dĩ nhiên ông chủ phải trên tôi rồi”.

“Rất tốt, ” Trần Hi vỗ vỗ bả vai Tiểu Hắc.”Tiểu Hắc anh phải ăn nhiều một
chút, bảo đảm thân thể tráng kiện, tốt nhất là ép cho ông chủ của anh sử dụng
hết sức lực, để hắn cạn kiệt mà chết…”

“Hả?” Tiểu Hắc nhìn gương mặt oán giận của Trần Hi, chợt rùng mình một cái,
hắn cảm giác trong đầu Trần Hi nghĩ đến tuyệt đối không phải đơn giản như câu cô
vừa hỏi, sao những người này luôn nói chuyện cao thâm khó lường như vậy, chẳng
lẽ như vậy mới có ý tứ sao?

Trần Hi tưởng tượng ra cảnh Khương Sâm đè Tiểu Hắc xuống, cô thề là ngày ngày
cô muốn cầu nguyện cho hắn biến thành cái dạng mà cô mong đợi kia.
_____________

Lúc này chỉ mới bắt đầu, Khương Sâm tắt điện thoại Tiểu Hắc vừa gọi tới, hắc
hắc cười lạnh mấy tiếng, bước đầu tiên giày vò cô chính là để cô theo hắn sắm
những vai mà hắn tưởng tượng, từ từ cô sẽ quên mình là ai.

Khương Sâm lại soi mình trong gương, vết thương màu đỏ trên gương mặt hoàn mỹ
của hắn vẫn chưa khỏi hòan toàn.

“Trần tiểu thư, ông chủ vừa nói, hôm nay ông ấy bàn việc làm ăn với người
Nhật Bản cực kỳ khó chịu, nên hi vọng nhìn thấy cô mặc đồng phục ki-mo-no” Tiểu
Hắc cúp điện thoại, trên mặt tỏ vẽ ngượng ngùng.

“Mặc vào rồi sao? Hắn định làm gì?” Trần Hi nhìn Tiểu Hắc một chút, cô rất
ghét kiểu tình huống không rõ ràng này.

“Ông chủ chưa nói, đoán chừng là nhìn cô làm việc nhà , như vậy ông ấy có lẽ
sẽ có một loại cảm giác như là đang được người Nhật Bản phục vụ”. Với kinh
nghiệm nhiều năm, Tiểu Hắc nghĩ có thể đoán ra ý tưởng của Khương Sâm.

“Anh đã từng phải phục vụ như vậy chưa?” Trần Hi nhìn Tiểu Hắc bằng ánh mắt
đáng thương, cô không khỏi nghĩ thầm, so với Tiểu Hắc vừa bị ngược thân vừa bị
ngược tâm như vậy, có lẽ mình cũng còn nhẹ.

“Làm sao có thể, ông chủ cho đến giờ đối xử với mọi người rất tốt, chỉ có một
lần ông chủ chơi trò thực vật đại chiến cương thi, vừa lúc bầy đàn đánh nhau,
ông ấy đóng vai cương thi”. Tiểu Hắc xoa xoa đôi bàn tay nhớ lại.

“Rồi đánh nhau?” Trần Hi hỏi.

“Không, là ăn đầu óc. . . . . .”

Trần Hi bắt đầu thấy sợ cho tương lai của mình, Khương Sâm này so với tưởng
tượng của cô thì bệnh còn nặng hơn.

Tiểu Hắc bàn giao toàn bộ đồ cho Trần Hi liền vội vã đi, Trần Hi nhìn đống đồ
trên sofa, tìm bộ ki-mo-no mặc vào.

Ki-mo-no Nhật Bản vốn là không cách nào mặc áo lót, nhưng bộ đồ này của cô đã
trải qua cải biến, ngoại trừ hình dạng vẫn còn tương đối giống, còn lại so với
chiếc váy dài thì không có gì khác.

Đem đầu tóc kéo lên hết sau ót, bên tai còn rơi vài sợi, Trần Hi nhìn trong
gương xem ra rất giống dáng vẽ những cô gái Nhật Bản dịu dàng.

Nhìn thấy kim đồng hồ đã chỉ mười giờ tối, Trần Hi nhàm chán ngồi trên sofa
xem tivi, cũng không biết lúc nào con cú mèo đó mới trở lại, nếu là hắn đến nữa
đêm cũng không về, chẳng lẽ cô cũng cả đêm không ngủ?

Liên tiếp ngáp mấy cái, Trần Hi hoảng hoảng hốt hốt ngủ thiếp đi, trong mộng
cô thấy kiếp trước của mình, lúc cô đến quán bar bắt gian, mỗi lần đến đều có
thể nhìn thấy Khương Sâm. Hắn núp trong một góc nhìn cô như bà la sát đánh ghen,
nhưng cũng chỉ nâng khuôn mặt tinh xảo ra nhìn cô như cười như không, giống như
đang bàng quang xem một câu chuyện cười.

“Không có ai là người tốt. . . . . .” Trần Hi nỉ non một tiếng.

“Cô là đang nói ai?” Khương Sâm lẳng lặng nhìn Trần Hi ngủ say, bên tai cô
nhẹ giọng hỏi.

“Khương Sâm…” Trần Hi vô ý thức lẩm bẩm, hơi động đậy thân thể trên ghế sofa
tìm vị trí thoải mái hơn tiếp tục ngủ.

Cổ áo rộng làm lộ ra bờ vai thon thà, gương mặt trắng mịn nhu thuận dưới ánh
trăng của cô làm nổi bật vẽ ngoan ngoãn và khơi gợi lòng trắc ẩn của người
khác.

Khương Sâm đột nhiên không muốn nhớ tới ý định ban đầu mà đánh thức cô dậy,
cứ như vậy để cho cô ngoan ngoãn ngủ. Vốn là gian phòng trống rỗng lạnh lẽo
trước đây, giờ có thêm một người làm hắn cám thấy có chút ấm áp khác thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui