Cho phép anh thích em


Chương 29
 
Edit: Cỏ
Beta: Tà + Huyên

 
Tuy fans không thể xem huấn luyện thi đấu, thế nhưng kết quả thì không có gì bí mật.
 
Đặc biệt là cái tên Tạ Ý này, lúc livestream còn nói rất nhiều. Bởi vì hôm qua lúc cậu ta livestream có nói là phải đi đánh với chiến đội I.W.
 
Cho nên hôm nay cậu ta vừa livestream, fans đã hỏi kết quả thế nào.
 
"Thua rồi," Tạ Ý nhìn vào ống kính, thở dài nói: "Ban đầu chúng tôi chọn đội hình thiên về late game, muốn khai triển từ từ. Kết quả mới đầu trận bọn họ đã giết tôi một lần, hai người dưới BOT bị bốn người kẹp lại, cũng chết một lần. Sau đó bị người ta lăn cầu tuyết."
 
Trên màn hình đều là những bình luận thương tiếc.
 
Tạ Ý gãi đầu, cười nói: "Đấu tập thôi mà, cũng được, ít nhất tôi đã biết con gái không dễ chọc vào đâu."
 
Câu nói này tất nhiên được mọi người chú ý.
 
Vì vậy có người lập tức tạo một topic, có phải Tạ Ý bị Piano dạy dỗ hay không.
 
"Chém vừa thôi, cho dù Piano có lợi hại thế nào đi nữa thì cũng là người mới. Còn Tạ Ý chính là một trong ba MID mạnh nhất LPL."
 
"Nói thật, MID ở vị trí song C này đều là những người có tài, còn nhớ "Quỷ vương" người Hàn Quốc không? Người ta vừa mới ra mắt đã đánh bại MID số một Hàn Quốc, leo lên ngôi vua. Kịch bản này nói không chừng sẽ lặp lại ở giải LPL của chúng ta."
 
"Vãi thật, vậy có phải tôi vẫn nên tiếp tục cá đội I.W thắng không nhỉ, ban đầu tôi nghĩ giải đấu mùa hè nhất định bọn họ sẽ giảm phong độ."
 
"Xin lỗi lầu trên chứ, đấy không phải do Piano mạnh, là vì Tạ Ý giúp cô ấy thôi."
 
"Thật sự, tôi cảm thấy nhiều người không thích Piano bởi vì cô ấy là con gái sao?"
 
Vì vậy, từ khi Lâm Lung được tuyên bố sẽ trở thành MID đứng đầu của chiến đội I.W đã xuất hiện vấn đề, giờ lại bị mang ra thảo luận lần nữa. Đó là con gái có nên đánh eSports hay không, con gái cho dù có năng khiếu đánh eSports, rốt cuộc vẫn không bằng con trai. 
 
Chỉ là hiện giờ ngoài đấu hạng hằng ngày ra, chưa ai thấy Lâm Lung thi đấu chính thức.
 
Hiện giờ cũng khó mà nói trước được gì.
 
Mặt khác, bên chiến đội I.W từ sau khi TOP dự bị quyết định giải nghệ về quê cưới vợ, các huấn luyện viên trong đội đã quyết định đưa TOP Dương Đình trong đội hình số hai lên đội một. Dưới phiên bản TOP như bao cát hiện giờ, mỗi trận anh ta đều đỡ đòn chịu nhiều sát thương nhất. 
 
Cho nên quyết định này không nằm ngoài dự đoán của mọi người.
 
Phòng huấn luyện của đội một và đội hai của I.W cách xa nhau, vì vậy sau khi các huấn luyện viên đưa ra quyết định này, buổi chiều Dương Đình đã chuyển đến phòng huấn luyện bên này.
 
"Đình Đình đến rồi, tốt quá, sau này chúng ta có thể cùng nhau đấu hạng rồi," Vương Ngọc Đàn ngồi bên cạnh Dương Đình, vỗ vỗ bả vai của cậu bé, dáng vẻ rất thân thiết.
 
Mặc dù trước giờ mọi người ở cùng một chiến đội, nhưng đội một và đội hai bình thường cũng ít qua lại.
 
Cho nên trong lòng Dương Đình hơi lo lắng, vừa nghe nói thế lập tức vô cùng biết ơn nhìn Vương Ngọc Đàn.
 
Giản Dịch bên cạnh khoe ra hàm răng trắng, cười vô cùng vui vẻ.
 
"Còn tôi nữa, ba người chúng ta có thể cùng nhau đấu hạng."
 
Dương Đình vừa để bàn phím và chuột lên bàn vừa gật đầu, có thể thấy được cậu bé này thật sự vô cùng cảm kích.
 
Lâm Lung trợn mắt há mồm nhìn một màn này, đột nhiên nhớ tới lúc cô mới vào đội, hai người Vương Ngọc Đàn và Giản Dịch cũng khéo léo lừa gạt cô như thế. Lúc đó có lẽ cô cũng giống như Dương Đình, còn ngây thơ cảm ơn bọn họ nữa chứ.
 
Nghĩ tới đây, cô gái nhỏ kém tí nữa là che mặt cười.

 
Không ngờ lúc Từ Ứng Hàn đứng dậy, thấy vẻ mặt muốn cười nhưng cố nhịn của cô, "Cười ngây ngô cái gì?"
 
Lâm Lung che mặt mình, cô cười ngây ngô lúc nào?
 
Cô thấp giọng nói: "Chỉ là em cảm thấy hai người bọn họ lừa người khác vào tròng, cũng giống với lúc em mới vào."
 
"Cho nên em biết mình lúc đó ngu ngốc thế nào rồi chứ," Từ Ứng Hàn từ trên cao nhìn xuống, sau đó xoay người tự nhiên rời đi.
 
Lâm Lung: "..." Anh mới ngu ngốc.
 
Thế nhưng cô gái nhỏ muốn mắng người bậy bạ, cũng chỉ dám giấu ở trong bụng.
 
Dương Đình ngồi xuống chưa bao lâu, Chu Nghiêu đã trở vào, trên tay còn cầm vài thứ giống như văn kiện.
 
Bởi vì Lâm Lung đang trong trận, cho nên anh ta cũng không gọi mọi người ngay.
 
Đến khi Lâm Lung đánh rank xong, anh ta mới cười bảo mọi người tập trung.
 
"Đây là hợp đồng livestream của chiến đội chúng ta, các cậu cũng biết, mỗi tháng đội viên đều có lịch livestream theo quy định," Chu Nghiêu cười tít mắt nhìn bọn họ, bộ dạng rất dễ nói chuyện.
 
Lúc Dương Đình ở đội hai cũng đã từng livestream.
 
Chẳng qua hiện giờ cậu đã lên đội một, đương nhiên hợp đồng cũng sẽ được ký lại.
 
Về phần Lâm Lung, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nghẹn đến đỏ bừng, lát sau mới không dám tin hỏi: "Em cũng phải livestream ư?"
 
"Đương nhiên rồi, em chính là MID đứng đầu của đội chúng ta," Chu Nghiêu nhìn bộ dạng của cô gái nhỏ, thật muốn đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn như bánh bao của cô.
 
Nhìn một cái đã dọa sợ cô bé.
 
Lâm Lung sửng sốt hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Em có thể không livestream được không?"
 
"Không thể," quả nhiên Chu Nghiêu cười híp mắt, nhìn thì thấy vô cùng dễ nói chuyện nhưng gần như không chút do dự đã từ chối ngay.
 
Lâm Lung chắp hai tay sau lưng, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào hợp đồng trên tay Chu Nghiêu.
 
"Thật ra livestream không có gì không tốt cả, em xem, fans ủng hộ chúng ta nhiều như vậy, có phải chúng ta cũng nên mang lại chút phúc lợi cho fans không, tương tác với họ nhiều hơn, coi như cũng không phụ sự ủng hộ của họ."
 
Chu Nghiêu vừa nói xong, Lâm Lung cau mày nói: "Chẳng lẽ không phải thi đấu giành chiến thắng mới là cách báo đáp tốt nhất đối với sự ủng hộ của họ sao, liên quan gì đến livestream."
 
Chu Nghiêu: "..."
 
Từ Ứng Hàn ngồi trước máy vi tính, đột nhiên quay đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Chu Nghiêu, cười nhạo: "Thấy không, trẻ con bây giờ không dễ lừa đâu."
 
Chẳng qua cuối cùng, Lâm Lung vẫn ngoan ngoãn ký tên.
 
Lúc gần đến năm giờ, ráng đỏ bao phủ bầu trời bên ngoài, trên không trung giống như đang bốc cháy. Rèm cửa trong phòng huấn luyện không được kéo lại, cho nên Lâm Lung vừa ngẩng đầu lên đã có thể thấy rặng mây màu đỏ ở bên ngoài.
 
Sắc đỏ hiếm thấy.
 
Chàng trai bên cạnh nhìn lướt qua điện thoại, đột nhiên đứng lên, đưa tay đặt lên bả vai của cô.
 
Lâm Lung quay đầu nhìn anh, vẻ mặt nghi hoặc.
 
"Theo anh ra đây," giọng nói của Từ Ứng Hàn vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng có chút nghiêm túc.
 
Lâm Lung le lưỡi, không lẽ vì cô ngây người bị anh bắt quả tang, cho nên không vui?
 
Sau khi cô đi theo Từ Ứng Hàn ra ngoài phòng khách, chỉ thấy anh ấy nhìn mình từ trên xuống dưới một lượt rồi mới lên tiếng: "Về thay quần áo đi, lát nữa ra ngoài ăn cơm."
 
Lâm Lung sửng sốt, có chút ngạc nhiên, mặc dù trong lòng cũng muốn.
 
Thế nhưng lại cảm thấy không có khả năng.
 
Cuối cùng, cô vẫn ôm nghi hoặc hỏi: "Hai chúng ta thôi ạ?"
 
"Không phải," Từ Ứng Hàn lắc đầu, sau đó anh lại cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, đồng thời ngón tay thon dài nhanh chóng gõ chữ lên màn hình điện thoại, có thể thấy được anh đang chat với người bên kia.
 
Lâm Lung cũng không dám hỏi nhiều, buộc lòng phải lên lầu thay quần áo.
 
Lúc Chu Nghiêu đi ra, vừa vặn thấy bóng lưng cô lên lầu, anh ta có chút kinh ngạc: "Cậu muốn đưa cô bé đi à?"
 
"Ừ," Từ Ứng Hàn gật đầu.
 
Chu Nghiêu thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Cậu ta đã không thi đấu một mùa rồi, cậu có chắc không?"
 
Chàng trai đang cúi đầu xem Wechat đột nhiên ngẩng lên, mắt sáng như đuốc, nhìn thấu tâm tư trong lòng Chu Nghiêu. Cho đến khi Từ Ứng Hàn cúi xuống lần nữa, gửi xong tin nhắn cuối cùng, mới chậm rãi mở miệng: "Anh nghĩ cậu ta không được?"
 
"Tất nhiên không phải, chẳng qua tôi cảm thấy hiện giờ phiên bản đổi mới nhanh như vậy, cậu ta đã lâu rồi..."
 
Chu Nghiêu ngừng lại, bởi vì anh ta nhìn thấy nét mặt của Từ Ứng Hàn.
 
Từ Ứng Hàn: "Tôi tin tưởng cậu ta, giống như tin rằng sẽ có một ngày chúng ta nhất định có thể giành được giải vô địch thế giới vậy."
 
Lúc Lâm Lung xuống tới, đã thấy Từ Ứng Hàn đang đứng ở sảnh. Anh đổi một đôi giày đen, chỉ là hoa văn thêu trên đó tạo cảm giác kiêu ngạo không nói rõ được.
 
Bình thường Từ Ứng Hàn mặc quần áo rất đơn giản, áo len và áo ngắn tay là thường thấy nhất.
 
Chẳng qua có những người trời sinh đã là móc áo, hoặc nói là, mặc cái gì cũng dễ nhìn.
 
Người như thế, cho dù trùm vải bố lên người cũng có thể tạo ra hiệu ứng khác biệt.
 
Lâm Lung thay một đôi giày ở lối vào, quay đầu nhìn thoáng qua phòng huấn luyện cuối hành lang, khó hiểu nói: "Không phải còn những người khác sao ạ?"
 
"Ai nói với em là bọn họ," nói xong, Từ Ứng Hàn đã đẩy cửa đi ra.
 
Lâm Lung đi theo phía sau anh, âm thầm mắng con mẹ nó, cái người này nói ít thật chứ. Đặc biệt là lúc chơi game, bởi vì chỉ huy chiến đội I.W là Vương Ngọc Đàn, JG Giản Dịch chạy khắp nơi trên bản đồ cho nên cũng sẽ cung cấp tin tức.
 
Ngược lại Từ Ứng Hàn lúc thi đấu ít nói đến mức làm người ta giận sôi lên.
 
Sau khi hai người lên xe, Từ Ứng Hàn trực tiếp lái xe rời khỏi tiểu khu.
 
Dọc đường đi hai người đều im lặng, cho đến khi xe dừng lại trước một cung thiếu nhi. Lâm Lung nhìn ra cổng, không ít phụ huynh đang nắm tay con mình lần lượt đi vào.
 
Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng Lâm Lung vẫn xuống xe theo.
 
Đến lúc bọn họ đi tới cửa, Lâm Lung nhìn thấy trên cổng treo một tấm banner màu đỏ rất lớn, trên đó viết 'Nhiệt liệt chúc mừng cuộc thi Piano mùa xuân lần thứ chín khai mạc thành công’.
 
Lâm Lung: "..."
 
Cái quái gì đây.
 
"Cục cưng, đừng lo lắng, mẹ tin tưởng con." Cô bé đứng trong góc khóc lên, người mẹ trẻ bên cạnh đang sốt ruột dỗ dành. 
 
Nhìn kỹ, xung quanh đúng là có không ít các bạn nhỏ đang khóc.
 
Cho đến khi Từ Ứng Hàn thấp giọng nói một câu đi thôi: "Đi thôi."
 
Lâm Lung ngay cả một câu đi đâu cũng chưa kịp hỏi, chàng trai bên cạnh đã nhấc đôi chân dài của mình, bước nhanh qua bên kia.
 
Bọn họ đi tới một góc, thấy một chàng trai trẻ tuổi và cô bé mặc chiếc đầm màu hồng, đội một cái vương miện nhỏ.
 
"Anh ơi, cô Tiền nói cô ấy sẽ không tới," Cô bé bỉu môi, bộ dạng muốn khóc.
 
Sau đó chàng trai đưa tay sờ sờ đầu cô bé, nhẹ nhàng nói: "Không sao, cho dù cô Tiền không có ở đây, Dung Dung cũng có thể chơi tốt mà."
 
Sau đó chàng trai thấy Từ Ứng Hàn và Lâm Lung.
 
"Đã lâu không gặp," Từ Ứng Hàn đi tới trước mặt anh ta, chủ động nói.
 
Kết quả, anh vừa nói xong, chàng trai đối diện đã ôm chầm lấy anh, ngay cả Lâm Lung cũng ngạc nhiên. Bởi vì chàng trai trên mặt vẫn luôn viết rõ bốn chữ "người lạ chớ gần", lại đưa tay ôm một người con trai khác.
 
"Không nghĩ là Hàn Thần lại có thể nể tình như vậy," lúc chàng trai buông anh ra, đấm vào ngực của anh.
 
Nhưng mà vừa dứt lời, anh ta đã chủ động chìa tay, nói: "Lam Cảnh Trình."
 
Lâm Lung hơi sững sờ, "Xin chào, tôi là Lâm Lung."
 
"Anh ơi, anh ơi," lúc này cô bé mặc váy công chúa màu hồng nhạt vội vã kéo vạt áo Lam Cảnh Trình, vẻ mặt kích động.
 
Lam Cảnh Trình cúi đầu, dịu dàng hỏi: "Dung Dung sao vậy."
 
"Em biết chị gái này ạ," cô bé giống như đang cất giấu một bí mật gì đó.
 
Lam Cảnh Trình hơi ngạc nhiên, người Từ Ứng Hàn đưa tới anh ta còn không biết, ngược lại em gái anh ta lại biết.
 
"Chị ấy là chị Lâm Lung ạ," Lam Dung Dung lấy bàn tay nhỏ bé che miệng, nói khẽ.
 
Sau đó, cô bé vô cùng xấu hổ ngẩng đầu nhìn Lâm Lung, "Cô Tiền có đưa em đi xem buổi biểu diễn của chị ạ."
 
Lâm Lung hơi sửng sốt, bất giác ngồi xổm xuống, nhìn cô bé.
 
Trẻ con rất ngây thơ, nhất định sẽ không nói dối, cô nhìn vào đôi mắt sáng trong trẻo của cô bé, nghiêm túc hỏi: "Em thấy chị chơi rất hay sao?"
 
"Vâng ạ," cô bé không chút do dự gật đầu, còn lén lút tới gần cô nói: "Em thấy chị chơi hay hơn cô Tiền ạ."
 
Lâm Lung khẽ nâng cằm lên, giọng nói nghiêm túc lại thoải mái: "Chị dạy em, giành hạng nhất luôn có được không?"
 
Mặc dù lúc này cô đang ngồi dưới đất, nhưng ánh sáng tự tin trên mặt cô khiến hai chàng trai thấy mà sửng sốt.
 
Từ Ứng Hàn cúi đầu nhìn cô gái lúc này đang nghiêm túc hơn bao giờ hết.

 
Tác giả có chuyện muốn nói: Lung muội: Đi theo tỷ tỷ có thịt ăn.
Lam Cảnh Trình: Vâng, tỷ tỷ.
Hàn Thần: ...
Ha ha ha ha ha ha ha đậu của các ngươi, Lam thần chắc chắn không phải tình địch đâu.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui