Chờ Tình Yêu Lên Tiếng

Họ sắp tiến đến hành lang dẫn vào phòng nghỉ trước khi Claire tìm lại được lời nói của mình.

“Xin anh, anh Pierce, tôi không quan tâm anh sẽ đối xử với tôi ra sao, chỉ xin anh nghĩ cho thằng bé.”

Nàng cảm thấy thân hình cao lớn của anh ta căng lên, như thể toàn bộ cơ bắp đang hợp sức lại, chuẩn bị giáng đòn. Nàng đã quá choáng váng vì nỗi sợ hãi nên không nhận ra họ đã đi qua lối đi dẫn vào nhà và đang trên đường đến một cái đích nào đó, không phải cửa chính.

Căn phòng rộng xếp đầy sách mà anh dẫn nàng vào cho thấy đó là một phòng đọc sách hoặc phòng làm việc. Anh ta ngừng lại, bàn tay vẫn nắm cánh tay nàng mà kéo đi cũng đột ngột ngừng lại khi anh ta đóng sầm cánh cửa sau lưng họ. Chỉ đến lúc đó anh mới thả tay nàng ra.

“Cô chọn chỗ mà ngồi đi,”anh ta cộc cằn nói với nàng rồi bước ngang phòng đến chỗ chiếc bàn giấy khổng lồ kê đối diện những lá cửa kính hai cánh dẫn ra khoảng sân bên ngoài. Có hai chiếc ghế bành da đặt cùng một phía với bàn, nhưng còn có hai chiếc khác nằm ở một bên phòng, cùng phía với một chiếc bàn thấp trên đó có đặt một khay trà đá. Không có những hạt nước đọng bên ngoài chiếc bình pha lê, vì thế có thể nói chiếc khay chỉ vừa mới được bê vào.

Claire dợm ngồi gần bên cửa, nhẹ nhõm vì không bị tống ngay ra khỏi nhà nhưng nàng tức tối vì anh ta dẫn nàng vào đây theo cái ki. Nàng không muốn “chọn chỗ mà ngồi.” Trông Logan cũng không có ý định ngồi trong ít nhất một tuần lễ tới. Cả hai đều thở sâu và căng thẳng, giờ nàng đang thủ thế trước anh ta nên nàng chẳng muốn chọn bất kỳ chỗ nào gần anh ta.

Da nàng như có kim châm ở chỗ nắm tay nóng ấm của anh ta, nàng đờ đẫn bởi sức mạnh cứng cỏi mà nàng cảm nhận được ở những ngón tay đã dằn lại thành động tác gượng nhẹ. Anh ta càng to khỏe bao nhiêu thì cái nắm tay dịu dàng ấy lại càng đối lập đến lạ lùng.

Nàng bắt gặp một ánh giận dữ trong cái cách anh ta giật ngăn kéo bàn và lôi ra một tập hồ sơ dày cộp. Rõ ràng anh ta rất tức giận, nhưng khả năng kìm giữ đã không để cơn giận bùng phát, dù rằng nàng có thể đọc ra được sự giận trong từng tế bào cơ thể anh. Nhận ra đấy lại là một xác chứng khác cho thấy sự mâu thuẫn giữa sức mạnh tàn bạo và cử chỉ dịu nhẹ trong con người anh ta, nhưng nàng không dám đọc thêm nhiều từ những biểu hiện quá ít ỏi như thế.

Anh ta đóng sầm cái ngăn kéo rồi bước đến chỗ mấy chiếc ghế bành ở một bên phòng cùng tệp hồ sơ trong tay. Anh nhìn nàng cáu kỉnh.

“Cô có định ngồi hay không nào?”

Claire thấy cơn giận đạm nét hơn, đồng thời còn thêm chút không thoải mái, gần như hối tiếctrong cặp mắt u tối của anh ta trước khi chúng trở lại vô cảm và lạnh lùng.

Bị lôi cuốn và được khích lệ đôi chút từ dấu vết khó chịu có tính người của anh ta, Claire bước tới bên chiếc ghế bành đối diện với cái ghế bên cạnh chỗ anh chọn ngồi. Nàng cởi quai túi khỏi vai rồi ngồi xuống và đặt chúng lên sàn, ngay dưới chân nàng. Cử chỉ đó phần nào xoa dịu Logan, thế nên anh ngồi xuống.

Chiếc ghế anh em với chiếc ghế bành Claire đang ngồi trông có vẻ quá nhỏ bé so với hình thể to lớn của Logan, một lần nữa, nàng thấy ngợp trước khổ người và sức mạnh cơ bắp lồ lộ của anh ta. Cody trước nay hầu như chỉ quanh quẩn bên những người phụ nữ. Vài người đàn ông ít ỏi thằng bé từng gặp có tầm vóc nhỏ nhắn hơn Logan Pierce nhiều..., đúng, họ giống người thường thường hơn. Có lẽ điều này lý giải vì sao ngay từ lúc mới nhìn thấy người bác cao lớn sừng sững, Cody đã giật mình hoảng hốt và rối trí, Claire Claire bắt đầu lo ngại về điều này.

Dù việc giúp Cody hòa hợp với ông bác của nó cũng giống như cầm dao tự cứa họng mình, đột nhiên Claire vừa mong mỏi thằng bé tránh khỏi nỗi sợ hãi bác nó và Logan sẽ yêu thương nó thật lòng, đối xử với nó thật tử tế.

Vị chủ nhà tàn nhẫn của nàng quẳng tập hồ sơ nặng nề lên chiếc bàn giữa họ. May sao, chiếc bàn nhỏ vẫn đủ sức tải cả khay nước lẫn tập hồ sơ.

Phớt lờ việc mời khách của mình một ly trà đá, Logan ngồi trở lại trong ghế, ánh mắt tăm tối của anh ta một lần nữa thăm dò khuôn mặt nàng.

“Đấy là tất thẩy mọi thứ tôi biết được về cô,” anh ta làu nhàu, cắt nghĩa cho tập hồ sơ trước khi đọc lên một danh sách. “Trung thực, chăm chỉ, chịu đựng bền bỉ và kiên nhẫn với lũ ngố và cả cô em cùng cha khác mẹ phóng túng, chưa từng bị dính vào rắc rối, đi nhà thờ, làm nghề tự do từ tuần lễ sau ngày cậu bé ra đời, trong trắng tiết hạnh trước đàn ông và thánh thiện với những đứa trẻ bị ruồng bỏ như Mẹ Theresa. Thật lạ lùng khi hoàn hảo như cô mà lại vớ phải tay luật sư gà mờ, không đủ thông minh để lập ra một bản hồ sơ như thế này trình lên thẩm phán.”

Claire ngồi đó, mắt mở to, đờ người nghẹt thở sốc nặng trước tràng lải nhải anh ta tuôn ra với vẻ bực bội tột độ, trong khi những lời đó có vẻ châm chọc và đố kỵ. Nhưng quan trọng hơn cả, anh ta tuyên bố rằng nàng là nạn nhân của tay luật sư bất tài vô tướng.


Liệu anh ta có thấy tội lỗi vì đã áp chế nàng trước tòa? Có lẽ, nhưng rõ ràng anh ta bực bội vì cảm thấy tội lỗi đó. Hay đây là dấu hiệu cho thấy anh ta không thực lòng muốn giành thắng lợi? Có phải anh ta đã đổi ý, không muốn tự mình gánh lấy thử thách và trách nhiệm nuôi dạy con đứa trẻ mồ côi con em trai anh ta? Claire đợi thêm một lát, cố nghĩ ra điều gì đó để khơi gợi, tạo cơ hội cho anh ta tiếp tục nói nếu anh ta định thế.

“Tôi không chắc mình hiểu hết những gì anh nói, anh Pierce ạ, mà tôi cũng không biết tại sao anh lại giận dữ thế,” nàng trở nên bình tĩnh khi anh ta không nói gì thêm. “Anh đã có được mọi thứ anh yêu cầu ở tòa, trong khi tôi chỉ có vẻn vẹn bảy ngày để mang Cody đến đây và trao thằng bé lại cho anh theo phán quyết của thẩm phán.

Đôi mày cau có của anh ta chọc nàng nói tiếp, “Nếu có ai đó được quyền thô lỗ, lạnh lùng và bực bội, tôi không nghĩ đó là anh.”

Nàng nhận thấy tia sáng lấp lánh vụt qua đôi mắt u tối trước khi anh ta chế ngự nó. Đường chỉ môi nghiêm nghị của anh ta nhin nhín đôi chút thư thái.

“Cô muốn giữ thằng bé đến mức nào?”

Tim Claire rộn ràng hy vọng. Anh ta có hỏi nghiêm túc không? Một mặt, đấy là một câu hỏi tàn nhẫn nếu như anh ta chỉ đơn thuần mớm lời để hạ đo ván nàng, để anh ta có thể sử dụng những câu trả lời của nàng làm đau chính bản thân nàng. Mặt khác, lỡ mà anh ta hỏi bởi vì muốn xác nhận điều gì đó riêng tư trước khi đưa ra lời đề nghị cho nàng được liên lạc với Cody ở mức độ tối thiểu sau ngày hôm nay thì sao?

Chúa ơi, nàng không dám tin anh ta. Nàng đã đủ tuyệt vọng vì nỗi mất mát đứa cháu yêu quý đang treo lơ lửng kia rồi. Claire suy nghĩ một lúc lâu rồi quyết định tốt hơn hết là nên trả lời câu hỏi của anh ta. Nàng đã gạt bỏ thứ gì quý giá sang một bên khi mà từng khắc thời gian - có lẽ là hàng bao nhiêu phút, có khi lên đến hàng giờ đồng hồ - đáng lẽ ra nàng nên dành ở cạnh bên Cody? Đối với nàng, chẳng có thứ gì đáng quý giá hơn thằng bé, kể cả lòng tự tôn của nàng. Nếu không có Cody thì người ta chẳng thể tước đoạt hoặc làm nàng tổn thương vì bất cứ thứ gì nữa.

“Chẳng lẽ thám tử tư của anh không viết trong bản hồ sơ rằng tôi yêu quý Cody vô cùng, như thể nó chính là đứa con tôi dứt ruột sinh ra?” nàng nói giọng đều đều. “Rằng những khoảnh khắc tươi đẹp nhất đời tôi là khi được nhìn thằng bé cười và hạnh phúc, khi nó khám phá ra điều gì đó mới mẻ hay khi nó học được cách làm điều gì đó mà trước đó nó không thể? Anh Pierce, liệu trong bản hồ sơ của anh có lưu ý rằng tôi nguyện dành trọn đời chăm sóc thằng bé mà không cần suy nghĩ lấy một giây đồng hồ? Hoặc tôi sẵn sàng giết người để bảo vệ thằng bé?”

Nàng cũng không biết bằng cách nào có thể thổ lộ tất cả những điều đó trong khi vẫn kiềm giữ được những giọt nước mắt chỉ trực tuôn trào. Trong khi nói, cằm nàng chỉ chuyển động rất khẽ.

“Viên thám tử tư của có kèm thêm đâu đó trong bản hồ sơ kia một trang cảnh báo không? Một vài dòng có nội dung, ‘Cẩn thận. Đừng bao giờ xử tệ với thằng bé, nếu không thì bản sao tiết hạnh, chịu đựng bền bỉ, mộ đạo của Mẹ Theresa sẽ ám ảnh không ngừng tâm trí anh không?’ Tôi yêu thằng bé thế đấy, anh Pierce ạ. Đúng, tôi có thể làm mọi việc để giữ lại thằng bé nếu như tôi không tôn trọng hay để tâm đến luật pháp.”

Nói xong nhưng lời vừa rồi, Claire thấy nôn nao. Nàng đã nghĩ gì vậy chứ? Nàng cần đến bất cứ biểu hiện thiện chí nào mà người đàn ông này khơi lên. Thực sự nàng đã nẫu ruột hàng tháng trời nay trước nguy cơ mất Cody. Tuần vừa rồi đúng là địa ngục với nàng, bỗng nhiên khả năng kiểm soát tuyệt đối của nàng vỡ vụn. Tim nàng thét gào nỗi tuyệt vọng và đau đớn dữ dội. Bằng cách nào đó nàng cũng đã để cho những từ ngữ đó chui qua cổ họng thít nghẹt mà thành lời.

“Tôi rất xin lỗi anh, anh Pierce. Tôi đang khổ tâm. Còn hơn cả khổ tâm nữa. Tôi phát điên vì tự hỏi không biết làm sao Cody có thể vượt qua tất cả khi mà thằng bé thậm chí chưa gặp anh bao giờ. Nó chỉ là một đứa trẻ, một đứa con nít dễ thương...”

Giọng Claire vỡ ra, nàng phải ngừng lời, đấy lại là điều tốt. Sẽ chẳng gì phá bĩnh cuộc nói chuyện giữa họ hơn nếu nàng tiếp tục bộc lộ xúc cảm tuôn trào hoặc đe dọa Logan Pierce theo cách nàng đã làm.

Ánh mắt tăm tối lạnh lùng nhìn nàng thăm dò rồi nhẩn nha khám phá như thể anh ta đang thái một bó rau.

Ôi Chúa ơi, nàng đã làm hỏng bét rồi. Hỏng bét cả rồi. Chắc chắn anh ta sẽ ngay lập tức đuổi nàng ra khỏi cửa, kéo nàng tới bên chiếc xe. Bởi vì nàng đã đe dọa nhặng xị lên thế, anh ta thậm chí sẽ phái ai đó bám theo nàng trên suốt trục đường quốc lộ, mà có thể còn theo đến tỉnh lộ cũng nên.

Vì đã ngu ngốc mất kiểm soát bản thân, nàng sẽ có thể phải trả cái giá nặng nề mà bản thân nàng không thể nào kham nổi. Nàng không chắc liệu nàng có thể sống tiếp nếu mất Cody, nhưng cơ hội được gặp lại thằng bé đã bị lời lẽ của nàng hủy hoại mất rồi - Claire không biết làm sao nàng có thể sống nổi một mình.

“Tôi vừa cư xử tệ quá, tôi xin lỗi, thực lòng rất xin lỗi anh, anh Pierce. Tôi hy vọng anh hiểu đấy chỉ là một khoảnh khắc không kìm lòng được.”


Hoàn toàn chẳng có chút dấu vết chuyển biến trong đôi mắt đen dữ tợn kia, thậm chí không một dấu vết dịu lòng hiển hiện ở con người vô cảm đó.

Claire không thể hình dung được làm sao Cody có thể sống với người đàn ông này! Nàng bị dồn đuổi đến cùng cực, nhưng Cody sẽ sợ hãi lắm. Nàng phải làm cái quái gì mới bảo vệ được thằng bé đây? Thậm chí nàng còn không chắc có tự bảo vệ được bản thân mình không cơ mà.

Trí óc nàng suy nghĩ điền cuồng khiến nàng không thể nắm bắt được những lời Logan nói với nàng sau đó.

“Anh nói gì cơ?” Giọng nàng giờ còn không có chút âm vực nào, đấy là toàn bộ nỗ lực của nàng để khỏi bật khóc. Đầu nàng chất ngồn ngộn nước mắt, tai nàng lùng bùng.

“Tôi vừa hỏi cô rằng tại sao cô đã hăm bốn tuổi mà vẫn chưa thành gia thất?”

Câu hỏi bất ngờ lại khiến nàng sốc nặng, nàng bật trả lời trước khi kịp suy nghĩ. “Tôi không chắc đấy là việc của anh. Cũng giống như tôi không có quyền gì mà cật vấn anh vì sao anh chưa lập gia đình.”

Thêm lần nữa nàng nhận thấy tia sáng lấp lánh trong đôi mắt tăm tối của anh ta và ngạc nhiên nhận ra những gì nàng thấy được chính là biểu hiện thích thú của đàn ông. Nàng chỉ trông chờ đấy là dấu hiệu của một cơn giận. Như thế nàng còn có thể hiểu được. Nhưng lỡ đấy là biểu hiện thích thú? Chắc hẳn nàng đã hiểu lầm. Có lẽ anh ta đang giận dữ, cách bày tỏ cứng nhắc của anh ta khiến nàng khó lòng đoán định được điều gì khác ngoài sự cộc cằn.

“Thế thì cô cần phải biết là tôi đã coi đấy là chuyện của tôi rồi, cô Ryan ạ,” anh ta nói khàn khan, nhấn mạnh máy móc tên nàng y hệt cách nàng trang trọng gọi anh ta là anh Pierce.

“Tôi muốn tìm hiểu liệu cô có khả năng làm vợ hay không. Thằng bé phải có đầy đủ cả bố lẫn mẹ. Liệu khi làm vợ cô có làm tròn trách nhiệm như khi làm một bà mẹ tuyệt vời không?”

Claire lắc đầu sửng sốt. “Tôi cho là có.”

“Nhưng ý tôi là liệu cô có thể thành một cô vợ theo kiểu truyền thống, tề gia nội trợ? Một người có thể quán xuyến việc nhà, tiếp đón khách khứa, chu toàn các mối quan hệ xã hội của chồng? Biết cách chi tiêu hợp lý, thỏa mãn chuyện gối chăn, nuôi nấng con cái?”

Anh ta ngừng lời khiến Claire nhận ra mặt nàng đã biểu lộ vẻ sửng sốt tột cùng. Những điều lạ lùng anh ta bộc lộ trước đó chẳng là gì nếu đem so với những lời vừa rồi, đột nhiên nàng hiểu anh ta đang sắp sửa tung ra đòn làm nàng sốc hơn bao giờ hết.

Claire cảm thấy căn phòng hơi nghiêng ngả, đầu nàng bắt đầu quay cuồng. Chắc hẳn nàng đã hiểu nhầm toàn bộ cuộc chuyện trò kỳ cục này, hẳn là thế, bởi thế nàng thử diễn dịch theo cách khác.

“Có phải anh nói là nếu tôi tìm được một tấm chồng, trở thành mẹ, thành vợ chỉ chuyên việc nội trợ thì anh sẽ cân nhắc cho tôi được nuôi Cody? Nếu đúng thế thì tôi làm được, tôi sẽ thành một bà vợ biết điều biết việc ngay khi tìm được người chồng thích hợp.”

Claire thấy nàng đang xáo tung mọi thứ, tiếng lùng bùng trong tai nàng mỗi lúc một ầm ĩ hơn. Bất chấp tiếng huyên náo trong tai, thật lạ là nàng nghe rõ những lời anh ta nói tiếp đó. Dù giọng anh ta vẫn trầm, dài và giật cục, nhưng trong tai nàng, trong óc nàng, lời anh ta nói vang to như thể anh ta đã hét ra chúng.

“Ý tôi là, trở thành cô vợ đảm của tôi cơ, cô Ryan ạ. Hãy cưới tôi. Chấp thuận những điều tôi đã đề cập, như thế tôi sẽ để cho cô nuôi nấng thằng bé cùng tôi. Nếu không tôi sẽ để cho cô ở lại đến hết tuần, nhưng đến sáng thứ hai, cô sẽ phải ra đi. Tôi và thằng bé sẽ cùng nhau giải quyết mọi chuyện mà không có cô giúp.”


Ý tôi là, trở thành cô vợ đảm của tôi cơ, cô Ryan ạ...

Căn phòng bắt đầu quay tròn khi những lời đó, và cả những lời tiếp theo, Hãy cưới tôi, cứ quay mòng mòng trong trí óc cô. Nhưng rồi những việc mà anh ta đã liệt kê trước đó dồn nhau thành vòng tròn vây bọc tất cả.

Một người có thể quán xuyến việc nhà, tiếp đón khách khứa, chu toàn các mối quan hệ xã hội của chồng? Biết cách chi tiêu hợp lý, thỏa mãn chuyện gối chăn, nuôi nấng con cái...

Những lời đó chẳng có gì là xấu cả, chúng cũng chẳng có gì là gây khó chịu cả. Trên thực tế, chúng còn gợi lên khung cảnh gia đình yên ấm mà nàng vẫn hằng mong ước khi tìm được người trong mộng và tổ chức đám cưới.

Nhưng có một việc mà anh ta cũng chỉ rõ, thỏa mãn chuyện gối chăn, bắt đầu cuộc đua với mọi viễn cảnh khác trong tâm trí nàng, nó nhảy nhót loạn xạ và nhanh chóng đánh bại những hình ảnh tươi đẹp khác trong danh sách anh ta lập ra.

Claire cố gắng tập trung nhìn người đàn ông cao lớn kia, một người to cao với vẻ ngoài thô kệch và lực lưỡng, người đang ngồi đối diện nàng, lạnh lùng đề nghị một cuộc hôn nhân không tình yêu với người phụ nữ mà anh ta chẳng hề biết gì hơn ngoài những điều được ghi trong bản báo cáo của viên thám tử tư. Một người với vẻ cộc cằn dai dẳng trên khuôn mặt lạnh băng thậm chí chẳng có lấy một biểu hiện thích nàng.

Nếu không, tôi sẽ để cho cô ở lại đến hết tuần, nhưng đến sáng thứ hai, cô sẽ phải ra đi. Tôi và thằng bé sẽ cùng nhau giải quyết mọi chuyện mà không có cô giúp.

Claire đứng dậy dù không hề nhận biết là mình định đứng lên. Đấy là lựa chọn sai lầm bởi lẽ chân nàng mềm như sợi bún, cho dù cơn giận dữ cực độ có thể băng băng vượt qua chặng đua marathon mười dặm đường trên đôi chân đó.

“Anh Pierce, xin anh chớ làm tôi nuôi mộng,” nàng bắt đầu với vẻ dịu dàng miễn cưỡng, thật khó giữ cho răng nàng không nghiến lại khi mở lời. “Có phải anh vừa nói rằng nếu tôi không thuận lòng lấy anh thì sau ngày thứ Hai tới, tôi sẽ không bao giờ được gặp lại thằng nhỏ?”

Anh ta hẩy nhẹ đầu, mắt vẫn chăm chăm nhìn mắt nàng. Chết tiệt, trông anh ta mới thư thái làm sao. Bất chợt nàng bắt gặp một tia nhìn thích thú từ anh ta, nàng cáu điên lên bởi trong ánh mắt đó có chút gì đó vỗ về an ủi. Như thể anh ta thích loại đàn bà dễ cáu giận, anh ta coi họ như thú tiêu khiển, cho dù bản thân anh ta chẳng màng coi trọng những xúc cảm đó. Bản tính kiêu ngạo của đàn ông mới đáng giận biết bao!

“Tôi không thuê cô làm vú em của thàng bé, bởi lẽ thằng bé không được phép gọi vú em của nó là mẹ,” anh ta lên tiếng. “Tôi chẳng phiền chọn trong đám đàn bà tôi quen biết để tìm ta người có khả năng làm mẹ thằng bé nhất, người sẽ nuôi dạy thằng bé như chính con đẻ của mình.”

Rồi anh ta liến thoắng tuôn một tràng, mỗi điều được nói ra lại khiến nàng thấy mình bị xúc phạm nhiều hơn.

“Tôi thấy hứng thú với khả năng làm vợ tốt của cô. Chỉ cần cô ăn mặc chải chuốt thêm một chút, xức thêm một tí quyến rũ nữa, tôi sẽ rất hả lòng hả dạ trước một món hời nguyên đai nguyên kiện thế này. Nếu khi làm vợ cô cũng tuyệt vời như lúc làm mẹ, tôi sẽ càng thỏa chí. Nhờ thế, cô sẽ có được quyền coi sóc thằng bé.”

Claire tức nổ đom đóm trước những lời đó, nhất là khi anh ta luyến láy “xức thêm một tí quyến rũ nữa”, nàng cố xua đi cơn giận mờ mắt mình.

“Vậy nếu anh không vừa lòng với ‘món hời nguyên đai nguyên kiện’ thì sao?” Thế quái nào mà nàng văng được những lời này cơ chứ!

“Cô không phải thứ đàn bà chấp nhận làm một việc khi chưa dồn toàn tâm toàn ý cho nó. Một khi cô đã thuận lòng, cô theo rất sát sao, cho dù cô được lợi hay chịu thiệt. Farrah cũng thuộc tuýp như cô.”

Vẻ cục cằn trên gương mặt anh ta đã dịu lại thành nét tự thỏa mãn. Anh ta buộc nàng phải kìm lòng mà chẳng có vẻ gì ăn năn khi để cho nàng nhận biết điều này. Anh ta nắm giữ thứ mà nàng sẵn sàng dâng trọn con tim để đánh đổi, lẽ dĩ nhiên anh ta chắc mẩm nàng sẽ phải chịu khuất phục với bất cứ điều khoản nào mà anh ta đưa ra.

Nhưng nếu nàng có thể tìm được cách nào đó mà chịu đựng cái gã kiêu căng ngạo mạn này và chấp thuận lấy anh ta thì nàng sẽ đường đường chính chính trở thành mẹ của Cody. Lúc đó, giả sử nàng và Logan có ly hôn thì bên tòa án sẽ phải trao cho nàng địa vị pháp lý ngang bằng trong việc giám hộ thằng bé.

Claire lập tức hiểu rằng nếu nàng chịu tuân theo tối hậu thư nhẫn tâm đó và thực sự cưới - cưới con người này - thì cơ hội ly hôn sẽ lấp ló đâu đó phía chân trời. Ngay khi nàng thành mẹ pháp lý của Cody, cơ hội đó sẽ thành hiện thực.

Đó chính là lời cam kết của nàng, nếu như nàng thuận lòng lấy Logan Pierce.


Nhưng kìa, kìa, nàng khao khát đá văng cái vẻ kiêu ngạo đó khỏi bản mặt anh ta biết bao! Trước kia nàng chưa bao giờ có thứ xúc cảm bạo liệt như thế, nàng chưa từng giơ tay đánh ai trong đời. Nhưng nàng cũng chưa từng giận điên cuồng, bị chơi khăm thảm hại và vỡ mộng tan tành bởi những gì mà gã đàn ông này buộc nàng phải nếm trải khi nàng chính thức mất Cody vào tay anh ta. Điều này khiến nàng suýt ghét được anh ta.

Nhưng giờ đây cơn giận dữ và xúc cảm bất lực, tuyệt vọng này đột ngột cuốn thành dữ dội khiến nàng tan nát cả cõi lòng. Óc nàng căm sợ cái ý nghĩ phải cam kết mọi điều, kể cả thứ vô cùng xa lạ là gần gũi thể xác với anh ta. Nàng còn không biết liệu mình có thể nắm tay anh ta, tệ hơn là hôn anh ta không. Những thứ còn lại chỉ nhỏ như con thỏ.

Thỏa mãn chuyện gối chăn, anh ta nói thế. Lúc này đây, nàng không thể hình dung được Logan Pierce hợp với từ “thỏa mãn” cụm từ “chuyện gối chăn”.

Dù buộc phải hỏi xem bước tiếp theo nàng phải làm gì, Claire biết ngay rằng Logan sẽ trách nàng không coi trọng câu hỏi của anh ta, rồi thì nàng chỉ đơn thuần lần chần để mai tính. Nhưng đem từ “tình yêu” đặt cạnh Logan Peirce cũng chẳng dễ dàng hơn việc cân nhắc xem anh ta hòa hợp hơn với từ “thỏa mãn” hay cụm từ “chuyện gối chăn”.

“Thế còn tình yêu? Anh chẳng nhắc gì đến tình yêu cả.”

Hay nàng sẽ hỏi về sự tôn trọng, nhưng nàng thấy vào cái thời điểm này mà đòi hỏi anh ta tôn trọng thật nực cười biết bao. Bảo anh ta tôn trọng nàng khác gì buộc anh ta phải học thêm một điều gì đó bất chấp anh ta muốn hay không.

Cái vẻ thỏa mãn và kiêu căng trở lại mới nhanh làm sao, nét cộc cằn cũng lập tức hiện diện.

“Tôi không đầu tư vào tình yêu, cô Ryan ạ. Quan trọng gì thứ ấy.”

Claire gật đầu, chẳng lấy làm ngạc nhiên. “Nói cách khác, anh chẳng việc gì phải cho đi, có phải ý anh thế không?”

Nàng không đợi anh ta đáp lời. “Là thế đấy, anh sẽ phải dành chút tình yêu cho Cody. Tôi không có tình yêu của anh cũng được, nhưng tôi sẽ không lấy anh nếu anh không yêu thằng bé. Tôi cũng sẽ không dung thứ cho bất cứ hành động tàn tệ nào của anh đối với thằng bé. Anh sẽ không bao giờ được kéo tôi lê lết như ban nãy nữa. Nếu như anh dám có ý định đánh tôi hay Cody, anh sẽ chẳng bao giờ được thấy cơ hội thứ hai nữa.”

Cặp lông mày u ám cong lê gắt gỏng. “Tôi không bao giờ đánh phụ nữ hay trẻ nít, tôi đáng bị rủa xả nếu sau này tôi xử tệ với cô.”

Nàng khẽ gật đầu. “Tốt quá. Thật là tin vui. Tôi mừng lòng khi nghe những lời này. Tôi đảm bảo anh cũng đã luận ra là từ giờ, cuộc hôn nhân chúng ta sắp bước vào sẽ không phải là đường một chiều, nơi mà mọi thứ đều do anh quyết định.”

“Thế thì câu trả lời của tôi sẽ là “Đồng ý?””

“Câu trả lời của anh nên là “Tôi sẽ cân nhắc xem””.

Mắt anh ta lại ánh lên thích thú lần nữa, cái vẻ thỏa mãn đầy tự tôn thoắt ẩn thoắt hiện trên gương mặt xí trai thô kệch kia. “Nghe có vẻ hợp lý hơn đấy.”

Claire gật đầu dứt khoát. “Không, anh Pierce, ở đây chẳng có gì là hợp lý cả. Chẳng có lấy một tí ti hợp lý. Bắt đầu từ giờ anh cũng nên hiểu rằng tôi không tôn trọng anh lắm vì anh đã dùng thằng bé để tung hứng tôi thế này.”

Nàng thấy cơn giận của anh ta bộc phát sau câu nói đó, nhưng rồi giật thột vì tiếng gõ từ cánh cửa dẫn ra hành lang đóng im ỉm. Câu hỏi vống cụt lủn, “Gì đấy?” của Logan cho thấy phần nào tình trạng căng thẳng giữa hai người.

Giọng bà Elsa nghe có vẻ lạc đi. “Thằng bé tỉnh giấc rồi ạ.”

Cái tin thằng bé Cody thức giấc làm Claire phân tâm, nàng hớt hải xếp xó những mối quan tâm khác, lật đật mở cửa rồi lao về phía phòng ngủ của Cody. Logan đứng chôn chân trong thư phòng sau lưng nàng và để nàng đi một mình, nhờ đó nàng có thêm thời giờ cần thiết để định thần sau cái mớ hỗn độn điên cuồng của những xúc cảm sống động mà nàng chưa từng trải nghiệm trong đời.

Giờ nàng nên làm sao đây? Nàng có thể làm được gì? Những câu hỏi rối rắm tự tìm được câu trả lời của mình ngay khi nàng đặt chân vào phòng ngủ của Cody, lao ngang căn phòng để bế thằng bé lên tay. Có lẽ nàng sẽ phải mất đến hàng thế kỷ để vừa nựng nịu thằng bé vừa gọi dậy bản tính điềm tĩnh trong mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận