Chờ Tình Yêu Lên Tiếng

Sáng hôm sau, Claire thức giấc thoải mái lạ lùng. Cho đến khi nàng nhìn thấy Logan nằm ngửa, còn nàng nằm dài bên anh. Nàng thận trọng ngẩng đầu lên xem xem anh có còn đang ngủ rồi nhẹ nhõm nín thở ngồi dậy và ra khỏi giường. Nàng nhanh chóng gom quần áo mình rồi lao về phía phòng tắm để thay áo quần chào ngày mới.

Mới hơn năm giờ sáng một chút. Vì không biết mọi ngày Logan thường dậy vào quãng nào nên nàng muốn chỉnh trang mặt mũi tóc tai một chút trước khi anh tỉnh dậy. Xong xuôi trong khoảng thời gian kỷ lục, nàng dọn sạch đồ của mình khỏi bệ đá bồn rửa, lặng lẽ mở cửa rồi nhón gót trở lại phòng ngủ. Giọng nói khàn khàn của Logan làm nàng giật thột.

“Sáng mai em đừng có đi mất kiểu thế này nữa.” anh bảo nàng. Claire hướng về phía chiếc giường rộng rinh. Logan đã ngồi dậy, lưng tựa vào tấm gỗ đầu giường. Giọng dịu dàng "Chào anh buổi sáng” giúp nàng tránh bị kêu ca. "Em mang cà phê cho anh được không?"

“Anh thích thế.”Anh nói, rồi cười với nàng đầy quyến rũ. “Nhớ mang cà phê vào phòng tắm cho anh khi em quay lại nhé.”

A! Anh chàng lần này truyền đạt mệnh lệnh rõ ràng hơn bao giờ, Claire nhanh chóng đi dọc hành làng vào bếp. Bởi vì Claire những muốn tuân theo mệnh lệnh của chính mình - thắng phanh cho thường nhật - nàng không vội mang cà phê lao trở lại phòng anh như một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn.

Đến lúc này nàng mới nhận ra mình đã nhìn nhận con người Logan khác hẳn. Sau nụ hôn ngọt ngào đêm qua, anh đã trở thành một quý ông lịch lãm. Da nàng râm ran khi nhớ lại lúc được ôm trong vòng tay mạnh mẽ của anh hồi hôm. Chúa ơi thân thể nàng đã yêu cái cảm giác được nằm cạnh anh mất rồi, giờ đây con tim nàng cũng chuyển biến đáng kể.

Kể cả hành động không vội vội vàng vàng mang cà phê phục vụ anh giờ cùng bắt đầu khiến nàng thấy có lỗi. Cuối cùng, cơn phấn khích lạ thú vị mà nàng mong mỏi được làm vừa lòng người lạ thú vị mà nàng vừa kết hôn cùng đã dỗ dành nàng quay trở lại phòng chủ nhà, băng qua tấm thảm đến mở cửa phòng tắm.

Claire nhẹ nhõm cả người khi Logan đã mặc xong chiếc quần jean và đôi giày của mình, cho dù khoá quần chưa kéo lên và anh vẫn chưa mặc áo vào. Anh đang xoa bọt lên mặt để cạo râu, cằm anh đã phủ đầy bọt xà phòng cạo râu, và anh đang sắp đưa đường cạo đầu tiên. Nàng thấy mắt anh ánh lên khi bắt gặp mắt nàng trong gương.

“Anh thích uống cà phê trước khi cạo râu hơn.”Anh nói, nhưng lời của anh giống như lời nhận xét hơn là nhắc nhở.

Claire hơi nhún vai. “Nếu hôm này các mệnh lệnh của anh dễ thở hơn, có lẽ sáng mai em sẽ đúng giờ hơn.” Nàng bước tới đặt cà phê lên bồn đá. Anh quay đầu nhìn nàng.

“Em biết dùng dao cạo không?”

Câu hỏi của anh làm nàng bối rối. Đấy là lời đề nghị mà nàng chưa từng nghĩ anh sẽ hỏi nàng, nàng cũng không biết nên trả lời sao nữa. Chỉ trừ có một điều tim nàng đập mạnh hơn chút ít.

“Trước đây em chưa từng cạo râu cho ai, nhưng...” nàng ngập ngừng hạ vai anh xuống bởi có điều gì đó hết sức cuốn hút trong cái cách anh nhìn nàng, có vẻ hơi bông đùa; nàng đáp lại anh cũng bằng vẻ bông đùa như thế.

“Nếu anh sẵn lòng đặt đời mình vào tay em, em sẽ không ngại ngần cố hết sức mình,” nàng nói rồi mỉm cười ngây thơ.

Tia sáng trong đôi mắt sẫm của anh vụt lấp lánh. “Anh đã biết chắc em không thể là cô vợ ngốc nghếch rồi mà.”

“Có phải đó là điều mà anh nghĩ anh sẽ có được không?”

“Đúng vậy, thưa quý bà.” Cái kiểu kéo dài giọng của anh cũng hấp dẫn y hệt nụ cười dịu dàng làm mềm hẳn đi nét thô cừng của miệng anh.

Claire không thể ngăn lòng mình rung động đôi chút, bởi vì anh chẳng có vẻ gì là không vui cả. Tuy nhiên, nàng vẫn muốn anh nói rõ thêm.

“Thế thì chắc hẳn anh quá sức là thất vọng rồi.”

Logan trao cây dao cạo cho nàng. “Claire ơi, anh chẳng hề thất vọng chút nào.”

Hơi hồi hộp nếu cạo râu cho anh, nhưng vì quá thích cử chỉ nên nàng không thể chối từ, Claire cứ cầm liều. May phước cho anh, con dao này thuộc loại an toàn, lưỡi dao chỉ dùng một lần rồi vứt.

“Anh phải ngồi xuống thôi, không tay em mỏi lắm.”


Logan bước tới đóng nắp bồn cầu rồi ngồi lên. Claire đến bên anh, băn khoăn không biết nên bắt đầu cạo từ đâu.

“Anh có khuyên hay hướng dẫn gì trước khi em cạo không?”

Anh toét miệng cười. “Em cứ suốt ngày phàn nàn bị tên bạo chúa ra lệnh này nọ, giờ lại hỏi xin lời khuyên à?”

“Ê, em biết lỗi rồi.” Claire bắt đầu chăm chú. “Anh đừng có nói nữa, mà dù làm gì thì cũng đừng cử động đấy nhé.”

Nàng thận trọng đặt dao cạo tựa vào cằm anh và nhẹ nhàng kéo, cảm thấy lưỡi dao quét sạch những sợi râu cằm lởm chởm đắm trong bọt xà phòng.

“À há, việc này cũng đơn giản thôi,” nàng nhận xét sau khi đã đưa được vài đường cạo, chốc chốc lại rũ bọt khỏi lưỡi dao. “Chỉ cần bắt anh ngồi xuống, không cho anh nói, không cho anh cử động, rồi nhâm nhi cảm giác sung sướng vận mệnh anh nằm dưới lưỡi dao sắc lẻm trong tay em. Em sẽ sớm quen với công việc này.”

Logan không đáp lời nàng, nhưng suốt thời gian cạo râu, nàng có thể cảm thấy ánh mắt anh quan sát khuôn mặt nàng và rồi hạ xuống ở ngực nàng.

Đầu gối nàng đôi lần chạm phải đùi anh, nàng không thể không bị phân tâm vì những cái chạm rất khẽ đó và vì cả khoảng cách đến anh quá gần.

Cái cách nàng dùng bàn tay còn rảnh của mình xoay đầu anh qua lại trong khi cạo, cái cách anh dễ dàng nghe theo lời nàng, tất cả đều có sức tác động đến nàng. Như thể cái chạm rất khẽ của nàng cũng đã đủ sức xoa dịu một sinh vật đầy quyền năng và nguy hiểm. Ý nghĩ này khơi gợi trong nàng sức mạnh nữ tính mà trong đời mình nàng chưa từng nhận ra mình cũng sở hữu nó.

Có phần hơi ngạc nhiên vì nỗi thất vọng khi đưa đường dao cuối cùng, nàng đi rửa sạch lưỡi dao trước khi giặt chiếc khăn mặt dưới vòi và trở lại chỗ anh. Chỉ mất có vài giây gột sạch những dấu vết cuối cùng của xà phòng cạo râu trên mặt anh, nhưng nhiệm vụ nho nhỏ này có vẻ còn thân mật hơn khi nàng cạo râu cho anh.

Xua đuổi ý nghĩ đó, nàng nói, “Bé trai và đàn ông ai cũng cần được chăm sóc. Kế hoạch hôm nay của anh thế nào, thưa ông chủ?”

Logan đón chiếc khăn từ tay nàng và quẳng nó lên bệ đá lúc anh đứng dậy. Claire thận trọng lùi lại một bước.

“Nằm cả ngày trên giường với vợ anh.”

Claire lắc đầu quầy quậy khi anh với tay lấy cà phê và hớp một ngụm. “Vì anh không thực hiện được kế hoạch A, vậy kế hoạch B là”

Anh đặt chiếc cốc trên bệ đá. “Đưa em lên lưng ngựa.”

Claire trợn tròn mắt rồi bước khỏi phòng tắm ra phòng ngủ. “Thế nếu em nhảy từ vách đá hoặc lẳng mình từ mái nhà kho thì sao?” nàng hỏi khi liếc nhanh qua vai thấy anh đang theo sau. “Theo các cách đó, chúng ta có cùng kết quả mà không phải làm phiền đến lũ ngựa của anh.”

Logan giật chiếc áo khỏi tay đấm của chiếc tủ áo to đùng rồi bắt đầu mặc vào. “Em là đồ gà mái chết nhát thế hở?”

Claire giũ giũ gối của họ trong chốc lát trước khi dọn giường. Anh đang trêu tức nàng là đồ gà mái chết nhát, nàng không muốn nỗi sợ của mình bị chế giếu mãi, nên nàng quyết định đây là dịp tôt để kể cho anh nghe nguồn cơn câu chuyện.

“Khi lên mười, em được cưỡi một con ngựa trong đàn ngựa của chú em. Có lẽ em đã cưỡi được một vòng quanh đống cỏ trước khi con ngựa chụm bốn vó hất ngã em xuống, làm gãy cổ tay em rồi giẫm lên người em trước khi em kịp đứng dậy.”

Nàng vòng qua giường đến bên Logan, trải rộng ga giường và chăn. “Sau khi em đã đứng dậy được, con ngựa của chú em tiếp tục tung hàm thiếc của nó vào vai em.” Nói xong, nàng hơi quay vai chỉ cho anh lần vai sau dưới lớp áo của nàng. “Em vẫn còn mang sẹo. Em đúng là đồ gà mái chết nhát, nếu không tính đến việc em không có lông và không đẻ trứng.”

Claire nhìn khuôn mặt cau có của Logan trong khi anh cài cúc áo. “Gà mái như em cần có gà trống để cải thiện tình hình của mình.”


Nhận thấy bầu không khí giữa họ vẫn nhẹ nhàng, Claire nói, “Ý hay đấy anh, nhưng có vẻ em chẳng thể nào khá hơn, thế nên cố kiểu gì cũng chỉ phí thời giờ mà thôi. Đã vài lần em thử cưỡi con ngựa lại sau khi bị hất ngã. Chú em hết sức coi trọng việc này nên ông đã buộc em ngồi trên lưng ngựa và mắng mỏ em. Lại còn chửi rủa nữa. Em sẵn sàng chịu bị cắt phần ăn trưa, cùng với cả phẩm giá và niềm hy vọng đã mất.”

Nàng đan chéo các ngón tay với nhau trước người khi anh đã cài cúc xong xuôi và nhanh nhảu nhét phần đuôi áo vào trong quần jean. Cho đến giờ anh vẫn chưa bình luận chút nào về câu chuyện của nàng, vậy nên nàng thấy mình nên kể nốt phần còn lại. Chủ yếu là để cảnh báo anh rằng dù có làm gì đẩy nàng lên lưng ngựa lần nữa cũng chỉ là vô ích mà thôi.

“Em trở thành đối tượng bị châm chọc của cả nhà mà vẫn sống sót được, thế nên giờ em đã miễn nhiễm với hành động bôi xầu, ép buộc hay chửi mắng bắt thử cưỡi ngựa lần nữa.”

Logan cứ lặng lẽ sửa lại áo của mình. Có lẽ anh đã nghiêm túc lắng nghe những điều nàng vừa nói, nhưng điều khiến nàng ngạc nhiên hơn cả là hình như anh tin nàng không thể bị ép cưỡi ngựa lần nữa. Nhẹ cả người, nàng đi vòng qua giường rồi đứng lại đợi anh trước khi bắt đầu bước ra hành lang.

Anh nhìn nàng ủ rũ. “Có lẽ đôi lúc em cần phải nghĩ lại thôi, vì bây giờ em đã có một cậu con trai nhỏ. Em nghĩ xem, em sẽ cảm thấy ra sao nếu sau này cuộc đời nó gắn liền với lũ ngựa và nghề trên lưng ngựa, thế nhưng em lại không thể nào tới gần lũ ngựa nghẽo.”

Nàng chỉ có chưa tới nửa giây tận hưởng niềm vui khi anh mở đầu câu nói bằng cụm từ “Có lẽ đôi lúc em cần...” trước khi phần lời còn lại của anh tác động đến tim nàng như một cú thúc nhẹ. Chỉ với một vài lời đơn giản, anh đã có thể đảm bảo rằng nàng không thể cứ bỏ ngỏ nỗi sợ của mình mà an phận đi bộ. Giọng nàng dịu dàng, có phần chán nản.

“Vừa hay khi em bắt đầu nghĩ anh không phải là gã đần hấp dẫn như vẻ bề ngoài thì anh lại cho em thấy minh chứng sinh động thế này.”

Chẳng hề có tý giận dữ nào trong những lời này, chúng mang hàm ý nhượng bộ hơn là chỉ trích anh. Hình như Logan biết điều này, anh tiến tới gần và dịu dàng nắm tay nàng.

Claire đau lòng trước ý nghĩ về sở thích của Cody và những cách biệt nhất định về sau giữa hai mẹ con, một phần con tim nàng chưa phải chịu đau đớn ngạc nhiên trước cử chỉ đầy an ủi của anh.

“Lần này sẽ khác mà, Claire.”

Nàng ngước nhìn anh, khổ sở vì nàng không hề tự tin chút nào. Nàng đã ôm nỗi sợ cưỡi ngựa quá lâu rồi. “Nếu không được thì sao?”

“Lúc nào em cũng có quyền lựa chọn mà.”

Claire nhìn anh, nở nụ cười đầy nghi ngại. “Liệu em có làm được không?”

Khuôn mặt anh buồn bã. “Em nghe anh nói rồi đấy.”

Claire hết sức cảm động trước lời nói đó của anh, cả những lời nói lúc trước nữa. Khi anh cúi xuống, mắt nàng khép lại. Là một nụ hôn khác, ngọt ngào, ngọt ngào vô cùng; tim nàng rộn ràng chẳng khác nào khi đón nụ hôn đêm qua.

Chao ôi, nàng ao ước nụ hôn này là khởi điểm cho những điều tốt lành của cuộc hôn nhân của nàng biết bao! Nếu như nàng sống sót qua Kế hoạch B của anh, không bị thương hay hoảng loạn tinh thần, có lẽ đây sẽ là dấu hiệu của những điều tốt đẹp đang đến. Claire cũng biết rằng việc nàng chế ngự được nỗi sợ hãi của mình sẽ giúp nàng cải thiện quan hệ giữa vợ chồng nàng, giờ nàng đang rất mong muốn điều này. Rất mong là đằng khác.

Logan nhẹ nhàng lùi người lại. “Em nghĩ Coday dậy chưa?”

Biết ơn Logan đã đổi đề tài, lời nói dịu dàng “Có lẽ thằng bé dậy rồi”của nàng nghe như một lời thì thầm.

Nếu không quá lo lắng trước kế hoạch dạy nàng cưỡi ngựa của Logan, không quá chắc mẩm mình sẽ bị thương và thất bại, có lẽ Claire đã nhận ra tim nàng đã mềm ra bao nhiêu trước Logan.

Lúc ăn sáng, Claire chẳng thể nào nut quá ba miếng bánh mì con con. Sau khi đã chắc chắn bà Elsa và Cody sẽ ổn khi ở cùng nhau. Claire đi cùng Logan ra cửa sau. Nàng chịu bỏ đầu trong chiếc mũ cao bồi Stetson và lấy theo vài cuốn sách về cuộc sống miền tây dành cho khác trên tay. Rồi nàng cùng anh chồng cau có bước đi gặp định mệnh.

Trước sự ngạc nhiên của nàng, hai vợ chồng nàng lên chiếc xe nhỏ đỗ trong nông trại và lái khỏi khu nhà chính. Quá bận tâm về nỗi lo lắng của mình cùng chuỗi kinh cầu những câu nói rập khuôn trong tuyệt vọng như “Cái gì không đủ sức giết ngươi thì sẽ chữa lành cho ngươi,” hay câu ngạn ngữ “Tôi là đàn bà, hãy xem tôi làm được gì,” Claire không nhìn thấy bức tranh toàn cảnh núi non xung quanh họ.


Khi Logan lái đến một bãi chăn thả có rào gỗ bao quanh trống trải, nàng mới chú ý bãi đất đó không hoàn toàn trống không. Hai chú ngựa có yên cương đầy đủ và cả chú ngựa non của Cody cũng bị buộc trong một chuồng quây. Chẳng cần phải nghĩ lung lắm cũng đoán ra lý do vì sao con ngựa non lại ở đó.

“Ôi, Logan,” nàng thở phào, không nén được nụ cười. “Chả trách anh đưa em đến khu đất rìa nông trại thế này.”

Rõ ràng, anh định để nàng bắt đầu thử với chú ngựa nhỏ, lòng tự tôn trong nàng bối rối. Nàng thấy mình như cao thêm năm, bảy phân - điều này cũng hợp lẽ bởi vì con ngựa non còn nhỏ quá.

Nhưng chỉ Logan là người duy nhất nhìn cảnh này, ít ra nàng cũng hoàn toàn chắc chắn anh sẽ không bao giờ nhắc lại những gì anh nhìn thấy hôm nay, ngay ở đây. Bản lĩnh và lòng tự tôn đàn ông của anh đảm bảo điều này. Sau rốt, anh cũng cần giữ cho đầu mình ngẩng cao đúng mẫu đại trượng phu, thế nên anh không thể nào tiết lộ nguồn tin anh đã dùng một con ngựa non để giúp vợ mình khắc phục nỗi sợ cưỡi ngựa.

Cam chịu nỗi xấu hổ khôn cùng nhưng được yên ủi đáng kể vì ít ra nàng không bị quẳng quá xa nếu con ngựa hất nàng xuống. Claire bước xuống xe rồi cùng Logan bước vào chuồng quây.

Logan chỉ mất tý xíu thời gian cởi dây buộc và đóng bộ cương dành cho ngựa con lên đầu chú ngựa. Anh trao dây cương cho nàng, nàng buộc mình phải đón lấy.

“Em có thể bắt đầu bằng cách tập làm quen với con ngựa trên mặt đất.” Logan nói, rồi hướng dẫn nàng những thao tác cơ bản, như thể nàng chẳng lớn hơn Cody là bao. Đấy là niềm an ủi nho nhỏ - bởi dù sao, nàng vẫn không thể lờ đi hai con ngựa to lớn đã đóng bộ yên cương đầy đủ ở gần đó - nhưng nàng thực sự muốn thả lỏng bên con ngựa nhỏ trước khi phải cưỡi nó.

Ngoan ngoãn và được huấn luyện kỹ càng, con ngựa non tuân theo mọi mệnh lệnh mà Logan chỉ cho nàng, từ việc dẫn nó đi vòng quanh, tháo bộ dây cương ra rồi lắp lại như cũ. Cuối cùng nàng còn xoay xở học được cách chèo kéo bước chân con ngựa. Hình như Logan đoán được lúc nàng thấy thoải mái với con ngựa.

“Dẫn con ngựa đến đây, anh sẽ giữ nó cho em leo lên.”

Claire xoay người về phía anh, dẫn con ngựa theo cùng. “Cưỡi ngựa lưng trần sao?”

“Bộ yên duy nhất vừa với con ngựa này là yên dành cho con nít. Nhỏ quá, em ngồi sao vừa?”

“Anh có chắc em không làm nó bị thương chứ?”

“Nó đủ lớn để chở em mà.”

Tất nhiên con ngựa làm được, Logan biết rõ về lũ ngựa, thế nên chắc chắn anh đúng, tấm lưng vạm vỡ của nó đã cao ngang eo nàng rồi. Claire nắm lấy dây cương. Không quá lo lắng, nàng đứng một bên lưng ngựa.

Trong khi nàng đang băn khoăn chưa biết dùng cách nào leo lên tấm lưng bóng mượt, Logan bước đến bên nàng, đặt tay vào phần eo nhấc nàng lên. Anh làm nàng giật mình, Claire mất vài giây đầu cố giữ thăng bằng.

Rồi Logan dắt con ngựa đi vòng vòng, như anh từng làm với Cody. Chốc chốc, anh để cho nàng xuống ngựa rồi tự nàng leo lên; nàng nhanh chóng biết được cách thực hiện các động tác so cho thật uyển chuyển, duyên dàng. Logan ngừng lại một lát để chỉ cho nàng cách ghì cương phần cổ rồi chuyển hẳn quyền điều khiển ngựa cho nàng, anh bước ra vài bước, hướng dẫn từ xa trong khi nàng một mình cưỡi ngựa dọc bãi chăn thả.

Thích thú không ngờ, Claire có cảm giác hân hoan y hệt Cody lần đầu được Logan cho cưỡi ngựa. Nhờ đó, Logan dễ dàng chỉ bảo nàng cách cưỡi một trong hai con ngựa to. Chỉ cần theo đúng các bước vừa rồi, ban đầu anh dẫn con ngựa đi, sau đó chỉ việc trao dây cương cho nàng.

Vẫn lo lắng nhưng không còn khiếp sợ như trước đây, nàng thận trọng cưỡi ngựa dọc bãi chăn thả, tuân theo những mệnh lệnh chuyển hướng của anh, dừng lại và cưỡi chiều ngược lại. Con ngựa to lớn thong thả làm theo từng hiệu lệnh của nàng, dần dần nàng thấy thật thư thái.

Vẫn chưa đủ xua tan hoàn toàn nỗi sợ hãi của nàng, Logan buộc con ngựa con lại, leo lên lưng con ngựa to còn lại và cưỡi phía trước sau khi mở cổng, đồng thời quan sát Claire điều khiển con ngựa ngay sau anh.

Ruột gan nàng vẫn đang lộn tùng phèo lo lắng, nhưng nàng đang thực sự cưỡi ngựa rồi! Chỉ một lúc sau, mặt đất không còn quá xa xôi, con ngựa lại sẵn sàng tuân theo những hiệu lệnh cần trọng của nàng.

Lo sợ là quá hấp tấp tuyên bố thành công, Claire giữ im lặng cho đến khi họ đã đến chuồng ngựa ở khu vực chính. Phấn khích trước thắng lợi của mình, Claire bắt đầu xuống ngựa, nhưng nàng bị chuột rút, người nàng cứ đeo vô vọng bên sườn ngựa, Logan túm lấy phần eo nàng, từ từ hạ nàng xuống, nhưng hai gối nàng lập cập khi chân chạm đất. Nếu anh không tiếp tục giữ nàng chắc chắn nàng đã ngã soài trên đất.

“Để anh dìu em nào,” anh nói, Claire vịn vào tay anh cho đến khi nàng tự đi được một mình. “Sẽ không như thế này nếu chân em không bị co cơ,” anh dặn nàng.

“Có lẽ ổn rồi,” nàng nói và nhấc tay khỏi anh. Họ chuyển hai con ngựa cho người làm công ở khu chuồng ngựa rồi cùng tiến

Claire không thể nào che giấu nụ cười rạng rỡ trên mặt nàng, nàng biết chắc hẳn nàng giống một kẻ ngốc đang toe toét cười lắm.


“Anh Logan, em không thể tin được. Em đã cưỡi ngựa được rồi. Một con ngựa rất, rất to.”

Mắt Logan nhấp nháy khi anh cười cùng nàng. “Em làm khá lắm.”

Niềm vui sướng trong nàng ríu rít nhảy múa. “Em chưa từng nghĩ là mình làm được. Thật khó tin biết mấy! Lúc đầu em rất xấu hổ vì cưỡi ngựa con, nhưng anh đã đúng khi cho em tập với nó trước.” Nàng nắm lấy tay anh bằng cả hai tay rồi lắc lắc liên hồi, hết sức phấn khích vì điều vừa làm được.

“Em rút lại mọi điều không hay mà em đã nghĩ về anh nhé. Không thể tin được việc này dễ dàng đến vậy! Chính anh đã làm mọi việc đơn giản hẳn - anh thật là một thiên tài. Anh bảo em cưỡi ngựa và em đã thực sự làm được! Em không thể diễn tả được việc em có thể cưỡi ngựa có ý nghĩa với em biết bao nhiêu. Nhờ anh đấy, Logan, chỉ có nhờ anh đấy thôi.”

Nàng quá hào hứng đến độ chẳng thể ngừng lại mà cứ liên hồi kéo tay Logan nghiêng ngả.

“Anh là người đàn ông tuyệt nhất, em đã quá dễ dàng coi nhẹ anh.” Nàng hôn anh nụ hôn “cám ơn” xuất phát từ tận đáy lòng. Logan định đáp lại thì một giọng nữ chen ngang khiến cả hai người đều bối rối.

“Em chẳng thể tin được Logan Pierce nhà mình lại đi cưới một cô nàng phố thị đến mãi sáng nay mới biết được thế nào là cưỡi ngựa.”

Claire quay phắt đầu về phía phát ra tiếng nói vừa rồi và cảm thấy mặt nàng chuyển sang giận dữ khi nhận ra mình chẳng hề biết cô gái đang tiến vào, cô ta sẽ ba hoa chích choè cho cả thế giới biết điều nàng muốn giữ kín.

Cô nàng da ngăm ngăm đẹp tuyệt đang đứng với đôi tay chống hông duyên dáng. Dáng dấp cô nàng hết sức tự nhiên với chiếc mũ cao bồi Stetson, bộ áo quần lao động và đôi giày ống. Với bộ cánh này, cô ta vẫn xinh đẹp như đang mặc bộ lễ phục lóng lánh trang sức ở dạ hội. Trực giác mách bảo Claire rằng cô gái này gắn bó thân thiết với cuộc sống nông trại và đàn ngựa. Có lẽ cô nàng cũng hết sức thân thuộc với những bộ váy áo lễ hội và những buổi dạ tiệc nữa. Claire hầu như có thể đọc ra chữ “cô gái mới nếm trải vị đời” trong đôi mắt xanh đang nhìn nàng với vẻ hối tiếc sâu tận đáy mắt vì đã khiến nàng cảm thấy ngốc nghếch.

Chưa từng đối mặt với kiểu thái độ như thế cũng như chưa từng gặp một ai yêu kiều như thế, lại không biết chắc về mối quan hệ giữa Logan với cô gái này, Claire tự nhủ mình mỉm cười đối đáp lịch sự.

“Chào cô, tôi tên là Claire,” nàng nói ngay khi lấy lại tự tin và bước tới chìa tay ra trước cô gái.

Logan nói nốt màn giới thiệu. “Còn đây là Kiki Lynch. Cô ấy là hàng xóm của nhà mình.”

Cô ta đưa tay ra như thể miễn cưỡng chấp nhận hành động chào hỏi của Claire. Cô ta gần như ngay lập tức buông những ngón tay Claire ra trước khi bắt tay xong rồi sau đó chỉ đơn thuần lờ đi sự hiện diện của Claire bằng cách bắt chuyện với Logan.

“Khi anh quyết định làm gì, chắc chắn anh chỉ làm vì mình.”

“Không cần phải nhắc đến.”

Dấu hiệu không hài lòng trong giọng nói khàn khàn của Logan khiến cô gái có vẻ không thoải mái. Nhưng cuộc trao đổi ngắn gọn cho thấy mối quan hệ gắn bó thân thiết mà Claire chẳng thể nào nhầm lẫn được.

“Tốt thôi, anh nhớ đưa cô ấy đến nhà em thứ Bảy tuần sau nữa nhé, cho bà con chòm xóm được ngắm vợ anh nữa.”

Như thể cần tự mình ngắm thêm lần nữa, cặp mắt xanh của Kiki đánh về phía Claire một lượt, lại một lần nữa Claire bắt gặp trong đó vẻ nuối tiếc. Nàng cảm thấy phải nói gì đó.

“Thứ Bảy tuần sau nữa có sự kiện gì vậy?”

“Ba mẹ tôi định tổ chức tiệc nướng mừng sinh nhật tôi.”

“Chúc mừng sinh nhật cô.”

Kiki phẩy tay. “Phải ba tuần nữa cơ,”cô nói, đẩy được Claire sang một bên khi cô bước lại giữa nàng và Logan mà nắm lấy tay anh tự nhiên.

“Anh yêu quý, anh đã khiến em hồi hộp cả tháng nay rồi, thế nên giờ anh không được lựa chọn gì nữa đâu. Anh sẽ muốn giới thiệu Carla với mọi người, không đâu hơn ở chốn đông người để làm công việc ấy.”

Claire ngạc nhiên nhìn Kiki nhiệt thành không chỉ để thuyết phục Logan giới thiệu nàng, cô ta hết siết tay lại lắc lắc tay anh như thể thích làm thế. Vẻ mặt cứng nhắc của Logan không động đậy lấy một ly, Claire thấy sung sướng hết cỡ. Cái mánh khoé của Kiki tầm thường hoá nàng bằng cách gọi nàng là Carla thay vì Claire đã chẳng ăn ai, đã thế lại còn làm cô ta khó lòng ngẩng cao đầu.

Mặt khác, Logan vẫn đang giữ thể diện cho cả hai vợ chồng, thế nên Claire quyết định mình chỉ nên đứng xem. Rốt cuộc, chẳng gì có thể phá hỏng thành tựu nàng vừa gặt hái sáng này cả. Claire hài lòng nghe Kiki giờ bài nịnh bợ và trêu tức khi cả ba người bước cùng nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận